Chương 846 Cây huyết rồng cực kì trân quý
- Trang Chủ
- Truyền Nhân Thần Y – Tô Vũ (Truyện FULL)
- Chương 846 Cây huyết rồng cực kì trân quý
Người ta có câu bắt giặc phải bắt vua trước, cho dù tất cả nai con hút máu trên Tây Sơn đều đang chạy về phía bên này, nhưng không thể phủ định được rằng chúng nó đều đang bị cây huyết rồng trước mặt khống chế.
Chỉ cần có thể phá hủy cây huyết rồng là tất cả nai con hút máu trên Tây Sơn sẽ lập tức dừng lại giống như máy tính bị dính vi rút. Không quá lời khi nói rằng cây huyết rồng chính là trung khu thần kinh, là đại não của chúng nó.
Cây huyết rồng cực kì trân quý, Tô Vũ còn có lý do để cho rằng cây huyết rồng trước mắt chính là cây huyết rồng duy nhất trên toàn bộ Trái Đất, nói nó là báo vật vô giá cũng không quá chút nào.
Chỉ là điều kiện sống trên Trái Đất của cây huyết rồng là cực kì khó khăn. Nó giống như là khối u ác tính ký sinh trong đất đai, từng giây từng phút hút hết sinh linh nơi đây, giết nó xem như là giết một mối tai hại cho đất đai.
Trong không gian rộng lớn bên dưới nền đất, vô số rễ cây huyết rồng múa qua múa lại như là dây thép, mục đích là ngăn chặn bất cứ thứ nào có thể uy hiếp đến nó đi lại gần nó, nó phải cố chờ đến khi đám nai con hút máu tới chỗ nó.
Có điều, Tô Vũ không định cho nó cơ hội chờ đợi: “Lão yêu quái, hôm nay gặp tao xem như mày xui xẻo!”
Tô Vũ quay đầu lại nhìn Mạnh Đông Dương. Lúc này, Mạnh Đông Dương đã lùi vào lối đi, trong khoảng thời gian ngắn là rễ cây huyết rồng sẽ không phát hiện được anh ta.
Tô Vũ dậm chân một cái, mặt đất chợt vỡ ra vài vết rạn, lấy đà bay thẳng qua chỗ cây huyết rồng, nhanh như là mũi tên rời dây cung.
“Ơ kìa? Anh ấy không muốn sống nữa hả?” Mạnh Đông Dương đứng trên lối đi, thấy Tô Vũ nhảy xuống vách núi thì cảm thấy lạnh cả người.
Dù cho Tô Vũ là võ lâm cao thủ, nhưng mà anh đâu có mọc cánh đâu? Mạnh Đông Dương cảm thấy vách núi giống như là một cái động không đáy, bất cứ sinh linh nào ở trước mặt nó đều sẽ bị vô tình cắn nuốt.
Mạnh Đông Dương đấm mạnh một quyền lên vách tường kế bên lối đi dát gạch. Anh ta vốn định đi theo Tô Vũ đến đây để gom một số tiền, rồi làm cho bà nội và bé Cầm có được cuộc sống tốt đẹp trong tương lai.
Nào ngờ chưa thấy được gì thì Tô Vũ như là bị người ta mê hoặc nhảy xuống vách núi tự sát. Mạnh Đông Dương cắn chặt răng, quay người đi ra bên ngoài. Lúc này, trong lòng anh ta chỉ có một suy nghĩ, đó chính là sống sót.
Có lẽ trong một thời gian dài sắp tới, anh ta đều sẽ áy náy mỗi khi nghĩ đến Tô Vũ chết ở đây. Nhưng mà anh ta cũng không còn cách nào. Anh ta có thể làm gì đây? Muốn kéo cũng không kéo được, chẳng lẽ muốn nhảy xuống theo?
Bên này, dù xung quanh là rễ cây huyết rồng chằng chịt cũng không thể ngăn cản bước tiến của Tô Vũ. Thân thể anh giống như là con bướm xuyên hoa, nhanh nhẹn né tránh bất cứ rễ cây huyết rồng nào đến gần anh.
“Bịch!”
Một tiếng vang rung trời nổ ra, Tô Vũ đá mạnh một chân lên cây huyết rồng cứng rắn như là nham thạch, xung quanh lập tức nghiêng ngả lảo đảo.
Vỏ cây màu tối nhanh chóng vỡ ra dưới một chân của Tô Vũ, có một phần tách rời thân cây rơi xuống mặt đất, để lộ ra làn da màu đỏ tươi như là máu thịt con người.
Thấy vậy, Tô Vũ mỉm cười. Sau khi thấy được cấu tạo thân cây, anh cơ bản có thể khẳng định là ở đây có thứ mà anh cần.
Sau cú đá của Tô Vũ, toàn bộ cây huyết rồng giống như là bị đá trúng đầu, choáng váng mơ hồ, vô số rễ cây huyết rồng trên không trung mất khống chế mà rơi rụng xuống, tạo nên tiếng bộp bộp khi va vào thân cây huyết rồng.
Thấy tình huống như vậy, Tô Vũ sẽ không cho nó cơ hội thở dốc, gần như ngưng tụ hết linh khí trên người xuống chân, đá mạnh thêm một chân lên thân cây huyết rồng.
Một đá này giống như cọng rơm cuối cùng đè chết lạc đà. Một tiếng bùm vang lên, toàn bộ vỏ cây cứng rắn trên thân cây huyết rồng bị đá vỡ bay tứ tung, kéo theo vô số rễ cây huyết rồng rơi xuống vực sâu.
Vậy là mối liên hệ giữa rễ cây huyết rồng và cây huyết rồng xem như bị cắt đứt, đám nai con hút máu nghe rợn cả người bên trong rừng cây chắc đã dừng lại như là máy móc không điện.
Tô Vũ bay giữa không trung. Giờ phút này, sau lưng anh xuất hiện một đôi cánh nửa trong suốt đang liên tục vỗ bay, giống hệt như đôi cánh xuất hiện trong lần đi thành phố ngầm hoang mạc Rub’ al Khali.
Tô Vũ dùng ánh mắt sắc bén như đao nhìn chằm chằm thân cây huyết rồng đang trào máu tươi, lẳng lặng chờ đợi gì đó.
Một lát sau, có tiếng “răng rắc” từ từ truyền ra, ở giữa thân cây huyết rồng trước mặt Tô Vũ chợt nứt ra một khe hở, khe hở dần lan rộng ra hai bên, càng lúc càng lớn.
Có điều vì đang ở trong không gian dưới nền đất, nên khe hở chỉ mở rộng ra tới mức đủ một người đi là dừng lại, rồi “phì phì” như là đang thở dốc.
Nếu đang ở nơi khác rộng rãi hơn thì chắc là giờ phút này thân cây huyết rồng đã chia ra làm hai rồi.
Tô Vũ không chút do dự bước vào khe hở rồi đi thẳng lên trên. Anh biết cái thứ mình muốn tìm đang ở trên tán cây.
Không bao lâu sau, anh liền thấy hai bên tán cây có hai viên tròn nhỏ màu đen sáng bóng lớn cỡ nắm tay.
Tô Vũ mỉm cười bước lên, một tay cầm một viên tròn. Anh nhìn nhìn rồi cảm thấy lòng có chút phấn khích.
Thứ này có tên là Huyết Linh Kiệt, là một loại dược liệu cực kì hiếm thấy. Dù cho Tiên giới có rất nhiều cây huyết rồng, nhưng mà Tô Vũ vẫn chưa từng thấy Huyết Linh Kiệt nào lớn như Huyết Linh Kiệt trong tay mình.
Có rất nhiều người sống nhờ nghề hái Huyết Linh Kiệt. Chỉ là quá trình hình thành Huyết Linh Kiệt là rất lâu. Chúng nó được tạo nên từ một loại vật chất đặc thù chứa trong máu của cây huyết rồng, cần phải tích lũy từ năm này sang tháng nọ.
Nói cách khác, thời gian càng dài, Huyết Linh Kiệt sẽ càng lớn. Khi Tô Vũ khẳng định ở đây có một Huyết Linh Kiệt, anh gần như có thể kết luận ngay trên cây huyết rồng chắc chắn là có Huyết Linh Kiệt, lại còn là Huyết Linh Kiệt không nhỏ.
Bởi vì cây huyết rồng đã tồn tại trăm nghìn năm rồi. Trong thời gian qua, không ai phát hiện ra nó, kết quả không hề khiến Tô Vũ thất vọng.
Chỉ là Tô Vũ vui mừng quá mức, lại xem nhẹ một thứ khác, nó mới là thứ quý giá hơn rất nhiều so với Huyết Linh Kiệt trên tay anh.