Chương 838 Đừng nhúc nhích
Dọc theo đường đi, bởi vì Hứa Minh Huy lái xe cảnh sát cho nên các xe khác đều nhường đường. Không biết có phải vì vậy hay không mà tâm trạng Hứa Minh Huy rất tốt, dọc theo đường đi còn hát ngân nga.
Tô Vũ gối hai tay sau đầu, nghiêng đầu nhìn Hứa Minh Huy: “Có chuyện gì vậy? Trông anh vui chưa kìa!”
Hứa Minh Huy mở cửa sổ xe, để không khí mát mẻ ngoài trời thổi vào bên trong, sau đó cho xe chạy chậm lại, rồi nói với Tô Vũ: “Anh Tô không biết chứ đề nghị của anh tốt lắm, nó mang đến cho tôi khá nhiều niềm vui bất ngờ.” Nói đến đây, giọng điệu Hứa Minh Huy trở nên vui sướng cực kì.
“Oh, nói thử xem.”
“Tối qua tôi làm theo lời anh, lập quân lệnh với bên trên là sẽ điều tra rõ nguyên nhân trong vòng ba ngày. Tôi vốn định được ăn cả ngã về không, nào ngờ có không ít người trong cục cảnh sát gọi điện thoại cho tôi, hỏi tôi là đầu óc bị lừa đá rồi hả, còn nghĩ cách giúp tôi nữa, bảo tôi nói là uống say nói bậy, đừng coi là thật. Sau chuyện này, tôi cũng đã nhìn thấu người nào thật tình đối với tôi, người nào chờ xem trò cười của tôi.”
Phải rồi, nhìn từ bên ngoài thì hành động của Hứa Minh Huy chẳng khác nào chơi với lửa. Mà với tính cách của anh ta, dù anh ta không phải là phó cục trưởng, cũng sẽ có rất nhiều bạn bè. Khi anh ta xảy ra chuyện, người lo lắng cho anh ta, nghĩ cách giúp anh ta, đương nhiên chính là bạn bè đáng tin. Còn những người im lặng, thậm chí châm ngòi thổi gió thì khó mà nói lắm.
“Tôi còn tưởng là chuyện gì đáng để anh vui vẻ như thế. Chỉ vậy thôi mà cũng khiến anh mừng rỡ rồi. Đợi thêm vài ngày nữa sẽ có chuyện đáng mừng hơn nữa, tốt nhất là anh nhịn một chút, nếu không khi ấy lại không cười nổi.”
“Sao có thể không cười nổi cơ chứ? Ngày nào tôi cũng đang cười đấy thôi! À phải rồi, anh Tô định đi đâu?” Lúc này, xe cảnh sát đã chạy qua trạm thu phí Yến Kinh, Hứa Minh Huy hỏi Tô Vũ.
“Bệnh viện trực thuộc quân khu. Anh đưa tôi tới chỗ là được.” Bởi vì trước đó người của Hứa Minh Huy đưa Mạnh Đông Dương đến bệnh viện quân khu, cho nên hiện giờ Tô Vũ đi bệnh viện quân khu, Hứa Minh Huy cũng không hỏi gì nhiều. Anh ta cho rằng thằng nhóc kia có mối quan hệ không bình thường với Tô Vũ, nếu không Tô Vũ sẽ không cố ý đi bệnh viện thăm.
Xe cảnh sát ngừng trước cửa bệnh viện trực thuộc quân khu. Tô Vũ xem giờ rồi nói: “Anh đi mua một ít đồ cần dùng cho các anh em đi. Gia đình thôn trưởng cũng vất vả, anh thay tôi mua một ít quà cho thôn trưởng, lát nữa tôi tính tiền với anh sau. Đợi ba tiếng nữa đến bệnh viện đón tôi.”
Hứa Minh Huy gật đầu, lái xe đi.
Lúc Tô Vũ đi vào phòng bệnh Mạnh Đông Dương, bên trong có ba người đang chơi bài Poker, trên mặt ai cũng có dán giấy vệ sinh, trông rất là buồn cười.
“Không chơi, không chơi nữa, anh Tô đến rồi!” Thấy Tô Vũ, Mạnh Đông Dương nhanh tay dọn bài, tỏ vẻ không chơi nữa, bởi vì anh ta là người bị dán giấy vệ sinh lên mặt nhiều nhất trong ba người.
Mạnh Cầm chu môi nói: “Anh tới không đúng lúc chút nào. Em đang có bài ngon, chắc chắn là có thể thắng nhiều tiền.”
Mã Hiểu Lộ gỡ giấy vệ sinh trên mặt mình xuống, thè lưỡi với Tô Vũ: “Bên kia sao rồi? Ổn không?”
Tô Vũ gật đầu, học cách chào của Hứa Minh Huy, báo cáo: “Tất cả đều nằm trong tầm kiểm soát, em cứ yên tâm. Bây giờ anh cần Mạnh Đông Dương giúp đỡ. Em dẫn bé Cầm ra ngoài chơi đi.”
Mã Hiểu Lộ gật đầu, sau đó nắm tay Mạnh Cầm đi ra ngoài.
“Anh Tô nói đùa đấy hả? Anh nhìn tôi đi, tôi bây giờ giúp được cái gì cho anh?” Mạnh Đông Dương vừa nói vừa lấy một quả chuối trên tủ đầu giường xuống ăn.
“Tôi thấy là do anh quen với cách sống cơm đưa tận miệng rồi. Có phải là chỉ bị thương ở chân thôi, các chỗ khác đều bình thường?”
Tô Vũ giơ tay ra chụp chân bị thương của Mạnh Đông Dương.
Mạnh Đông Dương đau cực kì, chuối trong miệng còn chưa kịp nuốt xuống đã gào lên: “Đau!!!”
“Anh cũng thấy rồi đấy, nhúc nhích còn không được thì sao có thể theo anh về thôn Tháp Loan hả?” Mạnh Đông Dương thở ra cho bớt đau, rồi bất đắc dĩ nói với Tô Vũ.
Tô Vũ không nói nhiều với Mạnh Đông Dương nữa, trực tiếp xốc chăn phủ lên đầu anh ta, sau đó nâng chân bị thương của anh ta lên, nhanh tay gỡ lớp băng gạc dày cộm trên chân anh ta ra.
Mạnh Đông Dương chủ yếu là bị thương ngoài da, không có thương đến xương cốt, muốn chữa lành cũng không khó, chỉ cần nối lại dây chằng là được.
“Anh Tô định làm gì vậy? Nếu anh làm bậy thì nửa đời sau của tôi phải sống trong cảnh tàn phế đấy nhé!” Chân Mạnh Đông Dương bị Tô Vũ xách lên, dẫn tới anh ta không thể nhúc nhích được, cũng không xốc chăn đang phủ trên đầu mình ra được.
“Đừng nhúc nhích, cố chịu một chút là xong rồi.” Dứt lời, châm không màu ngược sáng trong tay Tô Vũ nhanh chóng lướt qua lớp mô dưới vết thương trên chân Mạnh Đông Dương.
“Đau đau đau, cái gì vậy trời, anh đừng có lấy kim đâm tôi…” Mạnh Đông Dương liều mạng giãy giụa, chỉ là cả người anh ta hiện giờ gần như bị Tô Vũ xách lên, lại thêm trên người còn bị thương, vừa nhúc nhích là sẽ đau, vậy nên không giãy giụa ra khỏi tay Tô Vũ được.
Trên thực tế, mức độ đau đớn hiện giờ của Mạnh Đông Dương thấp hơn Hà Hoành Vĩ rất nhiều, vậy mà người ta cắn răng im bặt, còn Mạnh Đông Dương thì kêu cha gọi mẹ.
Khoảng năm sáu phút sau, Tô Vũ ném chân Mạnh Đông Dương xuống giường, sau đó vỗ vỗ tay nói: “Bao lâu rồi anh không rửa chân vậy hả?”
Lúc nãy trị thương cho Mạnh Đông Dương, Tô Vũ bị hôi đến mức suýt nữa không mở mắt ra được.
Mạnh Đông Dương nhìn Tô Vũ với vẻ cảnh giác: “Anh vừa làm gì tôi vậy?”
“Không làm gì cả. Anh còn sống mà? Mau xuống giường dọn đồ đi về với tôi đi!”
“Nhưng mà chân tôi…” Lúc này, Mạnh Đông Dương mới có rảnh để ý đến chân mình. Anh ta phát hiện ra hiện giờ chân mình đột nhiên có thể di chuyển được, lại còn không cảm thấy đau đớn.
Anh ta ngồi bật dậy, kéo chăn ra, mở to mắt ra nhìn, cảm thấy có chút không tin nổi vào hai mắt mình.
Bởi vì lúc đổi băng gạc vào hôm qua, anh ta thấy rõ ràng là còn miệng vết thương. Bây giờ Tô Vũ đâm vài kim vào là mất hết miệng vết thương, thật sự giống như là làm ảo thuật, khiến người ta khó tin nổi.
“Ơ… có chuyện gì vậy?” Mạnh Đông Dương chỉ vào chân mình, hỏi.
“Nói nhiều làm gì, mau xuống giường đi theo tôi là được rồi.” Tô Vũ vỗ mạnh lên mông Mạnh Đông Dương một cái, giục anh ta đi nhanh lên.