Truyền Nhân Thần Y – Tô Vũ (Truyện FULL) - Chương 817 Tôi nghĩ hẳn sẽ không có chuyện gì đâu
- Trang Chủ
- Truyền Nhân Thần Y – Tô Vũ (Truyện FULL)
- Chương 817 Tôi nghĩ hẳn sẽ không có chuyện gì đâu
Nhưng trước tính mạng của mình và Từ Thiên Thành, hoặc nói là khi bất cứ ai cần viên đá này cứu mạng, Mã Hiểu Lộ đều sẽ không do dự lấy ra, bởi sinh mạng là thứ quan trọng nhất.
Hơn nữa đối phương vừa rồi cũng nói, chỉ cần cho ông ta mượn dùng một chút là được, mà bây giờ trong lòng Mã Hiểu Lộ hơi tò mò, cô tò mò đối phương tại sao lại nghĩ trăm phương ngàn kế muốn có được thứ này, bên trong rốt cuộc ẩn giấu bí mật gì?
Mã Hiểu Lộ tay cầm viên ngọc cô cho là rất bình thường nhìn, giờ trong lòng cô đang nghĩ, viên đá này có lẽ là chìa khóa mở ra một kho báu giàu ngang dất nước.
“Thế này đi, tôi có thể cho ông mượn viên ngọc trên tay tôi dùng một chút, nhưng ông phải nhớ rõ là cho ông mượn dùng một chút, nhưng để trao đổi, ông nhất định phải nói cho tôi biết, ông dùng nó rốt cuộc có tác dụng gì?”
Mã Hiểu Lộ nói vậy, thực tế hoàn toàn chỉ vì tò mò cá nhân thôi, bất cứ ai chắc cũng sẽ muốn tìm hiểu, thứ ngày đêm bên cạnh mình, rốt cuộc có tác dụng kỳ lạ gì.
Hà Thạc suy nghĩ rồi nói: “Nói cho cô biết cũng không sao, cho dù cô biết, với cô cũng không có tác dụng gì, đi thôi, theo tôi.”
Nói xong Hà Thạc quay người bước đi, nhưng Mã Hiểu Lộ lại không đi theo mà hỏi: “Đi đâu?”
Hà Thạc không quay đầu lại đáp: “Yên tâm đi, nếu tôi muốn hại cô, còn không cần tìm một xó xỉnh không ai thấy, còn ông ta thì cứ để ông ta ở đây đi, tạm thời sẽ không sao, tôi nghĩ cô cũng không muốn để nhiều người biết mấy chuyện này đúng không?”
Mã Hiểu Lộ nghe xong cũng thấy có chút đạo lý, nên quay đầu nhìn Từ Thiên Thành đứng tại chỗ không nhúc nhích như bị trói bùa định thân, ánh mắt tìm kiếm ý kiến của đối phương.
Chuyện như vậy, Từ Thiên Thành căn bản không cần suy nghĩ cũng có thể đưa ra đáp án: “Phu nhân, cô không thể đi cùng ông ta!”
Ai biết Hà Thạc này sẽ dẫn Mã Hiểu Lộ đi đâu, lỡ như xảy ra chuyện gì bất trắc, bản thân ông ta không có cách nào giải thích với Tô Vũ được.
Mà thực tế, bây giờ Từ Thiên Thành còn nghĩ đến chuyện giải thích với người khác, bản thân ông ta như bồ tát bùn qua sông, khó bảo toàn tính mạng của mình nữa.
Huống hồ, đúng như Hà Thạc vừa nói, nếu ông ta thực sự muốn hại hai người Mã Hiểu Lộ, căn bản không cần phải phiền phức lớn như vậy, dựa vào thủ đoạn quỷ thần khó lường này của hắn ta, hắn ta hoàn toàn có thể trực tiếp giết chết hai người rồi lấy đi thứ mình muốn là được.
Giết người đối với Hà Thạc có thể dùng từ dễ như trở bàn tay để hình dung, nhưng hắn ta sống hơn ba trăm năm, căn bản chưa từng giết người, cho dù trong cuộc động loạn mười năm vào mấy chục năm trước, nhìn vô số thuật sĩ giang hồ bị hại, hắn ta cũng chưa từng có ý nghĩ giết người.
Có thể nói danh hiệu “thánh nhân” này là danh xứng với thực với hắn ta. Nhưng tuy là thánh nhân, hắn ta cũng có nỗi khổ tâm của mình, đây chính là lý do bây giờ hắn ta mới dùng thủ đoạn, ngay cả hắn ta cũng tự cảm thấy “đê tiện” này để tìm được Mã Hiểu Lộ.
“Tôi nghĩ hẳn sẽ không có chuyện gì đâu, ông cứ đợi tôi ở đây, tôi đi rồi về ngay.” Nói xong, Mã Hiểu Lộ đi theo Hà Thạc ra ngoài.
Từ Thiên Thành ở phía sau gọi: “Phu nhân… cô không thể đi theo ông ta…”
Nhưng Mã Hiểu Lộ lại quay đầu ném cho ông ta một ánh mắt yên tâm rồi bước ra ngoài. Bên này Từ Thiên Thành thực sự muốn đuổi theo kéo Mã Hiểu Lộ lại, chỉ đáng tiếc bây giờ mình không nhúc nhích được, ông ta chỉ có thể thầm thắp hương lạy Phật ở trong lòng, cầu Bồ Tát phù hộ Mã Hiểu Lộ không gặp chuyện gì mới được.
Mã Hiểu Lộ đi theo Hà Thạc ra ngoài hơn mười phút, nhưng điều khiến Mã Hiểu Lộ cảm thấy rất kỳ lạ là, người này trông tuổi tác đã cao, nhưng dù Mã Hiểu Lộ tăng tốc thế nào, lại luôn cách đối phương một khoảng, đuổi không kịp, nhưng lại có thể nhìn thấy.
Chẳng bao lâu, trên lưng chừng một ngọn đồi nhỏ xuất hiện một ngôi chùa nhỏ, ngói xanh gạch đỏ, mơ hồ còn có thể thấy dường như có từng lớp khói xanh từ ngôi chùa chậm rãi bay ra.
Hà Thạc đứng ở cửa chùa quay đầu nhìn Mã Hiểu Lộ, đợi Mã Hiểu Lộ đi đến, đã có cảm giác hơi thở hổn hển.
“Người trẻ bây giờ, thực sự không ra gì, mấy bước chân đã không chịu nổi rồi.” Hà Thạc như một bậc trưởng bối nói với Mã Hiểu Lộ.
Điều hòa hơi thở xong, Mã Hiểu Lộ ngẩng đầu nói với hắn ta: “Ông dẫn tôi đến đây làm gì?”
Hà Thạc làm động tác mời nói: “Vào trong nói đi.”
Nói xong, hắn ta dẫn đầu bước vào, Mã Hiểu Lộ ngẩng đầu nhìn, sau đó cũng đi theo vào, Hà Thạc tìm một đống cỏ khô ngồi xuống. Còn Mã Hiểu Lộ thì cẩn thận đánh giá pho tượng đá trong điện chùa, trên pho tượng có rất nhiều vải đỏ, trên vải đỏ dường như còn viết rất nhiều chữ.