Truyền Nhân Thần Y – Tô Vũ (Truyện FULL) - Chương 805 "Anh trai, sao lại đến đây?
Đây là cách duy nhất Mạnh Đông Dương có thể nghĩ ra bây giờ, chính là đặt con kỳ lân máu này trở lại vị trí cũ, rồi thầm cầu nguyện có thể khiến mọi thứ khôi phục lại sự yên bình như trước.
Nhưng đồng thời anh ta cũng rất rõ ràng, hành động này của mình có lẽ rất nguy hiểm, bởi rốt cuộc có thứ gì chạy ra từ mộ nương nương, và trên thế giới này có thực sự có ma quỷ hay không, tất cả những điều này Mạnh Đông Dương hoàn toàn không hề hay biết.
Anh ta biết, mình đi lần này rất có thể chính là cừu vào hang hổ có đi mà không có về.
Nhà Mạnh Đông Dương không có tivi, sau bữa tối không lâu, bóng đêm bắt đầu liên tục ép sát ngọn đèn sợi đốt vàng vọt trong nhà chính, tiếng dế kêu rên bên ngoài nhà càng giống một tiếng khóc vô thanh.
“Không còn sớm nữa, em mau đi ngủ đi, ngày mai còn phải đi học. Em còn tiền không? Sáng nhớ phải ăn sáng, mua sữa ở căng tin trường nghe chưa?” Vì ở nhà chỉ có một mình Mạnh Cầm, nên bữa sáng và bữa trưa, đều để cô bé ăn ở trường.
May là sáng sẽ có người bán bánh bao bánh mì bày hàng ở cổng trường, trưa trong trường cũng có nhà ăn, mấy cái này không phải lo. Chỉ có mỗi bữa tối thì Mạnh Cầm tự nấu cho mình ăn.
Nghe có vẻ hơi tội, nhưng cô bé cũng đã quen từ lâu rồi.
Mạnh Cầm bĩu môi, giác quan thứ sáu của trẻ con thường rất nhạy bén, linh cảm không lành trong lòng cô bé lúc này càng mạnh mế hơn.
“Mấy ngày này lạnh, em muốn ngủ cùng anh trai.” Hai mắt Mạnh Cầm nhìn Mạnh Đông Dương nói.
Hồi nhỏ, phần lớn thời gian Mạnh Cầm đều ngủ chung chăn với Mạnh Đông Dương, cái này cũng không có gì.
Chỉ là lần này, Mạnh Cầm đưa ra yêu cầu này, không phải vì mình sợ lạnh, mà là cô bé sợ khi mình tỉnh dậy, Mạnh Đông Dương sẽ biến mất, là loại biến mất mãi mãi.
Nên cô bé muốn ôm Mạnh Đông Dương, không để anh ta đi đâu cả.
Mạnh Đông Dương cười nói: “Em lớn bao nhiêu rồi, còn ngủ cùng anh, em không ngại à. Anh lấy chăn của bà nội cho em, đóng kỹ cửa sổ thì sẽ không lạnh.”
Mạnh Đông Dương không hiểu ý mà Mạnh Cầm muốn biểu đạt, nói xong đứng dậy vào phòng lấy chăn cho cô bé.
Khó khăn lắm mới dỗ Mạnh Cầm ngủ, Mạnh Đông Dương ngồi trên ngưỡng cửa nhà chính, châm một điếu thuốc, đầu thuốc đỏ rực đốt cháy bao suy tư trong lòng anh ta.
Mà điều anh ta không để ý là, Mạnh Cầm thực ra vẫn chưa ngủ, mà đang lén nhìn anh ta qua khe cửa, cô bé biết trong lòng Mạnh Đông Dương có chuyện, hơn nữa là chuyện lớn.
Lý do không nói cho cô bé là vì không muốn cô bé lo lắng, nhưng Mạnh Cầm cảm thấy bây giờ cô bé có thể thay anh trai gánh vác việc trong khả năng của mình, đồng thời cô bé cũng rất sẵn lòng thay anh trai gánh vác, giống như lần trước ở lầu điêu khắc ngọc, cô bé cảm thấy mình có thể.
Hút xong một điếu thuốc, Mạnh Đông Dương vắt túi vải đựng con kỳ lân máu bên cạnh lên vai, đóng cửa đi ra hướng thôn Tháp Loan.
Mà Mạnh Cầm cũng lặng lẽ theo sau Mạnh Đông Dương ở vị trí không xa, giữ khoảng cách có thể đuổi kịp nhưng không bị phát hiện, hai người cứ đi đến tận mộ nương nương dưới chân Tây Sơn thôn Tháp Loan.
“Anh trai, sao lại đến đây?” Vì truyền ra tin đồn có ma, nên bây giờ trong cả thôn Tháp Loan rất thưa thớt người, chỉ có mấy con chó vàng không muốn rời đi đang liên tục sủa vào màn đêm.
Cả thôn trong màu đêm tỏ ra huyền bí trống trải, tựa hồ sau mỗi bức tường đổ nát đều ẩn giấu thứ gì đó.
Gió đêm nhẹ nhàng thổi qua, Mạnh Đông Dương đứng dưới chân núi hít sâu một hơi, đúng lúc anh ta định bước ra, đột nhiên một giọng nói gọi anh ta lại.
“Anh trai, anh đến đây làm gì?” Mạnh Cầm từ xa chạy tới dưới ánh trăng.
Mạnh Đông Dương giật mình quay đầu nhìn Mạnh Cầm nghỉ hoặc hỏi: “Sao em lại đến đây?”
Giọng của Mạnh Đông Dương mang chút vị trách móc, anh ta không muốn Mạnh Cầm theo sau, thậm chí không muốn cô bé biết tất cả những điều này.
“Anh trai, mình về đi được không? Chỗ này chẳng vui chút nào.” Mạnh Cầm đưa tay nắm cánh tay Mạnh Đông Dương định kéo anh ta quay về.
Mạnh Đông Dương ôm Mạnh Cầm nói: “Cầm Nhi, em về đi, những điều hôm nay anh dặn em nhất định phải nhớ kỹ, sau này phải sống cho tốt, nhất định phải nên người.”
Lúc này Mạnh Cầm đã cảm nhận được mùi vị sinh ly tử biệt, liên tục lắc đầu nói: “Không, em muốn cùng anh trai về, mình cùng về được không.”
Lúc nói chuyện, Mạnh Cầm nắm tay Mạnh Đông Dương càng lúc càng chặt, mắt cũng đã bất giác rơi lệ.