Chương 791 Cô xuống làm việc đi
Cứ thế, chuyện này kéo dài đến tận bây giờ. Cho đến khi con gái mình ở Yên Kinh có dịp tình cờ gặp Mã Hiểu Lộ, và lấy được số điện thoại cùng địa chỉ nhà họ.
“Ồ? Sao lần này nhanh vậy?” Thánh nhân dùng giọng như cưa gỗ khiến người ta buồn nôn nói.
Triệu Minh Quân không dám ngẩng đầu nói: “Trời không phụ lòng người, tôi dốc hết sức cuối cùng cũng biết địa chỉ nhà và phương thức liên lạc của đối phương.”
“Sao còn không đưa lên đây?” Thánh nhân hơi kích động mở to hốc mắt.
Nhưng Triệu Minh Quân quỳ dưới đất lại không lập tức nói thông tin mình biết cho hắn ta, mà nói.
“Thánh nhân, thuốc của vợ tôi đâu?”
Với Triệu Minh Quân, đây mới là chuyện quan trọng nhất.
Từ khi uống thuốc mà thánh nhân cho, bệnh tình của vợ mình đúng là thuyên giảm, và ngày một như tiến gần đến người bình thường.
Nhưng lại không thể ngừng, một khi ngừng thuốc sẽ suy sụp, thậm chí tình hình còn tệ hơn trước.
Vì lâu như vậy mà mình cũng không có tin tức gì, nên thánh nhân cố ý khấu trừ lượng thuốc, dùng cách này thúc giục Triệu Minh Quân.
“Ông không có cửa mặc cả với tôi, đưa thứ tôi muốn cho tôi, vợ ông mới có thể sống, nếu không, tôi nghĩ ông cũng rõ bà ta sống không quá nửa tháng.”
Triệu Minh Quân không còn lựa chọn, chỉ có thể lấy từ trong túi ra tờ giấy ghi toàn bộ thông tin về Tô Vũ đã viết sẵn đưa cho thánh nhân.
Đây là lần đầu Triệu Minh Quân nhìn thấy tay thánh nhân, làn da khô quắt, bên dưới là từng đường mạch máu rõ ràng, thậm chí còn có thể thấy máu trong mạch máu không ngừng lưu động.
Khiến người ta sợ hãi, cứ như bàn tay ác quỷ, tựa hồ có thể lập tức lấy đi mạng người.
Thánh nhân nhận tờ giấy từ tay Triệu Minh Quân xem rồi cười lớn: “Hahaha, cuối cùng cũng để tao tìm ra, cuối cùng cũng để tao tìm ra.”
“Thánh nhân, thuốc đâu? Thuốc của vợ tôi đâu?” Triệu Minh Quân quỳ trước mặt thánh nhân cầu xin.
“Cầm lấy.” Nói xong, không biết thánh nhân lấy từ đâu ra một viên thuốc đen đặt vào tay Triệu Minh Quân.
Chỉ là Triệu Minh Quân cảm thấy, nó hơi khác với thuốc đã thấy trước đó.
Buổi chiều ánh nắng luôn có vẻ uể oải khác thường, ba ngày sau khi sắp xếp xong ca phẫu thuật cho bà nội, Mạnh Đông Dương một mình đáp máy bay đến Kim Lăng, và rất thuận lợi tìm được nơi tên Ngự Thiện Cung mà Tô Vũ nói.
Vốn trước đó Mạnh Đông Dương đã mang tâm thế nhất định phải chết, dù sao trong ký ức mơ hồ của anh ta, cha mình cũng chết vì loại bệnh này.
Đó là một loại bệnh tra tấn người ta rất nhiều, cũng rất kinh khủng, cho đến khi toàn bộ cơ bắp da thịt người chết đều hoại tử chảy mủ, vẫn duy trì ý thức rất rõ ràng. Với bất cứ ai, đây có lẽ đều là một sự giày vò sánh ngang địa ngục.
Mạnh Đông Dương vốn định kiếm đủ tiền, sắp xếp xong ca phẫu thuật cho bà nội, và giải quyết vấn đề đi học của em gái, rồi mình sẽ tìm một nơi hiếm bóng người trong rừng già núi sâu, lặng lẽ kết thúc mạng sống trẻ trung này của mình.
Nhưng gió thổi đường chuyển, vào lúc này anh ta lại gặp được Tô Vũ, và biết sinh mạng của mình dường như còn có bước xoay chuyển mới, tất nhiên thực tế cho dù đã đứng trước cửa Ngự Thiện Cung.
Mạnh Đông Dương vẫn mang tâm thái nửa tin nửa ngờ, hoặc nói anh ta nghi ngờ trong lòng, đây không phải một nhà hàng sao? Dường như nhìn thế nào cũng không dính dáng gì đến bác sĩ.
Hít sâu một hơi, Mạnh Đông Dương bước vào.
“Hoan nghênh quý khách, mời vào trong.” Một nhân viên phục vụ xinh xắn cười tươi chào đón Mạnh Đông Dương, và định dẫn anh ta đến một chỗ ngồi tương đối thoải mái hơn.
Đi được vài bước Mạnh Đông Dương dừng lại nhìn cô nhân viên nói: “Chào cô, xin hỏi trong tiệm các cô có người tên Tiêu Tuyết Ny không?”
Nhân viên cười gật đầu đáp: “Tiêu Tuyết Ny là sếp của chúng tôi, xin hỏi anh tìm cô ấy có việc gì không?”
Nghe đến đây, Mạnh Đông Dương thở phào, ít nhất chứng minh nơi này đúng là có một người như vậy, đã đến rồi nên Mạnh Đông Dương tiếp tục nói: “Ồ, tôi đến đây để tìm cô ấy, xin hỏi cô ấy có ở đây không?”
Vì khi Mạnh Đông Dương đến đã hơn hai giờ chiều, trong tiệm cơ bản không còn khách ăn, nhân viên vệ sinh đang bận dọn dẹp, đồng thời Phó Cổ đang ở quầy tính sổ hôm nay, nghe thấy cuộc nói chuyện của hai người bên này anh ta cũng bước qua.
“Quản lý, vị tiên sinh này nói muốn tìm sếp.” Nhân viên thuận lý thành chương đẩy việc lên người Phó Cổ, còn có báo hay không là do quản lý quyết định.
Phó Cổ vẫy tay nói: “Cô xuống làm việc đi.”
Nhân viên gật đầu quay người rời đi: “Cậu tìm sếp chúng tôi làm gì?”