Chương 3307 Chẳng lẽ, trong căn phòng đó không có ai?
- Trang Chủ
- Chiến thần ở rể – Vạn thế chiến thần - Dương Thanh – Tần Thanh Tâm (full)
- Chương 3307 Chẳng lẽ, trong căn phòng đó không có ai?
Lôi Phàm định cản Liễu Thanh Thanh lại, nhưng khi bắt gặp ánh nhìn lạnh băng của cô ta, hắn ta lập tức ngậm miệng.
Liễu Thanh Thanh hừ lạnh rồi đi đến trước cửa phòng của Dương Thanh, không nói một tiếng nào mà nhấc chân đạp vào cửa.
“Bịch!”
Nhưng chuyện khiến cho Liễu Thanh Thanh bất ngờ chính là, cánh cửa phòng chỉ cần đá một phát là dập nát rồi nhưng bây giờ lại vô cùng cứng rắn.
Tuy cô ta là đệ tử luyện đan sư, nhưng thường ngày cũng có tu hành một chút về võ đạo. Cho nên, võ đạo của cô ta đã đạt đến Thiên Cảnh tứ phẩm đỉnh cao từ lâu rồi, nhờ đó mà việc đá nát một cánh cửa cũng là chuyện vô cùng đơn giản.
Kết quả ngược lại, cô ta vừa đá cánh cửa đã bị phản lực lại, ngã dập mông xuống đất.
“Ôi đau…”
Liễu Thanh Thanh đau đớn than thở, gương mặt của cô ta lúc bấy giờ lúc đỏ lúc chuyển sang màu trắng.
Sau đó, tức giận quát: “Cái thứ đáng chết kia lại sử dụng kết giới lên cửa phòng, cũng có chút tài mọn. Hèn chi, hắn dám kiêu căng trước mặt cô đây!”
Lôi Phàm lo lắng Liễu Thanh Thanh chiến tranh với Dương Thanh, nên vội vàng đến khuyên: “Cô Thanh Thanh à, hay chúng ta bỏ chỗ này đi. Vị khách này thật sự không thể chọc vào được, hắn cũng có chút địa vị đấy!”
“Tôi nghe nói hắn có địa vị rất cao ở Bạch Hổ Thành, với lại vừa rồi Ngô thành chủ của phủ thành chủ Bạch Hổ đã tự tay dẫn hắn đến. Vậy nên, Lôi tông chủ của bọn tôi cũng vô cùng coi trọng hắn!”
Ngay sau đó, Lôi Phàm lại kề sát vào tai của Liễu Thanh Thanh thì thầm: “Tôi sẽ đến nói chuyện với Lôi tông chủ của bọn tôi, bảo ông ấy tự đến nói chuyện với vị anh Dương này. Tôi chắc chắn, ông ấy sẽ giải quyết được”.
Dù sao hiện tại, người đầu tiên Lôi Thiên Tông muốn nịnh bợ nhất chính là Hoàng Vĩnh Xương. Vậy nên, Lôi Phàm nghĩ rằng chỉ cần Lôi Chấn Thiên ra mặt thì Dương Thanh sẽ nhường phòng cho đối phương.
Nhưng mà Liễu Thanh Thanh hoàn toàn không nghĩ hay như Lôi Phàm, ngược lại cô ta còn cho rằng, đối phương đang khinh thường mình.
“Anh còn dám lải nhải nữa, cẩn thận tôi cắt đứt lưỡi của anh!”
Sau khi, Liễu Thanh Thanh đe dọa Lôi Phàm xong, lại tiếp tục quay đầu gào lên với Dương Thanh đang ở trong phòng.
“Người bên trong nghe đây, tôi chính là đệ tử của đại đan sư Hoàng Vĩnh Xương. Nếu anh chọc vào tôi, anh sẽ không biết bản thân chết ra sao đâu!”
“Bây giờ, cô đây cho anh một cơ hội. Anh lập tức cút ra đây, rồi quỳ xuống xin lỗi tôi, tôi sẽ tha cho anh một con đường sống”.
“Còn nếu anh cứ núp ở trong phòng như một con rùa đen rút đầu, tôi sẽ thiêu chết anh trong đó luôn!”
Liễu Thanh Thanh vừa dứt lời, trong căn phòng vẫn yên lặng, không nghe được bất cứ tiếng động nào.
Cô ta vui mừng nghĩ: “Chẳng lẽ, trong căn phòng đó không có ai?”
Sau đó, cô ta ra lệnh các sư đệ đứng bên cạnh mình: “Các người xông lên, mở cái cửa này ra cho tôi!”
Đám đệ tử khác đều nghe lệnh của sư tỷ, lập tức bắt tay sử dụng công pháp để phá vỡ cửa phòng.
“Cút!”
Khi đòn tấn công của bọn chúng sắp đánh vào cửa phòng, chữ cút lạnh lùng của Dương Thanh lại vang lên trong phòng.
Tuy giọng nói không to, nhưng nó lại đầy áp lực, rõ ràng tát thẳng vào mặt mọi người.
Cùng lúc đó, một hơi thở uy nghiêm bùng phát từ trong phòng ra. Đám người Liễu Thanh Thanh đứng ngoài cửa đồng loạt bị hất bay xa hơn mười mét.
Trong đó, khóe miệng của vài tên đệ tử tu vi thấp đều chảy ra tơ máu, tim đập loạn xạ, cảm giác sợ hãi như bị đè ép huyết mạch lan khắp toàn thân. Cuối cùng, không ai còn có ý muốn đến mở cửa nữa.
Bọn chúng có cảm giác giống như, trong phòng có một con ác ma đang hiện diện.
Tình huống xảy ra quá bất ngờ, không ai dự đoán trước được. Gương mặt của Liễu Thanh Thanh đanh lại, giờ phút này cô ta mới ý thức được trong phòng là một vị rất khủng khiếp.
Lúc này, ngay cả Lôi Phàm cũng đã có câu trả lời cho câu hỏi, trông Dương Thanh như một thanh niên bình thường mà sao Ngô thành chủ lại coi trọng như vậy?
Tuy Liễu Thanh Thanh cũng rất sợ hãi, nhưng từ trước đến giờ cô ta đi đâu cũng được người ta kính trọng khi có Hoàng Vĩnh Xương chống lưng. Làm sao, cô ta chịu nổi cơn uất hận này được.
Dù đối phương rất mạnh, nhưng cô ta vẫn không nuốt trôi cục tức này. Trong ánh mắt của cô ta tràn ngập oán hận nói: “Anh muốn chết à, sao dám đánh bọn tôi!”
Dứt lời, cô ta lập tức vận chuyển thực lực của bản thân đến cực hạn.