Chương 3305 Tôi sẽ sắp xếp cho Hoàng đan sư!
- Trang Chủ
- Chiến thần ở rể – Vạn thế chiến thần - Dương Thanh – Tần Thanh Tâm (full)
- Chương 3305 Tôi sẽ sắp xếp cho Hoàng đan sư!
Lúc này, các đệ tử của Thiên Lôi Tông cũng không dám chậm trễ. Họ vội vàng bưng rượu ấm thịt ngon lên, tiếp đãi mấy sư đồ Hoàng Vĩnh Xương.
Sau khi ăn uống no say, Hoàng Vĩnh Xương bảo vài tên đồ đệ rời đi rồi cười nói với Lôi Chấn Thiên: “Lão phu vẫn luôn bế quan, nên lâu rồi không xuống núi!”
Khi ông ta nói chuyện, trong mắt sáng lên sự hèn mọn bỉ ổi.
Lôi Chấn Thiên cũng là một tông chủ trải qua rất nhiều sóng gió, chỉ cần nhìn ánh mắt của đối phương đã biết suy nghĩ của ông ta. Ông ta cười nói: “Tôi sẽ sắp xếp cho Hoàng đan sư!”
Thoáng chốc, có một nhóm thiếu nữ trẻ tuổi ăn mặc xinh đẹp và ăn mặc hở hang tiến vào. Họ vừa múa, vừa hát phục vụ Hoàng Vĩnh Xương.
Hai mắt của Hoàng Vĩnh Xương lập tức phát sáng, nửa nằm nửa ngồi trên ghế bập bênh với vẻ hài lòng trên gương mặt. Ông ta vừa thưởng thức rượu ngon, trái cây tươi, vừa khen Lôi Chấn Thiên: “Lần này, tôi đến tham gia Thần Đan Tranh Bá, được rất nhiều tông môn nhiệt tình mời mọc đến tông môn bọn họ. Cuối cùng, tôi lựa chọn đến chỗ Lôi tông chủ đấy!”
“Bởi vì tính tôi thích giao tiếp với người thông minh như Lôi Tông Chủ. Người hiểu tôi cũng chỉ có Lôi Chấn Thiên! Ha ha ha ha…”
“Lần này, tôi mà lấy được thứ tự trong top 6 thì chắc chắn Lôi tông chủ sẽ không thiệt thòi. Tôi nghe đồn, hiện tại Thần Đan Tông mới tìm được một gốc cây cực phẩm Linh dược, nâng cao khả năng luyện chế ra Vĩnh Sinh Đan. Nếu họ luyện chế thành công thật, chắc chắn tôi sẽ tìm cách lấy một viên cho ông!”
Lôi Chấn Thiên nghe được câu cuối của Hoàng Vĩnh Xương, vui mừng đến mức hô hấp cũng dồn dập. Hầu như, võ giả nào cũng khao khát sở hữu được Vĩnh Sinh đan, Lôi Chấn Thiên cũng thuộc trong nhóm đó.
Ngay lập tức, ông ta cảm thấy bị Hoàng Vĩnh Xương khinh thường cũng rất đáng giá.
“Người đâu, đến lấy bình linh tửu phong ấn ba trăm năm ra đây!”
Lôi Chấn Thiên vung bàn tay lên, lệnh cho một đệ tử đứng bên cạnh đi làm.
Linh tử bị phong ấn ba trăm năm cũng xem như là loại rượu hiếm, ngay cả mấy đời Thiên Lôi Tông chủ trước không dám uống. Lôi Chấn Thiên cũng không nỡ uống nó, cùng lắm chỉ nhấp mấy ngụm.
Lúc này, Lôi Chấn Thiên muốn nịnh bợ Hoàng Vĩnh Xương nên mới hạ quyết tâm lấy linh tửu ra tiếp đãi ông ta.
Hoàng Vĩnh Xương nghe thế, tia tham lam trong mắt lập tức càng nhiều hơn. Ông ta cũng đã nghe đồn về bình linh tửu của Lôi Chấn Thiên lâu rồi, người ta bảo chỉ cần uống một ngụm sẽ giúp tu vi của tăng lên, nó có thể giúp cho tu vi của vài võ giả có thực lực thấp đột phá.
Ngay cả các đệ tử của Thiên Lôi Tông nghe thấy quyết định của Lôi Chấn Thiên thì cũng đau lòng. Trong mắt của họ có chút hâm mộ, dù sao cả đời họ có muốn cũng không nhấm nổi một giọt linh tửu.
Nhưng trong mắt của Lôi Chấn Thiên thì Vĩnh Sinh đan có giá trị cao hơn, thậm chí là bình linh tửu này cũng không thể nào bằng được.
Chỉ vì muốn lấy Vĩnh Sinh đan mà ông ta lập tức nịnh bợ: “Cảm ơn Hoàng đan sư đã để mắt đến Lôi Chấn Thiên tôi, sau này mọi người đều là người một nhà, đại môn của Thiên Lôi Tông chúng ta lúc nào cũng mở chào đón Hoàng đan sư. Hoàng đan sư có yêu cầu, phiên phức nào cứ việc mở miệng!”
Lúc này, các đệ tử của Hoàng Vĩnh Xương được Lôi Phàm chỉ đường, cũng đã đến nơi nghỉ ngơi dành cho khách của Thiên Lôi Tông.
“Sư phụ của chúng ta xem trọng Lôi tông chủ như thế, ấy vậy mà ông ta lại sắp xếp cho chúng ta ở một nơi rách nát này sao? Biết vậy, chúng ta đã không đến Thiên Lôi Tông cũ kỹ này!”
Một nữ đệ tử thoạt nhìn tầm hai mươi mấy tuổi đang đi tuốt đằng trước, là Liễu Thanh Thanh – đại đệ tử của Hoàng Vĩnh Xương. Cô ta nhìn những sân nhỏ độc lập ở kia mà tỏ vẻ ghét bỏ, tức giận nói.
Lôi Phàm và vài đệ tử của Thiên Lôi Tông đang đứng bên cạnh nghe vậy,lập tức cau mày. Nhưng họ chỉ giận mà không dám nói gì.
Trong mắt của sư đệ Vương Tự Cường đứng bên cạnh Liễu Thanh Thanh cũng hiện lên vẻ ghét bỏ. Nhưng trên gương mặt của hắn ta vẫn nở nụ cười vô cùng rộng lượng, nói với Liễu Thanh Thanh: “Sư tỷ Thanh Thanh à, chúng ta chỉ ở tạm nơi này hai ngày thôi mà. Dù sao cũng là chúng ta ra ngoài, nên tạm chấp nhận xíu đi!”
Liễu Thanh Thanh nhăn mặt khó chịu, cuối cùng đảo mắt qua các phòng trong sân rồi vươn tay ra, chỉ vào một tiểu viện trong đó. Cô ta liếc mắt, đầy khó chịu nói: “Ta chọn tiểu viện đó!”
Lôi Phàm nghe thế, lập tức nhìn theo hướng Liễu Thanh Thanh chỉ, gương mặt lại hiện lên vẻ khó xử.