Chương 3270 Đây đúng thật là một sự sỉ nhục lớn!
- Trang Chủ
- Chiến thần ở rể – Vạn thế chiến thần - Dương Thanh – Tần Thanh Tâm (full)
- Chương 3270 Đây đúng thật là một sự sỉ nhục lớn!
Dương Thanh bỗng nhiên có một dự cảm không lành, nhìn chằm chằm Tiếu Thanh Vân hỏi: Ông định làm gì vậy?
Tiếu Thanh Vân không nói nữa, cuối cùng nhìn thật sâu vào mắt Dương Thanh, trong tay đột nhiên xuất hiện một con dao găm, sau đó đâm mạnh vào tim mình.
Nhìn thấy Tiếu Thanh Vân sắp tự sát, Dương Thanh trợn tròn mắt nhìn, muốn ngăn cản, nhưng khoảng cách quá xa, đã quá muộn.
Anh chỉ có thể bất lực nhìn Tiếu Thanh Vân giơ con dao găm trong tay lên, đâm mạnh về phía trái tim mình.
Khi thấy Tiếu Thanh Vân sắp dùng một dao để kết thúc mạng sống của mình, một cường giả của Thiên Hải Tông đã nhanh chóng vung thanh linh kiếm trong tay ra.
“Bùm!”
Kiếm khí bay lên không và trực tiếp đánh bay con dao găm trong tay Tiếu Thanh Vân.
Mãi đến lúc này mọi người mới lấy lại tinh thần, người mạnh mẽ như Tiếu Thanh Vân mà lại muốn chọn tự sát, lại còn bị cường giả của Thiên Hải Tông ngăn cản.
“Chó già, bây giờ muốn chết cũng đã muộn rồi! Tông chủ nói để ông sống trước, vậy thì ông không thể chết được!”
Trước đây, cường giả Thiên Hải Tông khi gặp Tiếu Thanh Vân đều phải cúi người hành lễ, nhưng bây giờ trên mặt lại tràn đầy sự nham hiểm và độc ác.
Hắn ta ước gì mình có thể chém Tiếu Thanh Vân ra thành từng mảnh ngay bây giờ, nhưng hắn ta cũng biết rằng nếu chỉ trơ mắt nhìn Tiếu Thanh Vân tự sát, vậy thì quá dễ dàng cho ông ta.
Nếu không có Tiếu Thanh Vân, Thiên Hải Tông đã thay thế Phủ Thành chủ, tất cả chuyện này đều là lỗi của Tiếu Thanh Vân.
Chỉ có cách làm cho Tiếu Thanh Vân sống không bằng chết, mới có thể dập tắt cơn giận dữ trong lòng mỗi đệ tử Thiên Hải Tông.
“Tên chó già, tốt nhất ông nên ngoan ngoãn theo chúng tôi về Thiên Hải Tông đi!”
Cường giả của Thiên Hải Tông nhìn Tiếu Thanh Vân với vẻ mặt giễu cợt rồi nói.
Vẻ mặt Tiếu Thanh Vân tuyệt vọng, ông ta không ngờ rằng bây giờ ngay cả việc tự sát ông ta cũng không thể làm được, ngược lại còn bị người khác giẫm đạp dưới chân.
Ông ta biết rất rõ, một khi bị mang về Thiên Hải tông, ông ta sẽ chết rất khó coi.
“Phụt!”
Lúc này, một tia kiếm quang lóe lên.
Chỉ thấy tên cường giả của Thiên Hải Tông vừa rồi còn rất kiêu ngạo, giờ phút này thi thể đã bị chia lìa, cho đến chết cũng không biết bản thân chết trong tay ai.
“Dương Thanh!”
Hiện trường đột nhiên im lặng, sau đó một giọng nói vô cùng giận dữ vang vọng khắp phủ thành chủ.
Trên mặt Võ Xương tràn đầy sự phẫn nộ dữ tợn, ông ta trừng mắt nhìn chằm chằm Dương Thanh, nghiến răng nghiến lợi nói: “Cậu đang khiêu khích điểm mấu chốt của tôi!”
Mãi đến lúc này, mọi người mới hoàn hồn lại, vẻ mặt của cả đám người kinh ngạc nhìn Dương Thanh.
Hiển nhiên, người vừa rồi giết chết cường giả Thiên Hải Tông chỉ bằng một đòn không ai khác chính là Dương Thanh.
Lúc này, Dương Thanh đứng ở bên cạnh Tiếu Thanh Vân, trong tay cầm Thiên Tử Kiếm, vẻ mặt nghiêm nghị nói: “Mạng sống của ông ta, tôi giữ!”
Những lời nói này cũng thể hiện thái độ của anh, với thực lực của mình, anh hoàn toàn có tư cách nói ra lời này.
Cho đến bây giờ, mặc dù anh vẫn không biết tại sao Tiếu Thanh Vân lại giúp anh, nhưng cho dù xuất phát từ mục đích gì, nếu không có Tiếu Thanh Vân, có lẽ anh đã chết trong tay Võ Xương.
Hiện tại có người muốn giết Tiếu Thanh Vân, anh tự nhiên sẽ không trơ mắt đứng nhìn.
Anh không thèm nhìn Võ Xương lấy một cái, mà trực tiếp lấy ra một viên đan dược chữa thương đưa cho Tiếu Thanh Vân dùng.
Ngô Hùng Bá thoáng kinh ngạc sau đó trực tiếp hạ lệnh: “Người đâu, dẫn Tiếu trưởng lão về Phủ Thành chủ nghỉ ngơi!”
Ông ta biết rất rõ sức mạnh thực sự của Tiếu Thanh Vân mạnh đến mức nào, hôm nay ông ta đã kết thành mối thù chí mạng với Thiên Hải Tông, nếu có thể chữa lành vết thương cho Tiếu Thanh Vân, sau này ông ta nhất định sẽ giúp ích rất nhiều cho Phủ Thành chủ.
Sau đó ông ta nhìn về phía Võ Xương nói: “Võ Xương, Tiếu trưởng lão dù sao cũng là tam trưởng lão của Thiên Hải Tông, không có công lao thì cũng có góp công sức, ông không cần phải truy cùng giết tận, để lại cho ông ta một mạng, mời ông trở về đi!”