Chương 85: Diễn cảnh hỗn loạn
Không thể để tình trạng hiện tại của Trác tổng New Wind lộ ra ngoài được, chỉ có thể cấp bách đưa anh về bệnh viện tư nhân của bác sĩ Diệp Nghiêm.
“Trác tổng, cậu cố chịu một chút” Tạ Hựu Thuyết ngồi trên xe không ngừng động viên.
Trác Nhất Phong đeo mặt nạ dưỡng khí, thân thể anh lạnh ngắt, đôi mắt lờ đờ mệt mỏi không còn đủ sức để trả lời bất cứ điều gì.
Bác sĩ Tạ luôn miệng động viên bệnh nhân Trác hãy cố gắng, nhưng thực chất có lẽ không ai nghĩ anh lại là người ‘khẩu phật tâm xà’. Hơn tất thảy, trong lòng anh mong Trác Nhất Phong gặp chuyện hơn ai hết.
Hồi tưởng lại ngày đầu tiên đến rừng cấm trại, anh và Vương Tiêu ở cùng lều với nhau, anh đã phát hiện ra Vương Tiêu không đơn thuần chỉ là một hướng dẫn viên bình thường, không những không tố giác mà anh còn bí mật gặp thêm đồng bọn khác của hắn. Khi tất cả mọi người cùng đến con suối tham gia hoạt động bắt cá, anh đã lấy lý do đi kiểm tra an toàn khu vực xung quanh lều trại mà gặp người bí ẩn Vương Tiêu đã giới thiệu, người đó chính là Tưởng Niên Phi. Thật sự đối với anh điều này cũng khá bất ngờ, cô ta vậy mà còn có một bộ mặt khác, chẳng hề hiền lành như vẻ bề ngoài khi bên cạnh Thẩm Kiêu. Chủ ý hợp tác của bọn họ vừa hay lại đúng ý anh, nhưng để đối phó Trác Nhất Phong không phải một chuyện dễ dàng, vì vậy bọn họ cần Đới An Lạc làm mồi nhử. Chỉ cần anh hợp tác thì trong kế hoạch bọn họ sẽ bảo toàn tính mạng cho An Lạc.
An Lạc, xin lỗi em. Anh chưa từng nghĩ bọn họ không giết cô nhưng lại hại cô thê thảm đến vậy.
Có phải em cũng yêu hắn ta không?
Nếu không có hắn ta, có phải sẽ không ai chia rẽ chúng ta nữa không?
Em sẽ toàn tâm toàn ý hướng về phía anh?
Tạ Hựu Thuyết mông lung nhìn ống tiêm trong tay mình, dòng suy nghĩ làm hay không làm đang ăn mòn tâm trí anh. Ánh mắt uất hận tựa hồ một lưỡi dao sắc nhọn, nụ cười có chút nhẫn tâm như có như không trên khóe môi.
Hạ quyết tâm.
Tiêm hết chất lỏng bên trong ống vào cơ thể Trác Nhất Phong.
Trác Nhất Phong, hy vọng cậu không trách tôi. Chúng ta vốn dĩ không nên cùng tồn tại ở một bầu trời.
Thứ chất lỏng chạy dọc quanh cơ thể Trác Nhất Phong, cảm giác đau đớn khiến tay chân anh co rút lại, khuôn mặt tái nhợt nhăn nhúm khổ sở chịu đựng sự dày vò do các vết đâm hành hạ, cơn đau như xé toạc từng tầng lớp da thịt trên thân thể anh ra, dù đã được Tạ Hựu Thuyết sơ cứu vẫn không ngừng chảy máu nhuộm một màu đỏ thẫm ướt đẫm hết những vải băng.
Thứ này chính là thuốc chống đông máu Heparin.
Mất máu dẫn đến nguyên nhân tử vong cũng không phải một trường hợp hiếm gặp trong y khoa.
Trác Nhất Phong phải xem cậu có đủ may mắn hay không.
…—————-…
“Tất cả tập trung, không được để mất dấu đối tượng” Cục phó Liêu Gia thị uy, thông qua bộ đàm nhắc nhở các đặc nhiệm bám sát đuổi theo chiếc xe Jeep do Vương Tiêu cầm lái.
Những tên đàn em đồng bọn của chúng đều đã bị vây bắt triệt hạ.
Lưu Vũ ngồi ở ghế phụ, dùng súng bắn về phía sau những xe đặc nhiệm đang đuổi theo mình. Sự yên tĩnh vốn có của cánh rừng bị diễn cảnh vây bắt hỗn loạn phá tan.
An Lạc tỉnh lại trong tiếng nổ giữa những phát súng bắn ra. Giờ thì cô đã biết bản thân mình vì sao lại sợ tiếng súng như vậy rồi, bởi nó là một phần kí ức về thảm cảnh mà cô đã từng trãi qua.
Bọn chúng đang đưa cô đi đâu?
Trác Nhất Phong đâu rồi?
Bọn chúng đang chạy trốn cảnh sát.
Cảnh sát đã đến, Trác Nhất Phong được cứu rồi phải không!?
“Đới An Lạc, tốt nhất cô nên ngoan ngoãn cho tôi” Tưởng Niên Phi túm tóc Đới An Lạc giật ngược về phía sau.
Đôi mắt bồ câu kiên cường thể hiện ánh mắt bất phục, cô ngả đầu theo bàn tay nắm tóc mình, nhịn cơn đau dùng sức lao đầu về phía trước đập thẳng vào đầu Tưởng Niên Phi khiến cô ta đau đớn mà buông bỏ tay.
“Aaaa”
Vùng trán và cả vùng mắt Tưởng Niên Phi đau buốt vì cú va chạm vừa rồi. Phát tiết không ngừng mắng nhiếc Đới An Lạc đầu cô gái này làm bằng đá à!?
An Lạc dù tay chân đang bị trói cũng không muốn ngồi yên chờ chết, cô lợi dụng sơ hở vừa rồi cố gắng muốn nhảy xuống khỏi xe nhưng Tưởng Niên Phi đâu dễ để cô tẩu thoát. Hai người phụ nữ không ngừng giằng co qua lại trên xe.
Lưu Vũ chỉa nòng súng về hướng An Lạc “Con ả kia, mày có tin chết ngay lập tức không hả?”
Dường như cô chẳng thèm để tâm đến lời đe dọa của hắn, liên tục giẫy giụa.
“Không được giết cô ta” Tưởng Niên Phi lên tiếng.
An Lạc cảm thấy khoảng cách Tưởng Niên Phi ngồi sát cửa xe lúc này vô cùng thích hợp để hành động, cô co hai chân bị trói chặt thẳng chân tung một cú đạp Tưởng Niên Phi rơi khỏi xe, sau đó bản thân cũng nhanh chóng nhảy xuống. Khi tiếp xúc mặt đất cô lăn cuộn tròn đến lúc hết đà mới dừng lại được.
Vương Tiêu vẫn cho xe chạy tiếp tục, hắn tin rằng Tưởng Niên phi sẽ có cách để bản thân không bị bắt. Xe đặc nhiệm như mảnh hổ không ngừng đuổi theo phía sau.
Thẩm Kiêu và một vài xe dừng lại nơi An Lạc nhảy xuống. Các đặc nhiệm lập tức lần theo dấu vết truy bắt Tưởng Niên Phi.
“An Lạc”
Lưu tu Kiệt trái tim như được trút bỏ xiềng xích khi nhìn thấy con gái mình bình an vô sự nằm dài trên lớp cỏ dại. Ông chạy nhanh đến đỡ An Lạc ngồi dậy, mặt mũi đầu tóc con bé lấm lem khiến ông đau xót.
“Để con chịu nhiều ấm ức rồi”
Dây trói trên người được cởi bỏ, cô ôm chầm lấy ông cảm xúc vỡ òa “Ba ơi, mọi người đều không sao phải không ạ?”
Lưu Tu Kiệt nghẹn ngào nơi đáy cổ “Mọi người đều không sao, nhưng…..”
Khoảng ngắt câu của ba khiến An Lạc thấy lòng bồn chồn bất an “Còn…Trác Nhất Phong?”
“Cậu chủ….”
“Ba, ba mau nói đi….mau nói đi”
Những tia máu đỏ ửng trong đôi mắt, tựa hồ chứa đựng cả đại dương mênh mông. Cô sốt ruột, lồng ngực đau nhói chờ đợi câu trả lời. Có lẽ nào nó sẽ khiến con tim cô trở nên vỡ nát!?