Chương 321 - Phẩm vị
“Suy nghĩ gì? Em nói đi, tôi nghe.” Đới Húc trả lời một cách tự nhiên giống như trong nhà không có ai khác.
Phương Viên tóm tắt sơ lược tình hình cô tìm hiểu được, tuy Bạch Tử Duyệt đang bận rộn dưới bếp, tiếng máy hút mùi khá ồn, chưa chắc có thể nghe rõ cuộc nói chuyện của họ, nhưng để chắc chắn, Phương Viên vẫn lược bỏ chi tiết có người chết, dù sao Đới Húc hiểu là được.
Đới Húc đương nhiên nghe hiểu, sau khi nghe đại khái nội dung của những bình luận và hiểu việc tài khoản nặc danh không thể kiểm chứng thân phận, anh liền hỏi: “Có phải em có tính toán gì không?”
Phương Viên gật đầu: “Em muốn dùng danh nghĩa của nạn nhân đăng bài, dù gì việc này cũng mới xảy ra, địa điểm diễn ra vụ án tương đối hẻo lánh, không tạo ảnh hưởng lớn, nếu có thể dùng tài khoản của nạn nhân đăng cái gì đó, nói không chừng có thể dùng làm mồi câu. Tuy rằng có khả năng đối phương không biết nạn nhân đã bị hại, nhưng cũng có một khả năng khác chính là đối phương là hung thủ, hắn sẽ thử thăm dò ai là người đăng bài, tại sao lại giả làm nạn nhân.”
“Ừ, phương án này khá ổn, có thể thử một lần, hơn nữa cũng không có nguy hiểm gì.” Phương Viên gật đầu ủng hộ Phương Viên, “Thế nên em cần tôi giúp phá giải tài khoản của nạn nhân đúng không? Gấp không? Muốn xử lý luôn bây giờ hay để trễ một chút?”
“Vậy phải xem khi nào anh tiện.” Nói đến đây, Phương Viên lại chẳng còn tâm trạng, cô nghiêng đầu nhìn vào trong bếp, “Không phải hôm nay anh mời khách đến nhà sao, không cần tiếp đón à?”
Đới Húc tỏ vẻ vô tội: “Tôi không mời, người ta không mời mà đến.”
Phương Viên không nói nữa, thật ra trong lòng lại không vui với lý do thoái thác của Đới Húc. Nhà là của anh, cho dù anh không chủ động mời, nếu người ta cố tình chạy tới anh có thể từ chối mà.
Đới Húc nhận laptop từ tay Phương Viên, bắt đầu tìm cách phá giải tên đăng nhập và mật mã tài khoản của Triệu Anh Hoa. Phương Viên ngồi cạnh xem. Một lát sau, Bạch Tử Duyệt vừa lau tay vừa từ trong bếp đi ra, trên người vẫn còn mang tạp dề, trông rất giống bà chủ quen nhà quen cửa. Phương Viên ngước mắt nhìn, cảm xúc trở nên kỳ lạ, không thể nói rõ đó là gì, nhưng ít ra chắc chắn không phải vui, thế nên cô cúi đầu, tiếp tục chuyên chú nhìn Đới Húc đang nghĩ cách.
Bạch Tử Duyệt không hề ngại, cứ đi dạo khắp nơi trong nhà Đới Húc: “Canh đang hầm, cơm cũng đang nấu, lát nữa canh gần xong sẽ bắt đầu xào rau, như vậy đến bữa cơm tất cả các món đều còn nóng hổi. Tôi có thể tranh thủ thời gian này tham quan chỗ ở của ân nhân, xem Đới Húc có bắt nạt cô không.”
“Cô cứ tự nhiên, có điều cô sẽ không tìm thấy chứng cứ cô muốn tìm thấy đâu.” Đới Húc quay đầu cười trêu chọc Bạch Tử Duyệt, đồng thời cho phép cô ấy tham quan căn nhà.
Bạch Tử Duyệt không hề khách sáo, thật sự đi khắp nơi nhìn này nhìn kia, cô ấy đến trước cửa phòng Đới Húc, nhìn vào, sau đó xoay người đi về phía phòng Phương Viên. Phương Viên ngẩng đầu nhìn theo, thầm nghĩ nếu cô ấy thật sự dám đi vào, bản thân sẽ lên tiếng ngăn cản, không thể cho Bạch Tử Duyệt quyền lợi như vậy.
Có điều Phương Viên không có cơ hội đó, Bạch Tử Duyệt không hề bước một bước vào phòng, chỉ đứng ngoài cửa hứng thú đánh giá mọi thứ bên trong.
“Ừm, phòng của tiểu ân nhân thoạt nhìn không tệ, miễn cưỡng đạt tiêu chuẩn.” Sau khi nhìn một lúc, Bạch Tử Duyệt gật đầu, tươi cười dựa vào cạnh cửa phòng Phương Viên, “Tuy đồ đạc có hơi đơn giản, đồ trang trí cũng không nhiều, có điều tổng thế vẫn khá ấm áp, chăn màn đều là nguyên bộ, đúng là phòng của con gái, vừa nhìn là biết chắc chắn do phẩm vị của ân nhân tốt, không giống ánh mắt cẩu thả như đàn ông, người như Đới Húc sao có thể tinh tế thế này!”
“Việc này hả…” Đới Húc gãi ót, cười hì hì, “Là một đồng nghiệp nữ trong cục chúng tôi giúp chọn lựa đấy, từ lúc Phương Viên dọn đến đây cũng không mua thêm thứ gì, nghe cô khen cách trang trí phòng của cô ấy như vậy, tôi nhất định phải truyền đạt lại với đồng nghiệp nữ kia, cô ấy chắc chắn sẽ rất vui.”
Bạch Tử Duyệt oán trách trừng mắt nhìn anh, sau đó lại bỗng nhiên cười nói: “Anh xem, tôi biết ngay không phải anh trang trí mà, có đôi khi với khoảng cách giới tính, không tin không được, đàn ông và phụ nữ mãi mãi không thể hiểu nhau, chỉ có phụ nữ hiểu phụ nữ nhất thôi. Có điều tôi vẫn có lòng tin Phương Viên phẩm vị, sau này nếu cô ấy có dọn ra thì cũng có thể tự trang trí chỗ ở của mình. Đến lúc đó nếu có thể mời tôi đến nhà chơi thì tốt quá.”
Phương Viên không trả lời, cô không biết Bạch Tử Duyệt nói thế là cố ý hay vô tình, tuy bản thân ở nhà Đới Húc đúng là danh không chính ngôn không thuận, nhưng để một người khách đến nhà mở miệng ngậm miệng đều như đang ngóng chờ cô dọn ra ngoài, thái độ này thật sự khiến người ta khó chịu.
Cũng may Bạch Tử Duyệt cũng không trông mong Phương Viên nhiệt tình đáp lại, chỉ cười cười nhìn Phương Viên, Phương Viên không nói gì, cũng không tỏ thái độ. Bạch Tử Duyệt lại nhìn đông ngó tây phòng khách của Đới Húc, sau đó về bếp, chuyên tâm sắm vai nữ đầu bếp. Đới Húc nhún vai với Phương Viên rồi vùi đầu tiếp tục chuyện của Triệu Anh Hoa. Phương Viên im lặng, có điều tâm trạng bắt đầu phức tạp, rất nhiều ý tưởng lóe lên, rối như mớ chỉ.
Thẳng thắn thừa nhận Bạch Tử Duyệt đúng là một người giỏi lo việc nhà, bên này lo nồi canh, bên kia có thể tiếp tục xào rau, chỉ mất nửa tiếng, cô ấy đã kết thúc chiến dịch trong phòng bếp, lên tiếng gọi Đới Húc xuống bưng đồ ăn.
Đới Húc ở bên này không có tiến triển gì, nghe Bạch Tử Duyệt gọi ăn cơm, liền tạm thời đóng laptop lại, đặt ở đầu sô pha, đứng dậy xuống bếp. Tuy Phương Viên không thích hành động này của Bạch Tử Duyệt, nhưng theo phép lịch sự, cô vẫn theo Đới Húc vào bếp, kết quả lại bị Bạch Tử Duyệt nhét đũa muỗng vào tay rồi đẩy ra ngoài, bảo cô không cần bận rộn, cứ ngồi chờ ăn là được. Nói xong, Bạch Tử Duyệt liền xoay người về bếp, chỉ huy Đới Húc bưng đồ. Phương Viên ngồi bên bàn nhìn Đới Húc và Bạch Tử Duyệt ra ra vào vào, chớp mắt trên bàn đã đồ ăn thịnh soạn. Tuy thường ngày khi có thời gian Đới Húc cũng sẽ vào bếp nấu nhiều món, nhưng dù gì cũng chỉ có cô và anh thôi, nếu không thì hai người trực tiếp chạy tới nhà Chung Hàn ăn ké, thế nên đây là lần đầu tiên trên bàn ăn của Đới Húc có nhiều món như vậy.
Bạch Tử Duyệt quả thật nấu ăn rất giỏi, không chỉ nhiều món mà hương sắc cũng đầy đủ.
Bạch Tử Duyệt cũng rất vừa lòng với khả năng phát huy của mình hôm nay, vừa tự giám định vừa dò hỏi Phương Viên và Đới Húc thấy tay nghề mình thế nào, Phương Viên cười cười khen ngon, với đánh giá này Bạch Tử Duyệt không có gì không hài lòng, nhưng câu trả lời của Đới Húc thì lại khiến cô ấy phải kháng nghị.
“Với tôi thì có ăn là được, mùi vị chẳng có gì khác nhau.” Đới Húc nhún vai.
“Sao tôi có cảm giác đã được ăn ké mà còn khoe mẽ nhỉ!” Bạch Tử Duyệt trừng mắt, “Tôi nói rồi, bữa cơm này chủ yếu là chuẩn bị cho ân nhân Phương Viên của tôi, anh chỉ là hào quang của Phương Viên mới được ăn thôi, anh ngông cuồng thật đấy!”
Đới Húc vừa cười vừa cúi đầu ăn, Bạch Tử Duyệt không tiếp tục so đo nữa, bắt đầu tìm chủ đề nói chuyện, bọn họ một bên là bác sĩ, một bên là cảnh sát, đều là hai ngành nghề tương đối bận, hơn nữa thời gian làm việc và nghỉ ngơi đều không có quy luật, cho nên khi nói chuyện liền phát hiện hai bên rất khó tìm đề tài, đặc biệt là Bạch Tử Duyệt đang làm ở phòng khám, không có gì để nói, còn công việc Đới Húc và Phương Viên tuy có rất nhiều điều thú vị nhưng lại không thể đem ra tán gẫu vì tính bảo mật, do vậy cuối cùng chỉ có mỗi Bạch Tử Duyệt kể cho hai người nghe những bệnh nhân kỳ lạ mà cô từng gặp.
Những việc này nếu đổi thành người khác kể, có lẽ Phương Viên sẽ có hứng thú, nhưng cố tình lại là Bạch Tử Duyệt, cô thật sự không có tâm trạng nghe, thậm chí ngay cả đồ ăn trên bàn ăn vào miệng cũng không có cảm giác ngon lành.
Thường ngày Phương Viên ăn uống khá nhanh, hôm nay càng không ngoại lệ, cơm nước xong, cô lập tức rời bàn ăn không chút lưu luyến, càng không muốn nghe Bạch Tử Duyệt bắt chuyện, dù gì Bạch Tử Duyệt cũng chỉ kể về cuộc sống của mình, có một người hay hai người nghe chẳng có gì khác nhau, vì thế Phương Viên quay về sô pha, tiếp tục ôm laptop làm việc. Đối với công việc phá giải mật mã, Phương Viên không phải người trong nghề, nhưng chủ ý dùng danh nghĩa của Triệu Anh Hoa câu cá là cô nghĩ ra, xét về tuổi tác, tuổi của cô và Triệu Anh Hoa tương đương nhau, hơn nữa đều là con gái, thế nên chỉ cần cô suy xét nội dung và thói quen dùng từ của Triệu Anh Hoa một chút, hiệu quả đương nhiên sẽ càng lý tưởng.
Quan trọng hơn là tập trung làm việc, cô có thể tạm thời xem nhẹ sự tồn tại của Bạch Tử Duyệt, bình tĩnh lại.
Đới Húc gần như buông đũa cùng lúc với Phương Viên, có điều anh là chủ nhà, đương nhiên không thể rời bàn trước, để một mình Bạch Tử Duyệt ngồi lại ăn, thế nên anh vẫn ngồi chờ Bạch Tử Duyệt. Bạch Tử Duyệt không hề vội vàng, không biết là do bớt đi một người nghe nên mất hứng thú hay thật sự không thể tìm được đề tài nào khác, về sau cô nói chuyện cũng không nhiều, chủ yếu là tập trung ăn.
Ăn xong, Bạch Tử Duyệt cũng không phải người không có mặt nhìn, thấy Đới Húc và Phương Viên còn việc phải làm, cô không lại lâu, hỗ trợ dọn dẹp xong định rời đi. Phương Viên dù thấy không thoải mái nhưng vẫn lịch sự buông laptop xuống, tiễn cô ấy tới cửa, còn Đới Húc thì tiễn Bạch Tử Duyệt xuống lầu.
Bạch Tử Duyệt cũng không khách khí, gật đầu nói: “Được thôi, trùng hợp tôi cũng có chuyện muốn nói với anh.”