Chương 320 - Người chửi rủa
Bận rộn đến sáu giờ tối, tạm thời không còn việc gì gấp cần xử lý, Đới Húc nhìn đồng hồ, nói với Phương Viên: “Công việc tiếp theo của chúng ta là lên mạng điều tra người quấy rối Triệu Anh Hoa, việc này làm ở đâu cũng như nhau, tiếp tục ở đơn vị cũng không giúp ích gì, đi ăn cơm thôi.”
Phương Viên cũng thấy chuyện này đúng là không cần phải ở đơn vị giải quyết, vì thế vui vẻ nghe theo đề nghị của Đới Húc. Hai người dọn dẹp một chút rồi rời khỏi Cục Công An, về nhà.
Về đến nhà, Phương Viên liền ôm laptop ngồi ở sô pha lên mạng tìm kiếm tin tức về Triệu Anh Hoa, tên trên mạng của Triệu Anh Hoa trên mạng là gì cô thậm chí còn không biết, cũng may theo thông tin bạn thân Triệu Anh Hoa cung cấp, người quấy rối kia lên mạng trực tiếp công khai tên thật của cô ta, thế nên chỉ cần tìm kiếm cái tên Triệu Anh Hoa chắc sẽ có phát hiện.
Nhưng không khéo chính là họ “Triệu” khá phổ biến, cái tên “Anh Hoa” cũng không quá đặc biệt, thế nên trong quá trình tìm kiếm khó tránh bị nhiễu loạn với những người cùng họ cùng tên, Phương Viên còn phải từ trong những người này từ từ sàng lọc, lấy được thông tin mà bản thân cần.
Tìm kiếm nửa ngày cuối cùng cũng có chút tiến triển, Phương Viên thông qua những ký tự then chốt tìm được một blog của Triệu Anh Hoa lúc sinh thời, ảnh đại diện chân dung Triệu Anh Hoa dùng ảnh nghệ thuật của mình, tuy gương mặt qua nghệ thuật và hiện thực khó sự khác nhau đáng kể nhưng vẫn có thể nhìn ra gương mặt người chụp, xác định đây chính là bản thân Triệu Anh Hoa, như vậy thân phận chủ blog này có thể xác định.
Nickname của Triệu Anh Hoa vô cùng có tính văn học và nghệ thuật. Phương Viên tạm thời không quan tâm, trực tiếp đi vào những tiêu đề của các bài viết, phát hiện không có gì đặc biệt, đa phần là đăng lại các bài khác trên mạng, chủ yếu là truyện cười, từ đây có thể nhìn ra bản thân Triệu Anh Hoa thích thể loại này.
Lần cuối cùng Triệu Anh Hoa cập nhật blog là ba tháng trước. Trước khi dừng hoàn toàn, tốc độ đăng bài của Triệu Anh Hoa so với ngày đầu có phần giảm xuống, có lẽ là vì dần mất đi sự nhiệt tình. Các bài blog của cô ấy không có nhiều người xem, cũng ít người bình luận, nhưng một tháng trở lại đây, số lượng tương tác của blog bỗng tăng lên, có khách truy cập để lại lời nhắn, đây chính là nguyên nhân khiến Phương Viên chú ý đến blog này.
Tin nhắn chửi mắng đến từ các tài khoản khác nhau, bắt đầu từ một tháng trước, mà khi đó Triệu Anh Hoa đã không còn đăng bất cứ bài viết gì, càng không hề có thái độ phản bác, do vậy người nhắn tin gần như “tổng công kích” các bài blog, trong bài đăng nào cũng có mấy tin nhắn mắng chửi, cái nào cũng chỉ thẳng tên Triệu Anh Hoa.
Phương Viên bấm vào những tài khoản đó thì phát hiện hồ sơ rỗng tuếch, thời gian đăng ký đều là một tháng trước, xem ra có người cố ý tạo nhiều tài khoản để cố ý mắng Triệu Anh Hoa, nếu người không để ý nhìn thấy nhiều người khác nhau vào tấn công như vậy mà không chú ý đến thời gian bình luận, chắc chắn sẽ cho rằng Triệu Anh Hoa đắc tội rất nhiều người.
Nhìn bề ngoài, ân oán giữa người quấy rầy và Triệu Anh Hoa rất sâu, nếu chỉ là mâu thuẫn đơn giản thì chỉ cần để lại lời nhục mạ, không cần đăng ký nhiều tài khoản chỉ để công kích Triệu Anh Hoa.
Nhưng đây chỉ là những lời chửi rủa, cũng không thể nói vấn đề gì, thế nên tuy xem như đã có phát hiện nhưng không có giá trị cao.
Vì thế Phương Viên tạm thời gác blog này qua một bên, tiếp tục tìm thêm vài tài khoản có liên quan đến Triệu Anh Hoa. Tìm thêm một lúc, cô lại tìm được vài bài đăng trên các diễn đàn, trong đó ngoại trừ vài tài khoản mới đăng ký thì có những người dùng ở chế độ nặc danh, không có cách nào theo dõi thông tin của tài khoản, mà cho dù có điều tra ra được cũng không có ý nghĩa gì, thời điểm đăng ký tài khoản xã hội mọi người cũng chưa chắc dùng tên thật của mình.
Những bài viết này cụ thể hơn các bình luận trên blog, Phương Viên kiên nhẫn đọc vài bài, phát hiện tuy văn phong hùng hồn, bài nào bài nấy dài mấy trang nhưng khi cô đọng lại thì chủ yếu là thể hiện sự tức giận và nguyền rủa, nội dung thật ra rất đơn giản, Triệu Anh Hoa lợi dụng ngoại hình của mình để bắt chuyện với đàn ông trên mạng, loanh co lòng vòng đòi quà của người ta, khi thấy đủ rồi thì trở mặt làm như không quen biết.
Bên dưới bài viết chỉ có vài bình luận, có lẽ do người viết trong quá trình trần thuật hành động lừa đảo của Triệu Anh Hoa thêm vào quá nhiều cảm xúc, ngôn từ thô tục, thế nên mọi người sẽ cảm thấy nội dung chưa đủ khách quan, rất có thể xuất phát từ lòng riêng mà cố tình bôi nhọ người nọ, hơn nữa số người quen Triệu Anh Hoa cũng không nhiều, cho dù công khai tên họ thì cũng chẳng ai biết Triệu Anh Hoa lừa tiền người ta là ai, chuyện này là thật hay giả.
Cũng chính vì không được quan tâm, người đăng bài càng tức giận, đáp trả những bình luận phản bác mình. Cứ thế, mọi người càng đưa ra kết luận người đăng bài chẳng ra gì, nói không chừng là theo đuổi con gái nhà người ta không được, thẹn quá hóa giận mới trả đũa.
Sau khi xem những bài đăng này, Phương Viên hiểu rõ nỗi hận của người chửi rủa với Triệu Anh Hoa, có điều thân phận kẻ này vẫn chưa thể xác định, đây cũng là một vấn đề khó giải quyết.
“Thật không hiểu tại sao Triệu Anh Hoa lại đắc tội một người như vậy, nhìn có vẻ là nam, mắng Triệu Anh Hoa khó nghe quá.” Cô lưu những bài viết này lại, sau đó nói với Đới Húc, “Đây chắc là việc mà bạn thân Triệu Anh Hoa nhắc tới, bây giờ xem ra khả năng người đàn ông này theo đuổi Triệu Anh Hoa không thành công nên quay sang trả đũa là rất lớn, có điều vẫn không thể xác định thân phận người đăng bài.”
“Đối phương mắng Triệu Anh Hoa thế nào?” Triệu Húc thuận miệng hỏi.
“Cái này em không đọc được, lát nữa tự anh xem đi.” Phương Viên nhìn cách dùng từ của bài viết, bản thân thật sự không lặp lại được, cho nên bảo Đới Húc tự xem, nói xong, cô mới phát hiện nãy giờ Đới Húc cứ ngồi bên cạnh bấm điện thoại, lại nhìn đồng hồ treo tường đã bảy giờ rồi, cô hỏi, “Tối nay chúng ta gọi cơm hộp sao?”
“Hả… Việc này hả…” Đới Húc không trả lời, chỉ cười cười trông có vẻ thần bí.
Đúng lúc này chuông cửa vang lên, anh đứng dậy đi mở cửa, để lại một mình Phương Viên đang không hiểu chuyện gì.
Đới Húc nhìn qua mắt mèo, đợi cho người bên ngoài gõ cửa.
Phương Viên bỗng hiểu ra vấn đề, về nhà sáu giờ hơn, vừa không sắp xếp nấu cơm, vừa không mua đồ, cứ để bụng đói đến bây giờ chắc chắn không phải phong cách của Đới Húc, hơn nữa lúc tan làm anh cũng nhìn đồng hồ, nói không chừng khi ấy đã có kế hoạch.
Nghĩ vậy, tâm trạng Phương Viên trầm xuống, ngay khi thấy Bạch Tử Duyệt cầm túi to túi nhỏ đứng ngay cửa, cô thậm chí không hề thấy kinh ngạc.
Bạch Tử Duyệt đặt túi xuống cạnh cửa, thay giày, thấy một mình Phương Viên ngồi ở sô pha liền cười nói: “Phương Viên, lần trước tôi có nói sẽ tới thể hiện tài nấu nướng, để cô thử tay nghề của tôi, thuận tiện giải cứu cô từ tay nghề nguy hiểm của Đới Húc, ai ngờ hai người bận quá, hôm nay mới có cơ hội.”
Xuất phát từ phép lịch sự Phương Viên khẽ cười, hoàn toàn không có tâm trạng nói chuyện với Bạch Tử Duyệt, trong lòng hừng hực lửa lại không thể phát tiết ra, vì thế dứt khoát ôm laptop tiếp tục tìm kiếm thông tin về Triệu Anh Hoa, làm bộ đang rất bận, không rảnh quan tâm đến chuyện khác.
Bạch Tử Duyệt không giận, tuy là lần đầu đến nhà nhưng cô không hề thấy ngại, trực tiếp chỉ huy Đới Húc giúp mình mang nguyên liệu xuống bếp, sau đó hớn hở chạy tới trước mặt Phương Viên: “Ân nhân của tôi, giờ này còn bận sao? Cô có muốn xuống bếp xem tôi mua gì không? Tôi biết hai người đều bận, chắc chắn không ăn uống đàng hoàng, thế nên lần này tôi mua rất nhiều thứ, có thể để lại từ từ ăn, cô có thèm món gì không tôi sẽ ưu tiên làm nhiều một chút.”
“Tôi không kén ăn, cô hỏi Đới Húc đi, dù gì tôi cũng chỉ nhờ hào quang của anh ấy thôi.” Phương Viên nhìn chằm chằm laptop, không hề ngẩng đầu.
Bạch Tử Duyệt bật cười, vừa đi xuống bếp vừa nói: “Sao nói thế được, rỗ ràng là Đới Húc nhờ hào quang từ ân nhân của tôi mà.”
Phương Viên không tiếp lời, nhìn Đới Húc mang đồ xuống bếp, sau lại quay về ngồi đối diện mình, giận đến sôi máu. Rõ ràng người này biết Bạch Tử Duyệt muốn tới! Chắc chắn anh đã hẹn với Bạn Tử Duyệt! Nhưng tính ra đây là nhà của anh, anh muốn ai tới, không cho ai tới đều là quyền lợi của anh, bản thân hoàn toàn không có tư cách tỏ thái độ, nhưng anh để Bạch Tử Duyệt đến nhà thể hiện tay nghề nấu nướng là có ý gì? Là vì sau khi anh bày tỏ với cô cô lại không lập tức cho câu trả lời, thế nên bây giờ anh bắt đầu suy xét đến người khác sao?
Phương Viên càng nghĩ càng phiền lòng, chỉ đành vò đầu, ép bản thân tập trung vào vụ án của Triệu Anh Hoa, không được quan tâm chuyện ngoài lề.
Người đăng bài ở nơi tối, Triệu Anh Hoa ở ngoài sáng, thế nên thân phận của Triệu Anh Hoa đã khẳng định, còn việc người đăng bài tên họ là gì thì vẫn chưa rõ.
Nhưng việc Triệu Anh Hoa qua đời không nhiều người biết, thế nên so với chân tướng vụ án này, người đăng bài vẫn được tính là ở ngoài sáng.
Nếu ngay lúc này Triệu Anh Hoa cập nhật blog của mình, cái tên ở trên mạng không ngừng nhục mạ Triệu Anh Hoa sẽ có phản ứng thế nào đây?