Chương 316 - Một cái hộp
“Cậu mang cái gì về đấy?” Đới Húc thuận miệng hỏi.
Đường Hoằng Nghiệp cười hì hì đến cạnh Phương Viên, đặt lên bàn, mới nói: “Cậu đừng có hỏi tôi, tôi không biết đâu, người nhận là Phương Viên, tôi chỉ nhận nhiệm vụ mang về thôi. Nói chung là không nặng, hình như còn rất thơm.”
“Em?” Phương Viên kinh ngạc. Gần đây cô rất bận, hoàn toàn không có thời gian lên mạng mua đồ, huống chi cô mới đi làm mấy tháng, tiền trong tài khoản không nhiều, vả lại cô ở nhà Đới Húc, Đới Húc không lấy tiền thuê nhà của cô, nhưng chi tiêu ăn uống ngày thường cô đều chia sẻ với Đới Húc, do vậy trong những vấn đề không cần thiết, cô đều rất tiết kiệm. Bây giờ nhìn cái hộp đặt trên bàn mình, Phương Viên càng mờ mịt, căn bản không đoán được bên trong là thứ gì.
Chắc không phải mẹ Phương lại gửi mấy thứ kỳ lạ đến chứ? Phương Viên thầm đoán, lần trước là sữa dinh dưỡng uống thay cơm bị cô trả về, ngoài ra vì chuyện gặp gỡ Dương Chí Viễn mà cô đã tỏ thái độ, lần này chắc không phải lại cân nhắc đưa đồ mới tới nhỉ?
Nhưng có đoán cũng vô dụng, muốn biết bên trong là gì chỉ có thể mở ra xem. Cầm cái hộp trong tay không quá nặng, đồ bên trong có lẽ không phải vật nguy hiểm.
Phương Viên mở ruy băng, nắp hộp theo đó bật ra, một mùi hương ập thẳng vào mùi. Hương đúng là thơm, có điều hơi quá nồng. Phương Viên thấy hơi ngứa mũi, còn chưa kịp thấy bên trong là thứ gì đã vội xoay người sang chỗ khác, hắt xì mấy cái mới bình tĩnh lại, lấy khăn giấy lau nước mắt xong mới quay về, lúc này mới biết bên trong là gì.
Bên trong là một bó hoa tươi thơm ngát, còn có một số ngôi sao trang trí, nhìn rất đẹp, trên cánh hoa còn rắc bột kim tuyến lấp lánh. Cũng không biết có phải để có hiệu quả tốt mà xịt thêm thứ gì không, vừa mở nắp, mùi hương kia lập tức xộc vào mũi. Dưới bó hoa còn có mấy con gấu bông nhỏ màu trắng, con nào con nấu trong tay đều cầm một bông hồng nhỏ, ở giữa kẹp một tờ giấy, mặt trên viết câu chúc bằng tiếng Anh.
Phương Viên lấy tấm card ra, lật mặt trái xem nội dung, mặt sau có một nhãn dán nhỏ và lời nhắn.
“Chúc cho tình bạn của chúng ta thiên trường địa cửu, hy vọng em sẽ thích”, người ký tên là Dương Chí Viễn.
Thấy cái tên này, Phương Viên không quá kinh ngạc. Ngay khi thấy bên trong hộp là hoa, thật ra đây là cái tên đầu tiên cô nghĩ tới, đương nhiên tấm card này do người bán hoa viết giúp, hoa có lẽ cũng do nhân viên chuyển phát nhanh hoặc người của cửa hoàng hoa đưa tới, nếu không đã không chỉ có một câu ngắn ngủi như vậy.
“Wow Phương Viên, giữ bí mật tốt đấy! Xem ra vận đào hoa của em tới rồi! Từ lúc nào có người theo đuổi vậy? Đối phương là ai, nhiêu tuổi, đang làm gì, em cứ nói đi đừng ngại, mấy người chúng tôi quyết định giúp em, nếu có thể suy xét thì cứ thử, còn không đáng thì đừng lãng phí thời gian.” Vừa thấy là hoa, Đường Hoằng Nghiệp lập tức lấy lại tinh thần. Gần đây mọi người đều làm việc cực nhọc, cuộc sống cũng khá buồn tẻ, bây giờ trong văn phòng bỗng có người nhận được bó hoa lớn như vậy, chắc chắn là có biến, đây cũng là cơ hội để khuấy động không khí, “Thật ra người trong cục hoặc trong đội của chúng ta cũng tốt, nhân phẩm tướng mạo đều đáng để thưởng thức, hơn nữa đàn ông độc thân còn quá nhiều, em không muốn ăn cỏ gần hang cũng không sao, muốn tìm người bên ngoài cũng là vấn đề, chúng ta đều là cảnh sát, đều có mắt nhìn người, em cứ nói ra mọi người cho em lời khuyên cũng tốt đúng không?”
Tuy biết Đường Hoằng Nghiệp chỉ thuận miệng trêu chọc, cũng có ý tốt nhắc nhở mình tỉnh táo, nhưng điều này vẫn khiến Phương Viên thấy xấu hổ. Cô vội lắc đầu, ném cái hộp cho Đường Hoằng Nghiệp: “Không có gì phải suy xét cả, chuyện này chẳng đáng để thảo luận, hoa này em cũng không cần, hay là anh mang về tặng bạn gái đi? Em lấy tấm card rồi, anh cứ viết tờ giấy khác bỏ vào, như vậy không phải mọi người cùng vui sao?”
“Tôi cảm ơn em, em đúng là coi trọng tôi rồi.” Đường Hoằng Nghiệp bật cười, tự chỉ chính mình, “Tôi bây giờ còn độc thân, nào có bạn gái gì chứ, thế nên ý tốt của em tôi nhận, nhưng lần này thì không có phúc nhận rồi, chờ tôi có bạn gái, nếu cái người không đáng để em suy xét kia tiếp tục tặng hoa, đến lúc đó nhớ chừa phần tôi mượn hoa hiến Phật nhé.”
Phương Viên cau mày nhìn bó hoa, theo bản năng nhìn Đới Húc ngồi ở bàn làm việc gần đó, Đới Húc không có phản ứng gì quá đặc biệt, chỉ nhìn hộp hoa rồi lại nhìn Phương Viên, thấy cô khó xử liền nói: “Nếu em thích thì cứ giữ lại, không thích thì đi xử lý, đây không phải chuyện lớn gì, đừng quá nghiêm trọng hóa vấn đề, bây giờ là thời đại nào rồi, sẽ không có ai tưởng đối phương nhận hoa mình tặng là chấp nhận tình cảm đâu, đừng thấy áp lực.”
“Đúng vậy, em đừng nghĩ nhiều như thế, một bó hoa mà thôi, chỉ hơn một trăm tệ. Nếu có tên đàn ông nào theo đuổi con gái chỉ tặng người ta một bó hoa đã thấy thu phục được người ta thì tên này chẳng đáng để suy xét.” Trong vấn đề này Đường Hoằng Nghiệp nhất trí với Đới Húc, không để trong lòng.
Phương Viên lắc đầu. Tuy hai người họ nói không sai, một bó hoa quả thật không có nghĩa là chấp nhận, nhưng vô cớ nhận lấy, cho dù đi ném vào thùng rác thì người tặng cũng không biết, có lẽ còn tưởng bản thân còn hy vọng, có thể tiếp tục tranh thủ. Quan điểm của cô trước giờ luôn là vô công bất thụ lộc, giữa bạn bè tuy rằng không cần quá so đo nhưng với giao tình giữa cô và Dương Chí Viễn hiển nhiên không thuộc phạm trù bạn bè, nếu đã không định có bước tiếp theo, cô cũng không muốn cho người ta hy vọng uổng phí.
Nghe nói gia đình của Dương Chí Viễn rất có điều kiện, bỏ tiền mua một bó hoa với hắn chỉ là việc nhỏ, nếu là trước kia, thời điểm Phương Viên chưa từng suy xét tới vấn đề cơm áo gạo tiền, có lẽ suy nghĩ bây giờ đã khác, nhưng hiện tại, khi bị ép phải sống một cách độc lập, khái niệm về tiền bạc của Phương Viên cũng có sự thay đổi, ví dụ như cô không nghĩ không nhận lòng tốt của người ta thì có nghĩa có thể tùy tiện lãng phí tiền bạc của đối phương, thậm chí là không quan tâm.
Vì thế cô tìm cách liên lạc với cửa hàng hoa ở đáy hộp, gọi điện, hỏi thăm xem có thể trả hoa về hay không, bên kia lập tức tỏ thái độ không được, hoa tươi là vật phẩm đặc biệt, khách hàng đã mua thì không thể trả lại, nếu Phương Viên đã ký nhận quà, cuộc giao dịch này coi như kết thúc.
Phương Viên nghe vậy cũng bất lực, có điều cô có thể hiểu, nếu tất cả con gái được theo đuổi vì không thích hoa chàng trai tặng mà trả hàng, nói không chừng cửa hàng hoa cũng không thể làm ăn buôn bán, như vậy cô chỉ có thể tìm cách khác để tỏ rõ thái độ của mình.
Phương Viên thầm cảm thấy may mắn, may mà hôm nay trong văn phòng không có người ngoài, nếu đông người, người ồn ào trêu chọc có lẽ không chỉ mỗi Đường Hoằng Nghiệp.
Trong chuyện tình cảm, Phương Viên tin rằng nên thuận theo tự nhiên, biểu đạt quá mức không thể khiến cô càng hiểu rõ con người và tính cách của đối phương, ngược lại đối phương chỉ như mang lên mặt một cái mặt nạ.
Con người Dương Chí Viễn không xấu, tuy rằng chất phác nhưng so với những người đàn ông cô từng gặp cũng rất bình thường, hơn nữa nghĩ đến việc gia đình Dương Chí Viễn thích xen vào cuộc sống của con cái, bố mẹ anh ta có rất nhiều yêu cầu về con dâu tương lai, cộng thêm con người Dương Chí Viễn quá hiền, Phương Viên không muốn dính vào vũng nước đục này.
Sau khi hạ quyết tâm, Phương Viên quyết định gọi điện nói rõ ràng với Dương Chí Viễn, thà rằng bản thân bồi thường một hai trăm tệ cho anh ta, cô cũng không muốn anh ta hiểu lầm thái độ của mình.
Nhưng lấy di động ra, cô chỉ đành từ bỏ.
Sau khi lục tìm danh bạ, Phương Viên mới phát hiện lần trước sau khi gặp mặt, bản thân hình như đã xóa sạch phương thức liên lạc với Dương Chí Viễn, không còn chút dấu vết lưu lại.