Chương 306 - Nhược điểm
“Thời gian tử vong là khoảng hai giờ sáng, hẳn là học bài đến nửa đêm đói bụng nên mới đi ăn bánh kem, sau đó trúng độc. Có thể thấy hung thủ hiểu khá rõ Vạn Thiến, hung thủ chưa chắc biết rõ về tình hình gia đình cô bé nhưng ít nhất biết tính cách và thói quen của cô bé thế nào nên mới chắc chắn Vạn Thiến sẽ nhận đồ của mình, còn chắc chắn ăn.” Đới Húc chia sẻ quan điểm của mình với Phương Viên, “Chúng tôi còn thuận tiện đi xem giám định bút tích, qua giám định, chữ trên tờ giấy kia không phù hợp với nét chữ trong vở bài tập của Trương Siêu nên không phải xuất phát từ bút tích cá nhân, tuy nhiên nó lại thể hiện thói quen nhất trí với tờ giấy Đoạn Phi Vũ bỏ nhà đi, có thể phán đoán là đến từ một người viết.”
“Tờ giấy kẹp trong vở bài tập của học sinh, xem ra kẻ này nhất định ở trong trường, có thể là học sinh trong lớp, cũng có thể là học sinh lớp khác hoặc các giáo viên thường xuyên ra vào lớp cô Đặng.” Phương Viên phán đoán.
“Kẻ viết tờ giấy đó dùng tay trái viết.” Thang Lực bổ sung một câu.
Phương Viên sửng sốt.
“Thật ra suy nghĩ kỹ một chút, hung thủ của vụ án này chưa chắc đã quá giảo hoạt.” Đới Húc thở dài, “Chỉ có thể nói hắn khá thông minh, biết rõ nhược điểm của ba nạn nhân, hơn nữa còn nhằm vào nhược điểm của họ mà ra tay thế nên mới thành công nhiều lần như vậy.”
Phương Viên suy nghĩ: “Nhược điểm của Kha Tiểu Văn là tính cách yếu đuối, không dám tranh thủ cũng không dám tự bảo vệ lợi ích của mình đúng không? Nhược điểm của Đoạn Phi Vũ… Tính cách của cậu bé khá kỳ lạ, dễ bị chọc giận, hơn nữa còn có khuynh hướng tự hại mình. Vạn Thiến thì không cần phải nói, trong tính cách của cô bé có chút tham lam, thích được mọi người theo đuổi, tuy rõ ràng không thích nhưng lại không thẳng thắn từ chối quà tặng từ những chàng trai. Có lẽ Vạn Thiến cũng từng nhận quà của hung thủ nên hắn mới dám yên tâm vào kế hoạch của mình như vậy.”
“Em nói vừa đúng, lại vừa không đúng, vấn đề ở Vạn Thiến thì không cần phải bàn cãi thêm, nhưng còn về nhược điểm Kha Tiểu Văn và Đoạn Phi Vũ, cái em nói không hẳn là vấn đề, chỉ là nhược điểm trí mạng nhất bọn họ không ngờ bị hung thủ lợi dụng.” Đới Húc lắc đầu.
Phương Viên lần nữa nghiêm túc cân nhắc hai nạn nhân đầu tiên, trừ là bạn cùng lớp, trên cơ bản Kha Tiểu Văn và Đoạn Phi Vũ không hề có điểm tương tự nào, tuy theo thời gian tử vong Kha Tiểu Văn hẳn là nạn nhân thứ hai, nhưng lại là nạn nhân đầu tiên bọn họ phát hiện, thế nên về Kha Tiểu Văn bọn họ hiểu biết rõ nhất, dù là đối với trường lớp hay gia đình Kha Tiểu Văn đều nhẫn nhịn, không hề có tâm lý phản kháng, chỉ biết lùi bước, gửi hy vọng vào tương lai.
Còn Đoạn Phi Vũ trùng hợp lại đi theo hướng cực đoan khác, tính cách cậu bé kỳ lạ, vui buồn thất thường, dù là ba mẹ hay bạn bè thì ai cũng sợ cậu bé, không dám chọc vào, tuy chính cậu bé cũng chưa từng chủ động có hành vi công kích ai nhưng cái cách thay đổi thất thường này khiến người ta sợ hơn là những người xấu tính đơn thuần.
Hai người như vậy lại bị hung thủ lựa chọn, trở thành vật hi sinh cho án mạng hàng loạn, bọn họ khác Vạn Thiến, từ bút tích của bức thư vạch trần chuyện Vạn Thiến yêu sớm gửi cho cô Đặng cùng bức thư giả Đoạn Phi Vũ bỏ nhà đi có thể nhìn ra hai vụ này có liên quan, hơn nữa từ hành động của ý đồ của hung thủ không khó nhận ra cách hung thủ hận Vạn Thiến khác với Đoạn Phi Vũ và Kha Tiểu Văn, điểm này từ giới tính có thể suy đoán được một chút. Như vậy việc Kha Tiểu Văn và Đoạn Phi Vũ đồng thời bị chọn trúng đương nhiên là vì bọn họ có điểm tương đồng nào đó.
Vậy điểm tương đồng của họ là gì? Phương Viên thử nghĩ, đáp án trực quan nhất chỉ sợ là tư cách ghi danh cuộc thi của trường đại học kia, có lẽ với người đi làm mà nói việc này tuy quan trọng nhưng nếu quá nguy hiểm hoặc phải trả cái giá quá lớn thì không đáng, nhưng đứng trên vị trí của một học sinh lớp mười hai thì chuyện này có khả năng ảnh hưởng rất lớn, thậm chí ảnh hưởng tới cả đời.
“Liệu có phải là vì tư cách tham gia tuyển sinh của trường đại học kia không?” Phương Viên cảm thấy mình đã tìm được điểm mấu chốt.
Ai ngờ Đới Húc vẫn lắc đầu, hơn nữa còn không vui nhìn cô, hỏi: “Hôm nay em sao vậy? Bình thường đều phân tích từ nhiều khía cạnh, sao hôm nay không bắt được điểm quan trọng thế?”
Phương Viên đỏ mặt, còn ở trước mặt Thang Lực, cô không dám nói gì. Tuy cô đã rất cố gắng tập trung vào vụ án, không cho bản thân suy nghĩ chuyện khác, nhưng chuyện khi nãy vẫn tạo thành ảnh hưởng rõ ràng khiến cô không thể chuyên chú như ngày thường, có điều việc này không thể thừa nhận trước mặt Thang Lực, cho dù Thang Lực không ở đây, cô cũng không có mặt mũi nói với Đới Húc.
Xuất phát từ lòng riêng, đây là vấn đề liên quan đến lòng tự trọng của con gái, mà xét từ góc độ khách quan, vì việc riêng mà ảnh hưởng đến khả năng tập trung, chuyện này cũng không vinh quang gì, chỉ có thể cho thấy bản thân vẫn chưa đủ chuyên nghiệp.
Cũng may Đới Húc chỉ thuận miệng buồn bực một câu, Thang Lực cũng không phải người thích hùa theo, thế nên không ai tiếp tục hỏi lý do hôm nay Phương Viên khác thường, đây cũng coi như là cô may mắn, nếu hôm nay người đi cùng bọn họ xử lý vụ án của Vạn Thiến không phải Thang Lực mà là Đường Hoằng Nghiệp, cô chắc chắn sẽ không yên.
Thấy Phương Viên xấu hổ, Đới Húc không nói nhiều nữa, quay về vụ án: “Chuyện này tôi cảm thấy tư cách tham dự tuyển chọn chỉ là cờ hiệu, bởi vì hai nạn nhân đều là học sinh có tư cách đề cử, chỉ cần lấy chuyện này ra, mọi người đều nghĩ mục đích của hung thủ là vì tranh giành vị trí tham gia. Lúc đầu khi chúng ta phát hiện Đoạn Phi Vũ mất tích không phải cũng từng nghi ngờ như vậy sao? Nhưng cẩn thận nghĩ lại thì không khó phát hiện làm vậy không hợp lý, bởi vì mục tiêu quá rõ ràng, nếu hung thủ diệt trừ Đoạn Phi Vũ và Kha Tiểu Văn để quét dọn chướng ngại, để bản thân có tư cách tham gia thì cũng quá rõ ràng rồi. Vả lại sau khi giết hai người đó, làm sao hung thủ có thể đảm bảo người thay thế là mình mà không phải người khác? Ngoài ra nếu hung thủ thật sự có mục đích này, bản thân phải có độ tự tin nhất định, nhưng hành động giết Kha Tiểu Văn và Đoạn Phi Vũ lại quá ngu xuẩn. Một người được mọi người cho rằng là học sinh phù hợp để thay thế chẳng lẽ không quá dễ bị nghi ngờ sao?”
Phương Viên tán đồng: “Đúng vậy, cái hung thủ cần là sương khói đạn, không phải pháo sáng, nếu động cơ gây án rõ ràng như vậy thì đã không cần giả Đoạn Phi Vũ viết thư bỏ nhà đi, muốn chúng ta đi sai hướng nghi ngờ Đoạn Phi Vũ.”
“Đúng vậy, thế nên điều em vừa nói không phải điểm mấu chốt. Cái gọi là nhược điểm đương nhiên là yếu tố chính giúp hung thủ thành công.” Đới Húc nói, “Nếu chỉ là Kha Tiểu Văn, cậu bé yếu đuối không thể tranh giành gì với ai khá đúng, bởi vì khi một người yếu đuối đối mặt với uy hiếp thường sẽ theo bản năng trốn tránh, nhưng nếu đem nhược điểm này gán cho Đoạn Phi Vũ thì lại không hợp lý.”
Nghe Đới Húc nhắc nhở, Phương Viên liền bừng tỉnh: “Em hiểu rồi. Trong quá trình điều tra chúng ta chỉ nghe mọi người lặp đi lặp lại kỳ thi tuyển sinh kia, thế nên xem nhẹ một điểm tương đồng của hai người họ, đó là cả hai đều muốn nâng cao thành tích. Kha Tiểu Văn làm đâu chắc đấy, thành tích tuy ổn định nhưng lại không được đánh giá cao. Đoạn Phi Vũ thì khá cực đoan, theo chúng ta được biết thì cậu bé khá thông minh nhưng lại không hề ổn định, một khi gặp áp lực hay dao động cảm xúc, thành tích học tập sẽ lên xuống thất thường, thế nên cũng không thể được xem là lý tưởng.”
Đới Húc búng tay một cái, cười: “Đúng vậy, đây chính là nhược điểm mà tôi nói, vì khát vọng nâng cao thành tích nên Kha Tiểu Văn và Đoạn Phi Vũ rất có khả năng đã để hung thủ thừa cơ hội lừa gạt mình.”
“Từ thành phần có trong dạ dày của Đoạn Phi Vũ chứng minh hung thủ có thể đã giấu độc trong đồ uống, lừa Đoạn Phi Vũ uống. Còn oxy già bị tiêm vào người Kha Tiểu Văn…” Thang Lực vẫn còn vấn đề nghĩ chưa ra.
Đới Húc gật đầu: “Đúng vậy, nếu chỉ xét riêng vụ án này, trước đây chúng ta thậm chí còn nghi ngờ mẹ kế Ngô Thư Cầm của Kha Tiểu Văn là y tá, hơn nữa cũng từng có lịch sử đen, nhưng sau này có thêm vụ án của Đoạn Phi Vũ và Vạn Thiến, tôi nhận ra rằng thật ra ống chích và oxy già rất dễ có được, chỉ cần ra tiệm thuốc mua là có, do vậy nghi ngờ Ngô Thư Cầm có thể bị triệt tiêu. Còn về việc cậu nói Kha Tiểu Văn bị tiêm oxy già vào người liệu có khả năng cũng bị lừa gạt hay không… Chúng ta phải phân tích một chút.”
Phương Viên và Thang Lực cùng nhìn Đới Húc, chờ anh nói tiếp.
Đới Húc uống ngụm nước, tiếp tục: “Vạn Thiến thì không cần phải nói, cô bé chắc chắn không biết trong bánh kem có độc nên mới yên tâm ăn. Đoạn Phi Vũ là người chứng minh một vấn đề, pháp y Lưu từng nói Đoạn Phi Vũ trúng độc trước thời gian tử vong rất nhiều, hơn nữa có khả năng cậu bé bị hạ độc hai lần nhưng lại không hề có dấu vết phản kháng, điều này chứng minh cái gì?”