Chương 304 - Trò hề
Lúc nói chuyện không biết lựa lời, chờ đến khi xảy ra chuyện mới biết sợ thì có lợi gì chứ?
So với tình hình của cô Đặng, Phương Viên quan tâm tới nam sinh yêu đương với Vạn Thiến hơn.
“Nam sinh được gọi là giáo thảo kia tên gì, học lớp nào, hai anh có hỏi cô Đặng không? Chị ta có nói cho hai anh biết không? Hai anh đi tìm nam sinh kia nói chuyện chưa?” Phương Viên hỏi một loạt câu hỏi.
Đới Húc ra hiệu bảo cô đừng gấp: “Đi tìm rồi, giáo thảo kia đúng là rất đẹp trai, chúng tôi nhân thời gian tan học đi tìm cậu ta còn thấy có một cô bé chủ động chạy đi tìm, nhìn có vẻ cũng là nhân vật có tiếng trong trường. Hai chúng tôi hỏi thăm quan hệ của cậu ta với Vạn Thiến, cậu ta không thừa nhận bọn họ đang yêu đương, chỉ cho rằng cả hai khá thân mà thôi, cậu ta đúng là có tình cảm với Vạn Thiến, thấy cô bé xinh đẹp, thành tích học tập cũng tốt, có điều dù gì cũng đang trong giai đoạn sắp thi đại học, chỉ xét riêng thành tích học tập cả hai tương lai rất khó thi vào cùng một trường, rất nhanh sẽ chia tay, thế nên không ai làm rõ, cứ anh chọc em, em chọc anh. Nói thẳng ra là quan hệ của họ trên mức tình bạn, lại dưới tình yêu.”
Phương Viên gật đầu. Cô cũng là một cô gái trẻ, trước giờ không có ấn tượng tốt với đàn ông đùa giỡn tình cảm, nếu đã thấy không có tương lai, không thể lâu dài thì nên dứt khoát ngay từ đầu. Cái gì là anh chọc em, em chọc anh chứ? Thứ cô thấy trong sổ nhật ký của Vạn Thiến không chỉ đơn giản như vậy.
“Có lẽ do bị cô Đặng gọi lên văn phòng nên Vạn Thiến bắt đầu giữ khoảng cách với giáo thảo kia, cậu ta nói sau này có đi tìm Vạn Thiến, gửi tin nhắn cho Vạn Thiến, Vạn Thiến cũng mặc kệ, cậu ta đoán đã xảy ra chuyện nên cũng thôi.” Đới Húc nói hết phần tình hình còn lại.
“Từ nhật ký của Vạn Thiến em cũng đọc được một vài tin liên quan. Mối quan hệ của cô bé và giáo thảo kia chẳng khác yêu đương là mấy, hơn nữa Vạn Thiến rất để ý tới giáo thảo, nếu không đã không ở bên nhau khoảng thời gian lâu như vậy. Trong nhật ký mỗi ngày cô bé đều nhắc đến giáo thảo, nên em cảm thấy giáo thảo đang đơn phương phủi sạch hiềm nghi.” Phương Viên thật sự chẳng có ấn tượng tốt về giáo thảo, thế nên không nhịn được mà có suy đoán không tốt về cậu ta.
Đới Húc cười xua tay: “Đừng làm việc theo cảm tính. Bọn tôi đã đi xác thực rồi, dù là thành tích học tập hay các mối quan hệ ngoài lớp giáo thảo kia không thể có bất kỳ liên quan tới Kha Tiểu Văn và Đoạn Phi Vũ, thế nên trừ khi cái chết của Vạn Thiến là vụ án đơn độc, không liên quan tới vụ của Kha Tiểu Văn và Đoạn Phi Vũ, nếu không, giáo thảo kia chắc chắn không nằm trong số đối tượng hoài nghi của chúng ta. Tôi với Thang Lực cũng đã thuận tiện xác minh hai hôm trước gia đình giáo thảo có việc, xin nghỉ phép một ngày, không tới trường, hôm nay mới quay lại đi học.
Nghe vậy, Phương Viên chỉ có thể gật đầu, lại hỏi: “Thế cô Đặng có đoán được người viết tờ giấy mật báo cho mình không?”
Thang Lực lắc đầu: “Cô ta nói không biết.”
“Không phải phát hiện trong tập vở của học sinh sao? Là vở của ai?” Phương Viên hỏi.
“Là của cậu bé mập tên Trương Siêu, chúng ta từng gặp mấy lần, chắc em vẫn còn nhớ cậu bé ấy đúng không?” Đới Húc nói, “Cô Đặng nói chữ trong tờ giấy mà chị ta nhận không giống chữ viết trong vở của Trương Siêu, có điều chúng tôi vẫn mang tờ giấy và vở của Trương Siêu về làm giám định bút tích. Theo tôi thấy, chữ viết trên tờ giấy đó và chữ trong bức thư Đoạn Phi Vũ bỏ nhà tuy không thật sự giống nhau nhưng lại có nét tương đồng.”
Phương Viên nhướng mày, cô đương nhiên vẫn còn nhớ cậu bé Trương Siêu kia, sở dĩ ấn tượng sâu là vì trừ số lần gặp mặt khá nhiều, Trương Siêu còn từng đấm Nhiêu Hải chạy tới Cục Công An hỏi thăm thì nguyên nhân chủ yếu là vì hôm gặp nhau ở trường, cô phát hiện trên tay trái của cậu bé có vết cắt của lưỡi dao, khi đó lý do của Trương Siêu là buổi sáng cạo râu, suy tư không biết dùng lưỡi dao cạo râu có thể tự sát hay không nên vô tình cắt trúng tay.
Vốn dĩ ấn tượng của cậu bé đối với Phương Viên là một cậu học sinh mập mạp khá thẹn thùng, tuy bề ngoài không rạng rỡ như ánh mặt trời nhưng ít nhất cũng không đến mức buồn bực âm trầm, thế nên khi nghe lý do của cậu bé, cô thật sự kinh hãi, đồng thời cũng có cách nhìn nhận khác về thế giới nội tâm của Trương Siêu.
Bây giờ tờ giấy kia lại xuất hiện trong cuốn vở của Trương Siêu, việc này không biết có phải sự trùng hợp hay không.
Hơn nữa chữ trên tờ giấy đó có nét tương đồng với bức thư Đoạn Phi Vũ bỏ nhà đi, điều này lại càng kỳ lạ, Đoạn Phi Vũ đã chết khoảng hai tuần, bây giờ tờ giấy nặc danh này mới bỗng xuất hiện trước mặt cô Đặng, nó đương nhiên không thể xuất phát từ tay người chết. Ngoại trừ người nhà được Cục Công An thông báo, chuyện thi thể của Đoạn Phi Vũ được vớt lên không hề để lộ, bởi vậy có lẽ hung thủ vẫn chưa biết chuyện cảnh sát đã phát hiện Đoạn Phi Vũ đã chết nên mới đi theo con đường cũ để tiến hành kế hoạch.
Có điều nếu lý giải như vậy hình như lại để sót chỗ khác không thể giải thích.
“Nếu bảo hung thủ không phải là một thì việc bắt chước chữ viết của Đoạn Phi Vũ quá không hợp lý, cho dù không ai biết chuyện Đoạn Phi Vũ đã chết nhưng mọi người đều biết Đoạn Phi Vũ không tới trường đúng không? Làm vậy thì được lợi gì?” Phương Viên khó hiểu hỏi.
Đới Húc lập tức trả lời mà không cần suy nghĩ, đương nhiên trước đó anh cũng đã đắn đo suy xét: “Trước mắt chỗ tốt duy nhất có thể nhìn thấy trực quan là cô Đặng đã biết chuyện giữa Vạn Thiến và giáo thảo kia, hơn nữa còn can thiệp, phê bình Vạn Thiến một trận, khiến Vạn Thiến không dám tiếp tục qua lại với giáo thảo. Ngoài ra có vẻ đúng như em nói, việc này không có tác dụng gì, thế nên tôi nghĩ người viết tờ giấy kia rất có khả năng có liên quan tới cái chết của Vạn Thiến, nguyên nhân có lẽ không hẳn vì muốn giá họa cho ai cả mà chỉ đơn thuần dùng chính nét chữ của mình, khiến cô Đặng không thể nhận ra người viết tờ giấy đó là ai.”
Cách giải thích này khá hợp lý, nhìn tờ giấy kia có vẻ người viết khi đó rất cần người ngăn cản tình cảm giữa Vạn Thiến và giáo thảo phát triển, cho nên mới cuống quít bắt chước bút tích mình thuận tay, bởi vậy có thể thấy người này có tình cảm với Vạn Thiến, điều này càng phù hợp với phân tích ban đầu của họ, động cơ giết Vạn Thiến có thể là vì yêu sinh hận.
“Thế nên mới bảo bạn bè cùng trang lứa luôn biết nhiều hơn phụ huynh ở nhà.” Phương Viên cảm thán, “Bố mẹ Vạn Thiến còn tưởng con gái mình chỉ có một mục tiêu là học tập, không có thời gian dành cho những việc khác, nhưng bạn bè của Vạn Thiến lại biết nhiều hơn.”
“Đúng vậy, e là người biết chuyện của cô bé và giáo thảo kia chắc chắn đã ít, như vậy thì với chúng ta cũng coi như là một tin tốt, kẻ đáng nghi có thu gọn trong phạm vi trường học.” Đới Húc tạm dừng một chút, bỗng hỏi Thang Lực và Phương Viên, “Đúng rồi, hai người còn nhớ lúc chúng ta xử lý hiện trường ở nhà Vạn Thiến, thời điểm nhắc về lời nguyền người gỗ, bố cô bé đã nói gì không?”
“Ông ta nói ông ta không tin lời nguyền giết người, chỉ có người mới giết người, còn nói lời nguyền người gỗ giết người chỉ là trò hề của con trẻ, ông ta là người trưởng thành, đương nhiên không tin điều đó.” Phương Viên nhớ rất rõ câu trả lời của bố Vạn Thiến, dù gì khi đó cũng là thời điểm cô cầm di động của Đới Húc đi hỏi thăm tình hình.
Đới Húc gật đầu: “Đúng thế, lúc ấy ở trong phòng tôi cũng nghe ông ta nói, tôi đột nhiên cảm thấy có lẽ chúng ta đã phạm vào một sai lầm rồi.”
“Sai lầm rồi?” Thang Lực không nghĩ lời bố Vạn Thiến nói có gì đặc biệt.
“Ngay từ đầu chỉ vì phát hiện một nạn nhân như Kha Tiểu Văn, kết hợp với hoàn cảnh đặc biệt của gia đình của cậu bé, thế nên chúng ta đã phức tạp hóa và xã hội hóa tính chất vụ án.” Đới Húc nói với Thang Lực và Phương Viên, “Hiện tại tuy nạn nhân từ một biến thành hai hoặc ba, nhưng xét tổng thể, nạn nhân đều là học sinh cùng lớp cùng trường, thân phận đặc biệt, cho dù hung thủ tung ra bao nhiêu sương khói thì theo số lượng người bị hại tăng lên, chi tiết cũng ngày càng nhiều, sơ hở cũng vậy, gạt bỏ những tư duy trước đây của chúng ta, đứng nhìn vụ án một cách trực quan, có vẻ mục đích của hung thủ không quá phức tạp, ngược lại, động cơ của hắn còn vô cùng đơn giản, tất cả những chi tiết phức tạp chỉ là cách che giấu sự thật mà thôi.”
“Ý anh là giáo thảo kia có thể sẽ gặp nguy hiểm.” Tuy Phương Viên không thích cách giáo thảo kia đối xử với Vạn Thiến, nhưng nghĩ đến cái chết của Vạn Thiến có thể là vì yêu sinh hận, Phương Viên vẫn không khỏi lo lắng, dù sao kể cả là người xấu hay tốt thì vẫn là một mạng người, nếu bắt buộc phải chú ý thì không thể sơ ý lơ là.
Về vấn đề này Đới Húc không quá lo lắng: “Không hẳn có khả năng này, thứ nhất thành tích học tập của giáo thảo không tốt, không phù hợp với động cơ giết Kha Tiểu Văn và Đoạn Phi Vũ, thứ hai, theo những gì chúng ta tìm hiểu, nam sinh thích Vạn Thiến không chỉ có một hai người, nếu không muốn bị nghi ngờ, hung thủ đã không ra tay với Vạn Thiến, mà hắn lựa chọn ra tay với Vạn Thiến lý do rất đơn giản, đó là diệt cỏ phải diệt tận gốc, nếu Vạn Thiến không chấp nhận sự theo đuổi của mình thì đừng hòng ai có được.”
Phương Viên nghe Đới Húc phân tích mà lạnh sống lưng, tuy biết tình yêu kiểu nào cũng có, mà tình yêu cũng có tính biệt lập, nhưng dục vọng độc chiếm, nếu không chiếm được thì thà hủy diệt này thật sự khiến người ta thấy rùng mình.
Công việc nói chuyện với nhà trường gần như đã xong, trong nhật ký của Vạn Thiến ngoại trừ chi tiết được nhiều người theo đuổi ra thì cũng không còn tin tức gì có giá trị, còn lại chính là di động và laptop của Vạn Thiến. Đới Húc và Thang Lực định qua chỗ pháp y, trước khi đi, Đới Húc chỉ tốn khoảng mười lăm phút giúp Phương Viên phá giải mật khẩu di động của Vạn Thiến chỉ có bốn chữ số, còn mật mã laptop anh có thử vài lần, tạm thời chưa phá được, thế nên bảo Phương Viên xử lý thông tin trong di động trước, chờ anh quay lại xử lý laptop. Thấy Phương Viên không có dị nghị gì với sắp xếp này, Đới Húc liền cùng Thang Lực tới chỗ pháp y. ngôn tình hay
Ở thời đại này, di động đối với thanh thiếu niên là thứ vô cùng quan trọng, từ các ứng dụng xã hội có thể cung cấp một vài tình hình cá nhân, hơn nữa để thuận tiện, sau mỗi lần sử dụng người chủ thường sẽ không đăng xuất, thế nên chỉ cần mở được di động là có thể trực tiếp đăng nhập, không cần nhập mật mã.
Đang xem lịch sử trò chuyện trong di động của Vạn Thiến, bỗng có một tiếng chuông điện thoại cắt ngang công việc của Phương Viên, cô theo bản năng nhíu mày, duỗi tay sờ túi, lấy cái di động ra, màn hình di động vẫn màu đen, nào có cuộc gọi tới chứ!
Nhưng tiếng chuông cứ vang mãi, Phương Viên chần chờ hai giây mới hoàn hồn, vội sờ bên túi còn lại, lấy ra di động của Đới Húc.
Buổi sáng ở nhà Vạn Thiến, sau khi cho bố mẹ Vạn Thiến xem ảnh chụp người gỗ, cô thế mà quên trả di động cho Đới Húc, còn thuận tay nhét vào túi của mình, mà Đới Húc cũng vì quá bận nên quên mất chuyện này, nếu không phải di động của anh đổ chuông, chỉ sợ cô cũng sẽ không nhớ.