Chương 302 - Liên hệ giữa ba người
“Nếu tạm thời chúng ta tính cả Vạn Thiến thì đã có ba nạn nhân trong vụ án có liên quan không thể giải thích với người gỗ rồi.” Đới Húc tính toán, “Bề ngoài thoạt nhìn nạn nhân đầu tiên chúng ta xử lý là Kha Tiểu Văn, người thứ hai là Đoạn Phi Vũ, người thứ ba là Vạn Thiến, nhưng nếu xét về thời điểm Đoạn Phi Vũ để lại thư bỏ nhà đi thì thời gian tử vong khó xác nhận của thi thể bị nghi là Đoạn Phi Vũ thì không khó đi đến kết luận nạn nhân đầu tiên mới là Đoạn Phi Vũ, bức thư bỏ nhà ra đi cùng việc Đoạn Phi Vũ từng có tiền sử bỏ nhà đi chỉ là thuật che mắt khiến phụ huynh không hề nghi ngờ, thậm chí còn vì mặt mũi và tương lai của con cái mà che giấu nhà trường.”
“Hơn nữa như vậy còn khiến chúng ta sau khi phát hiện Đoạn Phi Vũ mất tích cũng bị xáo trộn tầm nhìn, tạo nên sai lầm nghi ngờ Đoạn Phi Vũ là hung thủ.” Phương Viên bổ sung.
Thang Lực gật đầu: “Xem ra hung thủ rất hiểu tính cách của Đoạn Phi Vũ.”
“Hoặc có thể nói là hung thủ khá hiểu cả ba nạn nhân này.” Đới Húc nói, “Tình trạng của Vạn Thiến khá đặc biệt, việc này trước khi có kết quả kiểm tra thi thể chúng ta không tiện bình luận thêm, chỉ nói về hai người trước. Xét từ thi thể của Kha Tiểu Văn là thi thể được giữ gìn tốt nhất, tuy đã bị xe lửa cán hỏng một bàn tay như không ảnh hưởng lớn đến chỉnh thể, bên pháp y cũng đưa ra đáp án khẳng định khi còn sống cậu bé bị người ta tiêm oxy già vào người nhưng không hề có hành động phản kháng, cũng không có dấu vết bị trói buộc. Thi thể của Đoạn Phi Vũ tuy bị ngâm dưới nước lâu nhưng pháp y vẫn cho rằng không có dấu hiệu tay chân vật lộn. Bọn họ một người bị tiêm thuốc, một người bị bịt miệng, tuy đều không kháng cự nhưng không có nghĩa hung thủ có bản lĩnh khiến cả hai làm theo. Có thể thấy hung thủ biết khá rõ về nạn nhân.”
“Ngoại trừ là bạn học, ba người này còn điểm tương đồng nào khác không?” Thang Lực hỏi. Mấy ngày trước anh cũng có hỗ trợ điều tra, chỉ là không nắm rõ tình hình như Đới Húc và Phương Viên, thế nên lúc này muốn hỏi thăm thêm.
“Trừ là bạn học, bọn họ không có điểm tương đồng gì nhiều, trái lại điểm khác biệt lại rất lớn.” Phương Viên trả lời, “Điểm khác nhau lớn nhất là Kha Tiểu Văn khá yếu đuối, không thích tranh chấp với người ta, bị bắt nạt hay khiêu khích đều chọn cách lùi một bước lảng tránh, nhưng Đoạn Phi Vũ thì ngược lại, theo bọn em tìm hiểu, cậu bé khá thất thường, có khuynh hướng tự hại bản thân, mọi người vì biết cậu bé có khuynh hướng tự ngược này nên khá sợ hãi. Đó là điểm khác biệt của cả hai, nhưng nếu nói về điểm tương đồng thì vẫn có là thành tích học tập. Tình hình học tập của Đoạn Phi Vũ không ổn định lắm, nhưng một khi phát huy tốt thì luôn khiến thầy cô bất ngờ. Còn về Kha Tiểu Văn, tuy chủ nhiệm của cậu bé không đánh giá cao nhưng chủ yếu là đến từ suy nghĩ chủ quan, chứ thành tích của cậu bé ở trong lớp vô cùng ổn định. Một chi tiết quan trọng khác là gần đây cả hai đều đang tham gia kỳ thi tuyển thẳng của đại học.”
“Em còn quên một điểm giống nhau vô cùng quan trọng, đó là Kha Tiểu Văn và Đoạn Phi Vũ đều là nam.” Đới Húc bổ sung, “Thế nên sự xuất hiện của Vạn Thiến không khỏi khiến người ta nghi ngờ. Thứ nhất, hai nạn nhân đầu tiên là nam, chỉ có Vạn Thiến là nữ. Thứ hai, thành tích học tập của Vạn Thiến hình như chỉ xếp ở mức trung bình, không có chỗ nào xuất sắc, ngay cả ba mẹ cô bé cũng nói sở dĩ Vạn Thiến không cần lo bị đào thải cũng vì họ có ‘làm việc riêng’ với cô Đặng. Do vậy thành tích học tập của Vạn Thiến không thể tạo ra áp lực cho bất cứ ai trong lớp.”
Tuy Vạn Thiến bị trúng độc, thế nên khi độc phát nhất định sẽ đau đớn, thoạt nhìn gương mặt có hơi dữ tợn nhưng ít ra cô bé này có dáng người cân xứng, làn da cũng trắng nõn. Phương Viên nhớ cô từng nghe tới cái tên Vạn Thiến này nhưng nhất thời không thể nhớ ra, hình như là có người nhắc tới, thậm chí là còn ở văn phòng đội hình sự.
“Em nhớ lần đầu bạn cùng lớp của Kha Tiểu Văn chạy tới hỏi thăm chúng, lúc ấy có hai nam sinh, một người là Khổng Thắng Thụy, một người tên Trương Siêu, trong khi chúng trêu chọc nhau có người nói chúng đều có thích Vạn Thiến.” Cô nói.
Đới Húc gật đầu: “Đúng vậy, chuyện này tôi cũng có ấn tượng, thế nên có thể thấy ở mối quan hệ với bạn bè khác phái của Vạn Thiến khát tốt, trong lớp ít nhất đã có hai nam sinh chú ý tới cô bé.”
“Thế nên động cơ hung thủ nhằm vào ba người này chưa chắc đã giống nhau.” Thang Lực đi đến kết luận.
“Đúng vậy. Tuy Vạn Thiến, Kha Tiểu Văn và Đoạn Phi Vũ học cùng lớp, hơn nữa cùng trúng độc mà chết, nhưng nhìn từ góc độ của hung thủ, vì giới tính và thành tích học tập khác nhau, có thể thấy động cơ cũng khác biệt. Từ hai nạn nhân đầu tiên mang đến cảm giác như xử lý chướng ngại, tiêu diệt đối thủ, còn về Vạn Thiến, tạm thời chỉ có thể nghĩ được một khả năng vì yêu mà sinh hận. Việc này muốn chắc chắn còn chờ nghiệm chứng mới biết.” Đới Húc suy nghĩ, nói với Thang Lực, “Bây giờ bên pháp y vẫn chưa có kết quả kiểm tra thi thể Vạn Thiến. Có hai việc chúng ta cần làm, một là kiểm tra di động, máy tính và nhật ký của Vạn Thiến, tìm hiểu những chuyện riêng tư của Vạn Thiến mà ba mẹ cô bé chưa chắc đã biết. Hai là đến trường cấp ba một chuyến, nói chuyện lại với cô Đặng để xem tình hình tổng thể của ba nạn nhân này. Cậu muốn chọn công việc nào?”.
========== Truyện vừa hoàn thành ==========
1. Chiều Hư
2. Trấn Hồn
3. Không Cần Cậu Báo Ân
4. Chế Ngự Nam Thần
=====================================
“Tôi đến trường học.” Thang Lực trả lời không chút do dự. Tuy đến trường học có nghĩa là phải nói chuyện với nhiều người, nhưng ít nhất dò hỏi giáo viên chủ nhiệm vẫn tốt hơn tra mấy thứ riêng tư của một cô bé mười tám tuổi.
“Vậy hai anh đến trường tìm cô Đặng đi, em ở lại kiểm tra từ nhật ký của Vạn Thiến.” Thấy Thang Lực đã có lựa chọn, Phương Viên liền xung phong ở lại. Tuy Thang Lực không thích thể hiện cảm xúc ra ngoài nhưng tiếp xúc lâu ngày, cô phát hiện con người anh khá dễ đoán, giống như khi đưa ra lựa chọn, anh hơi nhíu mày nhìn sổ nhật ký của Vạn Thiến ở trên bàn cũng đủ để người ta nhìn ra manh mối. Có lẽ đứng từ góc độ của một người đàn ông trưởng thành, so sánh giữa hai nhiệm vụ, anh không muốn đi tìm hiểu bí mật của một cô bé, cho nên có khả năng Đới Húc cũng như vậy, cho nên không bằng tự mình chủ động nhận việc này.
Với sự sắp xếp như vậy của Phương Viên Đới Húc không có dị nghị gì, anh gật đầu, nói với cô: “Thế cũng được, sổ nhật ký giao cho em, di động và laptop tôi có xem sơ qua rồi, đều đặt mật mã, em cứ xem trong sổ nhật ký trước xem có thông tin giá trị gì không, nếu không có thì thử đoán mật mã máy tính và di động, không đoán được thì chờ tôi về xử lý cũng không sao.”
Phương Viên đáp vâng, loại chuyện này cô đương nhiên không múa rìu qua mắt thợ trước mặt Đới Húc, nếu Đới Húc đã nói như vậy, cô cũng thầm thở phào.
Nghĩ đến sổ nhật ký, Phương Viên lại nghĩ tới vấn đề khác: “Đúng rồi, sổ nhật ký cũng có mật mã…”
“Việc này tôi có thể giải quyết.” Người trả lời cô là Thang Lực.
Anh cầm sổ nhật ký, một tay giữ ổ khóa, tay còn lại đè sổ nhật ký lên bàn, tay dùng chút sức, ổ khóa mật mã lập tức bị anh giật ra.
“Thứ này đề phòng quân tử không đề phòng tiểu nhân, muốn mở rất dễ.” Anh đưa sổ nhật ký cho cô.
Phương Viên trợn mắt há hốc mồm, thiếu chút quên nói cảm ơn. Bình thường tuy cùng làm việc cùng nhau nhưng cô không quá hiểu Thang Lực lắm, hơn nữa bản thân đã quen phong cách làm việc của Đới Húc, nếu vừa rồi là Đới Húc, anh chắc chắn sẽ chọn cách bình tĩnh mở mật mã, nhưng Thang Lực thì lại trực tiếp bẻ khóa.
Thật không ngờ đồng nghiệp nhìn có vẻ trầm mặc này còn có một bộ mặt khác.
Đới Húc tiếc nuối nhìn khóa mật mã, thứ mật mã này với anh chẳng phải việc khó gì, muốn mở ra cũng không cần kỹ thuật quá cao siêu, có thể dùng làm thú vui, nhưng đương nhiên việc vui này đã bị Thang Lực có ý tốt hỗ trợ phá hỏng, anh chỉ có thể bất lực gãi ót, cùng Thang Lực xuất phát đến trường học.
Bọn họ đi rồi, Phương Viên bắt đầu mở xem sổ nhật ký của Vạn Thiến, sổ nhật ký rất dày, may mà nội dung bên trong không nhiều lắm, chỉ có một nửa, có vài trang là ảnh của minh tinh cắt từ tạp chí xuống. Tuy Vạn Thiến là học sinh lớp chuyên nhưng cô bé vẫn chỉ mới mười bảy mười tám tuổi, tất cả mộng ảo của con gái, cô bé cũng có không hề ngoại lệ.
Phương Viên nhìn mấy tờ ban đầu, phát hiện cuốn sổ này được viết từ mùa thu năm trước, vì thế cô trực tiếp lật đến cuối, định đọc lùi lại.
Trong vòng một tuần trước khi Vạn Thiến chết, nhật ký viết rất dài, Phương Viên đọc tỉ mỉ một lần, không phát hiện có bất kỳ chi tiết nào về người gỗ hay chuyện liên quan đến bạn bè trong lớp, nội dung đơn giản là ít tâm sự của thiếu nữ mới lớn.
Từ nhật ký có thể thấy ba mẹ Vạn Thiến không hiểu quá rõ con gái mình, tuy ở trước mặt ba mẹ Vạn Thiến đã hứa không yêu đương trong thời gian đi học, nhất là thời gian quan trọng này, nhưng trên thực tế cô bé lại có tình cảm đặc biệt với một nam sinh. Phương Viên đọc lùi về trước, rất nhanh đã phát hiện một tháng trước khi bị hại mối quan hệ giữa Vạn Thiến và nam sinh đó đã trở nên khác đi, ngày càng thân mật, thường xuyên giúp đỡ nhau.