Chương 285 - Tìm kiếm
“Tại sao độ sâu của hồ ở từng khu vực lại khác nhau thế? Do thiết kế hay tại địa thế ban đầu của nó?” Anh gật đầu với Vương Qua, lại hỏi.
Nhắc tới khu vực làm việc của mình, Vương Qua khá nhiệt tình, khoa tay múa chân bắt đầu giới thiệu cho họ: “Cậu xem bên kia, là chỗ sâu nhất, đó là khu vực dành cho bơi lội và du thuyền, giữa hai khu không có phân cách rõ rệt, tóm lại là khu du thuyền nước sâu hơn, dưới đáy không phải bùn thì là thủy sinh. Bên này hiện tại không có gì cả, vào mùa hè và mùa xuân nước khá cạn, bên trên lớp bùn dày là sen, cho nên không ai tới đây, chủ yếu là sợ bùn lầy quá sâu, lỡ bị rơi xuống thì rất nguy hiểm. Còn bên kia là khu vực nước cạn nhất, không có tác dụng gì đặc biệt, thích làm gì thì làm đó. Nước quá cạn, đều là bùn lầy, người không thể đi xuống nên bị mặc kệ.”
Đới Húc gật đầu cảm ơn Vương Qua, Vương Qua lẹt đẹt trở về, tiếp tục công việc của mình. Tuy có thể nhìn ra ông ta khá tò mò về việc cảnh sát tới đây nhưng rất thức thời không hỏi gì cả. Điều này cũng giúp Đới Húc và Phương Vi tiết kiệm sức lực rất nhiều.
“Anh định làm gì đây? Hồ này lớn quá.” Phương Viên đại khái đoán được tính toán và ý tưởng của Đới Húc, có điều nhắc tới hành động cụ thể, cô không chắc Đới Húc định giải quyết thế nào.
“Đúng vậy, hồ này lớn hơn tôi tưởng tượng.” Đới Húc vuốt cằm, mới vuốt hai cái liền bỏ tay xuống. Hai ngày nay anh vẫn duy trì tạo hình mới, râu cạo rất sạch, cằm đương nhiên trơn bóng, cho nên đưa tay sờ, bản thân vẫn chưa quen lắm, “Đi thôi, hai chúng ta qua khu du thuyền hỏi xem thời gian làm việc của người ta.”
Phương Viên gật đầu, theo Đới Húc đi về khu du thuyền có mực nước sâu nhất mà Vương Qua vừa chỉ. Mặt trời lúc này không quá gay gắt, mặt hồ được ánh nắng chiếu xuống thoạt nhìn rất đẹp. Càng tới gần khu du thuyền, cảnh trí xung quanh cũng thay đổi, láy cây lục lục hồng hồng trong rừng giao nhau, rất đẹp, chỉ tiếc Phương Viên và Đới Húc không có thời gian dừng lại thưởng thức. Cả hai đi rất vội, trong lòng đã có chút suy đoán về cặp sách bị vứt bỏ kia.
Để đến khu du thuyền, bọn họ dường như phải đi vòng hơn nửa cái hồ, cho dù Đới Húc vì đợi Phương Viên mà không đi đúng tốc độ của mình, Phương Viên vẫn mệt đến mức thở hổn hển. Hết cách, chiều cao của họ quá trái ngược nhau, hai cái đùi của Phương Viên nếu có thể đuổi kịp cặp chân dài của Đới Húc thì mới gọi là kỳ tích.
Đới Húc cũng chú ý tới điểm này, cho nên khi đi ngang một quán nước, anh dừng lại, mua hai chai nước khoáng, thuận tiện nói chuyện phiếm với chủ quán, hỏi xem mỗi ngày đối phương mở cửa đóng cửa quán lúc mấy giờ. Chủ quán nói mùa hè sẽ mở bán sớm một chút, buổi sáng bắt đầu từ khoảng 7 giờ, buổi tối gần 21 giờ mới đóng cửa, còn như mùa thu hiện tại, buổi sáng phải 8-9 giờ ông ta mới tới, buổi chiều 16-17 giờ đã về nhà, khoảng một tháng nữa đến lúc tuyết rơi, quán nước sẽ không mở cửa.
Đới Húc tính tiền, mở chai nước đưa cho Phương Viên, Phương Viên đi cả đường rất khát, nhận lấy liền uống ừng ực một hơi nửa chai. Đới Húc ở cạnh cười nói với cô: “Uống chậm một chút, càng khát thì càng không thể uống gấp như vậy, sẽ đau dạ dày đấy.”
Phương Viên cười ngượng: “Vâng, sau này em sẽ chú ý.”
Đợi Phương Viên uống xong, Đới Húc cầm chai nước giúp cô, ngón tay thuận tiện giúp cô lau sạch vết nước còn dính trên khóe môi. Phương Viên rất xấu hổ, lén nhìn Đới Húc, lại thấy Đới Húc không hề có gì khác thường, vẫn rất tự nhiên cứ như hành động vừa rồi không có gì đặc biệt, vì thế cô im lặng, dù gì ngoài thẹn thùng, cô cũng không cảm thấy có gì không ổn, từ lúc hai người ở chung đến nay, cô ở bên Đới Húc chẳng khác nào một đứa bé được anh lặng lẽ chăm sóc, quan tâm, dạy dỗ, thậm chí là che chở, bản thân Phương Viên vốn không nhận ra điều này, mãi đến gần đây sau khi nghe Đới Húc bộc bạch, cảm giác ấy càng ngày càng rõ ràng.
Hai người tới khu du thuyền, ở đây có hai bên tàu nhỏ có vẻ là của hai nhà thầu khác nhau, một nhà có thuyền theo tạo hình động vật, một nhà dùng thuyền nhỏ mái chèo bình thường. Vừa thấy đôi nam nữ trẻ như Đới Húc và Phương Viên tới, hai nhà đều nhiệt tình tiếp đón, thứ nhất nhìn họ giống một đôi tình nhân, thứ hai hiện tại là mùa ế hàng, qua một thời gian nữa mặt hồ sẽ đóng băng, bọn họ phải đợi đến mùa xuân sang năm mới có thể kinh doanh lại, bởi vậy trong giai đoạn khó khăn này, ai cũng muốn kiếm chút tiền trước khi đóng cửa.
“Cô cậu ngồi thuyền không? Vui lắm đây? Ngồi hai tiếng tôi chỉ tính một tiếng thôi.” Ở bến tàu bên này, người phụ nữ trung niên mặc áo khoác dày tiếp đón họ.
Ở bến tàu bên kia cũng có một cô gái trẻ khoảng hai mươi tuổi tới, cũng nhiệt tình tiếp đón: “Anh chị có định ngồi thuyền không? Thời tiết hôm nay rất đẹp, anh đây đưa bạn gái đi chơi thuyền chút đi, lãng mạn lắm đấy! Trong phim hay có mấy cạnh như vậy, anh chị thử một lần xem!”
Người phụ nữ trung niên ở bến tàu bên này có vẻ bất mãn trước hành vi cướp việc làm ăn của cô gái kia, nhíu mày, muốn cãi lại, Đới Húc không định để họ hiểu lầm, phí phạm thời gian, vì thế quyết đoán lấy giấy tờ ra cùng Phương Viên đi tới, đồng thời mời cô gái ở bến tàu bên kia qua, cùng tự giới thiệu, đỡ phải nói hai lần cùng một vấn đề.
Đối với Đới Húc đây là chuyện tốt, nhưng đối với hai người làm ăn buôn bán kia, khách hàng tiềm năng đột nhiên biến thành cảnh sát tới điều tra, cho dù bọn họ chưa nói gì nhưng tâm lý chênh lệch vẫn thể hiện rõ trên mặt bọn họ.
“Gần đây thời gian buôn bán của hai người đại khái thế nào?” Đới Húc hỏi.
Người phụ nữ trung niên thoáng nhìn cô gái trẻ tuổi: “Gần đây buổi sáng 8 giờ tôi tới, buổi tối 19 giờ tôi đi.”
Cô gái trẻ cũng gật đầu, giơ tay chỉ người phụ nữ trung niên: “Tôi giống chị ta.”
“Dạo này người tới thuê thuyền nhiều không?” Đới Húc lại hỏi.
“Khá ổn. Khoảng thời gian trước có mấy ngày nghỉ, người bản địa dẫn con trẻ tới đây chơi, mấy cặp yêu đương cũng có, còn sau kỳ nghỉ thì rất ế, chỗ tôi một ngày chỉ có hai hoặc ba lượt thuê, không so được với mùa hè.” Cô gái trả lời. Nghe cách nói chuyện, cô ấy có vẻ là người thoải mái, trả lời cũng khá thẳng thắn, không có gì che giấu.
Ban đầu người phụ nữ trung niên không muốn trả lời vấn đề tiền bạc trước mặt đối thủ cạnh tranh, nhưng hai nhà ở gần nhau, dù không nói đối phương cũng nhìn ra, vì thế chị ta chán chường nói: “Tôi cũng gần như vậy, còn không bằng cô ta, mấy hôm nay một ngày có thể có một hai lượt thuê đã không tồi rồi.”
“Hai người có ghi chép những lượt thuê thuyền không?” Phương Viên hỏi, thấy hai người họ sau khi nghe câu hỏi của cô tỏ vẻ mờ mịt, cô giải thích, “Ý tôi là có phải bao nhiêu người lên thuyền thì chắc chắn sẽ có bấy nhiêu người xuống thuyền không? Hai người có kiểm tra nhân số không?”
“Chúng tôi không đếm, có điều…” Dù cảm thấy vấn đề của Phương Viên là một vấn đề ngốc nghếch, người phụ nữ trung niên muốn cười nhưng chỉ đành chịu đựng, “Cái hồ này cũng chỉ có bến tàu nhỏ của chúng tôi có thuyền cho khách thuê, không lẽ người tới chèo thuyền có thể biến mất giữa hồ sao? Đương nhiên là đi bao nhiêu thì về bấy nhiêu.”
Cô gái trẻ cũng gật đầu: “Mùa hè đông khách tôi đúng là không nhớ được ai với ai, nhưng trước giờ chưa có chuyện khách thuê du thuyền đi chơi, lúc về lại thiếu người.”
“Mỗi ngày hai người đều ở đây đến 19 giờ tối, có phải xung quanh có chuyện gì hai người đều thấy không?” Đới Húc nhìn xung quanh, phát hiện tầm nhìn từ bến tàu khá trống trải, chỗ làm việc của người phụ nữ còn có một cái ống nhòm và loa đặt trên bàn.
“Có thể, chúng tôi phải xem chứ, nhân viên công viên đã dặn chúng tôi không có gì làm thì trông chừng cái hồ, lỡ có ai muốn bơi một hai đòi bơi ra khu vực sâu thì chúng tôi phải lấy loa gọi về, khuyên không được thì tìm đến quản lý. Kìa, bên kia có biển báo ghi là nếu vượt rào sẽ bị phạt tiền.” Cô gái trẻ trả lời, “Chủ yếu là vì sợ người bơi lội va vào thuyền gặp nguy hiểm thôi.”
“Gần đây có xảy ra chuyện này không?” Phương Viên hỏi.
Người phụ nữ trung niên lắc đầu: “Không có, vừa nghe nói phạt tiền, mọi người đều rất tự giác.”
Có được thông tin này, Đới Húc không hỏi thăm nữa, sau khi cảm ơn hai người cho thuê thuyền liền cùng Phương Viên qua khu vực bơi lộ, đi chưa được bao xa bọn họ quả thật nhìn thấy một tấm biển đứng bên hồ, bên trên viết không được vượt ranh giới giữa khu du thuyền và khu bơi lội, nếu xảy ra việc gì thì người vi phạm phải tự chịu trách nhiệm, đồng thời nộp tiền phạt cho công viên.
Khu bơi lội thoạt nhìn tiêu điều hơn khu du thuyền rất nhiều, dù gì đây cũng không phải bãi tắm, chỉ cho du khách xuống nước mà thôi, vì vậy công viên không cung cấp bất kỳ phương tiện nào cho người bơi lội, không có phòng thay đồ cố định, cũng không có nhân viên quản lý, có lẽ do bây giờ là mùa ế hàng hoặc vì bình thường vốn không có bao nhiêu người tới đây bơi, ở bên này ngay cả cửa hàng cho thuê phao hay bán đồ linh tinh cũng không có, bên bờ chỉ có vô vàn cây liễu trụi lủi.
Đới Húc đứng bên này xác định vị trí Vương Qua vớt được cặp sách, phát hiện khoảng cách quá xa. Anh suy tư một hồi, bỗng hỏi Phương Viên: “Phương Viên, em nghĩ sao?”
“Em cảm thấy nếu phải lục soát cả cái hồ, em sẽ bắt đầu từ bên này” Phương Viên biết Đới Húc muốn hỏi gì, cho nên trực tiếp bày tỏ quan điểm, “Nếu thật sự có việc gì xảy ra, qua nhiều ngày như vậy vẫn không có ai phát hiện xác chết trôi, vậy nhất định là vì nguyên nhân gì đó mà chìm xuống, không nổi lên được, từ bên này cách chỗ phát hiện cặp sách khá xa, điều này cũng hợp lý, bởi vì nếu cặp sách đã bị phát hiện, có người vì vậy mà nghi ngờ ai đó rơi xuống nước cũng chỉ tìm loanh quanh khu vực bên kia, không nghĩ tới những chỗ khác. Ngoài ra nước bên này khá sâu, tuy không sâu bằng chỗ du thuyền nhưng xét về những điều kiện khách quan thì đây là chỗ thích hợp. Khi nãy ở chỗ bến tàu em đã chú ý, thuyền lớn nhất có thể chở sáu người, nếu sáu người thuê một thuyền, trở về chỉ còn nằm, bà chủ chưa chắc sẽ để ý nhưng nếu hai người đi, một người về thì lại quá rõ ràng.”
Nghe Phương Viên phân tích, Đới Húc gật đầu, lấy di động ra: “Tôi đây định xuống nước tìm thử.”