Chương 276 - Người khởi xướng
“Bọn em học hành mệt mỏi nên xuống lầu đi dạo tản bộ, lúc về tiết tự học buổi tối thì đột nhiên nghe phía sau có tiếng ‘Ai da’, bọn em quay lại thì thấy Nhiêu Hải một tay ôm đầu, đang khom lưng nhặt gì đó.” Nói tới đây, tuy Triệu Tử Nam vẫn còn e dè sợ hãi, nhưng hiện tại ngoại trừ căng thẳng, cô bé còn cảm thấy tủi thân, “Chuyện này vốn dĩ không liên quan tới bọn em, ai ngờ đâu tên khốn Nhiêu Hải nhặt đồ dưới đất lên rồi đi về phía bọn em, còn bảo bọn em đưa tay ra chồng tay lên nhau, bọn em nghe theo, kết quả cậu ta lại đưa bọn em thứ này! Em còn chưa biết có chuyện gì thì cậu ta đã bỏ chạy, đến lúc phản xạ lại rồi thì mọi thứ đều đã muộn.”
“Thế bọn em sợ gì? Sợ gặp người gỗ sẽ gặp chuyện đáng sợ à?” Tuy Phương Viên đã đi làm nhưng thời còn đi học cô không mê tín như hai cô bé này, cho nên cô không hiểu nổi lý do bọn chúng căng thẳng như vậy, “Nhưng tại sao hai em phải sợ? Theo miêu tả của các em, người gỗ này bị ai đó từ trên lầu ném xuống đụng trúng Nhiêu Hải, Nhiêu Hải nhặt lên, muốn đùa hai em, hoàn toàn không giống chuyện nguyền rủa vô căn cứ, cho dù có thì cũng không ảnh hưởng tới các em có đúng không?”
“Sao bọn em dám chắc bọn em có gặp chuyện gì hay không? Bởi vì người gỗ này… Cuối cùng… Cuối cùng không phải rơi vào tay bọn em sao! Hơn nữa cái tên Nhiêu Hải kia còn bảo bọn em cùng cầm lấy! Đúng là không có đạo đức!” Triệu Tử Nam vừa nói vừa chà tay lên quần jeans của mình, cứ như tay cô bé vừa chạm vào thứ gì đó rất dơ bẩn, hiện tại đang nóng lòng lau đi.
“Nếu đã sợ như vậy, sao các em không ném người gỗ đi?” Đới Húc đương nhiên không hề căng thẳng, anh vừa đùa nghịch người gỗ vừa hỏi hai nữ sinh.
Cô bé mảnh khảnh đi cùng Triệu Tử Nam nhỏ giọng: “Bởi vì bọn em không quá đáng như Nhiêu Hải, ai biết thứ này là gì, bọn em cũng không thể đi hại người khác!”
Nghe qua đáp án này rất có đạo đức, nhưng đặt trong chuyện này lại khiến người ta phải dở khóc dở cười, dù hai nữ sinh có tin hay không, mê tin hay không thì đều không quan trọng, quan trọng là người gỗ này và cái của Kha Tiểu Văn đến từ một người hay vì trong trường nổi lên tin đồn, có người cố tình quấy rối.
Tính chất của hai khả năng này khác nhau một trời một vực.
“Không sao, hai em không cần sợ, nếu đúng như các em kể, vậy bây giờ các em đưa thứ này cho bọn tôi, không phải người cuối cùng cầm người gỗ, không phải các em sẽ không sao sao?” Đới Húc biết muốn hai cô bé nhớ lại tình hình lúc đó, quan trọng nhất là giúp chúng bình tĩnh lại.
Hai nữ sinh thở dài, có lẽ do Triệu Tử Nam từng tiếp xúc với họ một lần, cho nên khá thân thiết, nghe Đới Húc nói thì lo lắng hỏi: “Anh chị không lo cho an toàn của mình à?”
Cô bạn đi chung kéo tay cô bé, nhỏ giọng: “Không sao đâu, họ là cảnh sát, tớ nghe nói cảnh sát nhiều sát khí, cho nên không có gì xuyên qua được.”
Câu trả lời như vậy làm Phương Viên và Đới Húc phải dở khóc dở cười, có điều thế cũng tốt, nói chuyện một hồi, hai cô bé cuối cùng cũng thả lỏng một chút, thế nên Đới Húc lại hỏi: “Hai em chắc chắn có người ném thứ này cho Nhiêu Hải, không phải tự Nhiêu Hải cầm đưa cho các em đúng không?”
“Việc này em có thể chắc chắn, Nhiêu Hải vẫn chưa mất đạo đức tới mức đó, hơn nữa cậu ta chạy nhanh như vậy chắc là cũng sợ.” Triệu Tử Nam trả lời, “Trước khi cậu ta nghe lên, em nghe cạnh khu dạy học bên trên có tiếng kéo cửa sổ. Trời đang lạnh, tất cả cửa sổ đều đóng lại, cho nên ai mở cửa sổ đều có tiếng động. Em nghe thấy tiếng có người mở cửa sổ trước, sau đó tới Nhiêu Hải kêu ‘ai da’, rồi có tiếng đóng cửa sổ, có lẽ kẻ đó không ngờ lại ném người gỗ trúng người, cho nên đóng cửa gấp lắm, tiếng rất lớn, khi ấy chắc chắn không chỉ hai bọn em nghe thấy thôi đâu.”
Cô bạn gật đầu: “Em cũng nghe thấy, nhưng vì Nhiêu Hải đột nhiên la lên, em chỉ lo đi xem cậu ấy nên không ngẩng đầu nhìn trên lầu, tới lúc sau càng không rảnh lo.”
“Cậu chờ xem, về lớp tớ phải đánh tên Nhiêu Hải kia một trận mới được. Cậu ta quá đáng lắm!” Triệu Tử Nam tỏ vẻ bất bình.
“Vậy hai em đưa người gỗ tới là có việc nhờ anh chị giúp đỡ sao?” Phương Viên hỏi.
“Anh chị có thể thử điều tra việc này không? Lại có một con người gỗ xuất hiện, thật đáng sợ!” Triệu Tử Nam nói, “Lỡ sau này lại xuất hiện con khác không phải dọa chết người sao?”. Đam Mỹ Trọng Sinh
“Không thành vấn đề, lát nữa chúng tôi đưa hai em về, thuận tiện hỏi thăm Nhiêu Hải.” Đới Húc gật đầu, “Nhưng chính hai em cũng nói nếu chuyện này truyền ra ngoài có thể sẽ khiến nhiều người hoang mang, cho nên chúng tôi gặp sẽ hỏi, nhưng mọi người không làm lớn, hai em thấy được không? Nếu có kẻ muốn hù dọa và ảnh hưởng tới việc học của các em, chuyện này một khi đồn ầm lên, kết quả thi cử của các em thật sự chịu ảnh hưởng chẳng phải là trúng kế rồi sao?”
Nhắc tới đề tài này, Triệu Tử Nam vốn còn tức giận lập tức bình tĩnh lại. Cô bé suy nghĩ, gật đầu: “Vâng, anh nói rất đúng, em sẽ không nói với ai cả. Cậu cũng đừng kể với người khác đấy!”
Câu cuối cùng cô bé nói với nữ sinh đi cùng mình, nữ sinh kia có vẻ là người mềm mỏng, nghe Triệu Tử Nam dặn dò như vậy, cô bé lập tức gật đầu.
Nói chuyện rõ ràng xong, Đới Húc và Phương Viên quyết định đưa hai nữ sinh về trường. Tới giờ này, tiết tự học buổi tối đã gần kết thúc, có lẽ đến khi bọn họ lái xe đến nơi thì đã tan học. Có điều như vậy cũng tốt, bản thân Triệu Tử Nam và nữ sinh kia đều ở lại ký túc xá, nhưng dù thế nào, Đới Húc cũng phải đưa chúng an toàn trở về, hiện tại lại bỏ lỡ tiết học buổi tối cũng tạo điều kiện anh và Phương Viên, việc hỏi thăm Nhiêu Hải càng dễ dàng, dù gì khi có mặt và không có mặt giáo viên, học sinh thường có hai gương mặt. Là người từng trải, Đới Húc và Phương Viên đều hiểu.
Đới Húc cùng Phương Viên dẫn Triệu Tử Nam và bạn của cô ấy ra khỏi phòng khách, xuống lầu lên xe. Có thể do nghe Đới Húc và Phương Viên trấn an, hơn nữa đã không còn giữ người gỗ, hai nữ sinh đã thả lỏng hơn nhiều. Trên đường về, Triệu Tử Nam thoải mái bắt chuyện với Đới Húc và Phương Viên, hỏi họ công việc thường ngày có kích thích hay không, có như trong phim Hồng Kông hay không, có phải bọn họ đều tốt nghiệp từ trường cảnh sát không, thời đại học có khổ cực không, có nghiêm khắc đáng sợ như lời đồn bên ngoài không, có phải có rất nhiều soái ca nhưng lại ít nữ sinh không.
Có vài vấn đề Đới Húc và Phương Viên đều phải dở khóc dở cười, lại không thể hờ hững, cho nên câu được câu không đáp lại. Về trường, kết thúc chặng đi này, lòng hiếu kỳ của Triệu Tử Nam mới xem như hạ màn. Có điều khi vào khu dạy học, cô bé vẫn nhân lúc tiện nói chuyện đánh giá Đới Húc lần nữa: “Anh như vậy đẹp trai hơn trước nhiều lắm, sau này cứ duy trì nhé.”
Đới Húc bật cười: “Cảm ơn em đã khích lệ.”
Trước cửa khu dạy học, hai người chào hỏi người phụ trách trự ban, nói sơ qua nguyên do sự việc. Các nhân viên trong trường đều biết học sinh lớp 12 chuyên gặp nạn, cho nên giáo viên kia vừa nghe nói Triệu Tử Nam và nữ sinh kia phối hợp với công việc của cảnh sát nên cũng không làm khó, mở cửa cho bốn người vào. Đới Húc và Phương Viên đưa chúng đến cửa phòng học, ý bảo chúng vào trước, Đới Húc thì đứng bên ngoài, xuyên qua cửa sổ nhìn một vòng bên trong.
Tiết tự học này không có giáo viên, thế nên học sinh tương đối thả lỏng, trong phòng học vẫn khá an tĩnh, chỉ có vài người cá biệt nói chuyện nhưng cũng chỉ khe khẽ nói nhỏ.
Đới Húc đã nhìn thấy Nhiêu Hải, Nhiêu Hải đang cúi đầu chuyên chú làm bài tập ở vị trí của mình, nghe tiếng đóng cửa mở ngẩng đầu, vừa thấy hai nữ sinh trở về, cậu bé bật cười một tiếng, ngay sau đó liền che miệng lại để không phát ra tiếng vang lớn.
Mấy học sinh xung quanh ngơ ngác nhìn cậu rồi lại tiếp tục làm bài của mình, thời điểm Triệu Tử Nam về chỗ, cô bé khinh thường liếc nhìn Nhiêu Hải.
Nhiêu Hải căn bản không để ý tới ánh mắt của cô bé, nhún vai, thậm chí còn tỏ vẻ vô tội. Triệu Tử Nam lại nổi giận, nếu không phải biết Đới Húc và Phương Viên còn ở bên ngoài, bản thân đã đồng ý âm thầm xử lý việc này, không chừng cô sớm đã lên tiếng. Cô nhìn sang cửa sổ, cứ như bảo Đới Húc và Phương Viên chứng kiến đi, xem Nhiêu Hải kia đáng giận cỡ nào. Nhiêu Hải theo ánh mắt cô bé nhìn sang cửa sổ, thấy Đới húc, cậu bé vẫn không hề luống cuống, còn đưa tay vẫy chào.
Phản ứng của Nhiêu Hải hoàn toàn khác với Triệu Tử Nam và nữ sinh kia, tuy cậu bé là người bị ném người gỗ trúng nhưng thoạt nhìn lại không hề căng thẳng, như không có việc gì.
Nếu đã vậy, Đới Húc và Phương Viên cũng không cần tốn thời gian chờ bên ngoài, họ trực tiếp đẩy cửa đi vào. Lập tức có học sinh ngẩng đầu nhìn, Phương Viên vốn cho rằng bọn chúng sẽ rất tò mò trước sự xuất hiện của họ, kết quả chúng chỉ nhìn một cái, sau đó lại cúi đầu tiếp tục làm bài, phản ứng cực kỳ bình tĩnh.
Phương Viên không khỏi cảm thán, lớp chuyên quả nhiên là lớp chuyên.
Vào phòng học, bọn họ đi tới thẳng chỗ của Nhiêu Hải, vì dáng người Đới Húc tương đối cao, bọn họ lại không tiện nói chuyện lớn, bởi vậy anh đành ngồi xổm xuống bên cạnh, cười nói: “Nghe bảo hôm nay em bị ném đồ trúng đầu đúng không?”
“Sao Triệu Tử Nam lại không biết nói chuyện thế!” Nhiêu Hải cười hì hì, có vẻ không hề kinh ngạc trước vấn đề Đới Húc hỏi, “Em còn thắc mắc sao tiết học buổi tối hai người họ chưa về, còn tưởng bị dọa sợ tới mức vào bệnh viện, thì ra là chạy đi cáo trạng với anh chị hả? Đúng là, hại em áy náy vô ích cả tiết học.”
Ngoài miệng nói như vậy, nhưng từ mặt không hề nhìn ra cậu ta có chút dấu hiệu áy náy.
“Trước mắt chúng ta không bàn chuyện này, nói chuyện của em trước đi.” Đới Húc nói.
Nhiêu Hải buồn bực hỏi lại: “Em thì có chuyện gì?”
“Chính là chuyện em bị đập đầu ấy.” Phương Viên chỉ đầu cậu bé, nhỏ giọng.