Chương 9 - Tương trợ
Một nhát đao so với sức lực loài gấu dữ xem ra chẳng nhằm nhò gì, hắn gầm lên điên tiết, buông lơi Phàn Phù Dung mà ngược lại chộp lấy Phương Hải Đường. Trong lòng bàn tay hắn, chiếc cổ nhỏ bé của nàng sắp sửa bị bóp nghẹt vỡ vụn đến nơi, trước mắt chỉ thấy gương mặt hung tợn của Nhị Hùng đang dần dần trở nên mờ mịt.
“Hải Đường!”
Phàn Phù Dung kêu lên một tiếng thất thanh gọi tên Phương Hải Đường trong sự bàng hoàng, nàng lúc này một tay đã bị khóa lại, nhận thấy đoản đao vẫn còn cắm sâu nơi ổ bụng Nhị Hùng thì lập tức tận lực rướn người tới, muốn bằng mọi cách rút nó ra. Chiếc còng sắt hoen gỉ cứa vào cổ tay nàng đau điếng, nhưng bất chấp tất cả, bởi lẽ Phương Hải Đường đã ở đây rồi, nàng ấy đang ngàn cân treo sợi tóc, nếu nàng không nhanh chóng động thủ thì biểu muội sẽ táng mạng mất thôi.
Phàn Phù Dung mím môi rướn người, rốt cuộc thành công rút được đoản đao ra khỏi bụng Nhị Hùng, lần nữa khiến hắn đau đớn gầm lên.
“Hải Đường, mau cầm lấy!”
Sắp chết đến nơi, bằng quán tính còn sót lại, Phương Hải Đường giơ tay đón lấy thanh đoản đao đẫm máu mà Phàn Phù Dung đang cố gắng đưa về phía mình.
Hai mắt Nhị Hùng long lên sòng sọc tựa hồ đổ lửa, hắn há to chiếc hàm có bốn cái nanh sắc nhọn, dự định cắn nát đầu Phương Hải Đường cho thỏa mãn cơn phẫn nộ điên cuồng này. Nhưng, vào đúng khoảnh khắc cận kề cửa tử, Phương Hải Đường vậy mà lại giơ cao đoản đao kịp thời đâm xuống một nhát ghim sâu lưỡi đao vào ngay tròng mắt Nhị Hùng, một nhát này xuyên thấu tới đại não khiến hắn trợn trắng ngã vật ra chết tươi tại chỗ.
Thoát khỏi nanh vuốt Nhị Hùng, Phương Hải Đường nằm bệt trên đất hớp lấy từng ngụm không khí, nàng cảm tưởng chỉ cần chậm trễ một giây nữa thôi thì đã tắt thở quy thiên rồi.
“Biểu muội, muội có sao không?”
Phàn Phù Dung hoa nhan giàn giụa lệ, nghẹn ngào từng lời hỏi Phương Hải Đường đang mặt mũi xanh xao còn nằm bẹp trên đất.
“K..Không…không sao…”
Tuy may mắn giết được Nhị Hùng, coi như thoát qua ải này nhưng nơi đây vẫn là hang hùm động gấu, chưa kể Đại Hùng còn lẩn khuất đâu đó ngoài kia, một khi chưa trở về nhà thì tuyệt đối không thể sơ tâm chậm trễ.
Gắng gượng đứng dậy, Phương Hải Đường cảm thấy tầm mắt nổ đầy đom đóm, nếu không vì bản năng sinh tồn thì chắc nàng đã ngất mất rồi.
“Sao ngươi lại ở đây?”
Nàng nghi hoặc khẽ hỏi Phàn Phù Dung.
“Chuyện dài lắm, muội tìm cách mở còng tay xích sắt này cho ta với, từ từ rồi nói sau.”
Nhìn quanh, không thấy chìa khóa đâu, Phương Hải Đường đành dằn lòng lục tìm trong người Nhị Hùng, may mắn tìm thấy một xâu đầy các chìa khóa lớn nhỏ, đoán chắc là dùng để mở cả những cửa lồng ở hang động kia, tốt nhất nên đem theo thứ nó, biết đâu sẽ cần mở cửa lối ra.
Thử đi thử lại ba bốn chiếc mới tháo được còng tay cho Phàn Phù Dung, thoát khỏi gông cùm nhưng cổ tay đã tứa máu, vết thương trông rất đáng sợ.
“Ngươi đau lắm không?”
“Không sao, chúng ta mau rời khỏi đây thôi.”
Bấy giờ mới bình tâm nhìn kĩ đối phương, Phương Hải Đường cơ hồ đỏ mặt, vô thức xoay đầu quay đi không dám lưu giữ ánh mắt trên người Phàn Phù Dung nữa, bởi lẽ bấy giờ nàng một thân xích loã, làn da trắng ngần còn ẩn ẩn những vết sẹo mờ nhạt phơi bày, kể cả những chỗ không nên bại lộ thì cũng đã bị bại lộ cả rồi.
Nhận ra thái độ của Phương Hải Đường, Phàn Phù Dung bất giác giật mình, theo phản ứng tự nhiên ôm thân che chắn.
“Ta…”
“Ngươi mặc cái này vào đi.”
Phương Hải Đường vậy mà lại cởi áo choàng lông cáo và ngoại bào đưa cho nàng, còn mình chỉ mặc độc nhất trung y. Được đối đãi như vậy, Phàn Phù Dung tất nhiên có ẩn chứa vui mừng, cánh môi khô nứt khe khẽ cong lên tạo thành nụ cười rất lặng lẽ, vừa lướt mắt qua khó mà phát hiện.
“Đa tạ.”
Nàng khoác nhanh y phục lên người che thân, lại tới gần đỡ lấy Phương Hải Đường dường như đã đuối sức lắm rồi, thầm thì bên tai.
“Ta rất mừng khi thấy muội vẫn vô sự, đa tạ vì đã cứu ta.”
Khoảng cách gần gũi, làn hơi thở âm ấm của Phàn Phù Dung phả vào vành tai khiến Phương Hải Đường nội tâm bức rức, nàng không quen đối xử tốt lành với vị biểu tỷ này, thế nên bây giờ ngại ngùng lắm.
Phương Hải Đường cũng không có trả lời, vậy là hai đứa trẻ dắt dìu nhau tranh thủ rời khỏi nơi yêu ma quỷ quái này.
Lần mò trong chốn hiểm nguy, đi được một hồi Phương Hải Đường lại thấp giọng dò hỏi Phàn Phù Dung.
“Rốt cuộc vì sao ngươi lại xuất hiện ở đây? Bị bắt khi nào vậy?”
Bấy giờ, Phàn Phù Dung mới vừa đỡ nàng đi vừa thành thật kể lại tất cả đầu đuôi mọi sự.
Hóa ra sau khi Phương Vãn Vinh phát hiện hài nữ của mình bị yêu quái bắt mất thì tức giận đến mức gần như phát điên, muốn điều động toàn bộ binh mã lật tung ngoại nội kinh thành tìm kiếm, dù một con kiến cũng không để tẩu thoát. Nhưng Nguyên Thế lý trí hơn liền can ngăn, hắn thiết lập kế sách muốn dùng mồi nhử dẫn dụ yêu quái rơi vào thiên la địa võng đã được bày bố sẵn sàng, hòng mong một lưới tóm gọn.
Kế sách này xem chừng rất có khả quan, vậy mồi nhử được chọn sẽ là ai đây? Tất nhiên không thể là ai khác ngoại trừ Phàn Phù Dung, nhưng điều đáng nói chính là nàng tự nguyện trở thành mồi nhử, lên tiếng trước tiên xin được giúp đỡ tìm về Phương Hải Đường.
Nghe đến đây, Phương Hải Đường âm thầm cảm động, nàng nhìn Phàn Phù Dung bằng ánh mắt dịu dàng hơn hẳn, phải nói là rưng rưng sắp khóc đến nơi. Tại chốn máu thịt nhơ nhớp, đầy rẫy nguy hiểm lẫn những sinh vật quái dị, sự xuất hiện của Phàn Phù Dung như tia sáng bừng lên trong nghịch cảnh, có được bóng dáng thân nhân cận kề, Phương Hải Đường đã có thể bình tâm.
Thật không uổng công liều mạng xông ra cứu nàng ấy.
“Nhưng mọi người đã không bắt được yêu quái, ngược lại yêu quái còn bắt luôn ngươi, có phải không?”
Phàn Phù Dung thở dài gật đầu.
“Hắn đánh ngất ta, khi tỉnh lại thì đã ở trên chiếc bàn đó rồi, và tiếp theo muội thình lình xuất hiện. Xin lỗi biểu muội, không thể cứu được muội.”
Phương Hải Đường không đáp, chỉ nắm chặt lấy bàn tay Phàn Phù Dung, mấy ngón tay đan siết vào nhau, tình thâm đã thay thế cho câu trả lời.
Hai đứa trẻ cứ đi cứ đi, lẩn quẩn mãi trong những hang đá từa tựa nhau, không biết nơi này rộng đến bao nhiêu nhưng bây giờ nó có khác gì một mê cung khổng lồ đâu?
Chợt, từ xa xa đằng sau lưng vọng lên một tiếng gầm rú chấn động cả không gian, hai đứa trẻ kinh hoàng tột độ nép sát vào nhau, cả ngay hít thở cũng không dám.
Mãi đến khi tiếng gầm im hẳn, Phàn Phù Dung mới run giọng thỏ thẻ hỏi.
“Con gấu đó còn sống?”
“Không, đó chắc chắn là Đại Hùng, gã người gấu còn lại, hắn đã phát hiện đệ đệ của mình chết rồi.”
“Vậy chúng ta?…”
“Nhanh lên, chúng ta hết thời gian rồi.”
Nhịp bước khập khiễng của hai đứa trẻ càng lúc càng nhanh hơn nhưng vẫn vô cùng cẩn trọng, nếu lỡ để phát ra bất cứ tiếng ồn nào chẳng chi khác tự mình tìm chết.
Cho đến khi, quanh quẩn một hồi rốt cuộc lại vòng về chốn cũ, hang động nơi chứa đựng những chiếc lồng giam cầm các nữ hài.
“Chậc, chúng ta vừa đi một vòng tròn.”
Trước mắt Phàn Phù Dung là cảnh tượng hết sức hãi hùng, rõ ràng kia là những nữ hài đủ mọi lứa tuổi vậy mà lại bị nuôi nhốt như loài súc sinh.
“Ch..Chuyện gì xảy ra ở đây vậy?”
“Họ đều là những nữ hài bị mất tích.”
“Chìa khoá! Xâu chìa khoá ban nãy mở được những cửa lồng này đúng không? Chúng ta phải cứu họ!”
Phương Hải Đường cau có.
“Ngươi điên rồi sao? Mau chạy thôi, tốn thời gian ở đây sẽ chết!”
Phàn Phù Dung khẩn thiết.
“Chúng ta có chìa khoá, không thể bỏ mặc họ như vậy được. Muội đưa chìa khoá cho ta rồi chạy trước đi, ta mở khoá lồng cho họ rồi sẽ chạy theo ngay.”
“Ngươi điên rồi Phàn Phù Dung, ở đây như mê cung thì ta biết chạy lối nào cơ chứ? Vả lại ta sẽ không chạy đi mà không có ngươi!”
“Biểu muội…”
Phàn Phù Dung bất giác ngẩn người.
Những nữ hài bị giam cầm kia hướng về phía hai người những ánh nhìn sầu thảm đến cùng cực, đó là sự bất lực, là sự khổ đau khi bị bắt cóc xa khỏi gia đình và giày vò trong nơi chốn quỷ quái này. Phương Hải Đường nhìn họ, và rồi hình ảnh về sinh vật người không ra người, thú chẳng ra thú kia hiện về, đó là thứ hình hài gớm ghiếc nhất mà nàng biết bản thân sẽ ám ảnh muôn đời.
Những nữ hài này sẽ phải trở thành thứ gớm ghiếc ấy ư?
“Chúng ta cứu họ.”
Hai đứa trẻ chia nhau xâu chìa khoá và bắt đầu gấp gáp mở hết những cửa lồng trong hang động nọ, vừa mở Phương Hải Đường lại vừa nói với những nữ hài rằng.
“Nhị Hùng đã chết rồi, các ngươi có cơ hội sống, mau chạy đi.”
Thật may lời này đánh thức được ý chí sống sót bên trong nội tâm của những nữ hài ngỡ như phải đành cam chịu số phận an bài, tất cả bắt đầu dè dặt dắt dìu nhau lê lết ra khỏi lồng giam.
Khi đến chỗ chiếc lồng giam giữ Tiểu Lương và A Miên, hai nữ hài này lần nữa nhìn thấy Phương Hải Đường thì như thấy vong linh cô hồn, ngỡ ngàng trợn tròn mắt ngó.
“Là tiểu quận chúa? Ngươi vẫn chưa chết? Vẫn còn lành lặn?!”
Người hỏi chính là Tiểu Lương, trông nàng có vẻ rất mừng rỡ.
“Thừa thãi! Nhị Hùng chết rồi, còn không mau chạy trốn cho nhanh.”
A Miên nghe thấy Nhị Hùng đã chết thì vừa kinh tâm lại vừa hân hoan, hy vọng sống vốn mong manh thì bây giờ lại bừng lên mạnh mẽ, nàng vội vàng đỡ lấy Tiểu Lương đã bị gãy hai chân tận sức chui ra khỏi chiếc lồng.
Vừa đúng lúc đó, đằng phía cửa hang bất ngờ vang lên thanh âm trầm trọng nặng nề như muốn đóng đinh vào trái tim tất cả.
“Sủng vật thì không nên hư hỏng chạy trốn khỏi chủ nhân.”