Chương 8: Hồi 8: Quá trình tàn bạo
Chỉ thấy Nhị Hùng đem nữ hài độ chừng trạc tuổi nàng hất lên chiếc bàn, thô lỗ xé rách y phục của nàng ta cho đến khi toàn thân loã thể, lại siết chặt hai tay hai chân vào bốn góc khoá sắt, mà nữ hài này vẫn còn đang bất tỉnh nên không hề ý thức được hiểm cảnh cận kề.
Phương Hải Đường nội tâm run rẩy, tự nhủ “Liệu có phải chăng hắn ta là đang muốn biến đổi người kia như những gì Tiểu Lương đã kể?”
Mắt thấy nữ hài thân thể trắng nõn lại rươm rướm một tầng mồ hôi, nhỏ bé ở kế bên Nhị Hùng không khác nào con thỏ nằm gọn trong tay gấu già khiến Phương Hải Đường bất giác rùng mình, ngay lúc đó tự dưng lại mơ mơ hồ hồ cảm thấy có mùi tanh nồng quấn quýt chóp mũi, mà cái mùi này cư nhiên ở ngay bên trong chiếc tủ toả ra khiến nàng phải vội vàng bịt miệng, lần nữa kịch liền kiềm chế cơn sôi trào cồn cào của dạ dày.
Nhị Hùng xoay lưng ngắm nghía một loạt các loại hình cụ mổ xẻ treo trên vách đá, gật gù vừa ý chọn ra cây búa vừa tay có lưỡi sắc lẹm bén ngót, cầm lấy mà hất hất vài để cái kiểm tra trọng lượng. Rồi hắn đặt cây búa sang chiếc khay cạnh bàn, hướng phía tủ dược liệu đi tới, Phương Hải Đường căng thẳng tột độ, lòng dạ gào thét cầu hắn đừng bước đến chỗ mình. May thay, Nhị Hùng đúng là không có để ý chiếc tủ nằm sát góc nọ, hắn chỉ tùy ý chọn vài viên đơn dược mang tới chỗ nữ hài bắt nàng nuốt xuống hết.
Chừng đôi ba phút sau, ắt vì dược lực phát tác mà nữ hài kia ngọ nguậy hồi tỉnh. Nàng mơ màng ý thức được toàn thân bấy giờ không một mảnh vải nên phản ứng đầu tiên là muốn che chắn những chỗ đáng xấu hổ, có điều lại tiếp tục nhận ra tay chân mình đang bị khoá chặt, đừng nói muốn che chắn cái gì, dù cho trở mình cũng là vô phương.
“Ah, chuyện gì xảy ra vậy?!”
Nàng buộc miệng kêu lên, vừa đúng lúc trông thấy Nhị Hùng đứng ở bên cạnh chăm chú ngó nhìn, ngoại hình người gấu của hắn tất nhiên doạ sợ nữ hài, nàng táng đảm thét lên kinh hãi, vùng vẫy trong vô lực tuyệt vọng.
Nhị Hùng đưa tay sờ vào mạch tượng trên cổ nữ hài, lại liếc thấy gương mặt nàng hồng nhuận biểu hiện cho đan dược đã phát huy tác dụng. Đôi mắt màu hổ phách của hắn nheo nheo, cánh môi cong lên lộ ra bốn chiếc nanh nhọn, cười hắc hắc hài lòng.
“Làm ơn tha cho ta, làm ơn tha cho ta!…Cầu xin ngươi…”
Nhị Hùng phớt lờ lời van cầu khẩn thiết của nữ hài, hắn lúc này chỉ muốn tập trung tận hưởng quá trình biến đổi do chính đôi bàn tay mình hạ thủ. Phương Hải Đường ngược lại bị tiếng khóc lóc thê thảm của nữ hài kia làm cho hoảng theo, mi mục nàng rưng lệ nhưng vẫn không giấu nổi tò mò mà muốn quan sát xem thêm.
Gã người gấu Nhị Hùng mang ra nghiêng mực và bút lông, nguệch ngoạc vẽ vời đánh dấu gì đó lên thân thể nữ hài rồi mới dẹp qua một bên cầm lên cây búa ban nãy. Hắn chọn lựa góc độ không cao không thấp, lực đạo vừa phải nhưng dứt khoát, động tác vô cùng thuần thục, ở dưới ánh đuốc, lưỡi búa loé sáng, chỉ nghe xoẹt qua một tiếng thì chân phải của nữ hài từ phần đầu gối trở xuống đã bị chặt đứt.
Thanh âm kêu khóc cầu xin giờ lại hoá thành rú lên đau đớn, nàng ta gào to đến mức khàn cả tiếng, thân thể vì phải hứng chịu cơn đau đứt đoạn mà nhịn không được co giật từng cơn. Nước mắt sống ứa ra chan hoà, cảnh tượng hết sức hãi hùng này vậy mà lại để lọt vào trong mắt Phương Hải Đường, bắt nàng đứng đó chứng kiến kéo theo không biết bao nhiêu ý niệm bất an rằng mình sẽ là người kế tiếp.
Nhị Hùng dùng mấy mảnh vải cùng vài nhánh dược liệu đã giã nát băng bó sơ sài cho vết thương của nữ hài. Máu từ chỗ bị chặt chảy ra thấm ướt băng vải, nhỏ giọt xuống nền đất bên dưới, tất cả những điều này hắn không hề bận tâm, rất nhởn nhơ làm công việc mình cần phải làm mặc kệ nữ hài kia vì quá đau đớn nên ngất lịm mất rồi.
Cùng một thủ pháp, Nhị Hùng giơ búa giáng xuống chặt đứt chiếc chân còn lại của nữ hài, xong hắn liền băng bó cũng cùng cách thức giống với chân kia. Nữ hài đã ngất mà cơ thể vẫn vô thức run lên, vốn là trời sinh lành lặn nhưng chỉ trong khoảnh khắc hai chân hoàn toàn lìa thể từ nay trở thành phế nhân.
Mà không, e rằng kết cục chờ đợi nàng ta phía trước còn thê thảm hơn cả một phế nhân…
Quả nhiên, Nhị Hùng nào chịu dừng lại phương pháp biến đổi man rợ của mình, hắn liên tiếp chặt đứt hai cánh tay của nữ hài từ phần khuỷu tay trở xuống và lại tiếp tục dùng dược liệu băng bó. Trong cơn mê man sống dở chết dở, cổ họng nữ hài rên xiết thống thiết, nàng nức nở nghẹn ngào từng lời.
“Cứu…ai đó…cứu với…”
Phương Hải Đường lẩy bẩy siết chặt đoản đao trong tay mình, tất nhiên nàng không ngu dại mà xông ra ứng cứu lúc này, cũng chẳng hề phát sinh ý niệm cứu người dù chỉ là thoáng qua, nàng sợ, thật sự quá sợ rồi! Đây là chốn địa ngục dương trần, nàng bây giờ đang nghi ngờ chính mình có khả năng thoát khỏi hay không, dứt tuyệt rồi nhiệt huyết sống sót ban đầu, có chút hối hận vì đã chạy ra đây, nhưng giả sử không chạy ra đây thì kết cục tương lai cũng không khác nào nữ hài xấu số đó.
Sớm một chút hay muộn một chút liệu có khác gì nhau?
Đột nhiên, Phương Hải Đường chợt nhận thấy hình như đằng sau gáy mình nãy giờ có làn khí ấm cứ ngắt quãng phả vào, một cảm giác bất lành xâm chiếm, Phương Hải Đường hồi hộp từ từ quay đầu nhìn lại. Thì…dựa vào ánh sáng ít ỏi chiếu xuyên qua khe cửa, nàng bủn rủn trông thấy ngay sát sau lưng có treo một thứ sinh vật cực kỳ quái dị, hình hài nó lõa lồ và ngắn củn, đầu trọc lóc lộ ra gương mặt trông giống người mà chẳng biết có còn là người hay không, đôi mắt bị khoét chỉ còn lại hai lỗ trống rỗng đen ngòm, làn khí âm ấm phả ra từ khuôn miệng hé mở không một chiếc răng, dường như toàn bộ nha nứa đều đã bị nạo đi chỉ chừa lại xương hàm trắng hếu.
Sinh vật này không tay không chân, bị treo ở đây như một tấm áo, ngoại trừ ổ bụng nhấp nhô nhịp thở thì không còn bất cứ chuyển động nào khác nhưng Phương Hải Đường biết rằng nó vẫn đang sống, nó biết có người khác đang ở chung cùng chỉ là không còn cách nào phản ứng.
Đối diện gần gũi trước hình hài gớm ghiếc như vậy, Phương Hải Đường hước lên từng cơn, nước mắt vô thức trào ra, nàng vội bịt lấy miệng mình, cắn vào lòng bàn tay đến nỗi rướm máu chỉ để tự kiềm chế khủng hoảng muốn thét lên vang trời.
Nội tâm rã rời thán oán “Tổ mẫu…tổ phụ…phụ thân…mẫu thân…cứu con với…làm ơn đến đây cứu con với…Đường nhi sắp chịu hết nổi rồi…làm ơn cứu con với…”
Không thể ngã gục, tuyệt đối không thể ngã gục ngất xĩu trong chiếc tủ này! Nếu ngất đi rồi không biết khi tỉnh dậy người nằm trên bàn kia có phải là mình hay không, Phương Hải Đường dựa vào ý chí mà gắng gượng giữ mình tỉnh táo, mặc cho thân thể mỏi mệt kiệt quệ gần chạm mức cùng cực.
Nàng không dám nhìn thứ ở đằng sau nữa, nhích người quay lưng lên, bây giờ cả hít thở cũng cảm thấy ghê tởm vô cùng, nhưng phải tự nhủ thầm rằng ở phía sau lưng không có gì cả, phía sau lưng chỉ là vách tủ, phía sau lưng đều là trống rỗng, tự mình lừa gạt chính bản thân mình.
Khi Phương Hải Đường lần nữa hé mắt nhìn ra khe tủ thì bên ngoài đã không còn bóng ai, cả Nhị Hùng lẫn nữ hài bị chắt đứt tay chân ban nãy. Có điều, trũng máu vương trên chiếc bàn vẫn nhỏ giọt xuống đất chính là minh chứng rõ ràng nhất cho việc Phương Hải Đường không hề hoa mắt ảo giác, mọi sự tàn bạo vừa mới diễn ra bên trong hang động này là hoàn toàn có thật!
Tuy bên ngoài đã không còn Nhị Hùng, hoàn cảnh tạm thời trở về an toàn nhưng Phương Hải Đường không hề dám manh động, nàng rất sợ mình vừa bước ra thì Nhị Hùng sẽ đột nhiên xuất hiện lôi mình lên chiếc bàn đó chặt đứt tứ chi, nhưng nàng cũng rất sợ phải ở cùng thứ gớm ghiếc sau lưng lâu thêm nữa.
Tiếp tục chịu đựng thêm lúc nữa, rốt cuộc ngay tại khoảnh khắc vừa định mở cửa tủ bước ra thì tiếng bước chân dường như đã quá ư quen thuộc của Nhị Hùng lại thình thịch vang lên hướng hang này đi tới. Bụng dạ Phương Hải Đường không khỏi mắng thầm một câu, thu lại tâm tình kêu gào muốn vùng chạy, đành đoạn phải tiếp tục trốn chui trốn nhủi ở đây.
Một lần nữa Nhị Hùng đi vào, không khác ban nãy, vẫn vác trên vai một nữ hài bất tỉnh, hắn thô bạo hất nàng nằm xuống bàn trên trũng máu tanh tưởi còn đọng lại.
Phương Hải Đường nheo mắt, đột nhiên cảm thấy nữ hài ngoài kia dáng dấp có phần thân quen.
Lúc Nhị Hùng kéo cánh tay trái của nữ hài lên khoá lại thì nàng thình lình trở mình hồi tỉnh, vừa thấy Nhị Hùng thì quả nhiên không ngoài dự liệu đã ngay lập tức hét lên.
“Tránh ra, yêu quá!!!”
“Chất giọng này?…” nhịp tim Phương Hải Đường bất giác khựng lại.
Nàng mở to đôi mắt cố nhìn cho kĩ, không thể tin được nhưng nữ hài ngoài kia đích thị chính là Phàn Phù Dung!
“Nàng ấy sao lại ở đây? Tiểu tiện nhân Phù Dung sao lại ở chốn này?…Nàng ấy cũng bị Đại Hùng bắt rồi ư…” trong lòng Phương Hải Đường không ngừng đánh trống trận.
Sự xuất hiện không ngờ đến của Phàn Phù Dung vậy mà lại khiến Phương Hải Đường ẩn ẩn an tâm, cảm giác có thêm một người trong nhà ở đây khiến nàng tạm thời đặt xuống được phần nào tảng đá đè nặng tim mình. Tuy nhiên, một gánh nặng khác cũng vì vậy mà phát sinh, bởi lẽ cảnh tượng Nhị Hùng chặt đứt tứ chi nữ hài ban nãy lần lượt ùa về, mà Phàn Phù Dung bây giờ đang sắp sửa trở thành nạn nhân kế tiếp.
Mắt thấy Phàn Phù Dung yếu ớt cùng Nhị Hùng giằng co trong bất lực, bàn tay siết chặt đoản đao của Phương Hải Đường lại càng thêm tê dại. Dĩ nhiên sức lực Phàn Phù Dung không thể nào so bì cùng Nhị Hùng, nàng bị hắn chộp lấy cổ nhỏ nhấc lên, dùng một tay còn lại xé nát y phục không thương không tiếc, Phàn Phù Dung khóc nấc nhưng không hề xin tha, có lẽ nàng thừa sự thông minh để hiểu rằng cầu xin tha thứ là điều tuyệt đối không thể.
“Cá nằm trên thớt tùy người chém cứa, đáng tiếc vẫn chưa giúp được mọi người tìm ra biểu muội.”
Da thịt mướt mát của Phàn Phù Dung hiển lộ sau tấm áo bị xé tan nát, Nhị Hùng kịch liệt ấn nàng nằm xuống muốn cưỡng chế khóa lại tay chân. Bấy giờ, Phương Hải Đường đứng giữa ranh giới hoặc là bất chấp xông ra cứu nguy Phàn Phù Dung rồi xem như tự đào hố chôn mình, hoặc là đứng nhìn nàng chịu chung số phận với nữ hài ban nãy, lát nữa lại một mình tìm kiếm thời cơ chạy trốn.
Sự giằng xé lúc này của nàng là vô biên, Phương Hải Đường chưa từng phải ép mình lựa chọn quyết định nào mang tính tử sinh như thế.
Nàng không biết nên làm thế nào cả, nàng rất sợ…nàng không muốn bị chặt đứt tay chân…nàng không muốn trở thành thứ sinh vật ghê tởm ấy…
“Nhưng còn Phàn Phù Dung, nàng ấy sẽ muốn sao?”
Trong khoảnh khắc, giữa tiếng gầm vang dội của gã người gấu Nhị Hùng hòa cùng tiếng khóc nức nở của Phàn Phù Dung, tất cả quyện lại vào nhau như một nhạc khúc đầy kinh đảm, truyền tới bên tai Phương Hải Đường là thính giả duy nhất lắng nghe.
Nàng buông lỏng đoản đao.