Chương 18 - Luyến tiếc thời gian
Im lìm, gian Đông buổi sáng hôm nay quá im lìm, mặc dù thường ngày nơi này cũng không náo nhiệt nhưng đặc biệt hôm nay nó lại toát ra loại không khí ảm đạm đến não nề.
Đột nhiên, nữ hài tử như Phương Hải Đường lại có một linh cảm bất an khó tả.
“Di trượng, ngươi có thấy Phù Dung ở đâu không? Ta đến tìm nàng cùng dùng bữa.”
Phàn Sơ vừa đi ngang qua chuẩn bị rời Nguyên phủ đến doanh trại thì đã bị Phương Hải Đường níu lấy. Thường khi mỗi sáng Phàn Phù Dung đều sẽ ở trước gian Đông quét lá nhưng hôm nay vắng bóng sự có mặt của nàng thì Phương Hải Đường khó tránh khỏi đặt dấu hồ nghi.
Nghe hỏi tới, bên gò má còn in hằn năm dấu tay của Nguyên Cầm lại âm ỉ đau, đau như chính cõi lòng hắn lúc này vậy
Quỳ một chân xuống trước mặt Phương Hải Đường, Phàn Sơ thấp giọng nói với nàng.
“Tờ mờ sáng nay, Dung nhi đã bị đưa đến Quan Lăng Viện rồi.”
Phương Hải Đường không giấu nổi ngạc nhiên, tròn xoe mắt chớp chớp nhìn Phàn Sơ, nâng lên ống tay áo trắng tinh thuần khiết gãi đầu thắc mắc.
“Quan Lăng Viện? Là nơi gần kề lăng mộ hoàng thất Hàn gia có phải không?”
“Phải, là nơi đó.”
“Hm tỷ ấy đi đến đó để làm gì chứ? Vậy đi khi nào mới về? Hôm nay hay ngày mai về?”
Phàn Sơ lấy làm nực cười trước sự ngô nghê của Phương Hải Đường, rõ ràng là một nữ hài độc ác nổi tiếng kinh thành vậy mà lại có thể đặt ra câu hỏi ngu ngốc như vậy.
“Một năm, hai năm, ba năm, hay biết đâu cả đời cũng không thể quay về kinh thành nữa. Điều này tiểu quận chúa phải hỏi chủ mẫu rồi, đây là quyết định của nàng.”
Nghe xong, quả nhiên Phương Hải Đường lập tức ngỡ ngàng, đôi mày liễu chau lại, dung nhan trầm trọng đến vô chừng.
“Tại sao lại có chuyện này? Tại sao bổn quận chúa lại không biết chứ?!”
“Chắc là chủ mẫu lo tiểu quận chúa không vui nên mới che giấu…”
Nói đoạn lại tỏ ra ảo não ưu sầu.
“…Chuyện xảy ra đột ngột, trời còn chưa sáng Dung nhi đã bị đưa lên xe ngựa rời khỏi Nguyên phủ, bây giờ chắc cũng đã đi được một quãng khá xa rồi.”
Không chần chừ, Phương Hải Đường bèn nâng vạt bạch y lập tức chạy đi tìm Hàn Yên, bỏ lại Phàn Sơ ở phía sau lưng nở ra nụ cười quỷ quyệt.
Đưa nữ nhi của hắn đi, khiến cho thê tử của hắn vì chuyện này mà oán giận không tiếc hững hờ với hắn. Vậy sẽ có Phương Hải Đường thay Phàn Sơ này làm náo loạn Nguyên phủ một phen, dù có thể không đưa được Phàn Phù Dung trở về nhưng cũng đã đủ khiến nàng đối với Hàn Yên sinh lòng bất mãn.
…
Không ngoài tính toán của Phàn Sơ, buổi sáng hôm ấy quả nhiên Phương Hải Đường đã làm náo loạn Nguyên phủ.
Nàng vừa la lối vừa chạy khắp phủ tìm kiếm Hàn Yên, mặc kệ đám gia nô hoảng hồn ra sức năn nỉ, ngược lại chỉ càng khiến Phương Hải Đường thêm phần bực tức.
Rốt cuộc nàng không gặp được Hàn Yên, đành ra ngoài đại sảnh hồ nháo, bàn tay nhỏ xíu gắng sức xô ngã mấy chiếc bình cổ, làm ồn đến mức khiến cho người ta nổ não. Đám gia nô tỳ nữ vây quanh nàng ngăn cản trong bất lực, kẻ quỳ người lạy khuyên nhủ nhưng vào trong lỗ tai Phương Hải Đường đều thành những lời lẽ khó nghe, nàng cứ vậy gây sự cho đến khi mệt lã ngã vật người trên mộc đôn bật khóc.
Lúc này, Nguyên Thế mới chậm rãi bước vào, trông bộ dáng có vẻ đã âm thầm quan sát từ lâu.
Liếc mắt lướt qua ‘bãi chiến trường’ do chính tay tiểu ngoại tôn của mình tạo nên, gương mặt hắn vậy mà không có lấy một tia gợn sóng, giọng điệu bình thản như thường nói với Phương Hải Đường.
“Đã mệt chưa? Mệt rồi thì về phòng nghỉ ngơi đi.”
Nguyên Thế khoan thai bước trên những mảnh sứ vỡ tan đến phía ghế chủ tọa quen thuộc của mình ngồi xuống, Phương Hải Đường thấy hắn dửng dưng thì càng tủi thân ấm ức, không thèm chạy tới ôm hắn mà chỉ ngồi đó dụi mắt khóc nấc lên bộc bạch.
“Trả Phù Dung lại cho con, sao lại đưa tỷ ấy rời phủ đến cái nơi chết tiệt đó chứ! Mau trả Phù Dung lại cho con.”
Không khó để nhận ra Phương Hải Đường chẳng những nóng nảy kiêu ngạo mà còn sống rất cảm tính. Cách đây chưa được bao lâu nàng đối với Phàn Phù Dung căm ghét vô cùng, sự đày ải khắp cả kinh thành đều đàm tiếu nhưng sau sự việc rơi vào động gấu kia thì trở về lại thay đổi đến vậy.
Phàn Phù Dung thật lòng muốn bảo vệ Phương Hải Đường hay không điều này Nguyên Thế chẳng thể nói được. Đứa nhỏ ấy biểu cảm trước nay vẫn luôn trầm mặc lạnh bạc, là dáng vẻ trời sinh khó dò, không dễ dàng nhìn thấu như phụ mẫu nàng. Tuy bây giờ chỉ là hài nữ nhưng qua vài năm nữa nàng sẽ trở thành một nữ nhân xinh đẹp động lòng người, điều này ai nấy đều đã nhận ra. Một nữ nhân tuyệt sắc lại mang theo bản chất cẩn mật cùng ảo ảnh tiên tri sát hại Phương Hải Đường, Phàn Phù Dung này nhất định không thể cận kề tiểu ngoại tôn của hắn, bằng không…
Dù ngày hôm nay Phương Hải Đường phải chịu chút ủy khuất nhưng qua ít lâu nữa nàng sẽ chóng lãng quên thôi, trẻ con mà, mặc dù Phàn Phù Dung có ơn cứu mạng thì xa mặt cũng sẽ sớm cách lòng.
Nguyên Thế nghĩ vậy.
“Tổ phụ sẽ tìm những bằng hữu khác về chơi với Đường nhi, không để con buồn chán đâu, đừng quấy nữa.”
“Không không không! Con ghét người khác, bọn chúng là cái thá gì mà đòi chơi với bổn quận chúa chứ? Tổ phụ trả Phù Dung lại cho con cơ.”
Phương Hải Đường giẫm chân xuống nền đất, gào lên từng tiếng nức nở, trước đây chỉ cần là nàng chau mày thì tổ phụ liền sẽ toại nguyện cho nàng, vậy mà lần này khóc khản cả tiếng vẫn chẳng thể khiến hắn động dung.
Bất lực trước Phương Hải Đường, Nguyên Thế chỉ đành cắn răng dùng biện pháp mạnh hơn, kiên quyết hiện tại biết đâu sẽ cứu sống nàng trong tương lai, hắn không muốn lưu tình để rồi hối hận.
“Các ngươi đem nữ lang nhốt vào tư phòng của nàng, chưa có lệnh của ta bất cứ ai cũng không được phép thả nàng ra.”
Hắn lên tiếng ra lệnh, lập tức mấy gia nô đang quỳ liền ngoan ngoãn làm theo. Ban đầu bọn họ còn ngần ngại nên bị Phương Hải Đường vùng vẫy chống trả quyết liệt, đến khi Nguyên Thế gật đầu cho phép thì hai tên gia nô mới không còn kiêng kỵ mà vác nàng hướng phía gian Tây thẳng tiến.
“Con ghét tổ phụ, con ghét tổ phụ, con sẽ giận người suốt đời luôn!!!”
Phương Hải Đường hét lên.
Đợi nàng đã khuất xa chỉ còn văng vẳng thanh âm kêu khóc thì Nguyên Thế mới đặt xuống được tảng đá trong lòng, hắn phất tay ra hiệu đám người hầu còn lại rời đi để mình yên tĩnh.
Giữa mớ hỗn độn ngổn ngang, hắn chống tay lên cằm phóng tầm mắt phảng chiếu ánh bạch quang nhìn ra phía bầu trời đang chuyển cơn giông âm u, tự nhủ không biết để Hàn Yên đưa Phàn Phù Dung đi Quan Lăng Viện liệu có xảy ra điều gì bất trắc hay không đây?
…
Trong tư phòng, Phương Hải Đường la ó đến khi mệt thì tự ngưng, đợi hết mệt rồi lại tiếp tục ầm ĩ, cứ như vậy khiến gương mặt nàng dần vơi huyết sắc, chất giọng cũng bắt đầu thều thào thiếu sức, cuối cùng nằm bẹp trên giường gác tay che mắt mà thút thít.
Phải, nàng đã từng ghét cay ghét đắng Phàn Phù Dung, ban đầu ghét vì điều gì thì chính nàng cũng không rõ, chỉ là tổ mẫu đã nói rằng thân phận mẫu tử Phàn Phù Dung ti tiện không xứng đáng so sánh với nàng nên Phương Hải Đường vô thức tự cho mình ngồi cao hơn đối phương mấy bậc. Rồi thời gian dần trôi, một đứa trẻ thân thể hư nhược như nàng dù khoác lên bao nhiêu xiêm y lộng lẫy thì khi đứng cạnh một Phàn Phù Dung đơn sơ đạm bạc vẫn luôn bị nhận xét là sắc diện kém xa, ngay cả người hầu kẻ hạ cũng không thiếu lời bàn tán, vậy nên Phương Hải Đường đã biến sự đố kỵ trở thành những trò đùa độc ác tai quái trút lên Phàn Phù Dung cho thoả lòng.
Vậy mà…
Ngày ấy, ở nơi máu thịt nhơ nhớp, cái chết xem ra còn dễ chịu hơn là được sống mà bị biến đổi thành thứ quái vật tàn phế đó. Vào ngay khoảnh khắc đứng giữa lằn ranh tử sinh, Phàn Phù Dung đã xuất hiện.
Phàn Phù Dung đã ôm lấy nàng, biểu tỷ đã đến vì nàng, đã sẵn sàng đối đầu cùng huynh đệ Đại Nhị Hùng để cứu sống nàng.
Biểu tỷ…không oán giận nàng sau ngần ấy tháng năm chịu khổ…
“Đường nhi, ôm ta.”
“Đừng sợ, có tỷ ở đây rồi.”
“Tỷ sẽ bảo vệ muội.”
Một giọt nước mắt ấm nóng ứa ra từ khoé mi Phương Hải Đường lăn dài xuống gò má tái nhợt. Vốn dĩ bấy lâu đã trở nên thân thuộc như vậy, thế mà nàng lại phí hoài biết bao thời gian.
…
“Đường nhi Đường nhi, con thế nào rồi?”
Chất giọng này? Chính là Phương Vãn Vinh phụ thân của nàng!
Lòng mừng như trẫy hội, Phương Hải Đường quẹt ngang nước mắt lập tức chạy tới chỗ cửa phòng đã bị khoá kín, đáp lại cái bóng người đang đứng ở ngay phía trước cửa.
“Con không ổn chút nào, phụ thân đưa con ra khỏi đây đi, con muốn tìm Phù Dung.”
Phương Hải Đường vẫn kiên quyết.
Phương Vãn Vinh thừa biết mình không khuyên được nàng, mà hắn cũng không đến đây để khuyên nhủ. Nghe giọng điệu khàn đặc của hài nữ khiến hắn vô cùng xót xa, mặc kệ lý do vì sao nhạc phụ và nhạc mẫu lại dứt khoát như vậy, hắn chỉ muốn con mình không phải khóc lóc nữa.
“Ta đưa con đi xem Phù Dung nhưng chỉ có thể đứng từ xa nhìn, là chủ mẫu đích thân đưa nàng đi, không có sự lựa chọn khác đâu, đồng ý hay không?”
Phương Hải Đường còn có thể đồng ý hay không? Dĩ nhiên phải đồng ý rồi, nàng “Vâng vâng” liên tục chỉ mong có thể nhanh một chút để đi nhìn Phàn Phù Dung thêm một lần.
Phương Vãn Vinh thấy nàng ngoan ngoãn đáp ứng thì cũng không trì hoãn thêm, tất cả những chuyện này đều là hắn lén lút tự quyết, nếu để nhạc phụ phát giác sẽ khó tránh bị rầy la, nên tốt nhất là nhanh chân một chút!
Sau khi mở khoá cửa phòng, Phương Vãn Vinh liền bế bổng Phương Hải Đường trên tay phi thân vượt qua vài cái mái nhà rời khỏi Nguyên phủ. Trong một góc khuất, hắc mã của hắn đã đứng đó đợi sẵn mà thậm chí không cần buột dây giữ lại, vừa ra đến nơi liền để Phương Hải Đường ngồi ở phía trước còn mình thì một tay giữ eo nàng, một tay vung cương phi nước đại hướng phía ngoại thành lao nhanh.
Hắc mã như một bóng đen phi vùn vụt trong gió lộng, đem Phương Hải Đường run rẩy bám vào yên ngựa lướt đi như vũ bão. Từng làn gió cắt qua gương mặt khiến da thịt non nớt trở nên đau rát nhưng bất chấp tất cả Phương Hải Đường chỉ muốn càng phải nhanh hơn, nàng bây giờ rất rất muốn được trông thấy Phàn Phù Dung, chưa bao giờ khẩn thiết đến mức này.
Có lẽ vì một cảm giác mơ hồ rằng chia tay lần này sẽ rất lâu về sau mới có thể hội ngộ, vậy nên Phương Hải Đường đã bắt đầu biết luyến tiếc từng phút giây gặp gỡ.
Một giọt, hai giọt, và rồi thêm vạn ngàn giọt nước mưa từ trên trời trút xuống như thác đổ khiến cho hai phụ tử chìm trong cơn giông tố ướt đẫm lạnh lùng.
“Mưa lớn quá hay là dừng lại thôi, con sẽ cảm nhiễm mất.”
Phương Vãn Vinh lo lắng lớn tiếng hô to đối kháng lại với tiếng gầm rú trên bầu trời.
“Không! Con muốn gặp Phù Dung, ít nhất nhìn thấy thôi cũng được.”
Phương Hải Đường mím môi, càng thêm cương quyết.
“Chậc, đúng là bé con bướng bỉnh của ta. Bám chắc vào, phụ thân sẽ đưa con đi.”
Vòng tay Phương Vãn Vinh siết chặt lấy thân hình nhỏ nhắn của nữ hài, chân thúc mạnh vào bụng ngựa khiến nó cất lên tiếng hí vang trời rồi phi như điên cuồng xuyên thấu bão giông tiến về phía ngọn đồi nơi xe ngựa của Phàn Phù Dung chắc chắn phải ngang qua.