Chương 16 - Đính hôn cộng thị
Phương Hải Đường tất nhiên tỏ ra chán ghét, nàng khoanh tay bĩu môi liếc hắn bằng nửa con mắt.
“Đường ngươi ngươi đi, đường bọn ta thì bọn ta đi, không cần thiết tới đây nói chuyện.”
Đối diện trước thái độ bất nhã của Phương Hải Đường, Hàn Lữ Liên vẫn trước sau như một giữ nguyên nét cười. Tuy hiện tại hắn chỉ là một thiếu niên chưa quá 13 nhưng khí độ lại không hề non nớt, hỏi lại nàng bằng chất giọng thản nhiên.
“Tiểu quận chúa hình như đối với ta có niềm hiềm khích thì phải?”
Phương Hải Đường nhìn hắn rồi bất giác nhìn sang Phàn Phù Dung đang im lặng đứng ngay bên cạnh. Nàng trước đây cùng Hàn Lữ Liên nước sông không phạm nước giếng, cũng chưa từng để mắt đến ứng cử viên thái tử là hắn nhưng kể từ khi hắn nhúng tay bênh vực Phàn Phù Dung lần đó thì nàng vô thức đã liệt Hàn Lữ Liên vào danh sách thù hằn.
Nhưng bây giờ đã hoà thuận với Phàn Phù Dung, vậy nàng có nên ghét bỏ hắn nữa hay không nhỉ?
Thấy Phương Hải Đường trầm ngâm không đáp, Hàn Lữ Liên cũng không hối nàng, bèn quay sang cười nói với Phàn Phù Dung.
“Tiểu muội muội thì không có thành kiến với ta đâu, đúng chứ?”
Thình lình được hỏi tới, Phàn Phù Dung có hơi giật mình, nàng cong môi tạo nên nụ cười nhàn nhạt, trả lời.
“Vâng, ta không có thành kiến với ngũ hoàng tử.”
Phương Hải Đường đứng giữa hai người chứng kiến cảnh này liền không khỏi nheo mắt khó chịu, thầm nghĩ “Nên ghét bỏ, chắc chắn đối với tên hoàng tử này nên cực kỳ ghét bỏ!”
Nàng cả giận, hứ một tiếng xong thì nhanh chân bước lên cổ xe ngựa, dường như muốn phớt lờ Phàn Phù Dung. Thấy vậy, Phàn Phù Dung vội vã cúi đầu với Hàn Lữ Liên rồi lập tức bước theo.
Khi tấm rèm lụa mỏng manh theo gió phất phơ để lộ ra gương mặt hai nữ hài ở bên trong, Hàn Lữ Liên đứng nhìn mà tâm tư phức tạp, chừng vài giây mới cất giọng nói vọng vào.
“Để xe ngựa của ta đi trước mở đường.”
Nói đoạn liền nhấc bước, mà Phương Hải Đường cũng không thèm mở miệng hồi đáp hắn.
…
Đường núi gập ghềnh, lần nào ngồi xe đến đến về về trúc hiên cũng khiến Phương Hải Đường dằn xốc bực bội, hôm nay lại càng thêm bực bội muôn phần. Chống tay tựa người bên chiếc trường kĩ nho nhỏ, bộ dạng nhàm chán vô biên.
Thấy nàng mặt ủ mày chau, Phàn Phù Dung ngồi bên cạnh không nhịn được mà khe khẽ hỏi.
“Sao tự dưng muội lại không vui rồi?”
Phương Hải Đường cũng rất thẳng thắn nói ra chướng khí trong lòng.
“Chúng ta mới là biểu tỷ muội, tỷ với Hàn Lữ Liên thì có gì liên quan? Hắn một tiếng cũng tiểu muội muội, hai tiếng cũng tiểu muội muội, thân thiết lắm sao?”
À thì ra là sinh khí vì ghen tị.
“Không thân thiết nhưng đối với người khác cũng nên hoà nhã, ngài ấy không phải kẻ xấu.”
Phàn Phù Dung có sao nói vậy, nàng đối với Hàn Lữ Liên chỉ là hoà nhã thông thường, vả lại một nữ hài 9 10 tuổi thì có thể phát sinh loại cảm xúc gì bất thường được chứ?
Có lẽ là vậy.
Chỉ là đối với Phương Hải Đường thì mãi về sau nàng mới nhận ra tình cảm lúc này của mình hình như đã không hề thông thường rồi.
“Ta ghét Hàn Lữ Liên, không muốn tỷ thân thiết với hắn.”
Phương Hải Đường lại giở trò vòi vĩnh nũng nịu, nắm lấy cánh tay Phàn Phù Dung lắc lắc.
“Được, không thân thiết, đừng cau mày nữa.”
Phàn Phù Dung tuy cùng với Phương Hải Đường bằng tuổi nhưng bởi vì bối cảnh sống và bản tính trầm lặng mà khiến cho nàng trông có vẻ ra dáng tỷ tỷ hơn. Lúc này ngón tay nhỏ đang xoa xoa đường chân mày Phương Hải Đường, không muốn nó cứ gấp lại thành nếp nhăn. Mỗi lần Phương Hải Đường cau có đều không đáng yêu chút nào, dường như biến tiểu quận chúa vốn dĩ hoạt bát trở thành một tiểu sư vương dữ tợn nguy hiểm biết bao.
Bỗng, bánh xe lăn trúng vết lõm trên đường khiến cho cổ xe ngựa bị dằn thật mạnh đem Phương Hải Đường ngã nhào vào lòng Phàn Phù Dung.
Hai nữ hài một trên một dưới, ngỡ ngàng nhìn nhau, chưa bao giờ hai gương mặt lại gần kề đến vậy. Trong phút chốc đôi gò má xanh xao của Phương Hải Đường bị nhiễm hồng, vội vàng chống tay ngồi dậy.
“Tự dưng lại xấu hổ, có gì để mà xấu hổ nhỉ? Kì cục quá…” Phương Hải Đường thầm nghĩ.
Ngược lại, Phàn Phù Dung không mấy để tâm, nàng chỉ ngồi dậy chỉnh trang xiêm y cho thẳng thóm rồi theo thói quen vén rèm hướng mắt ra bên ngoài cảnh vật núi non điệp trùng ngát xanh.
Trên núi có cây, cây lại liền cành. Năm ấy trên cành từng có một đôi chim liền cánh.
…
Mất nửa canh giờ để về tới Nguyên phủ, phía trước đại môn, phủ vệ vừa trông thấy Phương Hải Đường thì liền tiến tới xếp thành hai hàng nghênh đón, một kẻ lại vội vàng chìa tay đỡ nàng bước xuống xe ngựa.
Người qua kẻ lại không khỏi tò mò lén lút nhìn ngó, cảm thán quả là thế gia chi tộc, về nhà thôi mà cũng rình rang.
Bấy giờ, Hàn Lữ Liên ôm trên tay một hộp gỗ được khảm nạm vô cùng tinh tế, không nhanh không chậm đi lại chỗ Phương Hải Đường và Phàn Phù Dung.
Nhìn thấy hộp gỗ kỳ lạ trên tay hắn to chừng bằng chồng sách thì Phương Hải Đường lấy làm hồ nghi, bèn hỏi.
“Đó là cái gì?”
Hàn Lữ Liên hơi nhướn mày nhìn xuống thứ mình đang cầm.
“Cái này? Là vật phụ hoàng kêu ta mang đến giao tận tay Nguyên tướng quân.”
“Mở ra ta xem với.”
“Ngươi nói gì?!”
Không phải Hàn Lữ Liên nghe không rõ mà là hắn không tin nổi vào tai mình, Phương Hải Đường bị chiều hư đến mức cả đồ của hoàng đế mà cũng muốn động vào.
“Không được! Đây là cơ mật, cả ta còn không được xem nói chi là ngươi.”
Lời này Hàn Lữ Liên không hề nói ngoa, quả thật hắn cũng không biết bên trong chứa đựng cái gì.
Phương Hải Đường nhìn bộ dạng khẩn trương như vậy của hắn lại càng thêm ghét bỏ, khoác tay Phàn Phù Dung kéo nàng đi vào trong phủ. Phàn Phù Dung bất đắc dĩ lại phải thất lễ với Hàn Lữ Liên, chỉ là hắn cũng không giận nàng, còn nhìn theo vẫy tay mỉm cười.
Tình cảnh này, ánh mắt này của Hàn Lữ Liên tình cờ thu vào tầm nhìn của Phàn Sơ, kẻ ban nãy vừa định đi vào phủ nhưng lại cố ý dừng chân bên một góc khuất lặng lẽ quan sát.
Nếu hắn đoán không lầm, mà làm sao có thể lầm được! Ngũ hoàng tử đối với Phàn Phù Dung của hắn rất có hảo cảm, mà người này tiền đồ sáng lạng, chức vị thái tử hay thậm chí là hoàng đế kế thừa đều rất có khả năng được trao về tay.
Vậy, nếu có thể…nếu có thể…thì…
Đôi mắt Phàn Sơ ở trong góc tối thình lình quắc lên như diều hâu, khó giấu nổi đắc ý vì mưu kế mà hắn vừa nghĩ ra.
…
Một phủ vệ đưa Hàn Lữ Liên đến sảnh đường ngồi chờ Nguyên Thế, được thông báo rất nhanh Nguyên Thế liền xuất hiện. Dáng dấp cao lớn của hắn đập vào mắt Hàn Lữ Liên khiến một thiếu niên như ngũ hoàng tử đây không khỏi trầm trồ.
Từ lâu, tiên đế đã phê chiếu để Nguyên Thế trấn quốc tướng quân ngoại trừ hắn thì không cần quỳ gối trước ai, đặc quyền này càng làm củng cố thêm sự tín nhiệm của hoàng đế dành cho Nguyên Thế, để Nguyên phủ càng vững vàng như bàn thạch.
Vậy nên đứng trước ngũ hoàng tử hắn cũng chỉ vuốt vuốt râu khẽ gật đầu xem như chào hỏi. Ngược lại Hàn Lữ Liên liền rời khỏi mộc đôn chấp tay thành quyền thi lễ.
“Ngũ hoàng tử đừng đa lễ, lão phu nhận không nổi.”
Miệng nói vậy nhưng Nguyên Thế không ngăn hắn, chỉ chậm rãi đi qua mộc đôn phía chủ toạ ngồi xuống.
Lặng lẽ quan sát vị tướng quân này, Hàn Lữ Liên âm thầm biết được vì sao phụ hoàng trọng dụng hắn như vậy. Trông dáng vẻ tuy tuổi tác chẳng còn trẻ trung nhưng thời gian âu cũng chỉ làm khắc sâu hơn khí tức mãnh tướng.
“Người an toạ đi, ngũ hoàng tử.”
Hàn Lữ Liên lại thầm nghĩ “Quả nhiên kẻ mà mẫu phi nói rất nên lôi kéo về chung chiến tuyến không hề tầm thường.”
“Nguyên tướng quân khí khái bất phàm, nghe danh đã lâu nay Lữ Liên mới được diện kiến, cũng nhờ vào vật này, là phụ hoàng muốn ta đích thân mang đến trao cho ngươi.”
Cái gì mà khí khái bất phàm? Cái gì mà nghe danh đã lâu? Nguyên Thế từ lâu nghe nhiều đến phát ngán, những lời lẽ như vậy chỉ khiến nội tâm hắn day dứt khôn nguôi. Bởi lẽ, hắn nào phải Nguyên Thế mà hắn vốn là Đằng Đề Xích, một Đằng Đề Xích dù trốn tránh khỏi trọng trách nặng nề kia nhưng lại không thể chạy thoát nổi tâm mình.
Mi mục pha sương rũ xuống nhìn chiếc hộp gỗ Hàn Lữ Liên cầm, lại vuốt vuốt râu.
“Đó là thứ gì?”
“Ta cũng không biết, phụ hoàng căn dặn còn chưa gặp được Nguyên tướng quân thì không được phép mở ra.”
Nguyên Thế gật gật đầu, Hàn Lữ Liên cũng mang chiếc hộp tới đưa cho hắn rồi sang mộc đôn ngồi, khó tránh tò mò để mà không liếc nhìn.
Khoảnh khắc nắp hộp được khai mở cũng là khi Nguyên Thế hơi khựng lại, lát sau mới nhướn lên đôi mày dường như bị kinh ngạc bởi thứ bên trong.
Trong hộp là một đôi ngọc bội chạm khắc thành hình thanh loan hoả phượng, đường nét loan phượng sống động vô cùng. Ngọc khí toả ra hai luồng ánh sáng khác biệt, thanh loan bạch quang thuần khiết, hoả phượng diễm quang mãnh liệt, là một đôi tuyệt thế bảo ngọc.
Nhưng đối với Nguyên Thế thì nó không hề xa lạ, đây chính là thứ được tách ra từ phiến thánh ngọc trấn tộc Nhân Thú năm xưa. Trải qua khói lửa đã bị thất lạc, ai ngờ bây giờ lần nữa xuất hiện nằm trong tay hắn, quả là ông trời trêu người.
“Nguyên tướng quân, Nguyên tướng quân, ngươi sao vậy?”
Thấy Nguyên Thế có thái độ lạ lùng, Hàn Lữ Liên lo lắng hỏi.
Hắn cũng không muốn làm mình bại lộ, sau khi đóng mở mi mắt thì liền khôi phục trạng thái ban đầu.
“Không sao.”
Ngoại trừ đôi ngọc bội, bên trong còn có một phong thư do chính tay Hàn Mân đề bút. Nguyên Thế đặt chiếc hộp lên bàn, cầm lấy phong thư mở ra nheo mắt đọc.
“Nguyên Thế tướng quân, lời đề nghị của trẫm nếu còn chưa khiến ngươi vững lòng tin vậy một đôi bảo ngọc được tách ra từ thánh ngọc Nhân Thú tộc đã đủ khiến ngươi yên tâm giao phó thiên kim chi nữ cho hoàng thất hay chưa? Loan phượng thánh ngọc ở trong tay hoàng gia chỉ xứng trao cho hậu vị, trẫm nói điều này ắt ngươi đã hiểu?
Hàn Nguyên hai nhà gắn bó từ lâu, nay trẫm muốn thân càng thêm thân chắc chắn cũng hợp với ý tiên đế. Xưa nay song nữ cộng thị chung phu là chuyện thiên kinh địa nghĩa, trẫm cho rằng ngoại trừ Lữ Liên, tìm khắp thiên hạ cũng không còn ai xứng đáng hơn để mai này hai vị tiểu thiên kim trao thân gửi phận.
Ngươi và hoàng cô từ từ ngẫm nghĩ.”
Hàn Mân vài ngày trước từng đề cập với Nguyên Thế chuyện đính hôn này nhưng hắn chỉ ậm ờ không trả lời dứt khoát, nay không ngờ lại thẳng thắn như vậy tự mình đề bút tỏ rõ kiên quyết.
“Bệ hạ đã nói với người điều gì chưa?”
Nguyên Thế cất giọng hỏi.
“Vẫn chưa, chỉ là phụ hoàng muốn ta tự mình đem hộp gỗ này đến giao cho tướng quân.”
Nguyên Thế tự nhủ Hàn Mân là muốn hắn nhìn xem dáng dấp của Hàn Lữ Liên đây mà.
Chợt, Nguyên Thế cong môi thành hình bán nguyệt, nụ cười đầu tiên sau cả buổi đối diện Hàn Lữ Liên, cũng không biết mang theo ẩn ý gì.