Chương 162: Làm rõ
Nghe thấy lời Lý Dung nói, Tĩnh Lan hơi do dự: “Điện hạ, trên chân ngài còn bị thương…”
“Cho nên ta bảo ngươi chuẩn bị xe ngựa.”
Lý Dung đẩy nàng ấy một cái, nói nhanh: “Đi đi.”
Tĩnh Lan thấy ý Lý Dung đã quyết, cũng không dềnh dàng nữa, nhanh chóng cho người chuẩn bị xe ngựa, Lý Dung cũng vội vàng cùng Tĩnh Lan đi từ cửa sau ra khỏi phủ.
Lý Dung lên xe ngựa, suy nghĩ chuyện lát nữa sau khi cứu Tô Dung Khanh thì phải nói chuyện này với Bùi Văn Tuyên như thế nào.
Nàng không muốn giúp Lý Xuyên nữa.
Thật ra Tô Dung Khanh nói cũng đúng, dựa theo tính cách của Lý Xuyên, cho dù có nhiều chuyện xảy ra hay không, chỉ cần hắn làm Hoàng đế, đương nhiên bọn họ sẽ có mâu thuẫn, sớm muộn gì cũng sẽ phải kẻ sống người chết, vì sao bây giờ nàng còn phải liều mạng vì hắn chứ?
Thay vì phụ tá Lý Xuyên, còn không nằng nâng đỡ Lý Thành giả mạo kia leo lên. Lý Xuyên nợ nàng một cái mạng, đời này cũng nên trả lại nàng rồi.
Cả kiếp trước, nàng ngu ngốc lao lực cả đời vì hắn, đến kiếp này, ngoại trừ Bùi Văn Tuyên, nàng không muốn tin tưởng bất kỳ ai nữa.
Trong lòng nàng ngẫm nghĩ về lý do, nhưng xe ngựa còn chưa chạy được bao lâu đã nghe tiếng người đánh xe cuống quýt hô lên một tiếng “Hiu”, sau đó đột ngột dừng xe lại.
Lý Dung lảo đảo người về phía trước một cái nhưng may Tĩnh Lan đỡ nàng kịp lúc, Lý Dung định thần lại, gằn tiếng: “Sao thế?”
“Điện hạ…” Trong giọng người đánh xe mang theo chút do dự: “Là… Bùi đại nhân.”
Nghe nói như vậy, Lý Dung khẽ ngạc nhiên, một lát sau, bên ngoài xe ngựa truyền tới giọng nói vững chãi của Bùi Văn Tuyên: “Điện hạ, tối nay trời lạnh, gió lớn, không nên ra ngoài, mời điện hạ quay về đi.”
Giọng điệu của hắn rất ôn hòa, nhẹ nhàng giống như chẳng hề khác gì so với ngày thường.
Nhưng mà ôn hòa như vậy lại khiến Lý Dung bỗng hiểu được, thật ra chuyện gì Bùi Văn Tuyên cũng biết hết.
Hắn nói hắn phải đi ra ngoài, có lẽ chính là ở đây chờ nàng.
Nàng ngồi trong xe ngựa trầm mặc một lúc lâu, sau đó nàng từ tốn mở miệng: “Chàng ra lệnh cho người của chàng đưa hắn đến đây, ta có lời muốn nói với hắn.”
“Hắn” này không cần phải nói, hai người đều biết đang chỉ ai.
“Tô thị đã phái người đến.” Bùi Văn Tuyên cung kính đáp lời nàng: “Sau khi vi thần nhận được tin báo người của điện hạ đang ở gần đó, vi thần đã yêu cầu bọn họ quay về toàn bộ. Sinh tử cửa hắn, điện hạ đừng lo nữa.”
“Bổn cung không phải lo lắng cho sinh tử của hắn…” Lý Dung biết Bùi Văn Tuyên đang cản trở nàng, lạnh giọng giải thích: “Bổn cung chỉ muốn gặp hắn.”
Trong một lúc lâu Bùi Văn Tuyên vẫn không nói, ngay khi Lý Dung đã nghĩ đến hắn sẽ thỏa hiệp thì bỗng nhiên hắn lại lên tiếng: “Quay về.”
Vừa dứt lời, Lý Dung nghe thấy tiếng rút đao bên ngoài xe truyền tới, nàng chưa bao giờ nghĩ tới, vậy mà người của Bùi Văn Tuyên lại dám vung đao về phía nàng. Nàng ngồi trong xe ngựa, khẽ cất tiếng cười: “Bùi Văn Tuyên, chàng có ý gì?”
“Hôm nay điện hạ sẽ không được gặp Tô Dung Khanh.” Giọng Bùi Văn Tuyên rất lạnh nhạt: “Trước khi Thái tử đăng cơ, điện hạ cũng không được nhìn thấy Tô Dung Khanh.”
“Thái tử đăng cơ?”
Lý Dung nghe nói thế thì giống như nghe được một cầu chuyện cười thật lớn.
“Được.” Nàng lên tiếng trả lời: “Quay về, có lẽ Bùi đại nhân có rất nhiều chuyện muốn hỏi ta, cũng có rất nhiều điều cần phải nói với ta.”
Bọn họ mới ra khỏi cửa, khoảng cách còn chưa đến nửa con ngõ, quay về cũng vô cùng dễ dàng.
Đến khi hai người quay về phòng, Lý Dung không kịp chờ nữa, quay đầu lại hỏi: “Chàng muốn thế nào?”
“Phải là ta hỏi điện hạ muốn làm thế nào mới đúng?”
Bùi Văn Tuyên đứng trước song cửa, hai tay đút trong tay áo.
Trong phòng không đốt đèn, chỉ có thể dựa vào ánh sáng lọt qua khe cửa sổ mà nhìn khuôn mặt mơ hồ trong bóng tối của Bùi Văn Tuyên.
Sắc mặt hắn rất lạnh, giống như Bùi thừa tướng tranh chấp với nàng vô số lần trong kiếp trước. Lý Dung thấy Bùi Văn Tuyên như vậy thì trong lòng co rút lại.
Nàng xoay người sang chỗ khác, ngồi vào ghế, quay đầu lại tự châm trà cho mình, che giấu tất cả cảm xúc: “Ta biết chàng là bạn tốt của Xuyên nhi, chàng vẫn luôn ủng hộ hắn. Vậy hôm nay chúng ta sẽ nói chuyện thẳng thắn.” Lý Dung rót đầy chén trà, trong phòng lập tức yên tĩnh lại, một lúc lâu sau nàng mới lên tiếng: “Ta không muốn giúp Lý Xuyên.”
Bùi Văn Tuyên không nói gì, Lý Dung thuật lại tất cả những lời Tô Dung Khanh nói cho nàng cho Bùi Văn Tuyên.
“Thôi Thanh Hà là người của Tô Dung Khanh, có lẽ là Tần Lâm đã gặp chuyện bất trắc, năm vạn nhân mã của Tần Lâm không thể trông cậy vào, như vậy cũng có nghĩa là, binh mã có thể sử dụng trong tay chúng ta, nhiều nhất chẳng qua chỉ có sáu vạn.”
“Tô Dung Khanh nuôi một thế thân cho Lý Thành, cho dù Lý Thành thật sự còn sống hay đã chết thì Túc vương vẫn sẽ còn sống. Chúng ta liên thủ với Tô Dung Khanh nâng đỡ Túc vương giả đăng cơ, vì bảo vệ bí mật của mình, Lý Thành này đương nhiên sẽ phải giao rất nhiều quyền lực cho chúng ta, mượn thời gian này, sau đó chúng ta sẽ giết hắn, chọn một ấu đế khác.”
“Cứ như vậy, thật ra chính là hóa thù thành bạn với phụ hoàng và Tô Dung Khanh. Thượng Quan thị chẳng qua cũng chỉ là vì quyền lợi, cũng không phải không thể mượn sức được. Cuối cùng, người hy sinh…”
“Chẳng qua cũng chỉ là Thái tử điện hạ.”
Bùi Văn Tuyên nói tiếp lời Lý Dung, hắn đứng trong góc tối, chăm chú nhìn Lý Dung. Lý Dung không dám nói Lý Xuyên sẽ chết, trong cổ họng nàng nghẹn cứng đến mức đau, nàng chờ rất lâu, làm ra vẻ bình tĩnh: “Xuyên nhi là một hài tử có năng lực, cũng có chính kiến của bản thân, nếu hắn đăng cơ, sợ là không dễ khống chế.”
“Đây là do Tô Dung Khanh nói với nàng sao?”
Giọng Bùi Văn Tuyên rất thấp, Lý Dung gật đầu: “Ừm, hắn nói với ta như vậy, nhưng thật ra hắn nói cũng không sai, bây giờ đem tiền đặt cược trên người Lý Xuyên, không bằng đặt trên người Lý Thành. Lý Thành cần ỷ lại người khác, nhưng Lý Xuyên không giống vậy, hắn chỉ cần đồng ý vứt bỏ ta và mẫu hậu, vứt bỏ Thượng Quan thị thì hắn sẽ được các thế gia khác và phụ hoàng ủng hộ, thuận lợi đăng cơ.”
“Văn Tuyên.” Lý Dung ngước mắt lên nhìn hắn, trên mặt mang theo nụ cười: “Bây giờ là cả ta và Lý Xuyên đều đang lựa chọn. Hắn đang chọn có vứt bỏ ta hay không, ta cũng đang chọn có vứt bỏ hắn hay không.”
“Do đó nàng chọn vứt bỏ hắn.” Bùi Văn Tuyên bình tĩnh nói ra kết quả, nhấn mạnh: “Trước khi hắn vứt bỏ nàng.”
Thật ra giọng điệu hắn nói cũng chẳng thay đổi gì.
Nhưng cũng không biết vì sao, Lý Dung cảm thấy giống như một cái bạt tai tát mạnh vào mặt nàng.
Nếu lời này do bất kỳ kẻ nào nói, có lẽ nàng cũng cảm thấy chẳng sao cả, dù sao những người đó đã sớm vứt bỏ nàng.
Phụ hoàng, mẫu hậu, đệ đệ, bằng hữu, tình nhân của nàng, giữa quyền thế và nàng, không ai chọn nàng cả.
Mà Bùi Văn Tuyên là một người duy nhất vẫn kiên trì từ đầu đến cuối tin tưởng vào nàng.
Nhưng mà hắn lại nói nàng đã sai rồi.
Nàng nhìn chằm chằm về phía người kia đang đứng trong bóng tối, trong giọng điệu mang theo vẻ trào phúng: “Chàng cũng trách ta sao?”
Lời này khiến cho hơi thở của Bùi Văn Tuyên khẽ ngừng lại một chút, chút tạm dừng đó đối với Lý Dung mà nói, giống như một chiếc búa nện thật mạnh xuống, đang điên cuồng đập vào lòng nàng.
Nàng không kiềm chế được mà đứng dậy, nhìn Bùi Văn Tuyên gắt gao: “Chàng cũng nghĩ là ta không nên vậy sao?”
“Ta không nên đấu tranh vì quyền thế mà ta muốn.” Nàng nâng tay lên, đặt lên ngực mình: “Ta không nên vứt bỏ Lý Xuyên, ta nên vì hắn mà vượt qua núi đao biển lửa, ta đáng phải chết vì hắn, vì hắn mà máu chảy đầu rơi, tan xương nát thịt, trả giá tất cả nhưng cũng không thể yêu cầu một chút gì đúng không!”
Nói đến tiếng cuối cùng, nàng đã gần khàn cả giọng. Bùi Văn Tuyên thấy Lý Dung mất kiểm soát trước mặt mình như vậy, thấy nàng nhìn hắn chằm chằm, giống như đang chất vấn thiên đạo, chất vấn sự công bằng.
“Nhưng mà dựa vào đâu chứ!”
“Năm đó ta đã vì hắn mà gả cho người xuất thân hàn tộc là chàng! Vì hắn mà ta lo lắng hết lòng suốt ba mươi năm! Ta trả giá cả đời vì hắn, đời này ta để cho bản thân mình sống sót thì không thể sao!”
Bùi Văn Tuyên không nói lời nào.
Hắn đứng đó rất lâu mới khàn giọng hỏi thành tiếng: “Cho nên, gả cho ta là nhục nhã sao?”
Lý Dung không trả lời, nàng siết chặt nắm tay ngăn cản mình rơi lệ.
Bùi Văn Tuyên đứng trong bóng tối, giống như một pho tượng thần tướng, hắn cao xa vời vợi, siêu phàm không giống người trần, mỗi một câu hỏi của hắn đều như tiếng thẩm vấn từ trên trời.
“Lo lắng hết lòng vì hắn suốt ba mươi năm, vì hắn trở thành giám quốc Trưởng công chúa, là đau khổ sao?”
“Ở trong lòng nàng, cuộc đời trả giá vì bọn ta, đều không đáng phải không?”
Nghe câu hỏi của Bùi Văn Tuyên, Lý Dung cười rộ lên.
“Phải.”
Nàng trả lời không chút do dự, nhưng trước khi Bùi Văn Tuyên mở miệng, nàng lại bổ sung: “Nhưng không phải cả cuộc đời trả giá vì hai người không đáng, mà là cả cuộc đời trả giá vì bọn họ không đáng.”
Bùi Văn Tuyên không nói lời nào, hắn chỉ lẳng lặng chăm chú nhìn nàng. Nàng không nhận ra hắn đang buồn hay đang giận, nàng cảm thấy trong mắt hắn có sự chế giễu, có thương hại, có chối bỏ. Nàng không biết những cảm xúc này là do nàng nghĩ ra hay là thật sự, nhưng cho dù chỉ là phỏng đoán nho nhỏ cũng khiến nàng sợ hãi và giận dữ.
Trái tim nàng như bị người ta siết chặt lại, bởi vậy giọng của nàng mang thêm vài phần công kích: “Chàng nhìn ta như vậy làm gì?”
Không chờ Bùi Văn Tuyên trả lời, nàng lại vội vàng hỏi tiếp: “Chàng cho là ta đã sai lầm rồi sao? Nhưng chẳng phải rõ ràng chàng đã biết sao!”
“Lý Xuyên giết ta!”
Tia chớp xẹt ngang qua bầu trời đêm, lập tức chiếu sáng tất cả mọi cảnh tượng trong phòng, cũng để hắn thấy khuôn mặt đã sớm đẫm nước mắt của Lý Dung.
Bàn tay trong tay áo của Bùi Văn Tuyên đã siết chặt lại, Lý Dung bước lên, nắm lấy áo hắn, gào lên: “Là đệ đệ ruột của ta! Là Đức Đế Lý Xuyên đã giết tỷ tỷ của hắn, giám quốc Trưởng công chúa – ta – Lý Dung!”
“Quân chủ hiền đức, nhân nghĩa nhất trong lòng ngươi, người bạn tốt trọng tình trọng nghĩa Lý Xuyên của chàng, tự hắn ra tay hạ độc với ta.”
“Hắn có thể vì quyền thế mà vứt bỏ ta, vì sao ta không thể vứt bỏ hắn!”
Bùi Văn Tuyên nhìn nàng, không dám thốt ra một tiếng nào. Hắn sợ hắn vừa mở miệng thì sẽ để lộ ra tất cả cảm xúc của hắn.
Lý Dung thấy hắn im lặng thì không kiềm được mà cười rộ lên.
“Chàng dám nói chàng không biết sao?” Lý Dung buông tay áo hắn ra, lùi về phía sau nửa bước: “Chàng nhạy cảm với mùi hương đến thế nào? Mùi hương trong túi hương của Tạ Xuân Hòa chàng vừa ngửi thì sẽ hiểu, dựa vào tài trí của chàng mà không nghĩ ra sao?!”
“Ta biết.” Cuối cùng Bùi Văn Tuyên cũng lên tiếng một cách khó khăn.
Lý Dung nhìn hắn không dám tin: “Vậy chàng đang làm gì đây?”
“Nếu chàng đã biết, chàng là trượng phu của ta, trên miệng chàng luôn nói yêu ta, nhưng chàng không muốn bảo vệ ta sao?
“Đừng ép ta phải chính miệng nói ra, đừng ép ta đến không chịu đựng nổi…
Giọng nàng trở nên run rẩy: “Đừng ép ta nói cho chàng biết ta đáng thương thế nào, ta nhìn người không rõ, dẫn sói vào nhà, bị chúng bạn xa lánh.”
“Tất cả những người ta ra sức trả giá đều phản bội ta, những người ta yêu lại hận ta, cả đời ta sống như một trò cười, bây giờ ta chỉ không muốn tiếp tục làm những chuyện đó cho hắn nữa, chỉ muốn làm một người làm chính trị, đưa ra lựa chọn tốt nhất cho bản thân mình.” Lý Dung dán mắt vào hắn: “Ta đã sai rồi sao?”
Bùi Văn Tuyên không đáp lời, sự trầm mặc lan tràn giữa hai người rất lâu, gió lạnh mang theo sự lạnh lẽo, thê lương của mưa đêm lẻn qua khung cửa tràn vào. Lý Dung nhìn người trước mặt mình, người duy nhất từ kiếp trước đến kiếp này vẫn mãi đứng bên cạnh nàng từ đầu đến cuối.
Bỗng nhiên nàng trở nên yếu đuối. Giống như người đến lúc trưởng thành thì sẽ học được cách cúi đầu.
Nàng nhìn người thương duy nhất của nàng, hít sâu một hơi, hạ giọng khiến cho ngữ điệu nhẹ nhàng hơn: “Giúp ta đi, đừng giúp Lý Xuyên, ta không muốn tiếp tục lại phải hy sinh vì hắn, ta muốn có quyền thế. Bây giờ chúng ta liên thủ với Tô Dung Khanh, nếu như chàng không thích hắn, đợi đến sau này rồi chúng ta sẽ quay lưng, sau đó là giết hắn, có được không?”
Bùi Văn Tuyên vẫn không lên tiếng, dường như hắn vẫn còn đang suy nghĩ. Lý Dung cảm thấy không chịu đựng nổi nữa, cuối cùng nàng cũng không kiềm chế được, nghiêng người đi về phía giường.
“Những lời của điện hạ là phát ra từ tận đáy lòng sao?”
Nghe thấy tiếng bước chân của Lý Dung, cuối cùng Bùi Văn Tuyên cũng mở miệng.
Lý Dung dừng chân lại: “Chàng có ý gì?”
“Ta sợ điện hạ sẽ hối hận.”
“Ta không có gì phải hối hận cả, ta đã suy nghĩ rất rõ ràng rồi.”
Giọng Lý Dung rất mệt mỏi: “Đời trước hắn thiếu ta một mạng, vì quyền thế hắn có thể giết ta, bây giờ cũng nên trả lại rồi.”
“Vậy Thượng Quan Nhã thì sao?” Giọng Bùi Văn Tuyên không hề gợn sóng: “Thượng Quan gia sẽ không bỏ mặc Thái tử, nàng với Lý Xuyên là địch, chúng ta chính là kẻ địch của nàng ấy và mẫu hậu nàng.”
“Vậy thì sao chứ? Trong lòng mẫu hậu ta chỉ có Thượng Quan gia và Xuyên nhi, Thượng Quan Nhã cũng có thể vì quyền thế mà trơ mắt nhìn ta chết, ta không ra tay đã là lương thiện lắm rồi, còn muốn ta phải làm sao nữa?”
“Lý Xuyên sợ ta làm hại đến hắn và tân đế, hạ độc lên những quân cờ khi đánh cờ cùng ta.”
“Thượng Quan Nhã.” Lý Dung nhắm mắt lại: “Tư thông với Tô Dung Hoa sinh ra con trai, sợ ta phát hiện, thông đồng cùng với Tô Dung Khanh giấu giếm, không để ta phát hiện chuyện ta trúng độc.”
“Tô Dung Khanh.” Lý Dung cười rộ lên: “Tự tay bưng bát thuốc độc kia giao vào trong tay ta, trơ mắt nhìn ta uống hết.”
“Bọn họ phụ ta, ta không được phụ bọn họ sao?”
Trong giọng nói của nàng tràn đầy sự châm biếm nhưng dưới sự châm biếm đó là nỗi đau khổ và tuyệt vọng không thể giấu được.
Bùi Văn Tuyên chăm chú nhìn vào bóng dáng của Lý Dung, dường như nàng rất mệt mỏi, bóng dáng nàng lại có vẻ gầy hơn, giống như một ảo ảnh trong giấc mộng, chỉ cần một làn gió thổi tới sẽ tan biến như một làn khói.
Có một nỗi đau âm ỉ chậm rãi tràn ra trong lòng hắn, hắn đã lờ mờ hiểu ra mọi thứ.
Cho dù ở bất kỳ tuổi tác nào, cho dù trải qua bao nhiêu sóng gió, khi tất cả tình thân, tình bạn, tình yêu, dường như tất cả những tình cảm, những sự cho đi của một người đều bị phản bội, không có bất cứ ai có thể duy trì sự tao nhã và lý trí.
Nàng đã làm rất tốt rồi.
Nàng không để cho bất kỳ kẻ nào phát hiện ra sự yếu đuối, đau khổ của nàng, nàng chỉ lẳng lặng gặm nhấm vết thương một mình giống như lúc trên xe ngựa, nàng nằm trong ngực hắn cắn tay khóc không thành tiếng.
Mà tất cả những sự tao nhã và lý trí này càng tốn sức chống đỡ hơn.
Bước đến nước này, nàng đã sớm kiệt sức rồi.
“Bùi Văn Tuyên.” Giọng điệu của nàng đã bình tĩnh lại: “Không một ai tin tưởng một Trưởng công chúa sẽ quan tâm đ ến tình cảm, chẳng ai tin ta sẽ cho họ đường sống, cho nên bọn họ mới cùng nhau giết ta.”
“Chỉ cần ta còn là Trưởng công chúa, chỉ cần ta còn tranh giành với họ, họ đã từng giết ta một lần thì có thể giết ta lần thứ hai.”
“Cho nên điện hạ nhất định phải phế Thái tử.”
“Đúng.”
“Mà nếu điện hạ thật tâm muốn phế Thái tử…” Bùi Văn Tuyên bước đến sau lưng Lý Dung: “Vì sao lại cố ý chọc giận Thượng Quan tiểu thư?”
Cả người Lý Dung cứng đờ, Bùi Văn Tuyên trả lời khẳng định: “Bởi vì nàng biết, nàng ấy sẽ ngăn cản nàng.”
“Nàng ấy sẽ không đâu.” Lý Dung quyết đoán phủ nhận: “Chàng có biết nàng ta là ai không? Là người Thượng Quan gia bồi dưỡng, quyền thế thấm sâu vào trong cốt nhục của nàng ấy, chỉ cần lấy lợi mà dụ, nàng ấy sẽ không bao giờ từ chối!”
“Như vậy…” Bùi Văn Tuyên cũng không đôi co với nàng trong câu hỏi này, chỉ nói: “Nàng có để ý miệng lưỡi người đời không?”
“Rốt cuộc chàng muốn nói gì?” Lý Dung xoay người lại, đôi mắt như dao.
“Nàng không thèm để ý.” Bùi Văn Tuyên không quan tâm tới cái nhìn cảnh cáo của Lý Dung, chỉ giơ tay lên lau nước mắt trên mặt nàng, giọng rất bình thản: “Vào năm gả cho ta, nàng không để ý đến những lời người ta nói.”
“Sau đó nàng lại ở bên Tô Dung Khanh, nàng cũng chẳng thèm quan tâm miệng lưỡi thế gian.”
“Thân là nữ tử mà lại tham gia vào chính sự, nàng không quan tâm đ ến lời ra tiếng vào, kiên cường xây dựng Đốc tra tư, nàng không quan tâm đ ến những lời xì xào bàn tán, nàng là một cô nương rất dũng cảm.” Hắn hơi nghiêng người, tới gần nàng, trên mặt mang theo ý cười: “Từ khi nào thì nàng để ý đến những lời người khác nói?”
“Chàng nói chuyện này để làm gì?”
Lý Dung cảm thấy hắn dựa vào sát quá, không nhịn được khẽ nghiêng người đi, trong mắt Bùi Văn Tuyên đều là sự thấu hiểu: “Nhiều năm không để ý đến miệng lưỡi người đời như vậy, dù là ta cũng vậy, Thượng Quan Nhã cũng vậy, cho dù nàng biết là sai lầm rồi nhưng thì thế nào chứ?”
“Chẳng qua là bởi vì trong lòng nàng cũng không biết là đúng hay sai, cho nên mới bị những lời bên ngoài khiến cho lòng nàng rối loạn.”
“Điện hạ.” Bùi Văn Tuyên đứng thẳng dậy: “Ta biết, nàng không phải thật sự muốn phế Thái tử, nàng chỉ sợ bản thân mình giẫm vào vết xe đổ.”
“Bây giờ nàng đang tự ép bản thân mình trở thành không giống chính mình, trở thành một người làm chính trị mà mẫu thân nàng đã dạy nàng, bởi vì nàng cảm thấy những năm đó nàng cho là đúng nhưng chuyện nàng làm lại thành sai. Bởi vì nàng đã sai cho nên kiếp trước nàng mới rơi vào kết cục như vậy.”
“Chẳng lẽ không đúng sao?”
“Nhưng mà nàng nói có đúng không?”
Lý Dung khẽ ngừng một lát, nàng chầm chậm ngẩng đầu lên nhìn Bùi Văn Tuyên đang tập trung nhìn nàng.
“Ta mãi mãi bên cạnh điện hạ.”
“Chỉ cần là sự lựa chọn của điện hạ, đối với Văn Tuyên mà nói, mãi mãi không sai lầm. Nhưng điện hạ, đây thật sự là lựa chọn của nàng sao?”
“Nàng hiểu rất rõ ràng, Thượng Quan Nhã bây giờ giống với kiếp trước sao? Thái tử bây giờ vẫn còn là Thái từ của kiếp trước sao?”
“Không giống sao?” Lý Dung nhẹ giọng lên tiếng.
“Bùi Văn Tuyên bây giờ là Bùi Văn Tuyên của năm đó sao? Lý Dung lúc này vẫn còn là Lý Dung của năm đó à?”
“Một ý là thiện…” Bùi Văn Tuyên kéo Lý Dung, nắm bàn tay lạnh lẽo của nàng trong tay mình: “Một ý là ác*, điện hạ, ta và nàng đã thay đổi rất nhiều, vì sao nàng vẫn cảm thấy chắc chắn sẽ phải đi đến bước đường năm đó chứ?”
*Trong câu: “Nhân sinh nhất niệm, thiên địa tận giai tri, thiện ác nhược vô báo, càn khôn ắt hữu tư” nghĩa là khi con người nổi lên một suy nghĩ, thiên địa đều biết tường tận, nếu không có quả báo thiện ác, càng không ắt sẽ có tư tâm, tức là làm thiện thì phúc báo đến, làm ác thì tai ương về. (Đi học lỏm:)))
“Ví dụ như Tần Chân Chân, bây giờ sẽ không chết nữa. Điện hạ cứu được nàng ấy, vì sao không cứu được bản thân mình?”
“Phật không thể tự độ mình.”
“Ta độ nàng.”
Tiếng sấm ầm ầm vang lên, Lý Dung ngơ ngác nhìn người thanh niên đứng trước mặt mình.
Hắn như thần Phật, như mặt trời buổi sáng xua đi hết những khói mù, xuyên qua những tầng mây, nắm chặt lấy nàng đang vùng vẫy trong vũng bùn.
Nàng cũng không hiểu vì sao nhưng tay nàng không nhịn được mà run rẩy.
Nàng muốn bỏ hắn ra nhưng hắn lại nắm tay nàng rất chặt, hai người âm thầm đọ sức, nàng biết rõ sức hai người cách xa nhau nhưng vẫn không chịu buông tay, đợi đến lúc cuối cùng, Bùi Văn Tuyên bỗng nhiên cười một tiếng, kéo nàng vào trong ngực, cúi đầu nói: “Chóng mặt rồi à!”
Trong mắt Lý Dung có hơi nước, nàng dựa vào trong ngực hắn, cảm thấy cho dù trời sập đất nứt cũng không sao cả. Sự đau khổ, tuyệt vọng gần như bao trùm lấy nàng hình như cũng bị chặn bởi cái ôm của hắn, không hiểu sao nàng bắt đầu cảm thấy tủi thân, nhưng cũng cảm thấy không đúng lúc.
Bùi Văn Tuyên nhìn nàng rất lâu nhưng không nói gì, chỉ lùi người mình ra sau một chút, quan sát nàng một lát rồi cất giọng khó hiểu: “Sao lại khóc rồi?”
Lý Dung ngước mắt lên nhìn hắn một cái, lấy mu bàn tay quệt nước mặt, quay đầu leo lên giường, hung ác nói: “Đi ngủ!”
Bùi Văn Tuyên nhẹ nhàng cười rộ lên sau lưng nàng, bước đến bên cạnh giường, cởi áo ngoài, nhấc mành, nằm xuống bên cạnh nàng.
Lý Dung quay lưng về phía hắn, Bùi Văn Tuyên lập tức ôm nàng từ phía sau.
Đêm nay mưa to gió lớn, Lý Dung nghe thấy tiếng mưa rơi bên ngoài. Nảng mở mắt nhìn những nhánh cây đang run rẩy trong gió mưa bên ngoài cửa sổ.
“Bùi Văn Tuyên.” Lý Dung thì thầm, gọi tên hắn.
Bùi Văn Tuyên cất tiếng trả lời ở sau lưng nàng: “Điện hạ?”
“Ta nên nói cho chàng biết sớm.”
Nàng mở miệng mang theo vài phần mờ mịt: “Ta không phải chỉ có một mình, đúng không?”
Bùi Văn Tuyên nghe nàng nói như vậy thì nhịn không được siết chặt hai cánh tay: “Cả ta và nàng đều không đúng.”
“Điện hạ…” Bùi Văn Tuyên vùi đầu vào cổ nàng: “Nếu như có lần sau, ta sẽ không tha thứ cho điện hạ nữa.”
Lý Dung nghe thấy lời này, nàng khẽ ngừng một chút rồi quay đầu lại, nhìn vào đôi mắt mang theo vẻ bất đắc dĩ của Bùi Văn Tuyên: “Dung Dung.” Hắn nâng tay lên ôm lấy mặt nàng, thở dài thành tiếng: “Ta cũng là người.”
Hắn cũng là người cũng sẽ buồn, sẽ mệt mỏi, sẽ ghen tị, sẽ không kiềm chế được cảm xúc.
“Lúc ở thao trường ngửi thấy mùi hương trong trong túi hương trên người Tạ Xuân Hòa, ta đã biết Tô Dung Khanh không phải là hung thủ giết nàng, nhưng ta không kịp nói với nàng thì nàng đã cùng rơi xuống vực với hắn.”
“Hắn không phải hung thủ, lại tình thâm nghĩa trọng đối với nàng, nàng ngã xuống vực, hắn có thể nhảy xuống theo nàng không chút do dự, hai người ở trong sơn động với nhau cả đêm, từ lúc ta đưa nàng ra ngoài, ta vẫn luôn chờ nàng cho ta một đáp án.”
“Nhưng mà nàng không nói gì cả, nàng chỉ âm thầm khóc một mình, tự mình quyết định, coi người trượng phu như ta giống như không tồn tại.”
“Ta muốn giết hắn nàng lại muốn cứu hắn.”
“Ta cũng sẽ sợ hãi, cũng để bụng. Ta biết nàng nhất định có chuyện đau lòng, ta phải bao dung, cho dù là đoạn đường cuối cùng, ta cũng phải cõng nàng đi hết.”
“Đoạn đường cuối cùng gì chứ?” Lý Dung nghe thấy lời này thì ngắt lời hắn: “Nói gở cái gì vậy?”
“Bùi Văn Tuyên…” Lý Dung nghiêng người qua, nhìn thẳng vào hắn, giơ tay đặt lên hai má hắn: “Chàng hãy nghe cho kỹ đây, chàng là phò mã của ta, chúng ta sẽ không có đoạn đường cuối cùng. Ta với chàng sẽ vẫn mãi ở bên nhau.” Lý Dung vốn định nói lời này một cách thoải mái, muốn vừa nói vừa khẽ cười một chút giống như một thanh niên trẻ tuổi, ngây thơ và đẹp đẽ. Nhưng không biết vì sao, khi thốt ra những lời này, những chuyện cũ trong quá khứ cũng lướt qua như mây khói, nàng nhịn không được mắt hơi chua xót. Nàng miễn cưỡng nở nụ cười, trong tiếng nói cũng đã có chút nghẹn ngào: “Chàng không thể vứt bỏ ta giữa đường.”
“Ta sẽ không phụ điện hạ.” Bùi Văn Tuyên cười rộ lên: “Cho dù là điện hạ phụ ta hay yêu ta đi chăng nữa.”
“Nhưng mà…” Bùi Văn Tuyên có chút khó hiểu: “Nếu Tô Dung Khanh không phải hung thủ giết điện hạ, vì sao điện hạ không ở bên hắn?”
“Ta không thương hắn.” Lý Dung trả lời rất dứt khoát: “Ta yêu chàng.”
Lời nói thẳng thắn đơn giản như vậy, lại khiến cho Bùi Văn Tuyên ngơ ngác. Hắn định thần một lát rồi mới phản ứng lại, ra vẻ trấn định, gật gật đầu: “Ừm, vi thần biết rồi, sắc trời đã tối, điện hạ ngủ đi.”
Lý Dung gật đầu, kéo chăn, quay lưng về phía hắn mà ngủ.
Bùi Văn Tuyên rất hiếm khi quay lưng về phía nàng. Trong lòng Lý Dung có chút không vui, vẫn cảm thấy khi mình nói câu đó thì sẽ phải được đáp lại gì đó, nhưng người này lại thể hiện một cách thản nhiên, qua loa như vậy. Nhưng nàng cũng không tiện truy hỏi, nghẹn cả một lúc lâu, bỗng nhiên nghe thấy một tiếng cười không kiềm chế được vang lên trong màn đêm.
Cuối cùng Lý Dung bừng tỉnh đã xảy ra chuyện gì, nàng đá vào chân Bùi Văn Tuyên một cái: “Bùi Văn Tuyên!”
Thấy Lý Dung không ngủ, Bùi Văn Tuyên cũng không nhịn được nữa, một tay che mắt, nằm thẳng trên giường cười rộ lên.
Lý Dung không biết hắn đang cười cái gì, duỗi tay ra thúc hắn: “Chàng cười gì vậy!”
“Lý Dung.” Bùi Văn Tuyên buông bàn tay đang che mắt ra, lộ ra một đôi mắt sáng rực rỡ nhưng một dải ngân hà đọng lại, nhìn chăm chú vào nàng: “Chờ suốt cả hai đời, cuối cùng nàng cũng ngả vào vòng tay ta.”
Lý Dung ngây ngẩn cả người, Bùi Văn Tuyên cũng không giấu được sự hạnh phúc, một táy kéo người nàng xuống rồi hôn lên.
Lý Dung định thần lại, duỗi tay đẩy hắn: “Đồ chết tiệt nhà chàng, đừng chạm vào ta.”
Bùi Văn Tuyên vẫn chỉ cười, cố tình hôn lên.
Trong tiếng mưa gió sấm chớp, lúc đầu Lý Dung phản kháng, dần dần bị hắn hôn đến mức mềm cả người, cho tới lúc cuối cùng, hắn kéo y phục ra, ngồi trên giường dựa vào tường.
Nàng gối đầu lên đùi hắn, giơ tay vuốt những đường hoa văn trên y sam của hắn.
“Nhìn chàng có vẻ rất phấn chấn.”
Lý Dung lười biếng cất lời. Bùi Văn Tuyên cúi đầu nhìn nàng: “Ta đã yên tâm nên trong lòng rất hạnh phúc.”
“Chàng cũng không hỏi ta đã xảy ra chuyện gì mà đã yên tâm rồi?” Lý Dung nhướng mày.
Bùi Văn Tuyên cười khẽ: “Những điều quan trọng ta cũng biết đại khái, còn lại điện hạ không nói ta cũng không hỏi.”
“Vì sao không hỏi?” Lý Dung cảm thấy hơi lạ.
Bùi Văn Tuyên lắc đầu: “Miệng vết thương mỗi khi bị xé rách ra thì sẽ lại đau.”
Động tác vuốt v e hoa văn của Lý Dung chậm lại, nàng nở nụ cười: “Cũng không biết tại sao, khóc xong cũng không cảm thấy đau nữa, chỉ khi vẫn cứ liên tục chà xát lên miệng vết thương thời gian dài, mãi mãi không thể lành lại mới có thể vừa đụng vào thì sẽ đau.
“Ta nói với chàng.” Lý Dung ngửa đầu nhìn hắn, cười nhẹ: “Để tránh hắn nói hươu nói vượn lừa ta.”
Bùi Văn Tuyên nhìn ánh mắt không chút đề phòng nào của Lý Dung thì ngây ngẩn cả người, một lát sau, hắn cười rộ lên, chỉ nói: “Được.”
Lý Dung lại dựa vào đùi hắn một lần nữa, khẽ khẽ kể lại chuyện kiếp trước.
Những lời này, khi lần đầu tiên nghe thấy khiến nàng đau khổ, ghê tởm. Nhưng có lẽ khi nhớ lại nhiều lần, hoặc có lẽ có Bùi Văn Tuyên ở đây, khi nói với hắn, nàng cũng không nổi sóng lớn đến như vậy, chỉ là trong lòng hơi buồn, hơi chua xót, có chút bi thương không nói thành lời.
“Cho nên điện hạ cảm thấy bọn họ đã sai nên muốn trả thù họ sao?” Bùi Văn Tuyên nghe nàng kể hết, bình tĩnh mở miệng.
Lý Dung lặng im, sau một hồi nàng mới cười rộ lên: “Không phải.”
“Người sai không phải là họ, mà là ta.”
“Là ta, thân là Trưởng Công chúa nhưng lại làm không tốt. Thật ra, những người trong cung đều có d*c vọng của riêng mình, nếu ta đã bước vào triều đình mà khi làm mọi chuyện vẫn nghĩ đến tình cảm giống như đứa trẻ, thì đây vốn là lỗi sai của ta.”
“Ta phải sớm nghĩ đến, làm gì có đế vương nào có thể tha thứ cho một Trưởng Công chúa có thể phế con hắn bất cứ lúc nào, cũng phải sớm hiểu ra, đứng trước quyền thế, tất cả tình cảm chẳng có giá trị gì cả, bọn họ không sai, là ta sai.”
“Điện hạ sai ở đâu?”
Lý Dung không trả lời, rất lâu sau đó, nàng mới cười rộ lên: “Từ nhỏ mẫu hậu đã nói với ta, sinh ra trong hoàng gia thì cần phải lấy quyền lực làm trọng, đừng ảo tưởng về tỉnh cảm, phải học cách kiềm chế d*c vọng, đừng yêu ai cũng đừng hy vọng vào chuyện sẽ được ai đó yêu thương. Lợi ích mới là thứ vĩnh viễn không phản bội, quy chế mới là trường tồn, chỉ có như vậy mới có thể tồn tại, mới có thể sống tốt. Ta vẫn thường nói ngoài miệng như vậy, vẫn cứ nghĩ bản thân sẽ làm như vậy, nhưng trên thực tế, trong tất cả mọi người, ta lại là người không quả quyết nhất, là người khát vọng tình cảm nhất.”
“Vừa muốn có quyền lực, vừa không dứt được cảm tình, đây là lỗi của ta.”
“Cho nên cả đời này.” Bùi Văn Tuyên nhìn Lý Dung chăm chú, Lý Dung bình tĩnh nhìn lại hắn: “Ta nên sống vì bản thân mình, ta không muốn thất bại thêm một lần nữa. Nhưng khi ta không muốn thất bại mà phải giết người thì cảm thấy rất đau.”
“Bây giờ hắn đã làm sai chuyện gì đâu?” Lý Dung suy tư.
“Nhưng ta cũng có làm sai chuyện gì đâu?”
Bùi Văn Tuyên nghe thấy thế thì nhẹ nhàng cười thành tiếng.
“Chàng cười cái gì?”
Lý Dung nhíu mày, Bùi Văn Tuyên nghĩ ngợi rồi đắn đo mở lời: “Ta chỉ nghĩ là, người Hoàng hậu nói đến, người chỉ quan tâm đ ến quyền lực, liệu có thật sự tồn tại không?”
“Vì sao không tồn tại chứ?” Lý Dung không hiểu.
“Điện hạ.” Bùi Văn Tuyên thở dài: “Chi bằng để ta kể cho nàng nghe một câu chuyện về kiếp trước đi.”
Lý Dung quay đầu nhìn hắn, Bùi Văn Tuyên khẽ cười: “Có lẽ, nàng sẽ không suy nghĩ như vậy nữa đâu.”
Khi Lý Dung và Bùi Văn Tuyên nói chuyện với nhau ở phủ Công chúa, bên ngoài tiếng sấm gào thét ầm vang phía xa xa.
Tô Dung Khanh nghe thấy tiếng sấm thì từ từ mở mắt, thoát khỏi bóng tối.
Hắn nhớ rõ mình đang bị người ta đuổi giết một đường nên nhảy vào giữa sông, sau đó lại gặp Tô Dung Hoa dẫn người đến, vừa được Tô Dung Hoa giúp đỡ thì hắn đã không chịu nổi nữa mà hôn mê bất tỉnh.
Giờ phút này hắn đang nằm trên giường mềm, có lẽ là đã quay lại Tô phủ.
Hắn đang nghĩ ngợi thì bên cạnh vang lên tiếng cửa kẽo kẹt mở ra, hắn quay đầu lại thì bỗng nghe thấy một giọng nói quen thuộc truyền tới: “Tỉnh rồi à?”
Tô Dung Khanh ngước mắt lên nhìn thì thấy một công tử mặc y phục màu xanh ngọc nhanh nhẹn bước vào, đang nhìn hắn, trong đôi mắt phóng túng như ngày thường còn mang theo vài phần tìm tòi nghiền ngẫm.
“Đại ca.” Tô Dung Khanh khàn khàn lên tiếng.
Tô Dung Hoa bước đến cạnh bàn, rót một chén nước, bưng đến cho Tô Dung Khanh, đưa đến trước mặt hắn.
“Uống chén nước đi.” Tô Dung Hoa bình thản nói: “Uống xong, ta có mấy vấn đề muốn hỏi đệ.”
Tô Dung Khanh nhìn chén nước trước mặt, một lúc lâu sau, cuối cùng hắn vẫn vươn tay, cầm chắc cái chén, uống nước trà trong đó giống như chưa từng xảy ra chuyện gì.
Tô Dung Hoa ngồi bên cạnh nhìn hắn chăm chú, từ tốn mở miệng: “Ám sát lần này, là đệ liên thủ với Hoa Nhạc, Nhu phi bày sao đúng không?”
“Đúng.” Tô Dung Khanh đặt chén nước đã uống xong lên cạnh bàn bên cạnh. Tô Dung Hoa nhìn hắn, tiếp tục hỏi: “Đệ và Nhu phi đã bắt đầu bắt tay với nhau từ khi nào?”
Nghe thấy câu hỏi này, Tô Dung Khanh trầm mặc một lát, hắn cũng không hề bất ngờ khi Tô Dung Hoa biết những chuyện này, cũng không định giấu giếm. Vì vậy, hắn trả lời thành thật: “Từ khi Bình Nhạc điện hạ thành lập Đốc tra tư.”
Nghe như vậy, Tô Dung Hoa nhắm mắt lại, bĩnh tĩnh một lát, cuối cùng mới mở miệng: “Tộc huấn trong nhà, đệ vẫn còn nhớ rõ sao?”
“Nhớ rõ.”
“Điều thứ nhất là gì?”
“Người của Tô thị không tham gia vào tranh đoạt đế vương.”
Mỗi một từ được thốt ra, Tô Dung Khanh đều cảm thấy rất gian nan. Tô Dung Hoa chầm chậm mở mắt ra: “Đệ cấu kết với Nhu phi, cần phải làm gì, có cần ta nói không?”
Tô Dung Khanh trầm mặc không nói. Tô Dung Hoa đứng lên: “Chuyện này ta sẽ bẩm báo với phụ thân, đệ chờ kết quả đi.”
“Đại ca.” Tô Dung Khanh gọi Tô Dung Hoa lại: “Huynh không hỏi ta là vì sao sao?”
“Những chuyện Nhu phi đã làm, sớm đã vượt khỏi khả năng giải quyết của Tô thị chúng ta. Cho dù đệ vì bất kỳ lý do gì, cũng đã liên lụy đến gia tộc. Chuyện án Hoằng Đức trước đây, ta bảo vệ đệ, nhưng lần này ta không thể bảo vệ đệ nữa.”
“Ta có lý do của ta.”
“Người mắc sai lầm, ai không có lý do chứ?”
Tô Dung Hoa buông mắt xuống: “Đệ nghỉ ngơi cho tốt đi.”
Tô Dung Hoa giơ tay định mở cửa, Tô Dung Khanh lại gọi hắn lại: “Đại ca, ta kể cho huynh nghe một câu chuyện cũ nhé.”
Tô Dung Hoa đứng bên cạnh cửa, một lúc sau, giọng Tô Dung Khanh vang lên rất khẽ: “Ta có một giấc mơ, đó là tương lai của Tô thị, cũng là tương lai của huynh, huynh không muốn nghe một chút sao?”
Nghe nói vậy, Tô Dung Hoa kinh ngạc quay đầu lại, hắn bình tĩnh nhìn Tô Dung Khanh. Tô Dung Khanh đứng dậy, thong dong bước đến bàn trà bên cạnh, ngồi xổm xuống, châm lửa trong bếp lò nhỏ trên bàn, giơ tay bỏ nước vào trong ấm nhỏ rồi đặt lên trên, sau đó hắn ngẩng đầu lên. Hắn ngồi phía sau bàn gỗ dài, búi tóc được cột một nửa, mái tóc đen buông xuống phía sau lưng, cả người mặc áo trắng làm nổi bật vóc dáng mảnh khảnh như trúc của hắn, hắn đang quỳ thẳng tắp.
Hắn nâng tay lên, ra dấu “mời”, bình tĩnh, lịch sự mở miệng: “Đại ca, xin mời ngồi xuống nghe hết câu chuyện cũ này rồi hãy quyết định.”
Tác giả nói ra suy nghĩ của mình:
Lý Dung: Ta vì kẻ thù giết mình mà khóc lóc nỉ non.
Bùi Văn Tuyên: Ta bởi vì phu nhân không nói thật với ta mà ấm ức.
Lý Dung:… Đồ nhỏ mọn.