Chương 160: Hồi phủ
“Nhưng ta đã cứu rồi.” Trời mưa càng lúc càng lớn, sấm sét bên ngoài ầm ầm vang lên, Lý Dung nhìn thanh niên tuấn nhã trước mặt, trong lời nói đùa còn mang theo một chút thật lòng: “Ngươi có thể trả mạng lại không?”
Tô Dung Khanh không nói lời nào chỉ đón nhận ánh mắt Lý Dung, bọn họ dùng ánh mắt nhìn thẳng nhau giữa không trung, tra hỏi, chém giết, không hề nhường một chút nào.
Một lúc sau, Tô Dung Khanh cười rộ lên: “Được.”
Dường như hắn đã hạ một quyết định rất trọng đại: “Chờ ta đưa điện hạ đến chỗ cao, ta sẽ trả mạng lại cho điện hạ.”
“Ngươi nghĩ rằng ta và bản thân ngươi sẽ tin sao?”
Trên mặt Lý Dung lộ vẻ trào phúng, Tô Dung Khanh giơ tay lấy thanh củi, khều đống lửa: “Điện hạ có tin hay không cũng không quan trọng, điện hạ bây giờ chỉ cần cho ta một đáp án là được.”
Nói xong, Tô Dung Khanh ngẩng đầu lên, dừng tầm mắt trên mặt Lý Dung: “Điện hạ muốn giúp đỡ kẻ đã giết ngài là Lý Xuyên mà đối đầu với ta đến cuối cùng hay là đồng ý rời khỏi cuộc tranh chấp để chờ một kết quả, hoặc là cùng liên thủ với ta…” Tô Dung Khanh nói rất bình thản: “Sau khi đưa Lý Thành đăng cơ, phế Nhu phi, rồi sẽ giết Lý Thành, nâng đỡ ấu đế, mượn thiên tử ra lệnh chư hầu, để cho điện hạ trở thành một người chân chính nắm giữ một quốc gia.”
“Nhưng Lý Thành đã chết.” Trong lời nói của Lý Dung mang theo ý cười.
“Hắn sẽ vĩnh viễn không chết.”
Tô Dung Khanh quyết đoán trả lời. Lý Dung lập tức hiểu được hàm ý của hắn.
Nếu hắn đã đặt cược trên người Lý Thành, đương nhiên sẽ chuẩn bị rất nhiều thứ, chuẩn bị một thế thân cho Lý Thành cũng là chuyện bình thường.
Một khi Lý Thành đã chết trước mắt mọi người, như vậy Lý Thành sẽ vĩnh viễn không chết nữa.
Lý Dung nghe thấy những lời kinh thế hãi tục do Tô Dung Khanh bình tĩnh nói ra cũng không cảm thấy lạ, nàng cười cười, chỉ nói: “Ngươi thật dám nghĩ.”
“Điện hạ không dám sao?”
Tô Dung Khanh chỉ hỏi lại: “Hay là điện hạ không muốn?”
Trong lời nói của Tô Dung Khanh dường như có bùa chú: “Cho dù là ai đăng cơ, chỉ cần điện hạ còn h@m muốn quyền lực, điện hạ đều trở thành cái đinh trong mắt, cái gai trong thịt họ. Chuyện này không liên quan gì đến chuyện điện hạ trả giá nhiều hay ít, vương tướng từ xưa đến nay, không phải đều là nhiều thỏ khôn vây chết chó săn sao, nếu điện hạ đã không thể buông bỏ quyền lực, vậy sao không nắm chắc nó?”
“Đến cuối cùng Lý Xuyên vẫn phải đăng cơ, Thượng Quan Nhã cũng chẳng phải là người lương thiện, kiếp trước điện hạ đã tin sai bọn họ, vẫn còn muốn tin tưởng lần thứ hai nữa sao?”
“Ta đây có thể tin tưởng ngươi sao?”
Lý Dung cảm thấy những lời này phát ra từ miệng Tô Dung Khanh quá mức buồn cười: “Bọn họ phản bội ta, ngươi sẽ không sao?”
“Cho nên ta không cần sự tin tưởng của điện hạ, đây chính là một giao dịch có lợi nhất đối với điện hạ.”
“Có lợi?”
“Điện hạ.” Giọng Tô Dung Khanh nói rất vững vàng: “Thôi Thanh Hà đã sớm là người của ta.”
Nghe nói như vậy, nét cười đùa trên mặt Lý Dung cuối cùng cũng đã thay đổi, nàng lạnh mặt nhìn Tô Dung Khanh chòng chọc, nghe hắn nói bình thản: “Hiện tại hẳn là Tần Lâm đã chết.”
“Các ngài không có Tần Lâm, chỉ dựa vào Thượng Quan thị, Bùi thị và binh mã của ngài ở Thanh Châu, tổng cộng cũng chỉ có sáu vạn. Hơn nữa, cho dù không tính Tô thị và binh mã trong tay điện hạ, chỉ trong tay Tiêu Túc đã có năm vạn binh, nếu chính thức khai chiến, các ngài không có phần thắng. Huống hồ, tự một mình chinh chiến sát phạt, điện hạ thật sự nguyện ý sao?”
Lý Dung không nói gì, nàng siết chặt nắm tay, ánh mắt lạnh như hàn băng.
“Ngoài những thứ đó, ta đã sắp đặt sẵn ở Hoa Kinh đã lâu, cũng đã chuẩn bị từ sớm.” Tô Dung Khanh tỏ vẻ như không hiểu sự căm thù trong ánh mắt nàng: “Ta nhắc nhở điện hạ một chút, trạm quân phòng ở bên ngoài Hoa Kinh, gần Hoa Kinh nhất, tướng quân của nó là họ Tô.”
“Ván cờ như vậy…” Tô Dung Khanh giống như bày hết tất cả mọi thứ ra, ngước mắt nhìn về phía Lý Dung: “Kết cục của Lý Xuyên chắc chắn phải chết, điện hạ vẫn còn phải chọn nữa sao?”
Dường như Lý Dung đã hiểu được chuyện gì đó: “Đây là tính toán cuối cùng của ngươi.”
“Cho nên điện hạ chọn như thế nào?” Tô Dung Khanh buông mắt xuống.
Tiếng gọi tên Lý Dung càng lúc càng gần, Tô Dung Khanh biết trong chốc lát Lý Dung không thể ra quyết định, hắn đứng dậy lấy y phục đang phơi bên đống lửa mặc vào: “Điện hạ có thể từ từ suy nghĩ, nếu như điện hạ có quyết định gì, cho dù là ra đi hay là ở lại thì đến cửa hàng hương liệu của Tô thị báo cho vi thần, vi thần…” Tô Dung Khanh nâng tay lên phía trước, hành đại lễ một cái: “Xin đợi điện hạ.”
Lý Dung không nói gì, nàng chỉ bình tĩnh nhìn Tô Dung Khanh, hắn liếc nhìn bên ngoài một cái: “Bùi Văn Tuyên đã đến rồi, hắn và vi thần có mâu thuẫn, vi thần đi trước.”
Dứt lời, hắn cất bước đi về phía cửa sơn động, Lý Dung nghe tiếng bước chân của hắn, ngồi xổm trên mặt đất, hỏi một câu cuối cùng: “Nếu đã nắm chắc thắng lợi, vì sao còn muốn để ta lựa chọn?”
Tô Dung Khanh dừng bước, hắn thấy phía dưới sơn động, Bùi Văn Tuyên đang đứng trong rừng rậm ngẩng đầu lên nhìn hắn đang đứng trước cửa sơn động.
Tô Dung Khanh nhìn người đến càng lúc càng gần, biết thời khắc chia tay đã gần đến, giọng hắn nghèn nghẹn: “Đã đi đến nước này, hỏi chuyện này có còn ý nghĩa gì nữa chứ?”
Nếu trả lời thì chỉ thêm thương cảm.
Nếu không trả lời lại cảm thấy không cam lòng.
Giống như vô số lần hồi tưởng, vô số lần nhìn thấy Lý Dung rời đi, vô số lần nằm mơ trong những đêm khuya nhớ đến lần gặp lại trong buổi xuân yến đó, nhớ đến ngày nàng thành hôn, ngày rước dâu, nhìn nàng mặc giá y, cầm quạt ngồi đó, nhớ đến khi cùng nàng đánh cờ trên tháp Bắc Yến, còn có khoảnh khắc kiếp trước, nàng nhẹ giọng hỏi hắn một câu đó: “Dung Khanh, ta hoà ly với Bùi Văn Tuyên nhé?”
Hắn đã từng suy nghĩ biết bao nhiêu lần, nếu như có thể chặt đứt tất cả những trói buộc trên người mà bước về phía trước, nếu có thể đặt kiếp trước xuống, bỏ tất cả đi, thật ra, có phải hắn cũng sẽ có cơ hội có được Lý Dung một lần hay không.
Nhưng đã đi đến bước đường này, cũng không ai có thể quay đầu lại được nữa.
Cũng không muốn nói thêm gì khác, chỉ khiến hai bên đều gặp rắc rối thôi.
“Điện hạ cân nhắc kỹ càng đi.” Tô Dung Hoa gật nhẹ đầu: “Hẹn gặp lại.”
Tô Dung Khanh dứt lời thì quay người đi về phía chỗ sâu trong rừng rậm.
Bùi Văn Tuyên chạy đến cửa sơn động, cũng không rảnh lo chuyện Tô Dung Khanh bỏ đi, vội vàng chạy vào trong hàng núi, vừa mới bước vào trong thì bỗng dừng bước lại.
Lý Dung đang ở phía trước.
Nàng ngồi bên cạnh đống lửa, ngửa đầu nhìn vách động tối om, không biết đang suy nghĩ chuyện gì, giống như mọi chuyện đều ổn, nhưng không biết vì sao lại có một cảm giác xa cách, cự tuyệt người khác ở xa ngàn dặm.
Giống như nàng xây dựng một bức tường vô hình ngăn cách mọi người bên ngoài thế giới của nàng.
“Dung Dung…”
Bùi Văn Tuyên không nhịn được mà hạ giọng thật khẽ, đứng sở cửa sơn động, không dám bước về phía trước. Lý Dung nghe thấy tiếng hắn thì quay đầu lại, nhìn về phía cửa động.
Thật ra chỉ xa cách một đêm, nhưng nàng lại cảm thấy rất dài giống như đã cách xa vài thập niên rồi vậy.
Nàng vừa mới đi qua địa ngục, kết quả mở mắt ra, quay đầu nhìn lại, lại nhìn thấy Bùi Văn Tuyên năm hai mươi tuổi – là Bùi Văn Tuyên tốt đẹp nhất trong lòng nàng.
Nàng nhẹ nhàng cười cười, sợ Bùi Văn Tuyên nhìn ra được sự khác thường, cố gắng đè nén cảm xúc, nhẹ giọng nói: “Quay về thôi.”
Bùi Văn Tuyên nghe thấy lời này nhưng hắn vẫn không nhúc nhích.
Dường như hắn có rất nhiều điều muốn hỏi, nhưng mà do dự một lúc lâu, cuối cùng hắn vẫn im lặng. Hắn bước lên phía trước, ngồi xổm người xuống, kiểm tra một lượt quanh người Lý Dung trước, sau khi xác nhận không có chuyện gì mới ngẩng đầu lên, cười cười với nàng, dịu dàng lên tiếng giống như dỗ dành một đứa bé: “Điện hạ, xe ngựa ở phía ngoài vách núi, ta cõng nàng đi ra ngoài được không?”
“Cái giọng điệu này của chàng là gì vậy?” Lý Dung nghe thấy sự cẩn trọng trong lời nói của hắn, không kiềm được mà cười rộ lên: “Coi ta là con nít hay sao?”
“Sợ điện hạ làm căng với ta, cứ muốn phải tự mình thể hiện.” Bùi Văn Tuyên giải thích vô cùng cẩn thận.
“Ta đâu có ngốc, có thể sai khiến chàng, ta còn giày vò bản thân mình làm gì?”
Lời này vừa nói ra, Bùi Văn Tuyên không đáp lại, hắn lẳng lặng dán mắt vào Lý Dung. Lý Dung bị hắn nhìn thì hơi ngơ ra, chỉ thấy hắn nâng tay lên, áp lên hai gò má nàng, nhẹ nhàng cười rộ lên: “Vậy nàng phải ghi tạc những lời này trong lòng, đừng nói có lệ với ta.”
Lý Dung hiểu ý hắn.
Bùi Văn Tuyên thông minh đến cỡ nào, làm sao không biết đêm qua đương nhiên đã xảy ra biến cố trọng đại nào đó chứ. Thật ra hắn chỉ đang chờ nàng mở miệng, nhưng mà nàng lại không mở lời được.
Không muốn để cho người khác biết Lý Xuyên giết nàng, cũng không muốn để cho người khác biết Tô Dung Khanh và Thượng Quan Nhã cũng cùng trợ giúp.
Đây coi như là chuyện cười lớn nhất trong cuộc đời nàng, nàng không muốn để lộ những chật vật như vậy cho người khác xem.
Tựa như năm nàng mười tám tuổi ấy, cũng không kể chuyện nàng và Bùi Văn Tuyên xa nhau cho bất cứ kẻ nào nghe.
Nàng không dám nhìn thẳng vào hắn, chỉ có thể cụp mắt xuống. Bùi Văn Tuyên khẽ cười một tiếng, bẹo bẹo má nàng, coi như chưa từng xảy ra chuyện gì, cúi đầu gọi một tiếng: “Bé lừa đảo.”
Dứt lời, hắn quay lưng về phía nàng, ngồi xổm xuống: “Leo lên đi, ta cõng nàng ra ngoài.”
Giọng điệu này hoàn toàn khác so với sự cẩn thận hồi nãy, khiến cho Lý Dung thả lỏng hơn rất nhiều. Nàng bò lên lưng Bùi Văn Tuyên, ôm lấy cổ hắn. Bùi Văn Tuyên cõng nàng đứng lên, đưa nàng ra khỏi sơn động.
Lúc hắn đến có để lại ký hiệu trên đường, Triệu Trọng Cửu đã nhanh chóng tìm tới, tập hợp cùng Bùi Văn Tuyên. Nhìn thấy Lý Dung hắn đang cõng trên lưng thì chặn lại hỏi: “Điện hạ vẫn ổn chứ?”
Lý Dung không muốn nói chuyện, nàng khá mệt, dựa vào lưng Bùi Văn Tuyên chợp mắt. Bùi Văn Tuyên nhìn thoáng qua Lý Dung dường như đã ngủ, nhíu mày: “Trên chân bị thương một chút, có vẻ cũng không có gì đáng ngại.”
“Vậy là tốt rồi.” Triệu Trọng Cửu gật đầu: “Bây giờ ta sẽ đi báo cho những người khác.”
“Khoan đã…” Bùi Văn Tuyên gọi hắn lại: “Mới vừa rồi ta gặp Tô Dung Khanh” Bùi Văn Tuyên hất cằm chỉ về hướng Tô Dung Khanh chạy trốn: “Đuổi theo đi, tìm một cơ hội…”
“Ta hiểu.” Triệu Trọng Cửu vừa nghe đã hiểu được ý của Bùi Văn Tuyên, hắn nâng tay chỉ về một hướng: “Xin Bùi đại nhân đưa điện hạ đi dọc bờ sông qua đó, xe ngựa ở ngay phía trước, bây giờ thuộc hạ sẽ đi tìm Tô Dung Khanh.”
Lý Dung nghe tất cả mọi chuyện rõ ràng, nhưng nàng giả vờ ngủ say không biết, Bùi Văn Tuyên quay đầu nhìn nàng một cái, do dự một lát nhưng cuối cùng vẫn không nói gì cả, cõng nàng đi ra ngoài.
Chờ đến khi hừng đông, hai người dần dần thấy những người xuống vực tìm bọn họ. Bùi Văn Tuyên cõng nàng ra khỏi miệng khe, đặt nàng lên xe ngựa. Nàng từ từ nhắm mắt lại, dáng vẻ giống như vô cùng buồn ngủ. Bùi Văn Tuyên băng bó vết thương cho nàng, thay y phục rồi rời khỏi bên cạnh nàng.
Lý Dung nghe tiếng loạt xoạt phía sau, nàng quay lưng về phía Bùi Văn Tuyên, cũng không biết hắn đang làm gì, đang định quay đầu lại nhìn lén hắn một cái, vừa vặn nhìn thấy Bùi Văn Tuyên vừa thay y phục xong, ánh mắt hắn vẫn dừng trên người nàng, vừa khéo bắt gặp nàng nhìn lén hắn.
Trong lúc hai người nhìn nhau, Bùi Văn Tuyên thấy Lý Dung ngây người, bỗng nở nụ cười, hắn xốc chăn chui vào, hôn thật mạnh một cái lên mặt Lý Dung rồi ôm nàng từ phía sau, coi như không biết chuyện gì cả, mang theo chút ý cười: “Ta ngủ chung với nàng.”
Lý Dung không nói gì, nàng chỉ nhìn Bùi Văn Tuyên, hắn cười rộ lên: “Sao thế?”
“Không có chuyện gì.”
Lý Dung thu hồi tầm mắt, lại quay về nằm xuống. Bùi Văn Tuyên nhìn bóng lưng của Lý Dung, không kiềm chế được mà ôm chặt hơn một chút.
Lý Dung nằm trong xe ngựa, cho dù gần như cả một đêm chưa ngủ nhưng nàng cũng chẳng cảm thấy buồn ngủ chút nào.
Trong đầu nàng cứ lặp đi lặp lại những chuyện trong kiếp trước, không như bị bao vây trong một cơn ác mộng mãi vẫn không thể tỉnh lại, cho dù có trốn như thế nào cũng sẽ quay trở lại điểm bắt đầu.
Nàng hồi tưởng tỉ mỉ, phác họa từng chi tiết của kiếp trước, nhớ những đoạn nàng ở cùng Thượng Quan Nhã, nhớ những sự kiện Lý Xuyên đã làm cùng nàng, nhớ đến từng chi tiết Tô Dung Khanh đã nói đêm hôm qua.
Trong hai năm cuối đời của nàng, Lý Xuyên ở trong đạo cung, gần như không hỏi chuyện thế sự, hắn thường mời nàng qua đó, hai người đánh cờ, uống trà giống như hai tỷ đệ vô cùng thân thiết.
Nào có ai từng nghĩ đến.
“Mỗi bảy ngày ngài lại vào cung một lần đánh cờ với hắn, trên quân cờ chính là Hương Mỹ Nhân.”
Vừa nghĩ như vậy, Lý Dung nhắm mắt lại, nước mắt lại chảy ta.
Chuyện buồn vui của nàng đều lặng lẽ, những chuyện này vốn cũng không nên thể hiện ra, nhưng có lẽ là bởi vì có Bùi Văn Tuyên ở đây, nằm trong ngực hắn, coi như nàng cuối cùng cũng có thể tạm nghỉ một lát.
Nhưng nàng vẫn không muốn để người khác biết những chuyện thảm hại như vậy, cho dù là Bùi Văn Tuyên đi chăng nữa.
Vì vậy nàng cắn tay, không cho mình phát ra tiếng. Còn Bùi Văn Tuyên giống như đã ngủ say, tiếng ngáy khe khẽ của hắn cho nàng có cơ hội thả lòng, nàng không kiềm chế được mà khẽ run rẩy bả vai hoặc là cố gắng nuốt vào tiếng nghẹn ngào không thể kiềm chế được.
Động tác của nàng rất khẽ, rất cẩn thận, Bùi Văn Tuyên trước sau vẫn không thức giấc.
Chờ đến khi nàng khóc xong, lau khô nước mắt, bình tĩnh lại.
Kiếp này nàng không thể sống như vậy được nữa, nàng nghĩ.
Cho dù Lý Xuyên không hại nàng, nhưng nàng cũng không thể mưu tính mọi chuyện vì hắn nữa.
Nàng nên tính toán cho bản thân mình mới đúng.
Lý Dung đã ra quyết định, nàng hít sâu một hơi rồi mới xoay người lại, duỗi tay ôm lấy Bùi Văn Tuyên.
Dường như Bùi Văn Tuyên không hề phát hiện bất cứ chuyện gì, nàng ôm lấy hắn, áp má vào trong lồ ng ngực hắn, Bùi Văn Tuyên vươn tay một cách tự nhiên, ôm nàng vào trong ngực, cách tay rộng lớn khoác lấy lưng nàng, không để chút mưa gió nào có thể xâm nhập.
Hắn vẫn ngủ nhưng nỉ non một tiếng “Dung Dung” rồi nhẹ nhàng vỗ về lưng nàng, giọng nói vẫn dịu dàng như trước, mang theo giọng dỗ dành như dỗ con nít: “Ngủ đi, ta ở đây.”
Lý Dung khóc đến mức mệt mỏi, nghe thấy tiếng thở của Bùi Văn Tuyên, cuối cùng nàng cũng ngủ. Chờ đến khi nàng ngủ say, Bùi Văn Tuyên nghe tiếng người náo nhiệt dần dần vang lên ngoài xe ngựa, từ tử mở mắt.
Lý Dung ngủ cũng không sâu, không mất bao lâu đã đến phủ công chúa. Bùi Văn Tuyên ôm nàng vào phủ, vừa bước vào, Thượng Quan Nhã đã đưa người ra đón, có vẻ khá lo lắng: “Sao rồi, điện hạ thế nào rồi?”
“Gọi đại phu trước đi.”
Bùi Văn Tuyên quay đầu lại phân phó Tĩnh Lan đang đi theo bên cạnh.
Lý Dung nằm trong lòng Bùi Văn Tuyên, ngước mắt nhìn thoáng qua Thượng Quan Nhã với gương mặt lo lắng bên cạnh. Chờ đến khi Bùi Văn Tuyên ôm nàng vào phòng ngủ, ngồi xuống, đại phu cũng đã chạy vào.
Lý Dung vừa mới quay về, điều quan trọng nhất chính là tình hình của nàng, mọi người đều chờ đại phu chẩn đoán cho Lý Dung, mấy y quan ngự dụng trong phủ công chúa thay phiên nhau bắt mạch, một lát sau, Triệu y quan – người đứng đầu bước lên, xin chỉ thị của Lý Dung: “Điện hạ, ta và mấy vị đại phu khác đến phòng nhỏ trao đổi kết quả một chút trước.”
Lý Dung gật đầu, Thượng Quan Nhã lập tức sốt ruột: “Điện hạ là…”
“Thượng Quan tiểu thư không cần lo lắng.” Triệu y quan cung kính nói: “Điện hạ cũng không có gì đáng ngại, chỉ là chuyện kê đơn thuốc, vi thần cần thương nghị với mấy vị y quan khác.”
Nghe nói như vậy, mọi người đều yên lòng. Bùi Văn Tuyên tự mình mở cửa cho y quan, cung kính nói: “Các vị, xin mời.”
Mấy vị y quan nói lời cảm ơn Bùi Văn Tuyên, lục tục bước ra khỏi phòng, chờ sau khi bọn họ đều đi khỏi, Thượng Quan Nhã lập tức cho những người bên cạnh lui xuống, vội vàng nói: “Điện hạ, Thái tử không sao, ngài đừng lo lắng.”
Lý Dung nghe nói như vậy thì động tác khẽ ngừng một chút, một lát sau mới khôi phục thái độ bình thường, gật gật đầu.
Thượng Quan Nhã không phát hiện sự bất thường của Lý Dung, chỉ hỏi: “Điện hạ, đêm qua Tô Dung Khanh ngã xuống cùng người, hắn sao rồi?”
“Không biết.” Lý Dung lắc đầu: “Hắn đã cứu ta, sau đó thì bỏ chạy.”
Thượng Quan Nhã mím môi, Lý Dung thấy sắc mặt Thượng Quan Nhã không được tốt lắm, không kiềm chế được, hỏi: “Nhưng đã có chuyện gì?”
“Thật ra cũng không liên quan nhiều đến Tô Dung Khanh cho lắm.” Thượng Quan Nhã mím chặt môi: “Hôm qua Lý Thành chưa chết, hiện nay đã nhặt được mạng, đang ở trong phủ Túc vương.”
“Chưa chết à?”
Giọng Lý Dung rất bình tĩnh, dường như đã sớm biết. Thượng Quan Nhã đang nghĩ đến chuyện trong lòng, hoàn toàn không chú ý đến sự khác thường trong giọng nói của Lý Dung. Bùi Văn Tuyên ngẩng đầu liếc mắt nhìn Lý Dung một cái rồi lại nhanh chóng thu hồi ánh mắt, châm trà cho hai người.
Thượng Quan Nhã gật đầu, hơi lo lắng: “Lúc đó không chết, Hoa Nhạc nói Túc vương liên tiếp gọi Nhu phi, bệ hạ xót cho Túc vương điện hạ nên đã thả Nhu phi từ trong đại lao ra để chăm sóc Túc vương. Hiện nay phủ Túc Vương bị Nhu phi nắm trong tay, không ai có thể ra vào.”
Lý Dung không nói tiếng nào. Bùi Văn Tuyên bưng trà cho Lý Dung, Lý Dung gật đầu nhẹ một cái, coi như lời cảm ơn, nàng ôm chén trà ấm trong lòng bàn tay, giọng rất khẽ: “Ngươi đang lo lắng chuyện gì chứ?”
“Điện hạ.” Thượng Quan Nhã mím môi: “Ngươi nói xem, nếu Lý Thành còn sống, bệ hạ…”
“Đây là lý do tốt nhất để bệ hạ diệt trừ Thái tử.”
Lý Dung nói tiếp lời Thượng Quan Nhã, nàng hiểu được ý của nàng ấy. Thượng Quan Nhã nghe thấy Lý Dung nói thẳng ra như vậy thì cắn chặt răng, nói thẳng: “Đúng, bây giờ ba vạn binh mã của Tiêu Túc đã lên đường, bây giờ lại có Lý Thành làm lý do, điện hạ, tiếp theo bệ hạ muốn làm gì còn không phải đã rõ ràng rồi sao?”
“Thế thì sao?”
Lý Dung vuốt v e cạnh chén trà, trên mặt không vui không giận: “Rốt cuộc ngươi muốn nói gì?”
“Điện hạ.” Thượng Quan Nhã hít sâu một hơi, nói thẳng vào vấn đề, đón ánh mắt Lý Dung: “Bây giờ bên trong Hoa Kinh, những người có được binh quyền đó là Ngự lâm quân của bệ hạ, Vũ lâm vệ của Thái tử, bốn quân thủ thành chia ra do các tướng lĩnh của Thượng Quan thị, Bùi thị, Tô thị và Trữ vương, còn có phủ công chúa của điện hạ và thêm Đốc tra tư.”
Nghe thấy Đốc tra tư, Lý Dung không khỏi nở nụ cười. Thượng Quan Nhã cảm thấy nụ cười của Lý Dung mang theo vài phần châm chọc, nàng ấy chỉ cho rằng bây giờ tâm trạng của mình không ổn định, không thể hiểu được ý của Lý Dung nên sơ suất bỏ qua, tiếp tục nói: “A Nhã cảm thấy, chúng ta hoàn toàn có sức để đánh một trận, thay vì ngồi chờ chết, chi bằng chủ động xuất kích.”
“Chủ động xuất kích?” Lý Dung ôm tách trà ấm, nửa cười nửa không.
Trong lòng Thượng Quan Nhã khẽ run rẩy, nhưng nàng vẫn nói tiếp: “Nếu bệ hạ động thủ với Thượng Quan thị hoặc Thái tử trước, Thượng Quan thị nguyện dốc toàn lực liên thủ cùng điện hạ, phò mã để phụ tá Thái tử đăng cơ, không giấu một binh một tốt nào!”
Lời này vừa nói xong là một sự trầm mặc kéo dài thật lâu.
Thượng Quan Nhã chờ Lý Dung trả lời, tim đập dồn dập.
Ngay lúc này, bên ngoài truyền tới tiếng Tĩnh Lan thông báo: “Điện hạ, Thôi Ngọc Lang Thôi đại nhân cầu kiến.”
[Câu chuyện nhỏ]
Lý Dung: “Chàng không thương ta.”
Bùi Văn Tuyên: “Không phải, ta không có…”
Lý Dung: “Chàng nhìn chàng thất thố kìa.”
Bùi Văn Tuyên: “Được rồi, ta không thương nàng, nàng yêu ta là được.”
Lý Dung: “Vậy mà chàng lại không thương ta?!! Ta nói cho chàng biết chàng chết chắc rồi!”
Bùi Văn Tuyên: …
Lý Dung: “Quả nhiên trong lòng chàng có Tần Chân Chân.”
Bùi Văn Tuyên: “Ta không có.”
Lý Dung: “Chàng nhìn xem, chàng lắp ba lắp bắp…”
Bùi Văn Tuyên: “Được rồi, nàng cảm thấy có thì có.”
Lý Dung: “Vậy mà trong lòng chàng lại thật sự có Tần Chân Chân?!! Ta nói cho chàng biết chàng chết chắc rồi!”
Bùi Văn Tuyên: “…”
Lý Dung: “Chúng ta chia tay đi.”
Bùi Văn Tuyên: “Được.”
Lý Dung: “Vậy mà chàng dám chia tay với ta?!! Ta nói cho chàng biết chàng chết chắc rồi!”
Bùi Văn Tuyên: “…”