Chương 145: Châm chọc
Lý Dung nhìn Bùi Văn Tuyên vô cùng thuận lợi ngồi dậy, lập tức vỡ lẽ, nàng nhíu mày nói, “Chàng gạt ta?”
“Chỉ là kế sách tạm thời thôi”, Bùi Văn Tuyên vội vã nói, “Ta có thể giải thích”
Lý Dung nghe vậy tức đến nỗi phì cười, nàng định nói gì đó song cuối cùng lại chỉ hô to, “Dừng xe!”
“Đừng, đừng mà!”, Bùi Văn Tuyên đứng dậy kéo Lý Dung lại, “Nàng đừng nổi giận, ta thật sự chỉ vì bất đắc dĩ mới làm vậy. Ta sẽ giải thích hết với nàng, được không?”
Lý Dung không thèm để ý đến hắn, khi xe ngựa đã dừng lại, nàng đẩy hắn ra, quay người định xuống xe.
Vì nàng dùng lực quá lớn, Bùi Văn Tuyên thật sự bị nàng đẩy ngã xuống đất, vô tình đè trúng vết thương khiến hắn không khỏi hít ngược một hơi. Lý Dung nghe thấy tiếng hít hà của người phía sau, bước chân hơi chững lại, lúc nàng quay đầu lại thì thấy Bùi Văn Tuyên đang ngồi dưới đất, vết thương trên vai đã bắt đầu rỉ máu. Sắc mặt Lý Dung chợt thay đổi, nàng nhanh chóng quay lại đỡ hắn lên, “Chàng đang tự tìm chết đó hả?”
Bùi Văn Tuyên nương theo sức nàng nằm lên giường, Lý Dung gọi đại phu đến, đại phu lại lên xe, giúp hắn băng bó vết thương lần nữa.
Lúc băng bó, Lý Dung nhìn vết thương của Bùi Văn Tuyên, còn Bùi Văn Tuyên thì nhìn chằm chằm nàng. Đợi đến khi đã thay băng vải mới xong, đại phu và hạ nhân đều lui xuống, Bùi Văn Tuyên mới dè dặt vươn tay ra khỏi chăn hướng về phía tầm tay Lý Dung, sau đó khẽ chạm vào nàng, nhỏ giọng nói: “Ban nãy ta chỉ đang diễn kịch cho mọi người xem thôi nên không tiện giải thích với nàng, nàng đừng giận mà, được không?”
Lý Dung bị sự việc ban nãy làm phân tâm nên cơn giận đã vơi đi ít nhiều, cũng biết Bùi Văn Tuyên làm việc gì cũng có suy tính riêng, nàng cúi đầu nhìn hoa văn trên chăn gấm, nhàn nhạt nói: “Chàng có tính toán gì, nói đi.”
“Hôm nay Nhu phi bảo ta đi khuyên nhủ những sĩ tử còn lại đừng tiếp tục truy cứu chuyện bị cướp mất suất thi nữa. Nếu họ đồng ý thì sẽ để họ tham gia khoa cử như thường, ngoài ra còn sẽ thưởng thêm một bút bạc. Nhưng nếu họ không đồng ý…”
Dù Bùi Văn Tuyên không nói tiếp nữa nhưng bấy nhiêu đó thôi cũng đủ để Lý Dung hiểu được tình hình. Nàng khẽ gật đầu, chậm rãi nói: “Nhu phi hẳn đang muốn một công đôi việc. Một mặt muốn lấy cái danh tốt giúp dân lấy lại công bằng, một mặt lại không muốn đắc tội quá nhiều thế gia.”
Lý Dung nâng mắt nhìn hắn: “Cho nên chàng cố ý đến phủ Vương Hậu Văn gây chuyện, mục đích là để Vương Hậu Văn có cớ bắt mình?”
Vương Hậu Văn dù sao cũng là Lại bộ Thượng thư, trực tiếp xông vào nhà ông ta như vậy, hắn làm sao có thể toàn thân rút lui?
🌸 Xem ở Wattpad chính thức để ủng hộ editor nhé 🌸
“Đúng vậy,” Bùi Văn Tuyên gật đầu: “Nhưng ta lại không ngờ Tô Dung Khanh sẽ đến đó. Y đã ra mặt, ta lo y sẽ mượn cơ hội này giết ta, nên ta âm thầm cho thị vệ đi theo bảo vệ suốt cả đường đi, đồng thời nói chuyện phiếm với y nhằm kéo dài thời gian, đợi Điện hạ đến cứu.”
“Vậy lý do chàng cố ý để mình bị chém một nhát là gì hả?” Lý Dung nhíu mày hỏi, Bùi Văn Tuyên ngượng ngùng khẽ sờ mũi đáp: “Thì, vị trí Hình bộ Thượng thư không phải còn chưa được quyết định sao?”
Nếu lúc hắn đang bị Tô Dung Khanh giải đi không may gặp phải chuyện gì thì Tô Dung Khanh ít nhiều sẽ bị liên lụy.
Lý Dung hiểu được tinh toán của hắn nhưng chỉ cúi đầu suy tư không nói. Bùi Văn Tuyên thấy vậy liền duỗi tay muốn ôm nàng vào lòng, đồng thời lên tiếng trấn an: “Là ta tự khiến mình bị thương, tất cả đều có chừng mực hết, nàng cũng đừng lo lắng quá.”
“Chàng lo mà dưỡng thương cho đàng hoàng đi.”
Lý Dung dùng quạt ngăn cánh tay đang duỗi về phía mình của hắn, nhàn nhạt nói: “Dưỡng thương xong rồi, ta sẽ tính sổ với chàng sau.”
Nói xong Lý Dung đỡ hắn nằm xuống, Bùi Văn Tuyên nhìn cô nương tuy đang xụ mặt nhưng động tác lại cực kì nhẹ nhàng trước mắt không khỏi bật cười thành tiếng.
Lý Dung khẽ liếc hắn một cái: “Chàng cười cái gì?”
“Ta còn tưởng Điện hạ sẽ xử lý ta ngay nữa.”
“Đều chừng này tuổi rồi…” Lý Dung ngồi bên cạnh hắn: “Dù muốn tính sổ với chàng cũng sẽ không chọn ngay lúc này. Chốc nữa ta sẽ vào cung một chuyến, chàng cứ về nghỉ ngơi trước đi.”
Bùi Văn Tuyên đáp một tiếng, thấy Lý Dung đang ngẩn người, hắn vươn tay ra, nắm lấy bàn tay nắm thành quyền của Lý Dung để bên người mình, giọng nói mang đầy sự dịu dàng: “Điện hạ, ban nãy nàng nói gì với Tô Dung Khanh vậy?”
“Hửm?” Lý Dung quay đầu sang, dường như không ngờ hắn sẽ thấy tò mò về chuyện này.
Ban nãy lúc nàng nói chuyện với Tô Dung Khanh đương nhiên sẽ dùng âm lượng mà người khác không thể nghe lén được. Do đó Bùi Văn Tuyên cũng chỉ có thể nhìn thấy cảnh hai người giằng co qua lại mà thôi. Lý Dung nghĩ một chốc mới đáp: “Chỉ là nói mấy câu tàn nhẫn với y thôi.”
“Nhưng ta thấy lúc Điện hạ xoay người đi, nét mặt của Người dường như mang theo sự đau khổ.”
Bùi Văn Tuyên tiếp tục truy vấn, Lý Dung vốn dĩ không muốn trả lời nhưng khi nhìn vào đôi mắt mang theo ý cười của Bùi Văn Tuyên, nàng bỗng chững người.
Nàng đoán Bùi Văn Tuyên vô cùng để tâm chuyện này nên sau vài giây im lặng ngắn ngủi, nàng khẽ cười khổ, chậm rãi nói: “Ta chỉ đang cảm thán nuôi một con chó lâu như vậy cũng phí không ít tâm sức, nhưng đến cuối cùng nó lại chẳng thân thiết với mình được.”
“Việc con người y như vậy cũng đâu phải là chuyện ngày một ngày hai.” Bùi Văn Tuyên có chút tò mò: “Lúc biết y là người giết Điện hạ, Điện hạ không hề đau lòng, vậy vì sao bây giờ lại quan tâm đến chuyện này chứ?”
Lý Dung không nói gì, Bùi Văn Tuyên chỉ im lặng chờ, bánh xe chậm rãi cán qua đất đá, phát ra từng tiếng cồm cộp.
“Có lẽ vì… chuyện y giết ta, đã nằm trong dự liệu rồi chăng?” Lý Dung lắc đầu cười: “Nhưng việc ta ngay cả bản thân mình là người thế nào cũng không hiểu, lại nằm ngoài dự liệu của ta.”
“Được rồi,” Lý Dung xoay mặt đi, giúp hắn vén lại chăn: “Lòng dạ chàng hẹp hòi thật đấy, kiếp trước có thấy chàng tính toán chi li bao giờ đâu, cớ gì kiếp này chuyện gì cũng so đo như thế chứ?”
“Thật ra kiếp trước, ta cũng so đo tính toán lắm.”
Bùi Văn Tuyên không hề cố ý giấu giếm đáp, Lý Dung bật cười hỏi: “Ồ? Vậy sao ta lại không biết nhỉ?”
“Ta đã từng có lúc muốn giết chết y.”
Động tác Lý Dung chợt khựng lại, giọng Bùi Văn Tuyên vang lên khe khẽ: “Thời điểm nàng muốn hòa ly với ta vì chuyện của y, ta đã từng nghĩ xem liệu mình có nên giết y không.”
“Vậy tại sao chàng không làm?”
Lý Dung tỏ vẻ chẳng bận tâm, hỏi đùa: “Giết y rồi, nói không chừng chúng ta có thể sống thêm được mấy năm.”
“Đúng vậy, ta cũng thấy hối hận,” Bùi Văn Tuyên nằm nhìn Lý Dung, cười nói: “Nhưng lúc ấy nếu y chết rồi, chẳng phải nàng sẽ nhớ y cả đời sao?”
“Chuyện này thì ta không nói trước được.”
Màn xe lắc lư lúc lên lúc xuống, Lý Dung khẽ liếc nhìn ra ngoài, chẳng bao lâu nữa họ sẽ đến phủ Công chúa. Lý Dung khẽ vỗ chăn nói: “Chàng ngủ chút đi.”
“Điện hạ đang đưa ta về phủ sao?”
“Lên xe ngựa của ta rồi còn muốn đi đâu nữa?”
Lý Dung bật cười, khẽ vỗ lên mặt hắn: “Theo ta về phủ Công chúa nhé, Bùi đại nhân?”
“Vậy còn phía Bệ hạ…” Bùi Văn Tuyên nhíu mày, Lý Dung cười nói: “Vì ta vẫn còn lưu luyến si mê Bùi đại nhân nên hôm nay khi biết Bùi đại nhân muốn gặp mặt nữ tử khác đã đích thân đến bắt gian. Sau đó khi phát hiện Bùi đại nhân gặp nạn, ta đã bắt Bùi đại nhân về phủ, chàng thấy lý do này thế nào?”
Bùi Văn Tuyên suy ngẫm một chốc mới nâng cánh tay không bị thương lên gối ra sau đầu, gật đầu nói: “Được.”
Hai người vừa về đến cổng phủ Công chúa đã nghe thấy tiếng nói mang theo chút thấp thỏm của xa phu truyền vào: “Điện hạ…”
Lý Dung nghe vậy nhanh chóng vén màn xe lên, lọt vào mắt nàng chính là hình ảnh thị vệ đắc lực của Nhu phi đang đứng canh trước cổng, gã lạnh lùng nói: “Bình Lạc Điện hạ, Người làm trái lệnh cấm, tự tiện rời khỏi phủ…”
“Vậy đã sao?”
Nghe xong, thị vệ hoàn toàn sững sờ trước câu nói “vậy đã sao” kia của Lý Dung. Lý Dung cười lạnh nói: “Ngươi đến hỏi tội ta, chi bằng về hỏi lại chủ tử của ngươi, điều tra vụ Trần Hậu Chiếu lâu như vậy rồi sao chẳng có tý manh mối nào vậy? Ta hứa với Phụ hoàng sẽ chịu phạt cấm túc, tất cả chỉ vì ta nể mặt Phụ hoàng thôi, bà ta đừng có cậy đó mà lên mặt*, cho rằng Bình Lạc ta đây là người dễ bị ức hiếp!”
(Gốc: 拿着鸡毛当令箭)
“Ngươi trở về nói với bà ta, nếu bà ta còn dám để nữ nhân không đứng đắn kia lượn lờ trước mặt Phò mã, nàng ta không biết xấu hổ, ta không ngại giúp đỡ cào nát gương mặt kia đâu!”
Lý Dung mắng xong, ai nấy đều ngẩn người và đều không hiểu lắm chuyện Lý Dung mắng nữ nhân “không đứng đắn” là có ý gì.
Bùi Văn Tuyên nghe thấy Lý Dung lớn tiếng quát mắng, nhanh chóng giả vờ bất tỉnh. Lý Dung trực tiếp bảo người đi lên nâng Bùi Văn Tuyên xuống xe. Thị vệ kia vừa nhìn thấy Bùi Văn Tuyên, lập tức nói: “Điện hạ, đây là mệnh quan triều đình…”
“Đây là Phò mã trước của ta!” Lý Dung đúng lý hợp tình nói, đứng chắn ngay trước mặt thị vệ: “Nếu chàng đã thành hôn với ta vậy thì kiếp này luôn là người của ta! Dù có chết, chàng ấy cũng phải chết trong phủ của ta, phủ của Bình Lạc Công chúa. Nếu ngươi một mực chắn đường, lỡ như chàng chết ở đây, ta nhất định sẽ lấy mạng ngươi!”
“Tránh ra! Nâng vào đi!”
Lý Dung chỉ tay về phía phủ, bản thân thì đứng chắn trước mặt nhóm thị vệ, từ đó một con đường được dọn trống để người hầu nâng Bùi Văn Tuyên vào.
Sau khi vào phủ thành công, hai người vừa vào phòng, Bùi Văn Tuyên đã lập tức mở mắt.
“Điện hạ,” Bùi Văn Tuyên lên tiếng gọi nữ nhân ngồi trong phòng đang phe phẩy quạt, lúc Lý Dung quay sang nhìn thì Bùi Văn Tuyên dở khóc dở cười nói: “Qua hôm nay, câu chuyện Điện hạ bị sắc đẹp làm đầu óc lú lẩn hẳn sẽ lan truyền khắp triều đình”
“Việc ta vì chàng làm ra mấy chuyện như đầu óc lú lẩn còn ít sao?” Lý Dung trừng mắt nhìn hắn một cái, cười nhạo nói: “Ta khóc lóc đuổi theo chàng cả đường đi, còn bị đeo thêm tiếng xấu là nhân lúc chàng gặp nguy mà bắt ép về phủ?”
Bùi Văn Tuyên bị nàng chọc cười, hắn vẫy tay với Lý Dung.
Lý Dung đi đến trước mặt hắn, ngồi xuống mép giường, nhướng mày hỏi: “Sao vậy?”
“Điện hạ, ta có vấn đề này muốn hỏi nàng, nàng có thể thành thật trả lời ta được không?”
Dường như chuyện này Bùi Văn Tuyên phải sau hồi lâu đắn đo mới quyết định hỏi, Lý Dung nhướng mày nói: “Chàng nói đi.”
“Điện hạ, nếu không phải Tô Dung Khanh giết chúng ta…” Bùi Văn Tuyên có chút khó khăn hỏi: “Chúng ta vẫn sẽ sống bên nhau sao?”
Lý Dung không ngờ hắn sẽ hỏi chuyện nàng, thấy nàng ngẩn người, Bùi Văn Tuyên mỉm cười nói: “Ta chỉ thuận miệng hỏi thôi, đơn thuần là suy đoán, nàng đừng nghĩ nhiều.”
“Vậy chàng còn hỏi làm gì?”
Bùi Văn Tuyên lập tức nghẹn lời, thấy vậy Lý Dung bật cười, vươn tay ôm lấy Bùi Văn Tuyên: “Chàng yên tâm đi, dù có ra sao…”
“Ta luôn thích Bùi ca ca nhất.”
Bùi Văn Tuyên lập tức phì cười, cười đến nỗi lồng ngực cũng hơi rung lên. Hắn cúi đầu, khẽ hôn lên tóc Lý Dung, ánh trăng chiếu vào đôi con ngươi ánh màu xám bạc của hắn, tiếp theo đó là giọng nói dịu dàng vang lên: “Ta cũng thích Điện hạ nhất.”
Trong lúc Bùi Văn Tuyên ờ phủ Công chúa nghỉ ngơi, thị vệ của Nhu phi quay lại hoàng cung, thấp giọng báo cáo lại những gì Lý Dung muốn truyền đạt lại với Nhu phi. Sau khi nghe xong, Hoa Lạc tức đến nỗi đứng phắt dậy, cả giận mắng: “Cái gì gọi là nữ nhân không đứng đắn chứ? Chỉ là một tên nam nhân từng hưu mình mà tỷ ta lại tranh giành như vậy, sĩ diện của tỷ ta ở đâu? Tỷ ta có gì mà kiêu ngạo? Mẫu thân,” Hoa Lạc quay đầu nhìn Nhu phi nói: “Bậy giờ con sẽ sang chỗ Phụ hoàng, tố cáo tỷ ta dám làm trái lại lệnh cấm túc và đi cứu Bùi Văn Tuyên.”
“Được rồi,” Nhu phi vừa uống trà, vừa thong thả nói: “Việc cấm túc chỉ là vì Phụ hoàng muốn nó giữ thể diện cho chúng ta thôi, nó không làm lớn chuyện đã phải cám ơn trời đất rồi, con đừng tự gây thêm phiền phức nữa.”
Suy cho cùng, đến hiện tại, về vụ án Trần Hậu Văn, họ hoàn toàn không điều tra được manh mối nào khác cho thấy nó có dính dáng đến Lý Dung.
Thứ Nhu phi quan tâm vốn không phải là Lý Dung mà là đang yên đang lành, cớ gì Bùi Văn Tuyên lại đi gây chuyện với Vương Hậu Văn.
Gây sự với Vương Hậu Văn, bây giờ còn xảy ra chuyện…
Những sĩ tử kia, phải giao cho ai đi làm thuyết khách, rồi tiếp theo đấy phải làm sao đây?
Vương Hậu Văn là Lại bộ Thượng thư, chuyện này rõ ràng có liên quan đến ông. Nhưng ông quyền cao chức trọng, có nhiều vây cánh cho nên không thể động vào được. Bùi Văn Tuyên mượn danh nghĩa của bà đến đắc tội với ông ta, bà nghĩ mình nên tỏ ý xin lỗi.
Nhu phi ngẫm nghĩ hồi lâu mới bảo người hầu viết một lá thư xin lỗi, còn gửi kèm thêm một số vàng bạc cho Vương Hậu Văn.
Song khi Nhu phi còn chưa kịp gửi chúng đi bà đã nhận được một lá thư do người của Vương gia ở ngoài cung gửi đến.
Nhu phi vội vàng cho người mở ra xem thì thấy bên trong có viết một bài vè:
Trư thực trung ô tước vội, nhất triều chi đầu hủ phượng hoàng.
Khoác hoàng đỉnh lục khẩu hàm châu, khó nén thân đục nhiễm dạ hương.
( Gốc: 猪食巷中乌雀忙,一朝枝头诩凤凰。披黄顶绿口衔珠,难掩身浊染夜香。Đại ý: một con chim đen tất bật trong con hẻm Cơm heo, một ngày kia lại được bay lên cành cao làm phượng hoàng khoe mẽ. Dù trên người có khoác áo choàng, miệng ngậm châu báu, cũng không che giấu được mùi phân đã thấm sâu vào cơ thể)
Nhu phi xem bài thơ kia xong, sắc mặt lập tức thay đổi. Hoa Lạc vội vàng giật lá thư xem, mới nhìn thoáng qua đã thấy phẫn nộ: “Lão già Vương Hậu Văn này thật sự làm càn quá mà! Ông ta là thứ gì chứ, sao dám nói ngài…”
Hẻm cơm heo là nơi trước đây Nhu phi từng sống, bài vè này rất có thể là một sự châm chọc đầy sâu cay.
Sắc mặt Nhu phi không hề thay đổi, sau một chốc, bà mới khẽ bật cười một tiếng.
“Tốt, tốt lắm”
13/4/2024
🌺 Góc tám nhảm 🌺
Dạo này Wattpad của Tây bị sập liên tục không thể xem bảng thông báo, nên Tây sẽ chuyển sang đăng truyện trên Facebook riêng. Sẽ lần lượt cập nhật các chương cũ sau, mọi người ủng hộ nhé 🥰
Link: https://www.facebook.com/profile.php?id=61558009680830&mibextid=ZbWKwL