Chương 142: Nghỉ ngơi
Bùi Văn Tuyên đi bắt người chưa được mấy ngày, Nhu phi đã nhận được tin mật của Tô Dung Khanh. Sau khi lướt nhìn nội dung trong thư, bà lập tức nhíu mày.
Thôi Ngọc Lang đang đứng bên cạnh dạy Túc Vương vẽ tranh, thấy sắc mặt Nhu phi lộ vẻ ưu sầu, không khỏi bật hỏi, “Nương nương đang gặp phải chuyện gì phiền lòng ạ?”
“Ngươi nói thử xem…”, Nhu phi có chút do dự hỏi Thôi Ngọc Lang, “Để tên Bùi Văn Tuyên này đi làm việc, ta có thể yên tâm không?”
Thôi Ngọc Lang nghe vậy, nhanh chóng nhìn thoáng qua lá thư trong tay Nhu phi, trong lòng đại khái đoán được vài phần, chắc hẳn có ai đó báo với Nhu phi những hành động của Bùi Văn Tuyên không ổn. Hắn khẽ cười nói, “Có yên tâm hay không, chỉ cần chờ xem kết quả thế nào thôi, không phải sao ạ? Chỉ cần lợi dụng Bùi Văn Tuyên cho tốt, nương nương cò gì phải lo lắng chứ?”
Nhu phi không nói gì, Thôi Ngọc Lang chế nước đã đun sôi vào ấm trà, chậm rãi phân tích, “Dù sao Bùi Văn Tuyên cũng đang nằm trong tay nương nương. Nếu hắn làm tốt, nương nương cứ tiếp tục dùng hắn. Nếu làm không tốt thì cứ đẩy hắn ra chịu tội là được, vì suy cho cùng hắn không phải người của Đốc tra ti. Dù sao trên triều ai nấy đều có lập trường của riêng mình, nếu hiện tại nương nương động vào đám người thế gia…”, Thôi Ngọc Lang lần lượt rót trà vào những ly nhỏ, nâng mắt nhìn Nhu phi, nhẹ nhàng cười, “Chắc chắn sẽ có người không chịu để yên đâu”
Nhu phi nghe Thôi Ngọc Lang nói vậy, tự suy ngẫm một phen.
Mối quan hệ giữa Bùi Văn Tuyên và Bình Lạc rất phức tạp, bà không dám quá tin hắn, nhưng Tô Dung Khanh xuất thân từ thế gia, hiện tại sửa lại chế độ khoa cử chính là việc sẽ khiến thế gia suy yếu, vậy bà có lý do gì để hoàn toàn tin vào Tô Dung Khanh?
“Ngươi về báo lại với đại nhân nhà mình…”, Nhu phi nâng mắt nhìn người đưa thư, nhàn nhạt nói, “Bổn cung tự có cân nhắc, cảm ơn đại nhân nhắc nhở”
Người nọ nghe vậy, lập tức quay về Tô phủ.
Tô Dung Khanh ngồi trong đình uống trà, nghe câu trả lời của Nhu phi, sắc mặt y không chút thay đổi, ánh mắt nhìn chằm chằm vào ly trà.
Người hầu thân cận của y, Tô Tri Trúc, không kiềm được nhíu mày, “Công tử, Nhu phi không nghe chúng ta khuyên bảo, vậy thì…”
“Không sao”
Tô Dung Khanh nâng tay ngăn Tô Tri Trúc lại, y cầm ly trà lên hỏi, “Phía Tây Bắc đã sắp xếp xong chưa?”
“Xong rồi ạ”
Tô Tri Trúc kiên định đáp, “Mọi thứ đều được làm theo những gì đại nhân căn dặn”
“Ừm”, Tô Dung Khanh gật đầu, thần sắc đầy kiên định, “Vậy không cần quan tâm nữa”
“Nhưng mà Nhu phi nương nương…”
“Nếu bà ta muốn tự tìm chết…”, Tô Dung Khanh quay đầu nhìn Tô Tri Trúc, “Như thế không phải càng tốt sao?”
Tô Tri Trúc ngẩn người, Tô Dung Khanh chuyển sang vấn đề khác, “Hiện tại, tham mưu bên cạnh bà ta là ai?”
Tô Tri Trúc nghe vậy lập tức hồi thần đáp, “Là Thôi Ngọc Lang ạ”
“Cho người giám sát hắn”, Tô Dung Khanh uống một ngụm trà, “Những việc còn lại, không cần quan tâm”
Không bị Tô Dung Khanh chen ngang quấy nhiễu, Bùi Văn Tuyên làm việc vô cùng thuận lợi. Sau khi hắn giúp Nhu phi bắt hết những người của Thượng Quan gia về Đốc tra ti, thanh danh của Nhu phi ở Hoa Kinh có thể nói nổi như cồn.
Vị quý phi với xuất thân bình dân này không sợ quyền quý, sẵn lòng đứng ra đòi lại công bằng cho người dân, nên chỉ trong thời gian ngắn, thanh danh của Nhu phi và Túc Vương như thủy triều dâng cao, ngay cả ở những nơi xa xôi cũng bắt đầu có người ủng hộ Túc Vương.
Có được danh tiếng, Nhu phi cũng bắt đầu thu tay lại, suy cho cùng bà chỉ muốn diệt trừ bè đảng dị kỷ chứ không phải thật sự muốn đòi lại công bằng cho người dân.
Gần đây, người của các thế gia lũ lượt đến bái kiến phủ Túc Vương, đám con cháu thế gia bình thường vẫn luôn khịt mũi khinh thường bà hiện đều phải ăn nói khép nép, khom lưng uốn gối với bà, vàng bạc châu báu cũng chảy vào túi bà không ngớt. Tuy ngoài mặt Nhu phi và Hoa Lạc không có biểu hiện gì, nhưng trong lòng nhiều ít vẫn có chút kích động khó kìm nén nổi.
Trong lúc tâm trạng đang tốt, hai người họ không khỏi rảnh rang nhớ đến chuyện Bùi Văn Tuyên và đều thấy hắn là một người khá tốt.
Nhu phi đang đắn đo không biết nên làm thế nào để kéo Bùi Văn Tuyên về phe mình, lúc này, Hoa Lạc nghĩ một chốc chợt nói, “Chi bằng chúng ta gả Vi tỷ cho hắn đi?”
Nhu phi nghe vậy liền quay đầu sang, vẻ mặt lộ ra chút kinh ngạc.
Hoa Lạc chớp mắt tự biết mình lỡ lời, vội vàng sửa sai, “Con nói đùa thôi, mẫu hậu đừng phạt con”
“Phạt con cái gì chứ?”, Nhu phi nghĩ một chốc không khỏi bật cười, “Ta còn thấy chủ ý của con rất tốt nữa kìa”
Nhu phi nghiền ngẫm tự nói, “Không gả cho Thái tử được, ít ra cũng nên có chút tác dụng khác”
Những lời cuồng vọng của mẹ con Nhu phi đại khái đều được truyền đến tai Lý Dung. Lý Dung bị phạt cấm túc trong phủ nên đã xem những việc này là thứ tiêu khiển giải sầu.
Từ ngày Nhu phi đắc sủng, nghe bà nói mình kiệt sức và mệt mỏi, Lý Minh đã miễn cho bà không cần thực hiện nghĩa vụ thăm hỏi vấn an. Chưa bàn đến Hoàng hậu, ngay cả Thái hậu, Nhu phi cũng không cần đến thỉnh an. Dù ngoài mặt Thái hậu không tỏ thái độ gì song bà đã cho thị nữ mang một thước dây đến cho Nhu phi, cố ý truyền lời rằng, “Nương nương có biết cái gì gọi là chừng mực* không?”
(Gốc, 分寸, tách từng chữ là đơn vị đo lường nhưng ghép lại sẽ mang ý có chừng mực)
Vô lễ với người của Thượng Quan gia cũng đã đành, bà ta còn thích khoe khoang. Trong lần cung yến gần đây nhất, bà ta ngay mặt trước mặt mọi người chê bai nho do Hoàng hậu chuẩn bị không ngon, sau đó còn cho người mang loại nho tươi ngon nhất được nhập thẳng từ Tây Vực ra chia cho mọi người.
Lúc nói chuyện phiếm thì thích bàn chuyện quốc sự, bình phán sai lầm này nọ, từ đó khiến ai trong hậu cung cũng thấy phiền.
Mỗi ngày chỉ cần nghe kể lại mấy chuyện này thôi đã đủ khiến Lý Dung vui vẻ. Hằng ngày, Tịnh Lan luôn đứng hầu Lý Dung nghe chuyện của Nhu phi, chỉ mới một hai tháng, nàng thấy được Nhu phi dường như đã biến thành một người khác.
Nàng không khỏi có chút khó hiểu hỏi, “Điện hạ, Nhu phi nương nương không phải là một người ngu ngốc, nhiều năm sống trong cung, thanh danh cũng không tệ lắm, sao hiện tại lại…”
Tịnh Lan không tiện nói tiếp nữa, Lý Dung bật cười, nàng cầm một quả nho đã được rửa sạch đặt trong mâm bên cạnh lên, chậm rãi hỏi, “Ngươi biết điểm đáng sợ nhất của quyền lực là gì không?”
Lý Dung ngẩng đầu lên, khẽ cười nhìn nàng nói, “Nó nằm ở chỗ, khi quyền lực dường như đã nuốt trọn một người song người đang bị nó ăn mòn đến không còn xương cốt lại chẳng mảy may hay biết gì”
“Trong cuộc đời của rất nhiều người, đôi lúc sẽ đạt được chút quyền lực đến một cách vô cùng bất ngờ, giả như làm được chức quan nhỏ, kiếm được một số tiền, được đề tên trên kim bảng, thậm chí thành tích đứng đầu trong trường học. Tất cả những chuyện này sẽ khiến họ đột nhiên nảy sinh một loại ảo giác, và trong ảo cảnh đó, bọn họ sẽ thả bay hành vi và lời ăn tiếng nói của mình, cảm thấy mọi người sẽ tiếp thu nó như lẽ dĩ nhiên”
“Cho nên, cách đơn giản nhất để hủy diệt một người chính là khiến họ đột nhiên sở hữu thứ vốn dĩ được cho là nằm ngoài tầm với của bản thân”
Lý Dung nhét quả nho vào miệng, ngắm nhìn chú bướm đang bay lượn cách đó không xa, bên môi vẫn mang theo nét cười, “Dù ngươi chẳng làm gì cả, họ cũng sẽ đi vào con đường bị hủy diệt mà thôi”
Tịnh Lan nghe xong chẳng nói gì, Lý Dung nhai nuốt quả nho xong, toan nằm xuống lại nghe thấy có tiếng bẩm báo truyền từ ngoài cửa vào, “Điện hạ, có Ôn thị, mẫu thân của Bùi đại nhân, cầu kiến ạ”
Lý Dung nghe vậy không khỏi nhíu mày.
Ôn thị đến tìm nàng làm gì? Chẳng lẽ còn muốn đuổi theo mắng tiếp, mắng ở Bùi phủ nhiêu đó còn chưa đủ sao?
Tuy hiện tại Lý Dung đang bị cấm túc nhưng thị vệ đều biết nàng chẳng qua chỉ đang giả vờ, do đó dù Lý Dung không ra ngoài được song người khác vẫn có thể đến phủ cầu kiến.
Lý Dung trầm ngâm chốc lát, Tịnh Lan thật cẩn thận hỏi, “Điện hạ, có cho vào không ạ?”
Đối phương là mẫu thân của Bùi Văn Tuyên, đương nhiên không thể để mặc bà rồi. Lý Dung gật đầu nói, “Cho vào đi”
Nói xong, Lý Dung đứng dậy đến sảnh chính.
Sau khi đến nơi, nàng đã nhìn thấy Ôn thị đã ngồi đợi sẵn.
Nhìn thấy Lý Dung, bà chẳng khác gì chuột thấy mèo, thái độ câu nệ ngồi một bên, tuy rất muốn bày ra tư thái thong dong của một trưởng bối nên có song bà lại có chút không dám.
Thời điểm Lý Dung tiến vào, bà lặng lẽ điều chỉnh lại dáng ngồi những ba lần, sau khi tìm được một dáng ngồi mình vừa lòng, bà ngồi thẳng sống lưng lên. Hai người chào hỏi nhau xong, Lý Dung ngồi xuống cười hỏi, “Không biết hôm nay lão phu nhân đến đây là vì chuyện gì?”
“Điện hạ…”, mặt Ôn thị lộ ra vẻ sầu lo, “Vốn dĩ ta không nên đến làm phiền Người, nhưng có một số việc ta cần gặp trực tiếp nói rõ”
Ôn thị ngẩng đầu, vẻ mặt cực kì nghiêm túc, Lý Dung gật đầu, bình thản nói, “Ngài cứ nói đi”
“Thật ra Văn Tuyên cũng không muốn hòa ly với Người”
Ôn thị vừa mở miệng đã nói ngay vấn đề này, Lý Dung có chút muốn cười khổ, nhưng nàng cũng không nói gì, chỉ cúi đầu châm trà.
Ôn thị thấy Lý Dung như thể đã buông xuôi, lập tức nói, “Văn Tuyên đứa nhỏ này, từ nhỏ chưa từng quá yêu thích thứ gì, chỉ khi Điện hạ xuất hiện, ta mới nhìn thấy bộ dáng của nó khi thật sự thích một người. Điện hạ, thật ra thằng bé còn rất luyến tiếc Người”
“Ừm”, Lý Dung ngẩng đầu, có lệ đáp, “Những chuyện này ta đều biết cả, lão phu nhân còn chuyện gì khác không?”
“Ta còn muốn thay mặt nhi tử xin lỗi Người”
Ôn thị có chút gian nan nói, “Con ta gần đây bị hồ ly tinh mê hoặc, lén giấu mội nữ nhân trong phủ”
Tay Lý Dung hơi run lên, Ôn thị tiếp tục nghiến răng nghiến lợi nói, “Cũng may ta phát hiện sớm, cãi nhau một trận với ả, cũng khuyên Văn Tuyên lỡ lạc lối nên biết đầu quay lại, sớm đuổi nữ nhân kia đi. Nhưng nữ nhân kia thực sự không biết xấu hổ là gì, đã bị người ta thẳng mặt đuổi đi còn quyến luyến con ta, rảnh rỗi không có chuyện gì làm cứ lảng vảng bên ngoài Bùi phủ, bây giờ còn quá đáng hơn nữa!”
Trong giọng Ôn thị chứa đầy sự căm phẫn, bà rút một tờ giấy từ trong tay áo ra, “Ả ta lại dám trực tiếp viết bái thiếp gửi đến phủ, mời con ta ra ngoài dạo hồ! Người nói xem, ả ta vô liêm sĩ biết bao nhiêu!”
Lý Dung nghe vậy, không khỏi thấy khó hiểu.
Nữ nhân sống trong phủ là nàng, còn nữ nhân lảng vảng bên ngoài Bùi phủ, còn viết bái thiếp gửi đến phủ, là ai?
“Lão phu nhân, ta có thể xem bái thiếp kia không?”
Lý Dung chìa tay ra, muốn tìm hiểu tình hình rõ ràng. Ôn thị thấy Lý Dung tỏ vẻ quan tâm liền nhanh chóng đưa bái thiếp cho nàng, “Người nhìn xem, chính là con hồ ly tinh này”
Lý Dung cầm lấy bái thiếp, lướt sơ qua một lượt.
Tấm thiệp này được viết rất đúng chuẩn mực, nhưng nổi bật ở chỗ chữ người viết khá đẹp. Lý Dung hờ hững xem xong một lượt, đến phần cuối thư, nàng nhìn thấy một chữ “Hoa”.
Lý Dung hơi chững người.
Mà lúc này, Bùi Văn Tuyên đang âm thầm thương lượng bước tiếp theo của kế hoạch với Lý Xuyên, bất giác hắt xì một cái.
Lý Xuyên thấy Bùi Văn Tuyên đột nhiên hắt xì, không khỏi hỏi, “Ngươi thấy có nơi nào không khỏe sao?”
Bùi Văn Tuyên xua xua tay, “Không sao, ngài tiếp tục nói đi”
Bùi Văn Tuyên nương theo tư duy của Lý Xuyên, tiếp tục suy đoán, “Tiếp theo, Nhu phi hẳn sẽ bỏ mặc những thư sinh còn lại. Bà ta đã nhận tiền của những người kia nên chắc chắn sẽ không bắt người của họ nữa. Vì trấn an nhóm thư sinh còn lại, bà ta sẽ đưa ra hứa hẹn với họ”
“Đến lúc đó, chắc không có chuyện bà ta bảo ngươi đứng ra đàm phán đó chứ?”, Lý Xuyên nhíu mày, có chút bất an hỏi.
Bùi Văn Tuyên cười, “Bà ta đương nhiên sẽ bắt ta ra mặt, nhưng ta đã làm lụng vất vả như vậy rồi cũng nên nghỉ ngơi một chút”
“Vậy ngươi định nghỉ ngơi thế nào?”
Lý Xuyên có chút khó hiểu hỏi, Bùi Văn Tuyên mỉm cười nhìn ra ngoài phủ, “Đương nhiên là đi đến nơi mà bà ta không thể sai khiến ta để nghỉ ngơi rồi”
14/3/2024