Chương 140: Vấn đề nan giải
Lý Dung nghe vậy, vô thức quay đầu nhìn sang Bùi Văn Tuyên. Thấy Bùi Văn Tuyên dường như có chút sững sờ, Lý Dung lại nhìn đại phu, thấp giọng hỏi, “Ý của ‘Không thể quá gấp’ là, tạm thời không thể mang thai hay cả đời cũng không thể mang thai?”
Đại phu hơi chững lại, như đang do dự gì đó và cố gắng đắn đo tìm từ ngữ, Lý Dung thấy ông như thế liền bảo, “Cứ nói đừng ngại”
“Thân thể của phu nhân quá âm hàn, mạch tượng cho thấy, lúc trước phu nhân hẳn cũng từng điều trị qua. Nhưng vì phu nhân lao lực quá nhiều, nếu chỉ dựa vào thuốc, e là khó có hiệu quả. Nếu có thể bỏ hết ưu phiền, khúc mắc, chú ý điều dưỡng thật tốt, như thế sẽ không quá đáng ngại. Có điều, nói thì dễ làm thì khó, nếu phu nhân có thể tự làm được, lão hủ cũng không cần ngồi ở đây”
Lý Dung nghe vậy khẽ gật đầu, Bùi Văn Tuyên nhíu mày hỏi, “Như vậy có ảnh hưởng gì khác không?”
“Âm dương không cân bằng”, đại phu gật đầu nói, “Không chỉ riêng vấn đề con cái, nó còn ảnh hưởng đến tuổi thọ”
Bùi Văn Tuyên nghe vậy liền nắm lấy tay Lý Dung, bình thản nói, “Vậy ông ra toa đi”
Đại phu đáp một tiếng, đứng dậy đi ra ngoài viết toa.
Lý Dung quay đầu nhìn Bùi Văn Tuyên, giả vờ trêu đùa nói, “Xem ra hy vọng sinh con của Bùi đại nhân có chút trắc trở rồi”
Bùi Văn Tuyên nghe vậy liền lắc đầu, “Con cái chỉ là việc nhỏ, đầu tiên nàng phải điều dưỡng thân thể cho tốt đi”
Kiếp trước bọn họ sống với nhau suốt một năm ròng nhưng vẫn không có tin vui, hắn vốn cũng muốn đi tìm đại phu khám cho nàng về vấn đề phụ nhân, nhưng vì còn trẻ, hắn không khỏi có chút xấu hổ. Hiện giờ nghĩ lại, là do hắn quá sơ suất.
Hôm nay đại phu hắn mời đến chính là đại phu đứng đầu trong lĩnh vực điều trị thân thể cho các phụ nhân trong Hoa Kinh. Nếu ông đã nói như vậy, có lẽ không sai.
Nhưng Bùi Văn Tuyên vẫn cố ý bảo người hầu mang toa mà đại phu kia ra đến cho những đại phu khác hội chẩn lại một lần nữa mới cho ra toa thuốc cuối cùng.
Buổi tối, Lý Dung ngủ chung với hắn, đến nửa đêm, khi phát hiện hắn vẫn chưa ngủ, Lý Dung mơ màng mở mắt, không khỏi hỏi, “Sao chàng còn chưa ngủ?”
“Không có gì”, Bùi Văn Tuyên cười, kéo chăn lên bọc kín cả người Lý Dung, chỉ để lộ ra phần đầu của nàng. Hắn cúi đầu nhìn nàng, có chút chua xót nói, “Kiếp trước nàng có từng đi khám mấy vấn đề này không?”
Lý Dung nghe vậy liền biết hắn đang hỏi về chuyện con cái, Lý Dung dựa vào ngực hắn đáp, “Đương nhiên có, hơn một năm vẫn chưa có tin tức gì, mẫu thân trong cung sao không sốt ruột được? Bà đã lén tìm đại phu khám cho ta từ lâu rồi ấy chứ”
“Vậy tại sao nàng không nói với ta?”
Bùi Văn Tuyên ôm nàng, có chút đau lòng hỏi, Lý Dung khẽ cười đáp, “Một việc như không thể có con, sao ta có thể nói với trượng phu chứ? Đương nhiên phải giấu nhẹm nó đi tự mình điều trị, để tránh việc chàng có tâm tư khác”
“Sao nàng có thể nghĩ ta như vậy chứ?”, Bùi Văn Tuyên cười khổ, Lý Dung ôm lấy hắn, nhắm mắt lại, hợp tình hợp lý đáp, “Quen biết chàng chưa đến một năm, sao ta có thể tin chàng nhiều đến vậy được?”
Bùi Văn Tuyên nghe thế nhất thời cũng không biết mình nên tức giận hay vui vẻ nữa.
Một năm được sống cạnh nàng chẳng khác gì một đóa hoa quỳnh, cũng là khoảng thời gian tươi đẹp nhất trong lòng hắn, nhưng lúc ấy, Lý Dung thật ra chưa từng buông lòng phòng bị hắn.
Không phải hắn muốn trách cứ gì Lý Dung, vì hắn cũng chẳng khác gì nàng.
Tình yêu thật sự có thể khiến con người ta, chỉ trong khoảng thời gian ngắn, hứa hẹn sống chết có nhau.
Nhưng chỉ có thời gian và trắc trở mới có thể khiến họ chậm rãi trao đi chân tình.
“Sau này có gì cũng phải nói hết với ta đó”
“Biết rồi”
Lý Dung thật sự thấy phiền, sau khi do dự một chốc, nàng lại nhỏ giọng nói, “Ta sợ mình cả đời cũng không thể có con”
“Dù là vậy cũng không sao”, Bùi Văn Tuyên nhẹ giọng nói, “Vì đứa con ta chờ mong, cũng chỉ là đứa con với nàng thôi”
“Vậy chàng còn ép ta uống thuốc làm chi?”, Lý Dung lẩm bẩm, “Khẩu thị tâm phi, lừa gạt người ta không”
“Ta lo cho sức khỏe của nàng thôi”, Bùi Văn Tuyên dở khóc dở cười đáp, “Sao nàng có thể không nói lý như vậy được?”
Lý Dung hừ một tiếng, cũng không thèm nhiều lời với hắn, Bùi Văn Tuyên do dự hồi lâu mới nhỏ giọng nói, “Nàng sống ở đây, vừa hay hiện tại cũng không có việc gì làm, phải điều dưỡng cho đàng hoàng đó”
“Đừng lo gì cả, mọi chuyện đã có ta lo”
Lý Dung không nói gì, Bùi Văn Tuyên trầm ngâm, cuối cùng bổ sung, “Nàng nhìn đi, dù là kiếp trước hay kiếp này, cả đời của ta đều dành trọn cho nàng. Dù có cãi nhau dữ dội thế nào, ta đều che chở nàng, đúng không?”
Lý Dung nhắm mắt lại, lắng nghe Bùi Văn Tuyên nói, rất lâu sau, nàng mới nhẹ giọng đáp, “Ta biết”
Được Bùi Văn Tuyên bảo đảm, còn vừa hay có cơ hội thế này, Lý Dung bắt đầu nghiêm túc điều dưỡng thân thể.
Lúc Lý Dung ở nhà uống trà chơi chim, đọc sách giải trí, Nhu phi bắt đầu vội vã bắt tay vào làm việc.
Nhu phi mới nhậm chức nên có những hành động vô cùng táo bạo*, đầu tiên, bà dùng việc Trần Hậu Chiếu mất tích niêm phong phủ của Lý Dung và cấm túc nàng, sau đó hạ lệnh tìm kiếm hắn khắp Hoa Kinh.
(Gốc, 新官上任三把火, ý chỉ những người mới nhậm chức thường sẽ hồ hởi bộc lộ tài năng của bản thân để chứng minh mình xứng đáng với chức vụ, lấy đó để tạo danh tiếng)
Mà người đứng giữa hứng mũi chịu sào chính là Thượng Quan gia. Bà ta cho người đến thẳng cửa phủ Thượng Quan gia muốn bắt người, kết quả chỉ vừa đến cửa đã bị tống cổ đi.
Nhu phi tức giận đến độ suýt chút nữa bật khóc, bà cầm theo danh sách những người mình muốn bắt vào cung, tìm Lý Minh khóc lóc kể lể một trận.
Lý Minh vừa phê sổ con, vừa nhàn nhạt nói, “Bắt không được thì nghĩ cách khác đi, trẫm đã giao Đốc tra ti cho nàng là để nàng kiếm thêm việc cho trẫm làm sao? Trẫm là Ti chủ Đốc tra ti hay là nàng hả?”
“Nhưng Thượng Quan gia thật sự khinh người quá đáng, thần thiếp thật sự không còn cách nào khác”
“Không có cách này sao không nghĩ cách khác?”, Lý Minh có chút bực bội, “Ngay cả việc đến phủ Thượng Quan gia bắt một người mà nàng còn không làm được, trước kia Bình Lạc còn có thể bắt nhốt Tạ Lan Thanh mà con bé có tìm ta than vãn tiếng nào đâu?”
“Đó là vì con bé là Công chúa của Thượng Quan gia”, Nhu phi nhấn mạnh, “Thiếp thân xuất thân thường dân, ngoài ân sủng của Bệ hạ, thiếp thân không có gì cả. Nếu Bệ hạ không chịu giúp thiếp thân, thiếp thân biết phải làm sao đây ạ?”
Lý Minh nghe vậy, tay đang viết chữ hơi khựng lại, ông ngẩng đầu nhìn sơ qua bản danh sách, sau khi suy nghĩ một chốc mới nói, “Hiện tại Bùi Văn Tuyên đang quản lý chuyện khoa cử, nếu nàng không thể xác nhận bản danh sách thí sinh tham gia thì khoa cử cũng chẳng thể được tổ chức. Hắn là người rất có năng lực, để chốc nữa ta gọi hắn qua chỗ nàng, giúp đỡ nàng là được”
Nhu phi nghe Lý Minh nói xong nhất thời có chút thấp thỏm, suy cho cùng Bùi Văn Tuyên ít nhiều gì cũng dính dáng đến Lý Dung, dù hiện tại họ đã hòa ly song bà vẫn thấy không yên tâm.
Lý Minh thấy bà không nói gì, không khỏi hỏi, “Nàng còn đắn đo chuyện gì nữa?”
Nhu phi miễn cưỡng cười nói, “Dù sao Bùi đại nhân cũng còn quá trẻ, chi bằng Bệ hạ hãy đổi một vị đại nhân nào đó thành thục hơn giúp đỡ thần thiếp?”
“Nàng nghĩ trong đám cáo già kia, ai sẽ chịu giúp nàng làm mấy chuyện này?”
Lý Minh trào phúng cười, “Cũng chỉ có đám con cháu hàn tộc muốn leo lên cao mới chịu bán mạng cho nàng thôi. Bùi Văn Tuyên là một tên có dã tâm, cứ giao chuyện này cho hắn, hắn có thể giải quyết ổn thỏa. Chuyện này nàng phải làm cho tốt vào, nhưng cũng đừng nên tốt quá”, Lý Minh như có ám chỉ nói, “Nàng là mẫu thân của Thành nhi, có chuyện gì cứ để Bùi Văn Tuyên ra mặt là được”
Nhu phi nghe vậy, nghiêm túc ngẫm lại.
Bà không ngốc.
Lý Minh giao Đốc tra ti cho bà, mục đích không hề là vì giúp bá tánh lấy lại công bằng, Hoàng đế không đủ sức để quan tâm chừng ấy sinh mệnh, thứ ông muốn chính là “Đại cục” trong lòng.
Đốc tra ti, là nguồn gốc của quyền lực Lý Minh trao cho bà, là sân khấu để bà tạo được danh tiếng trong nhóm con cháu hàn môn, và cũng là chỗ dựa để bà có thể sở hữu vây cánh riêng của mình.
Chỉ khi thấy được ích lợi thực tế sau khi thân thiết với bà, người trên triều mới thật sự đặt bà, một quý phi xuất thân bình dân, vào mắt.
Hiện tại phải lấy lòng thế gia, lợi dụng cuộc nội đấu giữa các thế gia nhằm lật đổ Thượng Quan gia, giúp đỡ Túc Vương thượng vị, đồng thời, sau khi thu nhận nhóm quan viên hàn môn thi đậu khoa cử xong, lợi dụng họ cân bằng cục diện với các thế gia còn lại.
Kế hoạch Lý Minh bày sẵn cho bà, có thể nói vô cùng thâm sâu.
Cho nên bên trong xuất hiện một vấn đề bị hạn chế, trong lần sửa chế độ khoa cử này, bà không thể làm quá thẳng tay và hoàn toàn đắc tội thế gia. Song bà cũng không thể phản kích một cách không đau không ngứa, thậm chí chẳng dấy lên được chút sóng gió nào trong triều, vì nếu khiến nhóm con cháu hàn môn thấy thất vọng về mình, bà cũng không thể lập được uy tín gì trên triều.
Sau khi đắn đo những gì Lý Minh nói, Nhu phi lập tức đồng ý.
Đến chiều, Bùi Văn Tuyên vốn định vừa đến giờ sẽ về nhà ngay, kết quả, lúc đang dọn dẹp đồ đạc, Lý Minh đã cho người đến bảo hắn sang Đốc tra ti giúp Nhu phi tra án, sau này phải nghe theo lệnh Nhu phi.
Bùi Văn Tuyên nhận được ý chỉ, ngoài mặt không hề có chút bất mãn nào. Hắn mỉm cười tiếp chỉ, đợi sau khi người nọ đi rồi, hắn mới lộ ra vẻ suy sụp.
Đồng Nghiệp đứng bên cạnh thấy Bùi Văn Tuyên thay đổi sắc mặt, dè dặt hỏi, “Công tử, hình như ngài không được vui”
Bùi Văn Tuyên lạnh mặt, qua một hồi, hắn mới nói, “Phiền chết đi được”
Sau đó hắn bước ra ngoài, vừa đi vừa nhỏ giọng ra lệnh, “Quay về báo lại với phu nhân một tiếng, đêm nay ta về trễ một chút”
“Vâng?”, Đồng Nghiệp ngẩn người, chậm rãi hỏi lại, “Nhưng mà, không phải Điện hạ đã nói hôm nay ngài nhớ về sớm chút ăn cơm ạ?”
Bùi Văn Tuyên hơi chững lại, sau một hồi, hắn nói, “Ngươi… Ngươi cho người về báo lại tường tận, nói ta bị vướng chuyện Nhu phi nên phải đi một chuyến. Ta rất nhanh sẽ về nhà, bảo nàng ấy cứ ăn cơm trước đi”
Đồng Nghiệp gật đầu, Bùi Văn Tuyên lên xe ngựa, lạnh mặt ngồi xuống, chạy đến Đốc tra ti.
Lý Dung ở nhà nhàn rỗi không có việc gì làm, đích thân xuống gian bếp nhỏ chỉ huy người hầu nấu cơm, đợi Bùi Văn Tuyên trở về.
Kết quả, không đợi được người mà chỉ đợi được tin nhắn bảo hắn không về, Lý Dung vốn phấn khích đứng trong nhà bếp chỉ huy, nghe xong hứng thú lập tức không còn, thậm chí còn có chút tức giận.
Nàng một mình quay về nhà ăn nhỏ dùng cơm, nhưng chưa dùng được mấy đũa đã thấy quản gia vội vàng chạy vào, có chút kích động nói, “Phu nhân, ngài mau tìm chỗ nào đó tránh mặt một chốc đi ạ”
Lý Dung khó hiểu nhìn quản gia, lặp lại lần nữa, “Tránh mặt?”
“Lão phu nhân đến đây, nói nhất định phải gặp được đại công tử”
Quản gia vừa nói xong, Lý Dung lập tức biết là Ôn thị đến. Nàng nhanh chóng đứng dậy, chỉ huy người hầu dọn dẹp chén đũa sau đó định về phòng ngủ.
Nhưng khi nàng chỉ vừa đi tới cửa đã nghe thấy giọng Ôn thị từ bên ngoài truyền vào. Lý Dung thấy hiện tại nếu đi cũng không kịp nữa nên dứt khoát quay lại phòng, ngồi trốn sau bình phong.
Nàng vừa trốn xong đã nghe được tiếng Ôn thị từ bên ngoài truyền vào, “Ngươi đừng hòng lừa ta, mấy hôm trước Tiền cô cô còn tận mắt nhìn thấy Văn Tuyên gọi Hà ngự y đến phủ. Chuyên ngành của Hà ngự y là gì, chẳng lẽ ta không biết sao?”
Ôn thị nói xong đã nhanh chóng tiến về phía cửa, hùng hổ hỏi, “Có phải nó giấu nữ nhân nào trong phủ không?”
“Phu nhân”, quản gia biết Lý Dung trốn phía sau bình phong, sốt ruột đến độ trên trán rịn đầy mồ hôi, “Đại công tử không phải loại người đó đâu ạ”
“Hắn đương nhiên không thể làm loại người đó được!”, Ôn thị khí phách đáp, “Nếu là cô nương từ một gia đình đứng đắn, hắn phải rước dâu cưới hỏi đàng hoàng, cớ gì lại giấu giếm trong nhà? Nếu đối phương là cô nương không đàng hoàng…”
Giọng Ôn thị mang theo chút nức nở, bà ngồi phịch xuống ghế, than thở, “Cha hắn tốt như vậy, sao lại sinh ra đứa con như hắn chứ!”
Lý Dung ngồi sau bình phong phe phẩy quạt nhỏ, thầm trợn mắt.
“Một người vợ tốt như Điện hạ…”, Ôn thị vừa nói đến đây, Lý Dung lập tức rút lại vẻ xem thường, bất giác cảm thấy tán thưởng cách nói chuyện của Ôn thị. Ôn thị vừa oán trách vừa khóc thút thít, “Có gì không tốt với hắn chứ? Dù con bé có hung dữ, làm mình làm mẩy một chút, nhưng có nữ nhân nào mà không phải như thế? Điện hạ sẵn lòng thông cảm, thấu hiểu hắn, như vậy đã chẳng dễ dàng gì rồi, vậy mà hắn còn muốn hòa ly với người ta… Quả thực điên hết chỗ nói mà!”
“Phu nhân, ngài không thể nói như vậy đâu ạ”, quản gia cười khuyên, “Chi bằng ngài chờ đại công tử về rồi nói sau, được không?”
“Ta mặc kệ”, Ôn thị lau nước mắt, ngồi thẳng dậy, “Ngươi bảo nữ nhân kia ra đây, ta phải nói rõ với nàng ta, trong lòng nhi tử của ta còn có Điện hạ, hiện tại chẳng qua là vợ chồng son giận dỗi thôi, nàng ta đừng si tâm vọng tưởng hủy hoại nhân duyên của người khác!”
“Phu nhân, thật sự không có nữ nhân gì ở đây đâu ạ”
“Ta không tin”, Ôn thị ngồi ngay sảnh chính, “Nếu không có, ta sẽ ngồi ở đây chờ Văn Tuyên, chờ đến khi nó về mới thôi!”
Lý Dung nghe vậy, hai chân hơi nhói đau.
Nàng khẽ nhìn sắc trời, từ giờ mà đợi đến khi Bùi Văn Tuyên về…
Có lẽ nàng không gồng được lâu đến vậy.
“Bưng một ly trà đến cho ta”, Ôn thị ổn định cảm xúc xong nói, “Ta sẽ ngồi ở đây, hoặc giáo huấn Văn Tuyên, hoặc giáo huấn thứ lẳng lơ kia. Ngày nào Điện hạ còn chưa mất, dù là ai cũng đừng hòng bước vào cổng Bùi gia!”
Lý Dung – đồ lẳng lơ – nghe Ôn thị nói xong, một loại trải nghiệm đầy ảo diệu chậm rãi trào dâng trong lòng nàng.
Bùi Văn Tuyên không hề biết chuyện đang xảy ra ở nhà, hắn nhắm mắt nghỉ ngơi một chốc, nghe thấy xe ngựa đã đến Đốc tra ti, hắn nâng tay khẽ chà mặt. Sau khi thấy cơ mặt không còn cứng đờ nữa hắn mới khôi phục bộ dáng vui cười tươi tắn hằng ngày và bước xuống xe.
Thượng Quan Nhã được báo trước về việc Bùi Văn Tuyên sẽ đến nên đã đứng chờ sẵn ở cổng, Bùi Văn Tuyên vừa xuống xe, Thượng Quan Nhã nhanh chóng chạy đến cười nói, “Tại hạ phụng lệnh Túc Vương Điện hạ ra đây đón Bùi đại nhân”
Bùi Văn Tuyên khẽ cười, cung kính đáp, “Làm phiền rồi”
Thượng Quan Nhã vươn tay về phía trong, làm tư thế “mời” Bùi Văn Tuyên vào Đốc tra ti. Thượng Quan Nhã vừa đi vừa thấp giọng nói, “Hôm nay thẩm vấn mười mấy sĩ tử, họ đều có liên quan đến người của Thượng Quan gia, ngươi chú ý một chút”
Bùi Văn Tuyên khẽ gật đầu, không nói thêm nhiều và bước vào phòng.
Vừa bước vào hắn đã thấy Nhu phi và Lý Thành đang ngồi ở chủ vị, Hoa Lạc thì ngồi bên cạnh, xung quanh là những thị vệ họ quen dùng trong cung, phía dưới nữa mới là người của Đốc tra ti.
Hiện tại Lý Minh đang thiếu tiền nên tạm thời không thể tìm thêm tay chân giúp họ, trừ phi xảy ra chuyện gì lớn, Nhu phi chỉ có thể dùng những thủ hạ trước đây của Lý Dung. Đây cũng là lý do vì sao Thượng Quan Nhã vẫn còn làm việc ở đây.
Bùi Văn Tuyên hành lễ với Nhu phi, Nhu phi cười, nâng tay ra hiệu để hắn đứng lên, “Bùi đại nhân hẳn đã nhận được thánh chỉ đúng không?”
“Vâng”, Bùi Văn Tuyên cung kính đáp, “Có thể giúp nương nương làm việc chính là phúc của vi thần ạ”
“Làm phiền đại nhân rồi”, Nhu phi như thể ngại ngùng, thở dài nói, “Ta chỉ là một nữ nhân, có nhiều chuyện thật sự không thể giải quyết tốt, sau này vẫn mong đại nhân không chê bai và giúp đỡ nhiều hơn”
“Nương nương khách khí rồi ạ”, Bùi Văn Tuyên như có điều ám chỉ nhìn Nhu phi một cái, “Vi thần cũng xuất thân từ hàn môn, đương nhiên phải giúp đỡ nương nương nhiều hơn mới đúng, xin nương nương cứ yên tâm”
Về những gì Bùi Văn Tuyên nói, Nhu phi đương nhiên không hề tin tưởng, nhưng ngoài mặt bà cũng chẳng tỏ thái độ gì mà chỉ gật đầu nói, “Vậy gọi họ vào đi”
Bùi Văn Tuyên không nói gì, hắn bưng ly trà đặt bên cạnh lên, nhìn mười mấy sĩ tử lần lượt được dẫn vào phòng.
Nhóm sĩ tử kia đồng loạt quỳ xuống, Nhu phi nhẹ giọng nói, “Các vị hãy kể lại chuyện mình bằng cách nào phát hiện bản thân bị người khác đánh tráo bài thi đi”
Nhu phi chỉ người đứng gần mình nhất nói, “Ngươi nói trước đi”
Sĩ tử nọ nhanh chóng tiến lên, quỳ xuống nói, “Thảo dân là sĩ tử ở U Châu, tên Trương Văn Chí, năm ngoái có tham gia kì thi huyện. Tài học của thảo dân khá nổi tiếng ở nơi mình đang sống, từ nhỏ thảo dân đã là một học sinh giỏi ở thư viện, nhưng trong lần thi huyện này, thảo dân không hề trúng cử, mà người trúng cử lại là công tử Triệu Bình của huyện lệnh. Người tên Triệu Bình kia là bạn học của thảo dân, tài học bết bát, kém cỏi, thảo dân xem kết quả xong thấy vô cùng kỳ lạ. Sau này, khi đến xem những bài thi trúng cử được dán ở bảng thông cáo, thảo dân có thể nhìn ra chữ viết trên bài thi tuyệt đối không phải là chữ của Triệu Bình. Thảo dân thấy khó chịu trong lòng, vừa lúc lại nghe được chuyện ở địa phương khác có tình trạng đánh tráo bài thi nên ngay trong đêm đã đến bảng thông cáo, xem lại tất cả bài thi. Xem xong thảo dân phát hiện ở chỗ điền tên, phần giấy mỏng hơn những phần khác, mực nước cũng hơi nhòe, rõ ràng là có ai đó đã cố ý động tay chân đổi tên họ. Vì thế thảo dân liên hệ bạn tốt khắp nơi, giúp thảo dân lưu ý các bài trúng cử dán trên bảng thông cáo ở đó. Cuối cùng, trên bảng thông cáo của một huyện gần huyện của thảo dân, họ đã tìm thấy bài thi của thảo dân. Nhờ vậy thảo dân mới biết, thảo dân đã bị người khác đánh tráo bài thi và chiếm mất suất thi mùa xuân”
Theo quy củ khoa cử của Đại Hạ, để đảm bảo hiện tượng vì việc tư làm rối loạn kỷ cương ở các địa phương không xảy ra, quan chủ khảo và giám thị ở các trường thi đều là những người do Hoa Kinh phái xuống. Sau khi thi xong, tất cả bài thi của các thí sinh sẽ được thống nhất gửi về Hoa Kinh, do chính Lại Bộ đóng dấu và chấm bài, sau khi có kết quả sẽ được gửi thẳng về địa phương. Hơn nữa, triều đình còn cho dán các bài thi trúng cử lên bảng thông cáo, một là để ca ngợi sự tài hoa của các sĩ tử khoa cử, để mọi người đọc và thưởng thức, hai là để tránh việc bị người khác mạo danh, đánh cắp tên tuổi.
Nhưng việc có thể vào triều làm quan, đối với những thế gia ở địa phương mà nói, là một cám dỗ cực kì to lớn. Vì thế dù biết luật pháp Đại Hạ nghiêm cấm chuyện này nhưng điều đó vẫn không ngăn được tệ nạn đút lót tiền vào Hoa Kinh.
Khoa cử từ lâu đã là một sàn giao dịch lớn giữa các gia tộc cao và thấp, có thể được xem là mua quan bán chức một cách công khai.
Bùi Văn Tuyên lắng nghe những sĩ tử kia kể lại từng chi tiết bản thân bằng cách nào phát hiện việc bị đánh cắp bài thi, trong lòng chẳng mảy may kinh ngạc.
Nhưng nghe được một chốc, hắn chợt phát hiện một vấn đề.
Thứ nhất, những người này đều đến từ U Châu, đây là nơi Thượng Quan gia cai quản.
Thứ hai, cách mà những người này phát hiện được sự thật, có thể nói đều bằng những bài viết được dán trên bảng thông cáo.
Trước khi những bài thi được đưa vào Hoa Kinh, không một ai sẽ biết trước được người trúng cử, cho nên sẽ không có chuyện quá trình này xảy ra vấn đề.
Có thể sửa tên trên bài thi sau đó đổi suất thi cho người khác, chẳng qua chỉ nằm trong hai giai đoạn, một là sau khi chấm bài, xem tên để phân loại bài thi dựa theo địa phương; hai là lúc vận chuyển bài thi về địa phương.
Mà người quản lý hai giai đoạn này, thường thường là những đại gia tộc quản lý địa phương đó.
Bùi Văn Tuyên đại khái đã đoán được dụng ý của Nhu phi, sau khi nghe bà nói xong, hắn chỉ im lặng uống trà. Đợi đến lúc mọi người kể hết, Nhu phi nhìn về phía Bùi Văn Tuyên, cười dịu dàng hỏi, “Bùi đại nhân, ngài nghe xong chắc cũng hiểu rồi nhỉ?”
“Vi thần hiểu rồi ạ”, Bùi Văn Tuyên đặt ly trà xuống, tỏ vẻ trầm ngâm, Nhu phi nhìn hắn, thử thăm dò nói, “Vậy Bùi đại nhân cảm thấy, kế tiếp chúng ta nên làm thế nào đây?”
“Đương nhiên là phải điều tra”, Bùi Văn Tuyên lập tức đưa ra đáp án, hắn chém đinh chặt sắt nói, “Ngài nhìn mấy sĩ tử này xem, rõ ràng thi ở nơi này mà bài thi lại được dán ở nơi khác, như vậy đủ để chứng minh, kẻ đứng sau lưng ngầm đánh tráo bài thi, chức vụ ít nhất có thể quản lý việc phân phối bài thi khắp cả U Châu. Chúng ta cứ căn cứ theo manh mối này đi điều tra, xem rốt cuộc bài thi đã qua tay những ai và ai đang quản lý những chuyện này”
Nhưng nếu điều ra theo hướng này thì chẳng khác nào muốn điều tra Thượng Quan gia.
Thượng Quan gia quan hệ phức tạp, còn kèm theo chuyện đút lót tiền ở đất quản lý U Châu, sao không có chuyện có người tác oai tác oái?
Nhưng Bùi Văn Tuyên lại một mực kiên định, tỏ vẻ muốn giúp bà điều tra, Nhu phi không khỏi nhíu mày, nhất thời không biết là Bùi Văn Tuyên đang giăng bẫy chờ bà chui đầu vào lưới, hay bà từ trước đến nay đều hiểu lầm hắn.
Bùi Văn Tuyên thấy Nhu phi qua hồi lâu không đáp lời, vẻ mặt hắn vẫn bình thản như lúc đầu, không khỏi gọi bà một tiếng, “Nương nương?”
Nhu phi hồi thần, vội vã nói, “Ồ, ngươi nói đúng, chỉ là nếu điều tra, số quan viên dính líu đến chuyện này thật sự rất nhiều. Trong Hoa Kinh đều là những thế gia đại tộc, nếu muốn tra rõ, e rằng sẽ không dễ”
“Nỗi lo lắng của nương nương, vi thần hoàn toàn hiểu được. Bệ hạ phái vi thần đến đây cũng là vì giải quyết sự phiền não của nương nương”, Bùi Văn Tuyên mỉm cười, điềm đạm nói, “Nếu nương nương tin vi thần, chi bằng cứ giao mọi chuyện cho vi thần, vi thần dám đảm bảo sẽ giúp nương nương giải quyết mọi chuyện êm thấm, sạch sẽ”
Nhu phi nghe Bùi Văn Tuyên hứa hẹn như thế không khỏi bật cười.
Bà hiểu rất rõ, tiếp theo đây, số người bị liên lụy vào chính là những quan viên xuất thân Thượng Quan gia.
Bùi Văn Tuyên muốn thay bà đi bắt người, chuyện này thật sự không còn gì tốt bằng.
“Vậy ta xin cảm ơn Bùi đại nhân trước, phiền đại nhân vất vả rồi”
“Là bổn phận thôi ạ”, Bùi Văn Tuyên gật đầu, “Nương nương không cần quá lo lắng đâu”
Sau khi hai người thương lượng, cuối cùng đã thống nhất giao chuyện bắt người cho Bùi Văn Tuyên xử lý. Bùi Văn Tuyên thấy mọi chuyện đã xong xuôi liền đứng dậy cáo từ. Nhu phi dẫn Lý Thành theo, tự mình đưa Bùi Văn Tuyên ra ngoài, vừa đi bà vừa tán gẫu với Bùi Văn Tuyên, “Sau khi Bùi đại nhân hòa ly với Bình Lạc, trong nhà hẳn cũng chẳng còn ai đâu nhỉ? Ngài gấp gáp về nhà thế này, không thấy cô đơn lẻ bóng sao?”
“Nhà còn có mẹ già…”
Bùi Văn Tuyên khẽ cười, dịu dàng đáp, “Phải về sớm một chút để chăm sóc mẫu thân ạ”
(Tây: haha, nóc nhà cũng là mẫu thân ở một phương diện nào đó nha)
Nhu phi nghe vậy liền lộ vẻ tán thưởng, “Bùi đại nhân quả là một người con hiếu thuận. Thật ra có một việc, bổn cung vẫn luôn thấy khó hiểu”
“Xin nương nương cứ nói”
“Trước đây, bổn cung thấy Bùi đại nhân và Bình Lạc cũng khá yêu thương nhau, hai người với bổn cung…”, Nhu phi cười một tiếng, không nói thêm gì nữa, nhưng hai bên đều hiểu rõ ý nghĩa của câu nói dang dở kia. Nhu phi quay đầu, tiếp tục, “Hiện tại Bùi đại nhân đến giúp đỡ bổn cung, ngài trông qua chẳng có chút khúc mắc hay bài xích nào, không biết, Bùi đại nhân rốt cuộc có thái độ thế nào về chuyện Bình Lạc?”
“Vi thần vĩnh viễn đi theo Bệ hạ”, Bùi Văn Tuyên nghiêm túc đáp, “Nghe xong đáp án này, nương nương đã hiểu rõ chưa ạ?”
Nhu phi hơi nhíu mày, lúc này họ đã đi đến cổng, Bùi Văn Tuyên tạm biệt Nhu phi xong liền bước lên xe ngựa.
Sau khi xe ngựa đã đi xa, Hoa Lạc đứng phía sau Nhu phi, khó hiểu hỏi, “Nương, hắn nói vậy là có ý gì?”
Những lúc chỉ có hai người, Hoa Lạc luôn gọi Nhu phi là “Nương”, Nhu phi nghe nữ nhi hỏi vậy, khẽ cười đáp, “Ý của hắn là, việc hắn đối xử tối với Bình Lạc chỉ vì được Phụ hoàng con tứ hôn, cho nên khi Phụ hoàng không cho hắn và Bình Lạc sống cạnh nhau nữa, hắn liền hòa ly với Bình Lạc. Từ đầu đến cuối, hắn chỉ trung thành với Phụ hoàng con thôi”
Trong mắt Nhu phi mang theo chút kiêu ngạo khó lòng che giấu, “Hắn đang thể hiện lòng trung thành với chúng ta đấy”
“Vậy…”, Hoa Lạc do dự hỏi, “Chúng ta có thể tin những gì hắn nói không?”
Hoa Lạc có chút tức giận bổ sung, “Cách đây không lâu hắn ta còn kiến nghị muốn đưa con đi hòa thân!”
“Loại người này ấy à…”, Nhu phi trào phúng cười, “Đừng nghe những gì hắn nói mà phải nhìn những gì hắn làm. Để ta chờ xem, hắn định làm thế nào để giúp ta áp giải người của Thượng Quan gia về”
“Mẫu thân nói đúng”
Trong lúc hai mẹ con họ bàn về Bùi Văn Tuyên, Bùi Văn Tuyên vừa lên xe ngựa đã thấy Đồng Nghiệp ngồi chờ sẵn bên trong với gương mặt mếu máo.
“Công tử, không hay rồi”
“Có chuyện gì?”, Bùi Văn Tuyên nhíu mày.
“Lão phu nhân tìm đến tận phủ”, Đồng Nghiệp đau khổ báo lại, “Ép Điện hạ phải ngồi trốn trong góc tường, đã gần được một canh giờ rồi ạ”
29/2/2024
Hôm nay có người nhắc hố này đào được gần 4 năm:)) thôi thì cố gắng lai rai nhé, cũng 4 năm rồi thêm năm nữa cũng không sao haha