Chương 139: Hỏi khám
Lý Dung âm thầm đến phủ Bùi Văn Tuyên, lại cho người giả dạng thành mình ở phủ Công chúa. Đến ngày hôm sau, nàng được báo lại rằng Hoa Lạc mang theo người đến bao vây phủ Công chúa.
Nghe nói lúc nàng ta đến, hai mắt ửng đỏ, hẳn là do đêm qua bị Lý Minh dạy dỗ một trận cho nên nàng ta chỉ cũng chỉ dám bao vây phủ Công chúa chứ không dám vào phủ.
Lý Dung vô cùng hứng thú nghe Triệu Trọng Cửu báo cáo lại tình hình, Triệu Trọng Cửu thấy Lý Dung vui vẻ như thế, tiếp tục nói, “Ngoài việc bị răn dạy, gần đây Hoa Lạc Điện hạ còn gặp phải một chuyện xui xẻo”
“Ồ?”, Lý Dung cảm thấy có chút tò mò, “Là chuyện gì vậy?”
“Hôm nay lâm triều, khi nói đến vấn đề thiết lập quan hệ ngoại giao với biên cảnh phía Đông Bắc”, Lý Dung vừa uống trà vừa nghe Triệu Trọng Cửu cứng nhắc báo lại từng chi tiết, “Bùi đại nhân kiến nghị để Hoa Lạc Công chúa đi hòa thân”
Lý Dung nghe vậy không khỏi phun hết trà trong miệng ra, bị sặc đến không ngừng ho khan.
Triệu Trọng Cửu vô cùng bình tĩnh đưa khăn qua, Lý Dung dùng khăn che miệng lại, ho khan hỏi, “Chính miệng chàng ấy, kiến nghị chuyện này?”
Triệu Trọng Cửu gật đầu, tiếp theo bổ sung, “Hoa Lạc Điện hạ sợ đến độ khóc suốt một buổi chiều”
Lý Dung, “…”
Vốn biết Hoa Lạc nhát gan nhưng không ngờ lại nhát gan đến mức độ này.
Sau khi khôi phục như bình thường, Lý Dung khẽ phất tay, không rảnh để ý chuyện Hoa Lạc nữa mà nói thẳng, “Những chuyện khác thì sao? Có tin gì về lệnh trưng binh chưa?”
“Tạm thời vẫn chưa”
Lý Dung gật đầu, đêm qua nàng vừa nhắc nhở Lý Minh, chuyện này cũng không gấp lắm.
Sau khi hỏi Triệu Trọng Cửu thêm về tình hình của Thôi Ngọc Lang, Tần Lâm và Lận Phi Bạch, Lý Dung đã thấy mệt, cho nên nàng bảo Triệu Trọng Cửu lui xuống, một mình nằm trong sân phơi nắng.
Bùi Văn Tuyên che giấu thân phận của nàng với mọi người, nên ngoài những thân tín, không ai được phép tiến vào nội viện. Chính vì thế Lý Dung vô cùng nhàn nhã, sau khi lót thảm lên ghế, nàng nhắm mắt ngủ đến chạng vạng.
Bùi Văn Tuyên bình thường không về sớm như vậy, nhưng nghĩ đến chuyện Lý Dung đang ở nhà, hắn vừa đến giờ tan tầm liền nhanh chóng trở về, cũng không nấn ná lại công sở.
Vừa về đến nhà hắn đã nghe báo lại Lý Dung đang ngủ trong sân. Hắn không để ai đến làm phiền Lý Dung, một mình lặng lẽ đến cạnh Lý Dung, sau đó tùy ý cầm một quả quýt trên bàn lên, vừa lột vỏ vừa trông chừng nàng.
Lúc Lý Dung tỉnh lại đã thấy Bùi Văn Tuyên đang ngồi bên cạnh đọc sách, nàng mê mang nhìn hắn một lát. Bùi Văn Tuyên phát hiện nàng tỉnh, quay đầu sang cười hỏi, “Nàng tỉnh rồi à? Đói bụng chưa?”
“Đói”
Lý Dung nâng tay vòng lấy cổ hắn, nàng lười biếng ngồi dậy, hôn hắn một cái, “Sao chàng về sớm vậy?”
“Có nàng ở nhà sao ta không về sớm được chứ?”
Bùi Văn Tuyên bảo người đi lấy thêm áo khoác lên người nàng, sau đó hắn đỡ nàng đứng dậy, cùng đi đến nhà ăn nhỏ trong nội viện.
Lý Dung đánh giá thiết kế trong phủ, không kiềm được nói, “Tòa nhà này của chàng quả thật không tệ”
“Phụ thân không thích nhà lớn, nhưng mẫu thân lại thích”, Bùi Văn Tuyên giải thích, “Cho nên ta dựa theo ý thích của mẫu thân mua một tòa nhà lớn, nhưng lại trang trí nội viện theo ý thích của phụ thân. Hiện tại tính ra cũng vừa khéo…”, Bùi Văn Tuyên quay đầu sang cười nói, “Tiện cho ta kim ốc tàng kiều”
“Nghe nói hôm nay trên triều, chàng đã bẩm tấu chuyện của Hoa Lạc?”
Lý Dung không định để hắn qua loa vài câu cho xong chuyện nên đã dùng quạt khẽ chọc vào eo hắn, “Đang yên đang lành hù dọa một tiểu cô nương làm gì?”
“Nàng ta mà là tiểu cô nương gì chứ?”, Bùi Văn Tuyên bật cười trào phúng, “Hù dọa thôi đã là tốt với nàng ta lắm rồi. Ta chỉ làm bấy nhiêu, tất cả là vì nể mặt nàng”
Bùi Văn Tuyên nhắc đến Hoa Lạc liền nhớ đến vết thương của Lý Dung, hắn quay đầu ôm lấy mặt Lý Dung, tỉ mỉ quan sát một lát.
Tuy hôm qua Hoa Lạc không đánh trúng nàng, nhưng mặt vẫn bị móng tay cào trúng một đường không sâu lắm, hôm nay vì kết vảy nên nó trông rõ hơn. Bùi Văn Tuyên vừa nhìn liền thấy tức, hắn nhíu mày nói, “Một người ta nâng như nâng trứng hứng như hứng hoa, vậy mà nhóm người Lý thị kia lại dày vò hết ngày này đến ngày khác thế này…”
“Bùi Văn Tuyên”, Lý Dung nhướng mày, “Chàng ăn nói quá phận rồi đấy. Lý thị cái gì chứ?”
Lý Dung dùng quạt đánh hắn, Bùi Văn Tuyên không ngừng kêu aiya tránh né, Lý Dung nhắc nhở hắn, “Đó phải gọi là hoàng-tộc!”
“Trong lòng ta không có tộc này tộc nọ”, Bùi Văn Tuyên duỗi tay ôm lấy Lý Dung, “Trong lòng ta chỉ có hai loại người”
“Hai loại gì?”, Lý Dung có chút tò mò, Bùi Văn Tuyên bật cười đáp, “Công chúa và những người khác”
(Tây: mức độ nịnh hót vợ thượng thừa a 😂)
“Tôn ti trên đời này, chỉ khác nhau giữa Điện hạ và những người khác. Công chúa là tôn, những người khác là ti”
“Đừng nói nữa”, Lý Dung giơ tay, che miệng Bùi Văn Tuyên lại, trong mắt chứa đầy sự dịu dàng, “Chàng mà nói thêm nữa, ta không ăn nổi mất”
Đột nhiên nàng hiểu vì sao Bùi Văn Tuyên lại có thể đạt được thánh sủng cả hai đời hoàng đế.
Miệng của hắn, thật sự quá giỏi nịnh hót.
Lý Dung kéo Bùi Văn Tuyên ngồi xuống ăn cơm, hai người nói về những chuyện đã làm ban ngày. Trên triều có rất nhiều việc, Bùi Văn Tuyên nói rất lâu mới hết. Đến lượt Lý Dung, Lý Dung nghĩ một chút chỉ nói, “Ăn cơm, ngủ, ăn cơm”
Nói rồi, nàng có chút không vui phất tay, “Không thú vị chút nào”
“Không thú vị gì chứ”, Bùi Văn Tuyên thấy nàng như thế liền giúp nàng múc chén canh, “Hiện tại đang là thời điểm đấu tranh khốc liệt trên triều, vừa hay nàng lại rút khỏi Đốc tra ti, quá thích hợp rồi còn gì nữa. Đợi đến khi họ đấu đá đủ rồi, nhất định sẽ nhớ đến nàng”
“Hiện tại nàng không cần làm gì cả”, Bùi Văn Tuyên đặt chén canh trước mặt nàng, “Tranh thủ dịp này điều dưỡng lại cơ thể, chuyện này mới là chuyện quan trọng”
Sức khỏe của hai người đều không tốt lắm, Bùi Văn Tuyên phải bôn ba nhiều, mà Lý Dung lại vì di chứng do bị bệnh lúc nhỏ.
Khi còn nhỏ nàng bị phạt quỳ cực kì tàn nhẫn, chưa bàn đến việc bị thương gân cốt, sức khỏe cũng không được tốt lắm.
Bùi Văn Tuyên nhìn nàng chậm rãi húp canh, dò hỏi, “Ngày mai ta mời đại phu vào phủ giúp nàng xem mạch được không?”
Lý Dung có chút khó hiểu hỏi lại, “Tại sao?”
“Nàng cũng đã đến tuổi rồi”, sắc mặt Bùi Văn Tuyên cực kì dịu dàng, hắn nâng tay lên, khẽ khàng đặt trên bụng nàng, “Ta định đợi đến khi nàng hai mươi tuổi, chúng ta có đứa con đầu lòng, được không?”
Lý Dung nghe hắn nhắc đến chuyện con cái, nhìn vào ánh mắt có chút mong đợi kia, nàng xoay đầu đi, cố ra vẻ bình tĩnh đáp, “Được rồi. Cứ gọi đi”
Sang ngày hôm sau, sau khi tham gia buổi triều sớm trở về, Bùi Văn Tuyên bảo Lý Dung che mặt, ngồi phía sau bình phong và để đại phu hỏi khám.
Đại phu xem mạch xong liền thở dài nói, “Nhìn chung cũng không có gì đáng ngại, chỉ là thân thể của phu nhân quá kém, về chuyện mang thai, e rằng không gấp được”
20/2/2024