Chương 136: Xung đột
Sau khi thầm hạ quyết tâm, Lý Dung quay đầu nhìn về phía Hoa Lạc, khoanh tay dựa vào cây cột bên cạnh, có chút khiêu khích nói, “Ngươi đang đứng trong phủ đệ của ta đó, ngươi nghĩ mình là ai mà dám bảo ta không được đi?”
“Lý Dung!”, Hoa Lạc gào to, cũng bộc lộ chút khí thế, “Hiện tại ngươi là người có dính líu đến vụ án, chuyện Trần Hậu Chiếu có phải do ngươi giết hay không, ngươi hiểu rất rõ mà!”
“Ta hiểu rõ chuyện gì chứ?”, Lý Dung phì cười, mỉa mai nói, “Chỉ bằng loại người lúc nhỏ ngay cả chép kinh còn phải nhờ người khác chép giúp như ngươi á? Nếu không phải Nhu phi nương nương đang quản lý Đốc tra ti, ngươi nghĩ mình sẽ làm được gì? Đừng tưởng rằng có đám người ở Đốc tra ti kè kè phía sau, ngươi sẽ đứng ngang hàng với ta. Ta và ngươi ấy hả, sự chênh lệch không chỉ ở xuất thân thôi đâu…”, Lý Dung nâng tay, tự chỉ vào đầu mình, “Mà còn nằm ở đây này”
“Cho nên mau cút xéo về nhà, tắm rửa xong liền ngủ đi, đừng nấn ná chi lâu vì chỉ tổ thêm mất mặt xấu hổ. Nhưng nói đi nói lại, Bổn cung cũng rất thông cảm với ngươi…”, Lý Dung vừa nói vừa đi đến trước mặt Hoa Lạc. Nàng mỉm cười, đè thấp giọng, dùng âm lượng chỉ hai người nghe được, dịu dàng nói, “Đứa con do thiếp thất sinh ra, chỉ được bao nhiêu đây mà thôi”
Hai chữ “Thiếp thất” này dường như đã kích thích Hoa Lạc, nó như thể cơn ác mộng đeo bám nàng ta suốt cả cuộc đời. Cho nên, khi nàng ta còn chưa kịp có phản ứng gì, cơ thể đã theo bản năng nâng tay lên, tát thẳng vào má Lý Dung!
Lý Dung sợ hãi kêu lên, vội vàng tránh đi, lúc này cơ thể nàng đột nhiên mất thăng bằng, trực tiếp ngã về phía sau. Tình hình chớp mắt trở nên hỗn loạn, Tịnh Lan vội vàng đến đỡ Lý Dung, sốt ruột hỏi han, “Điện hạ, Người có sao không Điện hạ!”
Hoa Lạc sững sờ ngay tại chỗ, nhìn nhóm người xung quanh đều đến đỡ Lý Dung dậy. Lý Dung ngã ngồi dưới đất, như thể đã bất tỉnh ngay sau cú tát ban nãy. Tịnh Lan vội vã gọi người hầu đến, cuống quít đỡ Lý Dung lên. Hoa Lạc nhìn Lý Dung đã bất tỉnh nhân sự nằm dưới đất, tay không khỏi hơi run lên, trong lòng tràn ngập sự sợ hãi nhưng nó chỉ xảy ra trong một khoảnh khắc ngắn ngủi. Ngay giây tiếp theo, một sự sung sướng không thể giấu giếm hay miêu tả thành lời chậm rãi trào dâng.
Nàng ta đột nhiên hiểu được lý do vì sao mẫu thân luôn dặn mình phải không ngừng leo lên vị trí cao hơn nữa.
Vì chỉ khi đứng ở vị trí cao ngất, nắm trong tay quyền thế chẳng ai sánh bằng, như vậy vào lúc người khác dám mở miệng dè bĩu bản thân chỉ là đứa con do thiếp thất sinh ra, nàng ta mới có thể nghiền nát họ chẳng khác gì con kiến.
Nàng ta cúi đầu nhìn xuống Lý Dung, nhìn mọi người hoảng loạn đỡ Lý Dung vào phòng, quát to một tiếng, “Khoan đã! Bình Lạc Điện hạ là tội phạm quan trọng của Đốc tra ti, nhanh chóng bắt lấy nàng ta!”
“Ngươi…”
Vào lúc Tịnh Lan muốn nói gì đó, cánh tay nàng đã bị Lý Dung, người đang giả vờ hôn mê, nắm lấy, vì thế Tịnh Lan chợt khựng lại.
Tĩnh Lan vừa rời đi, xung quanh nhất thời hỗn loạn, người của Đốc tra ti không dám tiến lên, nhưng lần ghé thăm này, Hoa Lạc còn dẫn theo người của mình. Sau khi người của nàng ta tiến lên, người của Đốc tra ti không dám lộ liễu làm trái ý Hoa Lạc, chỉ có thể đi theo phía sau.
Binh lính trong phủ Lý Dung cũng không chịu yếu thế lùi về sau, hai bên cứ thế giằng co, xô đẩy qua lại.
Tịnh Lan hiểu được điều Lý Dung muốn ám chỉ, nàng ngẩng đầu nâng cao giọng nói, “Dừng lại hết đi! Đây là quan binh, các ngươi đang làm gì vậy hả, muốn làm phản sao!”
Tịnh Lan là quản sự của phủ Công chúa, nàng đã lên tiếng, binh lính trong phủ lập tức ngừng lại. Tịnh Lan ngẩng đầu nhìn về phía Hoa Lạc, lạnh giọng hỏi, “Hoa Lạc Điện hạ, hôm nay ngài nhất định muốn mang Công chúa đi sao?”
“Đúng vậy”
Hoa Lạc cười lạnh hỏi, “Sao nào, một quản sự như ngươi cũng dám ngăn cản Bổn cung?”
“Nô tỳ không dám”
Tịnh Lan hành lễ đáp, “Nô tỳ chỉ muốn xác nhận một việc, Công chúa của nô tỳ hiện tại chẳng qua chỉ nằm trong diện hiềm nghi, Hoa Lạc Điện hạ định dẫn Công chúa đến đó dò hỏi vài việc chứ không dụng hình, đúng không ạ?”
Hoa Lạc có chút do dự, lại không dám ngay trước mặt mọi người nói muốn dụng hình với Lý Dung, dù nàng ta thật sự muốn giết chết nàng. Hoa Lạc đằng hắng nói, “Đương nhiên không có chuyện đó”
Tịnh Lan nghe vậy liền nói, “Vậy nô tỳ xin phép được kiểm tra tình hình hiện tại của Công chúa. Nếu Người thật sự không có vấn đề gì, tiếp đến nô tỳ sẽ hộ tống Công chúa của mình đến Đốc tra ti, không biết ý của Hoa Lạc Điện hạ thế nào?”
Lý Dung vẫn đang hôn mê, Hoa Lạc nghe Tịnh Lan hứa hẹn như thế cũng không làm khó dễ thêm, “Vậy cứ gọi đại phu đến đây đi, sau khi xác nhận không có vấn đề gì thì đừng lề mề, câu giờ nữa!”
Tịnh Lan hành lễ, nhanh chóng bảo người dìu Lý Dung vào trong, sau đó mời đại phu đến xem bệnh.
Đại phu nhìn tình hình của Lý Dung, biết trong chuyện này có ẩn khuất nhưng lại không vạch trần. Ông giả vờ hỏi han một phen, Tịnh Lan yên lặng đứng bên cạnh.
Hoa Lạc ngồi một bên uống trà, nhìn đại phu xem bệnh cho Lý Dung. Tịnh Lan giả vờ sốt ruột, nắm lấy tay Lý Dung, mà dưới tay áo, Lý Dung đang viết vào lòng bàn tay Tịnh Lan từng chữ một.
“Triệu Trọng Cửu, Bùi Văn Tuyên, lệnh trưng binh, vào cung”
Tịnh Lan khắc ghi những chữ viết kia vào lòng, tuy nàng không hiểu ẩn ý phía sau nhưng chí ít cũng hiểu được, mình phải đi tìm Bùi Văn Tuyên.
Đại phu khám cho Lý Dung xong, Lý Dung vẫn còn hôn mê, Hoa Lạc thấy Lý Dung mãi không chịu tỉnh liền bảo người mang cáng đến, trực tiếp nâng Lý Dung về Đốc tra ti.
Lý Dung vừa đi, Tịnh Lan đã nhanh chóng thay quần áo, trốn ra ngoài từ cửa sau và đi tìm Bùi Văn Tuyên.
Bùi Văn Tuyên vừa từ công sở về nhà, mới bước vào phủ đã nghe Đồng Nghiệp báo lại có Tịnh Lan đến tìm. Hắn nhíu mày, tự mình đi ra cổng, vừa gặp mặt đối phương, hắn đã hỏi ngay, “Điện hạ gặp phải chuyện gì sao?”
“Hôm nay Hoa Lạc Điện hạ dẫn theo người của Đốc tra ti đến phủ Công chúa, sau đó mang Điện hạ đi rồi”
Tịnh Lan đơn giản thuật lại mọi chuyện, mà Bùi Văn Tuyên sau khi nghe xong, trong lòng bất giác thấy nhẹ nhõm.
Làm gì có chuyện Lý Dung sẽ dễ dàng để Hoa Lạc bắt mình đi như vậy? Hiển nhiên Lý Dung đang muốn chơi nàng ta một vố.
Nhưng khi nghĩ đến Nhu phi cũng như tính tình của Hoa Lạc, hắn vẫn lo cho Lý Dung. Vì chưa biết ý định thật sự của Lý Dung, hắn cũng không tiện tự mình đưa ra quyết định chỉ có thể xác nhận lại, “Điện hạ có để lại lời nhắn gì không?”
“Điện hạ có nhắn lại mấy chữ, Triệu Trọng Cửu, Bùi Văn Tuyên, lệnh trưng binh, vào cung. Nô tỳ không hiểu được dụng ý của Người, chỉ biết mình phải đến tìm Phò mã, cho nên mới đến đây”
Khi Bùi Văn Tuyên nghe được từ “Phò mã” kia, trong mắt bất giác xẹt qua chút ý cười, tuy thế vẻ mặt hắn vẫn không chút thay đổi. Hắn khẽ gật đầu, ra lệnh Đồng Nghiệp gọi Triệu Trọng Cửu đến.
Triệu Trọng Cửu rất nhanh đã có mặt, Bùi Văn Tuyên nâng mắt nhìn hắn hỏi, “Điện hạ có nhắc đến lệnh trưng binh, chuyện này rốt cuộc là sao?”
Triệu Trọng Cửu ngẩn người, sau đó rất nhanh đã hồi thần. Hắn lập tức kể lại rành mạch chuyện Tuân Xuyên gửi thư đến cho Bùi Văn Tuyên nghe.
Bùi Văn Tuyên vừa nghe Triệu Trọng Cửu kể lại, vừa vuốt ve chiếc ly trong tay. Đợi đến khi Triệu Trọng Cửu nói xong, hắn dường như đang suy tư gì đó, mọi người yên lặng đợi hắn. Sau một hồi trầm ngâm, Bùi Văn Tuyên nâng mắt nhìn Đồng Nghiệp đứng bên cạnh nói, “Ngươi lập tức đến Ngự sử đài tìm một người của ta, chốc nữa ta viết một quyển sổ con, bảo đối phương chép lại, sau đó liên hệ với Nội Các, nhất định phải để quyển sổ con kia đến được tay Bệ hạ ngay tối nay”
Hiện tại Nội Các chỉ vừa được thành lập, số tai mắt được cài vào không ít.
Nội Các là nơi Lý Minh lập ra để bồi dưỡng thế lực cho Túc Vương và phòng ngừa tin tức của mình không được linh thông, cho nên lúc chọn người sẽ cố gắng tránh tuyển con cháu thế gia.
Việc không chọn con cháu thế gia cũng giúp Bùi Văn Tuyên thuận lợi cài người của mình vào hơn. Hiện tại mỗi gia tộc đều có kế hoạch của riêng mình, giữa Nội Các mới và Tấu sự thính lúc trước, sự khác biệt cũng không quá lớn. Có điều, vì số người được chọn đều là tay mới, nên so với việc thông tin hoàn toàn bị thế gia khống chế, hiện tại tốt hơn rất nhiều.
Bùi Văn Tuyên ra lệnh xong, buông chén trà xuống nói, “Đợi đến khi sổ con được trình lên, lập tức đi báo với Hoàng hậu, bảo bà ấy đi đón người. Hiện tại trước báo cho Thượng Quan Nhã, bảo nàng ta phải bảo vệ Điện hạ, đừng để Người xảy ra chuyện gì”
Nói xong, hắn vẫn thấy có chút bất an, đứng dậy bổ sung, “Tịnh Lan, ngươi đi gọi vài binh lính trong phủ Công chúa đến đợi sẵn ở cửa Đốc tra ti, làm sẵn chuẩn bị. Ta hiện tại sẽ đến đó ngay”
Vào lúc Bùi Văn Tuyên đã an bài mọi thứ xong, Lý Dung đang nằm trên xe ngựa, hai tay đeo còng sắt, giả vờ hôn mê.
Hoa Lạc ngồi trên xe ngựa chạy phía sau, giải nàng đến Đốc tra ti.
Nàng không thể để Hoa Lạc áp giải đi trong lúc còn tỉnh táo, vì như thế mặt mũi nàng phải để đi đâu đây? Chỉ có thể là Hoa Lạc nhân lúc nàng hôn mê giải nàng đi, mọi chuyện mới hợp lý. Suy cho cùng nàng sống ở Hoa Kinh vốn quen kiêu ngạo, nếu bị Hoa Lạc xông vào phủ, sau khi ẩu đả áp giải đi, chắc chắn sẽ trở thành trò cười.
Hoa Lạc không muốn ngồi chung xe với nàng, để nàng một mình nằm một xe thế này, tính ra cũng thấy thoải mái. Nàng nằm nghiêng trong xe, tay nắm xích sắt, thảnh thơi suy nghĩ diễn biến tiếp theo.
Những thứ như lệnh trưng binh, chỉ cần vô ý một tý thôi liền chẳng khác gì mưu phản. Cho nên không thể thẳng thắn tỏ ý, mà chỉ có thể khiến Lý Minh tự mình ban cho.
Cho nên việc nàng phải làm là dẫn đường cho Lý Minh về cách giải quyết bằng lệnh trưng binh sau đó mới bảo ông giải quyết chuyện ở Tây Bắc. Một khi nàng phá hỏng hết mọi phương án giải quyết của ông, cuối cùng ông sẽ chỉ còn lại cách giao lệnh trưng binh ra.
Lý Dung nằm trong xe ngựa nhắm mắt lại, thong thả nghiền ngẫm, nếu Lý Minh muốn giải quyết chuyện của Tần Lâm, chắc chắn không nằm ngoài những con đường sau.
Thứ nhất là buộc Tiêu Túc hoặc thế gia khác viện binh cho Tần Lâm, thứ hai chính là triều đình tăng quân lương và tiền cứu tế.
Lý Minh không thể sai khiến các thế gia, mà việc tăng quân lương hiện tại sẽ phải hao tốn không ít bạc, nên cuối cùng chỉ còn dư lại cách bắt Tiêu Túc viện binh cho Tần Lâm.
Nhưng Tiêu Túc là át chủ bài Lý Minh để lại cho Lý Thành, cũng là quân đội riêng của Lý Minh dùng để chống lại thế gia. Một khi Lý Minh phát hiện quân quyền của thế gia uy hiếp đến mình, ông sẽ không thể nào bảo Tiêu Túc gửi viện binh.
Lý Dung khẽ gõ quạt vào lòng bàn tay, nghiền ngẫm xem đêm nay lúc gặp Lý Minh mình phải nói những gì.
Với tốc độ của Bùi Văn Tuyên, nàng không hề lo lắng về chuyện ngay trong đêm nay mình có thể vào cung. Điều duy nhất nàng thấy lo lắng chính là…
Chỉ với thời gian một buổi chiều, Hoa Lạc và Nhu phi, tốt nhất đừng làm chuyện gì quá khùng điên.
Nàng đang nghĩ vậy, bên ngoài xa phu đột nhiên “xuy” một tiếng thật to. Lý Dung ngẩn người, nàng không khỏi có chút luống cuống. Bình thường Bùi Văn Tuyên có thể mặt không đổi sắc giải quyết tất cả mọi chuyện, nhưng không biết liệu đầu óc của ông cụ Bùi Văn Tuyên kia có bị chạm mạch và không hiểu dụng ý của nàng, khăng khăng chạy tới cứu nàng không?
Nhưng sau khi ngẫm lại, nàng cảm thấy phải tin tưởng Bùi Văn Tuyên một chút, vì thế nàng cố ép mình bình tĩnh lại. Cũng chính vào lúc nàng đang tự xây dựng tâm lý, bên ngoài bỗng vang lên âm thanh đầy nhẹ nhàng nhưng ngữ điệu lại không chút khách khí của một thanh niên, “Hoa Lạc Điện hạ, Hình bộ vừa tiếp nhận vụ án bá tánh mất tích ở kinh thành, cần mời Bình Lạc Điện hạ đến Hình bộ một chuyến, xin Hoa Lạc Điện hạ hỗ trợ”
Khoảnh khắc Lý Dung nghe được giọng nói kia không khỏi ngẩn người, nàng không thể ngờ được, Tô Dung Khanh lại xuất hiện vào ngay lúc này.
Hoa Lạc rõ ràng còn kinh ngạc hơn cả nàng.
“Tô thị lang?”
Hoa Lạc dường như có chút lúng túng, nàng ta do dự nói, “Hoàng tỷ hiện tại cũng có liên quan đến vụ án mà Đốc tra ti đang điều tra. Chi bằng đợi Đốc tra ti thẩm vấn xong, Tô thị lang đến hỏi sau được không?”
“Vụ án này hiện tại đang tiến vào giai đoạn mấu chốt, mong Hoa Lạc Điện hạ đừng khiến tại hạ khó xử”
Giọng của Tô Dung Khanh càng ngày càng gần, Lý Dung thầm nghĩ, có lẽ y đang nói gì đó với Hoa Lạc, nàng không nghe rõ được. Chẳng bao lâu sau, nàng nghe thấy có tiếng bước chân đến gần, nàng nhanh chóng nhắm mắt lại nằm xuống, sau đó có người vén màn lên, tiến vào. Đối phương ngồi xuống bên cạnh nàng, ra lệnh cho xa phu bên ngoài, “Quay về phủ Công chúa”
Nói xong, đối phương thả màn xuống, âm thanh bên ngoài cũng theo đó bị ngăn cách, Lý Dung chỉ nghe được tiếng bánh xe ngựa “lộc cộc” vang lên.
Nàng không thể vờ như đột nhiên tỉnh lại, hơn nữa nếu làm vậy, nàng sẽ phải ngồi đối diện với Tô Dung Khanh, như thế sẽ rất xấu hổ. Cho nên nàng quyết định nằm trên xe, liều mạng suy đoán ý đồ của Tô Dung Khanh.
Tô Dung Khanh dường như quan sát nàng hồi lâu, sau đó mới đứng dậy quỳ xuống trước mặt nàng. Hơi thở của y cứ thế bao phủ lấy nàng, Lý Dung ngửi mùi hương trên người y, giống hệt với kiếp trước.
Đó là loại huân hướng mà kiếp trước, chỉ có phủ Công chúa mới có. Hiện tại y không màng giấu giếm, ngay cả huân hương ngày xưa cũng dùng.
Trong khi Lý Dung còn chìm trong sự hoảng hốt, rất nhanh, Tô Dung Khanh đã nhẹ nhàng nâng tay nàng lên, giúp nàng tháo còng tay ra, sau đó đặt tay nàng về chỗ cũ. Tiếp đến, y cởi áo ngoài ra, khoác lên người nàng và ngồi xuống bên cạnh.
Thật ra nếu xét theo lễ nghi, dù họ có đang ngồi chung trên một chiếc xe, y vẫn phải ngồi cách nàng ở chỗ xa nhất, nhưng y lại không làm thế.
Y ngồi bên cạnh nàng, vị trí không quá xa cũng chẳng quá gần, đây đúng là chỗ ngồi quen thuộc của y ở kiếp trước.
Lý Dung không biết phải chăng y đã biết chuyện mình vốn chỉ vờ ngất xỉu, nhưng hiện tại nàng cũng không muốn tỉnh lại. Vì giờ phút này nếu tỉnh lại, bắt đầu tranh chấp với y, thật sự quá xấu hổ.
Nàng không sợ chuyện lấy đá chọi đá, cũng chẳng khác gì Hoa Lạc hay Nhu phi, đến một người nàng đánh một người, đến hai người nàng đánh hai người.
Nhưng nàng lại sợ Tô Dung Khanh.
Nàng rõ ràng có một loại cảm giác, mỗi khi ở cạnh Tô Dung Khanh, dù nàng có hỏi gì, Tô Dung Khanh đều sẽ không chút giấu giếm mà trả lời mình. Nhưng cũng chính vì thế, nàng mới không dám hỏi.
Cảm giác kia khiến nàng sốt ruột không thôi, thậm chí còn khiến nàng thấy có chút bực bội về sự xuất hiện đột ngột của y hôm nay. Do đó, nàng dứt khoát nhắm mắt tiếp tục giả vờ hôn mê, dù vấn đề có nhiều thế nào thì cứ đợi về đến phủ Công chúa điều tra sau.
Chẳng bao lâu sau khi Tô Dung Khanh mang Lý Dung rời đi, tin tức đã đến tai Bùi Văn Tuyên. Khi Bùi Văn Tuyên nghe được tin Tô Dung Khanh giữa đường mang người đi, hắn nhanh chóng quay về phủ Công chúa.
Đồng Nghiệp có chút khó hiểu, không khỏi hỏi, “Tô thị lang giữa đường đã mang Công chúa đi rồi, công tử không nên đến Hình bộ tìm Người sao?”
“Y sẽ không dẫn Điện hạ về Hình bộ”, giọng Bùi Văn Tuyên có chút lạnh lẽo, “Y còn sẽ chăm sóc Điện hạ cẩn thận nữa là đằng khác”
Lý Dung nhắm mắt cố chịu đựng, cảm thấy thời gian trôi qua cực kì chậm.
Xe ngựa đi được nửa đường, nàng chợt thấy có chút choáng váng, nhưng nàng cũng không dám ngủ.
Nàng thấp thoáng nghe thấy Tô Dung Khanh ra lệnh cho xa phu bên ngoài, giọng của y rất khẽ, khẽ đến nỗi như truyền đến từ một nơi rất xa, “Đi chậm một chút, đừng quá xốc nảy, sẽ đánh thức Điện hạ”
Nàng thực sự không chịu nổi nữa, chiếc áo đang đắp trên người nàng như thể bắt đầu gặm nhấm da thịt nàng. Nàng dứt khoát trở mình, gạt bay chiếc áo kia đi.
Tô Dung Khanh lẳng lặng nhìn chiếc áo bị Lý Dung cố ý ném xuống đất. Sau khi chăm chú nhìn nó hồi lâu, y rốt cuộc nói, “Điện hạ, ngủ như vậy sẽ dễ nhiễm lạnh, nếu Người không muốn đắp áo của thần, chi bằng hãy ngồi dậy. Thần có mang theo thoại bản, để thần đọc cho Người nghe, như vậy thời gian sẽ trôi qua nhanh hơn”
Lý Dung nghe vậy đã đủ hiểu, Tô Dung Khanh đã biết việc nàng giả vờ ngủ, thậm chí còn biết nàng làm vậy là vì tránh mặt y.
Dù sao y cũng lăn lộn ở Hình Bộ được nhiều năm, chút mắt quan sát này đương nhiên phải có.
Lý Dung bị vạch trần cũng không tiếp tục đóng kịch nữa, nàng dứt khoát ngồi dậy, bình thản cười, “Được, vậy Bổn cung sẽ ngồi dậy”
Tô Dung Khanh không nói gì, lẳng lặng lấy một quyển thoại bản từ trong tay áo ra, nhẹ nhàng nói, “Hôm nay vi thần mang theo 《 Khuê trung ký 》…”
“Ta không nghe mấy chuyện này”, Lý Dung trực tiếp ngắt lời Tô Dung Khanh, động tác y hơi chững lại, sau đó lại gật đầu, cất thoại bản vào tay áo.
Lý Dung nhìn chằm chằm vào y, có chút muốn hỏi y chuyện cũ, lại không muốn bàn mấy chuyện này với y.
Những chuyện trước đây giữa họ, dường như đã trở thành chuyện cấm kỵ khiến nàng không muốn nhắc đến. Sau một chốc im lặng, Lý Dung rốt cuộc hỏi, “Hôm nay Tô thị lang đến tìm ta, là vì chuyện gì?”
“Nghe nói Hoa Lạc Điện hạ đến phủ Công chúa gây phiền phức cho Người…”, Tô Dung Khanh chắc nịch đáp, “Vi thần nghĩ, nếu Hoa Lạc Điện hạ thật sự giải Điện hạ đến Đốc tra ti, e rằng Điện hạ sẽ phải chịu khổ, cho nên chặn đường và mang Điện hạ trở về”
“Có lẽ ngươi không phải đang sợ ta chịu khổ mà vì sợ ta sẽ làm khó dễ Hoa Lạc đi?”
Lý Dung trào phúng cười, Tô Dung Khanh trầm ngâm một lát, cũng không giấu giếm lập tức đáp, “Quả thật một phần cũng vì lý do này”
“Xem ra ngươi không hề có ý định nói dối ta”
“Dung Khanh không dám dối gạt Điện hạ”
Tô Dung Khanh nâng mắt nhìn Lý Dung, thần sắc bình tĩnh. Vừa đối diện với tầm mắt của y, Lý Dung không khỏi quan sát hồi lâu.
Đôi mắt ấy dường như chẳng khác gì với kiếp trước, Lý Dung không khỏi bật cười thành tiếng, “Số lần ngươi gạt ta còn ít sao?”
Tô Dung Khanh chững người, vào khoảnh khắc nàng thốt ra câu nói trên, hai người họ dường như đều đứng trước một tấm sa mỏng. Bọn họ có thể nhìn thấy loáng thoáng hình bóng của đối phương, nhưng trước sau vẫn không thể nhìn rõ gương mặt của nhau.
Hai người họ, dù là ai chủ động tiến về phía trước một bước thôi cũng có thể thừa sức xé bỏ lớp màn mỏng kia và nhìn rõ được bộ dáng của đối phương.
Nhưng cả hai người chẳng ai biết được, gương mặt kia rốt cuộc là xấu xí đáng sợ hay sẽ xinh đẹp như trong ảo tưởng.
Tô Dung Khanh cầm ly lên, nhấp một ngụm trà sớm đã nguội lạnh.
Sự lạnh lẽo kia giúp y dần bình tĩnh lại, sau khi đã trấn định, y mới chậm rãi hỏi, “Điện hạ đang trách ta sao?”
Lý Dung nghĩ một chốc liền tự giễu cười, “Có gì đáng trách chứ? Ta không bằng ngươi, đã đánh cuộc thì phải chịu thua”
“Nhưng ta lại muốn biết…”, Lý Dung khoanh tay trước ngực, thấp giọng hỏi, “Ngươi không thể dừng tay sao?”
Sống lại một đời, đại thù nên báo cũng đã báo xong, những oán hận tích tụ vốn cũng nên tiêu tan hết, còn gì đáng để chấp nhất mãi như thế?
Tô Dung Khanh nhìn Lý Dung, hỏi ngược lại một câu, “Bệ hạ sẽ chịu dừng tay sao?”
Tiếng gọi Bệ hạ kia đương nhiên không chỉ Lý Minh, cũng không đơn giản là Lý Xuyên.
Thứ y muốn nói đến chính là các vị quân vương dã tâm ngồi trên vị trí kia.
Thế gia đã phát triển đến mức độ này, bất kể vị quân chủ nào có dã tâm đều sẽ không thể nào tha cho họ. Nhà ngoại của hoàng đế như Thượng Quan gia còn có thể tránh được một kiếp, nhưng với gia tộc đứng đầu toàn bộ thế gia Giang Nam, dòng dõi cao quý bậc nhất trong danh sách gia tộc như Tô gia mà nói, xác suất toàn thân rút lui là bằng không.
Tô Dung Khanh nhìn thấu tất cả mọi chuyện, Lý Dung cũng chẳng khác gì y. Lý Xuyên xuống tay ác độc với Tô gia không chỉ vì cái chết của Tần Chân Chân. Thứ bị vạch trần qua cái chết của Tần Chân Chân chính là sự đáng sợ của quyền lực mà thế gia sở hữu, mà sự sụp đổ của Tô gia lại chính là thời khắc huy hoàng cuối cùng của thế gia ở Đại Hạ. Từ đó về sau, tất cả sự tồn tại của thế gia, chẳng qua chỉ là những dư âm triền miên không dứt.
Lý Dung không thể ngăn được Lý Xuyên, thậm chí nàng không thể ngăn cản bước chân của bất kì vị quân vương có chút dã tâm nào.
Tô Dung Khanh mỉm cười, “Điện hạ, ta không còn con đường nào khác cả”
Lý Dung không thể đáp lại gì.
Trong khoảnh khắc, nàng đột nhiên cảm thấy người trước mặt mình thật đáng giận, nhưng cũng rất đáng thương.
Nàng tự rót cho mình một ly trà, sau đó im lặng cầm ly lên không nói gì.
Những gì quan trọng nhất nàng đã hỏi rồi, dù trước khi hỏi cũng đã có được đáp án, nhưng rốt cuộc vẫn muốn hỏi lại một lần. Hiện tại khi được nghe đáp án do chính miệng y nói, nàng chẳng còn suy nghĩ gì khác nữa.
Hai người cứ thế im lặng ngồi đó, hoàng hôn vừa buông xuống, xe ngựa đã đến trước cổng phủ Công chúa.
Bùi Văn Tuyên đã đứng đó đợi sẵn, trước khi đến đây hắn đã sớm cho người giải tán đám đông xung quanh. Hôm nay phủ Công chúa bị bao vây, vì là tình huống đặc thù nên cấm đi lại cũng là lẽ bình thường.
Sau khi làm xong, trước cổng phủ không còn một bóng người, hắn luồn hai tay vào trong tay áo, đứng canh ngay cổng. Khi thấy xe ngựa lộc cộc chạy đến, hắn có chút khẩn trương siết chặt tay.
Xa phu nhìn thấy Bùi Văn Tuyên liền ngừng lại, còn chưa kịp thưa một tiếng “Bùi đại nhân”, Bùi Văn Tuyên đã bước thẳng đến, nhảy phốc lên xe ngựa và xốc màn lên.
Lý Dung không ngờ Bùi Văn Tuyên lại đến nhanh như vậy, tay bưng trà cũng không khỏi hơi chững lại. Bùi Văn Tuyên lạnh lùng quét mắt nhìn chiếc áo của Tô Dung Khanh bị ném dưới đất, sau đó mới nâng mắt nhìn về phía nàng.
Lý Dung chỉ thấy cả người đều bị ánh nhìn kia gây áp lực đến có chút khó thở, nàng khẽ ho một tiếng giải thích, “Văn Tuyên, chuyện đó…”
“Điện hạ hãy xuống xe trước rồi nói chuyện ạ”
Bùi Văn Tuyên nhàn nhạt nói, sau đó chìa tay về phía Lý Dung.
Thái độ Bùi Văn Tuyên càng bình tĩnh, Lý Dung càng thấy hoang mang. Nàng nhanh chóng đặt tay lên tay Bùi Văn Tuyên, để Bùi Văn Tuyên dìu mình xuống xe ngựa.
Tô Dung Khanh quay đầu đi, cúi đầu tự châm trà cho mình.
Mới vừa xuống xe, Bùi Văn Tuyên đã cởi áo khoác của mình ra và khoác lên người Lý Dung, dịu dàng nói, “Điện hạ hẳn rất lạnh nhỉ?”
“Ta không…”, Lý Dung theo bản năng muốn từ chối vì hiện tại cũng đã sắp tháng tư, nhưng khi nàng còn chưa kịp dứt lời, Bùi Văn Tuyên đã nắm lấy vai nàng, vô cùng khẳng định nói, “Nàng đang lạnh!”
Lý Dung, “…”
Cho nên ngoại trừ lạnh ra, nàng không còn lựa chọn nào khác.
Nàng không dám nói gì, cứ thế khoác áo của Bùi Văn Tuyên. Bùi Văn Tuyên gọi Tịnh Lan đã đứng hầu sẵn ở cổng đến đỡ Lý Dung vào phủ.
Lý Dung thấy Bùi Văn Tuyên không định theo mình đi vào, không khỏi có chút lo lắng, sợ hắn nhất thời mất lý trí, làm ra chuyện ngu ngốc. Cứ nhìn Thôi Ngọc Lang đi, mới ăn một quyền thôi mà mặt mũi bầm tím máy ngày liền.
Thôi Ngọc Lang bị đánh một quyền không ai để ý, nhưng nếu người bị đánh là Tô Dung Khanh, đó sẽ không phải là việc nhỏ nữa.
Nhưng nàng sợ nếu mình lắm miệng sẽ bị Bùi Văn Tuyên hiểu lầm mình bao che cho Tô Dung Khanh. Cho nên sau khi đấu tranh tư tưởng hồi lâu, nàng chỉ có thể hỏi, “Chúng ta cùng đi vào, nhé?”
Bùi Văn Tuyên biết nàng đang lo lắng điều gì, hắn cười đầy ôn hòa, nhẹ giọng nói, “Điện hạ cứ vào trước đi, ta nói một câu xong liền vào ngay, được không?”
Bùi Văn Tuyên đã nói đến mức này, Lý Dung cũng không tiện khuyên can gì nhiều, chỉ có thể từng bước nấn ná, dưới sự dìu đỡ của Tịnh Lan vào phủ.
Bùi Văn Tuyên thấy Lý Dung đã vào trong mới lạnh mặt quay lại xe ngựa, lần nữa vén màn xe lên.
Tô Dung Khanh biết chỉ có một mình hắn lên xe, thái độ lạnh lùng hỏi, “Bùi thị lang có gì chỉ giáo?”
Bùi Văn Tuyên dịu dàng cười, dùng âm lượng chỉ hai người nghe được nói, “Tô thị lang, tại hạ chỉ quay lại nhắc ngài một câu…”, hắn đè thấp giọng, “Mùi hương mà ngài đang dùng là thứ mà nội thị* hay dùng, mong rằng Tô thị lang nhớ rõ”
(Gốc, 內侍, cũng có nghĩa là thái giám)
Ánh mắt Tô Dung Khanh chợt trở nên lạnh căm, Bùi Văn Tuyên mỉm cười, gật đầu xem như hành lễ, sau đó buông màn. Sau khi hoàn toàn ngăn cách với người ngồi trong xe xong, hắn phấn khởi xoay người rời đi.
Đợi đến khi đến gặp Lý Dung, vẻ mặt hắn đắc ý, rạng rỡ như gió mùa xuân, Lý Dung thấy hắn như thế không khỏi có chút tò mò hỏi, “Chàng nói gì với y vậy?”
“Hả? Không nói gì hết”, Bùi Văn Tuyên bật cười, “Chỉ khen mùi hương trên người y rất thơm”
Lý Dung nhất thời cạn lời, nàng biết khứu giác của Bùi Văn Tuyên chẳng khác gì loài chó, Tô Dung Khanh mang túi hương liệu kiếp trước, cả nàng cũng ngửi thấy được, hắn không thể nào không phát hiện.
Nàng quyết định một câu nhịn chín câu lành, sau một lúc lâu, nàng cố ý đổi đề tài, “Chàng lộ liễu đứng đợi ngay cổng phủ Công chúa như vậy, không sợ người khác nhìn thấy sao?”
“Tình hình hôm nay có chút đặc biệt, ta ngay từ đầu đã cho người dọn sạch đám đông rồi. Hiện tại trong phủ chỉ có người hầu trong nội viện và người của ta đứng canh bên ngoài thôi”
Bùi Văn Tuyên nhanh chóng giải đáp vấn đề của Lý Dung, không đợi Lý Dung hỏi tiếp, hắn lập tức nói, “Sổ con đã được đưa vào Nội các, tối nay hẳn sẽ đến tay Bệ hạ. Về phía Hộ bộ, nàng cứ yên tâm, vĩnh viễn sẽ không bao giờ đủ tiền, Bệ hạ muốn chi tiền sẽ không dễ, cũng không thể đưa tiền cho Tần Lâm. Điện hạ yên tâm”
Lý Dung nghe xong cực kì yên tâm, nếu không có tình huống gì đặc biệt thì Bùi Văn Tuyên làm việc kĩ lưỡng, thỏa đáng hơn những người khác rất nhiều.
Hai người vừa nói vừa cùng đi về nội viện. Vừa vào phòng, Bùi Văn Tuyên đã nghiêng người, chặn đường Lý Dung.
“Hiện tại chỉ còn một vấn đề”
Lý Dung thấy giọng hắn đầy sự nghiêm túc, nhất thời có chút bất an.
Nàng cũng không biết mình đang sợ gì nữa, chỉ là bằng trực giác, nàng cảm thấy dường như mình đã làm sai gì đó. Lý Dung ra vẻ trấn định đứng tại chỗ, Bùi Văn Tuyên chìa tay ra, nhẹ nhàng đặt lên má nàng, bên trên còn lưu lại vết máu, là vết thương do bị móng tay của Hoa Lạc cào rách. Bùi Văn Tuyên nhìn nàng, ngữ điệu mang theo sự thương tiếc và bất đắc dĩ, “Nàng bị nàng ta đánh bị thương sao?”
25/01/2024
🌺Góc tám nhảm🌺
Mọi người đều ghét nam8, trách nam8 các kiểu, nhưng mà biết sao đây, mỗi lần có cảnh anh lên sàn là tim Tây vẫn thấy nhói nhói 🥲 thuyền này chèo có chút lâu rồi, thậm chí ngay từ đầu biết ngay nó sẽ chìm một cách huy hoàng như Titanic nhưng, tình yêu mà, ai ngăn được đây 😂