Chương 134: Dựa dẫm
Thay đổi chế độ khoa cử là một chuyện lớn.
Dù chuyện đó là do mấy thư sinh kia nói ra, nhưng cả triều vẫn thấy hoảng loạn.
Các gia tộc có thể nói thức trắng cả đêm, mà Nhu phi lại phải ngồi ở Đốc tra ti đến tận nửa đêm.
Hơn một trăm vị thư sinh cáo trạng, Nhu phi chỉ ngồi nghe mấy vụ án kia thôi đã thấy tâm thần lẫn thể xác đều mệt mỏi, huống chi là Lý Thành, người năm nay chỉ mới mười một tuổi.
Nhu phi thấy Lý Thành tội nghiệp nên bảo Lý Thành hãy đi ngủ trước, còn bà thì một mình ngồi nghe các vụ án của nhóm thư sinh kia đến tận khuya.
Thật ra sự kiên nhẫn của bà đã sớm đạt đến điểm cuối, nhưng đây dù sao cũng là vụ án đầu tiên mà bà nhận, là nền tảng để bà lập uy ở Đốc tra ti, nên dù thế nào, bà đều phải giúp Lý Thành giải quyết tốt chuyện này, như vậy mới có thể trải đường cho hắn.
Vì thế Nhu phi cắn chặt răng, lắng nghe vị thư sinh cuối cùng nói xong, Thượng Quan Nhã bưng khẩu cung bước lên cười nói, “Nương nương, khẩu cung của tất cả những người liên quan đến vụ án đều đã được ghi chép xong, chỉ đợi nương nương phân phó thôi ạ”
Nhu phi nhìn Thượng Quan Nhã, bà muốn thay đổi Thượng Quan Nhã vì nàng suy cho cùng cũng xuất thân từ Thượng Quan gia. Nhưng hiện tại bà không còn sức đâu mà tranh chấp với Thượng Quan Nhã, cũng tạm thời không tìm được ai có thể thay thế được nàng. Vì thế bà khẽ cười nói, “Sắc trời đã tối rồi, cứ cất khẩu cung trước đi, về nghỉ ngơi trước rồi tính sau”
Nghe Nhu phi nói vậy, Thượng Quan Nhã hành lễ xong liền mang đồng nghiệp lui xuống. Nhu phi đứng dậy quay về xe ngựa, lúc chỉ còn bà ngồi trên xe ngựa, bà mới có thời gian và tâm trí suy ngẫm lại chuyện xảy ra ngày hôm nay.
Buổi sáng Thôi Ngọc Lang đã đến tìm bà và báo lại chuyện đám thư sinh đến cổng cung cáo trạng, khuyên bà nên mượn cơ hội này thâu tóm Đốc tra ti, giúp Lý Thành tạo dựng chút công danh, khiến Lý Minh vui hơn.
Hiện tại Lý Thành vẫn còn quá nhỏ, sức khỏe Lý Minh gần đây cũng không tốt, trong lòng bà vẫn luôn thấy bất an. Bà phải nhanh chóng giúp Lý Thành sở hữu gì đó, lỡ như Lý Minh thật sự có chuyện gì, bà cũng xem như có chuẩn bị sẵn.
Nhưng không ngờ phiền toái này lại lớn như thế, việc sửa chữa chế độ quan trọng như vậy, sao bà gánh vác nổi?
Cái tên Thôi Ngọc Lang khốn kiếp này…
Nhu phi trong lòng thầm mắng, đang định bảo người nhắn với Thôi Ngọc Lang sáng mai vào cung, song khi bà còn chưa kịp lên tiếng, xe ngựa chợt dừng lại.
“Nương nương…”, bên ngoài truyền đến giọng của xa phu, “Chuyện là, có nhị công tử cầu kiến”
Nhu phi nghe vậy hơi khựng lại, sau khi do dự một lát, cuối cùng bà vẫn gật đầu, “Bảo y lên xe ngựa nói chuyện”
Xa phu nói vài câu gì đó với người bên ngoài, sau đó một thanh niên mặc áo khoác màu đen nhảy lên xe.
Y bước vào xe ngựa, trước tiên hành lễ với Nhu phi, tư thái đoan chính ưu nhã, sau đó thong dong ngồi xuống.
“Ngươi đến đây làm gì?”
Nhu phi ngồi tại chỗ, trong lòng có chút thấp thỏm.
Đối phương ngồi trong xe ngựa, nơi cách bà xa nhất, chậm rãi hỏi, “Hôm nay nương nương nhận vụ án của nhóm thư sinh kia, không biết việc này là do ai kiến nghị?”
Đối phương quá hiểu bà nên theo bản năng không nghĩ theo hướng kế sách này là do bà nghĩ ra.
Nhưng Nhu phi đâu dễ gì khai ra mọi chuyện là chủ ý của Thôi Ngọc Lang được? Dù hiện tại bà thật sự đang có khúc mắc với Thôi Ngọc Lang nhưng điều đó cũng không có nghĩa bà không đề phòng y. Vì thế bà bưng ly trà, khẽ cười đáp, “Đây là ý của bổn cung, cần gì có ai kiến nghị?”
“Thế à?”, ngữ khí của đối phương có chút lạnh lẽo, “Là tự nương nương muốn chống đối với thế gia sao? Nương nương, ngài và Túc Vương Điện hạ chẳng có chút thế lực nào trên triều, vụ án này ngay cả Bình Lạc Điện hạ còn không muốn nhận, ngài lại gắng sức theo đuổi thế này, e rằng đã bị người khác tính kế. Ta chỉ nói bao nhiêu đó thôi, mong nương nương tự bảo trọng”
Đối phương nói xong liền bảo người ngừng xe, sau đó nhảy xuống, bóng lưng dần khuất sau màn đêm.
Nội tâm Nhu phi vừa tức giận vừa lạnh lẽo, bà thừa biết những gì y nói không hề sai, nhưng lại không biết làm thế nào. Vụ án này, bà ngay trước mặt mọi người nhận lấy, hiện tại nhóm thư sinh kia nhất định sẽ chăm chăm đi tìm bà đòi công bằng. Tuy bà không nhúng tay vào việc triều chính, Túc Vương tuổi cũng còn nhỏ, nhưng nhờ xuất thân của bà, trong nhóm hàn tộc, số người âm thầm ủng hộ Túc Vương cũng không ít.
Bà làm tất cả chỉ vì muốn tranh thủ hàn tộc duy trì, không phải để phá hủy nó. Bà nhận vụ án, nếu kế tiếp này đó thư sinh không hài lòng lại nháo, nhiều ít sẽ hủy hoại thanh danh của Lý Thành.
Nhưng bảo bà kết án…
Bà lấy đâu ra bản lĩnh đi sửa chế độ chứ?
🌸 Xem ở Wattpad chính thức để ủng hộ editor nhé 🌸
Nhu phi thở dài thườn thượt, tự khuyên mình đừng nghĩ quá nhiều, đầu tiên cứ vào cung gặp Lý Minh rồi tính sau.
Trên đường Nhu phi hồi cung, Lý Minh đã ngồi đợi sẵn trong cung điện của bà.
Đây là lần đầu tiên bà mới về trễ như thế, trong lúc Lý Minh chờ bà cũng tự mình tìm niềm vui, ông bảo người hầu bưng trà lên, một mình ngồi trong đại điện, trong đầu thầm hồi tưởng lại cuộc bàn bạc giữa mình và Bùi Văn Tuyên ban sáng.
Nhóm thư sinh đến làm lớn chuyện kia là kế hoạch do chính Bùi Văn Tuyên bày ra.
Tuy hắn còn trẻ nhưng lại rất có thủ đoạn, có thể khiến đám thư sinh kia chỉ nhờ vào miệng lưỡi đã được đưa thẳng tới Đại điện. Trông thì chẳng phải việc to tát, nhưng các điểm cần giải quyết trong cả quá trình lại vô cùng nhiều.
Từ binh lính đứng canh ngoài cổng cung đến thị vệ, thái giám trong cung, chỉ cần bên trong xuất hiện vấn đề gì thôi cũng không thể truyền được tin đến Đại điện.
Nhưng mấy ngày trước, Bùi Văn Tuyên đã sớm thương lượng đâu vào đó với ông.
Bùi Văn Tuyên sẽ khiến đám thư sinh cáo trạng, lúc thượng triều sẽ giả vờ xảy ra mâu thuẫn với ông, sau đó ông sẽ thuận thế giao chuyện khoa cử cho Bùi Văn Tuyên, để Bùi Văn Tuyên toàn quyền quản lý việc này. Tiếp đó, Bùi Văn Tuyên sẽ xuất cung, tiếp nhận yêu cầu sửa đổi chế độ khoa cử của nhóm thư sinh kia.
Sửa đổi chế độ khoa cử là chuyện mà mấy năm nay ông luôn ấp ủ trong lòng.
Thật ra ông cũng không muốn làm gấp như vậy nhưng từ đầu năm nay, sức khỏe ông luôn không tốt lắm, khiến ông cứ thấy có rất nhiều chuyện lực bất tòng tâm.
Ông sợ Túc Vương không đợi được mình.
Trùng hợp, Bùi Văn Tuyên ngay vào lúc này lại đưa lý do sửa chữa chế độ cho ông. Có cơ hội, có người thực hiện, dù có chút nguy hiểm nhưng ông cũng nguyện thử một phen.
Ai ngờ cuối cùng lại là Nhu phi đứng ra nhận vụ án này.
Vì thế ông vội vàng gọi Bùi Văn Tuyên đến, thương lượng với Bùi Văn Tuyên cả một buổi trưa.
Ông có toan tính riêng, không muốn Nhu phi nhận vụ án này, vì ông biết những sự nguy hiểm có bên trong. Đối với ông mà nói, Túc Vương là con át chủ bài để khống chế Lý Xuyên, nên ông không muốn vì việc Nhu phi có sai sót gì mà ảnh hưởng đến Túc Vương.
Nghĩ vậy Lý Minh khẽ thở dài, Phúc Lai đang rót trà cho Lý Minh, trong tiếng nước chảy róc rách bỗng nhiên xen lẫn tiếng thở dài của ông khiến Phúc Lai không khỏi hỏi, “Bệ hạ vì sao lại thở dài ạ?”
“Nhu phi”, Lý Minh có chút bất đắc dĩ đáp, “Thật sự quá ngốc”
“Việc đã đến nước này rồi…”, Phúc Lai đặt ấm trà xuống, đưa ly trà đến cạnh tay Lý Minh, giọng nói hơi cao kia mang theo chút tiếc hận, “Dù nói thế nào, Nhu phi nương nương hiện tại cũng đang chia sẻ gánh nặng với Bệ hạ, cho nên xin ngài đừng quá sầu não”
Lý Minh nghe Phúc Lai an ủi, trầm ngâm không nói.
Ông thương lượng với Bùi Văn Tuyên cả một buổi trưa, cách xử lý tốt nhất chính là bảo Nhu phi yên tâm tiếp nhận vụ án.
Nếu thành công, Nhu phi có thể nắm giữ Đốc tra ti, giúp Lý Thành lót đường.
Nếu thất bại…
Ánh mắt Lý Minh có chút lạnh lẽo, Nhu phi chỉ là một phi tử… Cho nên nếu có gì sai sót, tất cả đều là do bà sai.
Lý Minh đã nghĩ kỹ mọi đường lui, đợi một hồi sau, ông nghe bên ngoài truyền đến tiếng Nhu phi đã về.
Nhu phi vừa đến trước cửa cung đã nghe báo Lý Minh đang đợi mình. Bà thấy vừa kinh ngạc vừa khó hiểu, Lý Minh không được xem là người có tính kiên nhẫn, bà luôn phải nhường nhịn ông, nhất quán nhân nhượng hắn, có thể nói đây là lần đầu tiên ông chờ bà.
Nhu phi vội vàng vào điện, lập tức quỳ trước mặt Lý Minh, áy náy nói, “Thần thiếp hôm nay bị vài chuyện làm chậm trễ, không thể kịp thời nghênh đón Bệ hạ, mong Bệ hạ thứ tội”
“Ta biết”, Lý Minh đứng dậy, tự mình đến dìu bà dậy, dịu dàng nói, “Nàng vất vả như thế, sao ta có thể trách nàng được?”
Nhu phi được Lý Minh nâng dậy, Lý Minh kéo bà vào điện, “Nàng đã ăn gì chưa?”
Nhu phi nghe ông nhắc vậy mới chợt nhớ ra, cả ngày nay bản thân chưa được ăn gì. Nhưng Lý Minh đêm khuya đến đây, lại đợi bà lâu như vậy, nếu bà chỉ lo đi ăn cơm, e rằng Lý Minh sẽ không vui. Bà đang định nói ăn rồi, Lý Minh đã lập tức cho người hầu bưng cháo lên.
🌸 Xem ở Wattpad chính thức để ủng hộ editor nhé 🌸
“Ta nghĩ nàng hẳn cũng chưa ăn gì nên ban nãy lệnh người hầu nấu cháo”, giọng Lý Minh ôn hòa, đỡ Nhu phi ngồi xuống, sau đó nắm tay Nhu phi, nhẹ giọng nói, “Ta biết nàng không thích ăn cháo có vị ngọt nên cố ý bảo họ nấu cháo thịt nạc trứng bắc thảo. Cả ngày nay nàng không có gì trong bụng, không thể ăn những đồ khó tiêu”
Một khi Lý Minh chịu hạ mình quan tâm một nữ nhân, ông ấy sẽ cực kỳ chuyên tâm, tận trách. Nhưng không biết vì sao, trong lòng Như phi chợt có chút chua xót.
Dường như đã rất nhiều năm rồi, bà không được Lý Minh sủng ái nhường này. Trong mối quan hệ giữa bà và Lý Minh, thông thường bà luôn phải nhường nhịn, chăm sóc Lý Minh. Vì suy cho cùng Lý Minh là hoàng đế, là vốn liếng cơ bản nhất mà bà có.
Trong cung nhiều nữ tử như vậy, cớ gì Lý Minh chỉ sủng ái bà? Hiện tại tuổi của bà cũng xấp xỉ Lý Minh, nếu bàn về mỹ mạo, đương nhiên không bằng những thiếu nữ độ tuổi thanh xuân; nếu bàn về gia thế, bà cũng không xuất thân từ gia tộc lớn như Thượng Quan Nguyệt, những thứ như cầm kỳ thư họa đều không phải là thứ mà bà am hiểu. Lý do bà có thể ở cạnh Lý Minh lâu được như thế, ngoài xuất thân bình dân cùng chút tình cảm giữa họ thủa niên thiếu ra, điều quan trọng nhất, chính là bà hiểu Lý Minh.
Sự nhượng bộ vô điều kiện và dốc lòng bầu bạn chính là thứ mà Lý Minh khát vọng nhất trong chốn thâm cung này.
Ông bị triều thần chèn ép quá lâu, thân là một đế vương kiêu ngạo, ông vô cùng nhạy cảm với mọi hành động ngỗ nghịch, làm trái ý mình. Chỉ cần thế gia đưa ra một ý kiến trái ngược, trong lòng ông đều được quy kết là ngạo mạn, mà thứ nữ tử thế gia nữ tử gọi là cốt cách, với ông mà nói chính là bất kính.
Cho nên sự dịu dàng, dốc lòng bầu bạn, thuận theo đến mức như trả giá một cách vô điều kiện kia của bà, đều là những thứ mà Lý Minh cực kỳ xem trọng.
Suốt mấy năm qua. thái độc của Lý Minh dành cho bà luôn là tùy hứng, mặc kệ, khiến bà đã quên mất mình cũng là một nữ nhân. Hiện tại, khi được Lý Minh nhỏ giọng dỗ dành như vậy, vành mắt bà chợt có chút cay xè.
Lý Minh thấy mắt bà hơi ửng đỏ, không khỏi hỏi, “Đang yên đang lành sao nàng lại như sắp khóc đến nơi vậy?”
Nhu phi miễn cưỡng mỉm cười, khụt khịt vài tiếng nhỏ giọng nói, “Chỉ vì thiếp đột nhiên nhớ lại lúc chúng ta còn trẻ, Bệ hạ cũng đối xử tốt như vậy với thiếp, nên cảm thấy mấy năm nay, là thần thiếp cô phụ Bệ hạ”
“Làm gì có chuyện nàng cô phụ trẫm?”, Lý Minh lắc đầu, “Nàng đã làm tốt lắm rồi. Trong cái triều đình này, chỉ có mình nàng sẵn sàng chia sẻ mọi chuyện với trẫm”
Lý Minh nói xong liền thở dài, như thể thấy áy náy, “Đáng lẽ chuyện trên triều không nên liên lụy đến một nữ tử hậu cung như nàng, hiện tại ta lại bắt nàng đứng ra đấu tranh giúp ta, một người làm trượng phu như ta, sao nỡ được đây?”
“Bệ hạ…”
Nhu phi nghe được hai chữ “Trượng phu”, nước mắt lập tức rơi xuống. Lý Minh mỉm cười, ôm bà vào lòng, “Sao lại khóc? Nàng đừng sợ”, Lý Minh trấn an bà, “Ngày mai ta sẽ khôi phục phi vị cho nàng, về chuyện Đốc tra ti, nàng cứ làm thẳng tay là được, trẫm sẽ chống lưng giúp nàng”
“Trẫm sẽ sắp xếp tất cả mọi thứ trước cho nàng, nên nàng đừng lo lắng gì cả”
“Thần thiếp hiểu rồi ạ”, Nhu phi nghe Lý Minh hứa hẹn như thế, trong lòng yên tâm hơn nhiều.
Đột nhiên, bà không còn thấy oán hận Thôi Ngọc Lang nữa.
Nhớ lại sáng nay, Thôi Ngọc Lang từng khuyên bà rằng, “Nương nương, Bệ hạ mới là vốn liếng của ngài. Không có thế gia nào sẽ nâng đỡ một Thái tử có xuất thân hàn tộc cả, vì đối với đám thế gia dùng dòng họ huyết mạch làm gốc rễ cho mọi thứ mà nói, đây chính là sự nhục nhã”
“Chỉ có Bệ hạ, mới là chỗ dựa duy nhất của nương nương”
Quả thật Thôi Ngọc Lang nói cũng không sai.
Lúc Nhu phi dựa vào lòng Lý Minh, nội tâm dần trấn định lại.
Dù có chế độ khoa cử hay không, bà và thế gia, suy cho cùng không phải là người chung một con đường.
Lý Minh, mới là chỗ dựa duy nhất của bà.
1/1/2024
Happy new year