Chương 133: Vi phu
Những gì Lý Dung nói khiến Bùi Văn Tuyên hơi ngẩn người. Lý Dung nhìn người thanh niên quỳ trước mặt mình, chậm rãi nói, “Đứng lên đi, nếu ta và chàng là quan hệ quân thần, chàng phải quỳ trước mặt ta. Nhưng nếu chàng đã xem ta là thê tử thì không cần làm như thế. Ta biết chàng không muốn cãi nhau với ta, nhưng ta cũng không mong chàng nhường nhịn ta đến thế”
“Ta không phải là một tiểu cô nương mười mấy tuổi không hiểu chuyện đời”, Lý Dung tự rót trà cho mình, “Ta sẽ không bao giờ vì chuyện chàng quỳ trước mặt ta mà thay đổi suy nghĩ vốn có, ngược lại, nó sẽ chỉ khiến ta cảm thấy chàng đang ép ta”
Bùi Văn Tuyên nghe vậy nhất thời có chút bối rối, sau hồi lâu do dự, Lý Dung nâng mắt nhìn hắn, “Sao nào, còn muốn ta đỡ chàng dậy à?”
Bùi Văn Tuyên nghe thế, cuối cùng cũng chịu đứng lên. Lý Dung khẽ vỗ lên chỗ ngồi bên cạnh, nhẹ giọng nói, “Ngồi đi”
Bùi Văn Tuyên làm theo lời nàng, ngồi xuống chỗ bên cạnh Lý Dung. Nàng nằm trên ghế bập bênh, chậm rãi đung đưa ghế, “Chàng nghĩ ta sẽ không đồng ý để chàng làm chuyện này, vậy chàng có biết được lý do không?”
“Lần này, mục đích cuối cùng của Bệ hạ nằm ở chỗ giới hạn số lượng”
“Giới hạn số lượng?”
Lý Dung nâng mắt, Bùi Văn Tuyên cũng không giấu giếm nàng, thành thật nói, “Bắt đầu từ năm nay, số lượng người mà thế gia tiến cử phải có giới hạn. Hơn nữa, tất cả những sĩ tử đậu khoa cử phải được điều đến một nơi tập trung, họ ít nhất phải được rèn luyện ở đây một năm, sau đó Lại bộ mới điều họ đến các bộ khác”
Vấn đề lớn nhất của khoa cử hiện tại chính là một khi Lý Minh không còn cố ý quản thúc, quan viên xuất thân hàn môn sẽ không làm được chức vụ gì có thực quyền cả.
Hàn môn ở Đại Hạ hiện tại bao gồm hai loại, một là thế gia cấp thấp như như Bùi gia, Tần gia, hai là những gia tộc bình thường đến độ ngay cả “danh sách các gia tộc”* cũng không vào được.
(*Gốc, 氏家谱)
“Thế tộc” ở Đại Hạ gọi chính là thứ dùng tiêu chuẩn có nằm trong “danh sách các gia tộc” hay không để đánh giá.
🌸Xem ở Wattpad chính thức để ủng hộ editor nhé🌸
Cứ mỗi mấy trăm năm, “danh sách các gia tộc” sẽ được chỉnh sửa một lần, họ sẽ ghi chép lại tất cả các thế gia, đại tộc nổi tiếng ở khắp các nơi. Trong danh sách các gia tộc còn sẽ phân chia các thế gia, đại tộc kia thành các cấp bậc khác nhau như hạng nhất, hạng hai, hạng ba v.v… Trong việc liên hôn giữa các gia tộc, nếu xuất hiện sự vượt cấp bậc, đó chính là một vinh quang to lớn.
Tất cả gia tộc đều xem việc được liên hôn với thế gia hạng nhất là điều may mắn. Mà những con cháu có xuất thân từ các thế gia hạng nhất, dù cả đời không kết hôn, họ cũng sẽ không bao giờ liên hôn với những dòng dõi cấp thấp hơn.
Cách thức kết hôn và tạo mối thông gia này đã được lưu truyền trong dân gian tận mấy trăm năm, giúp lời nói của các thế gia có đủ sức nặng trong triều đình. Năm xưa, Lý thị vì muốn cân bằng quyền lực giữa các quý tộc mới liên hôn với Thượng Quan gia ở Phạm Dương, U Châu, sau đó thế gia với tám đời lừng lẫy chưa suy kia tiến vào vào Hoa Kinh, từ đó trở thành một công cụ nhằm áp chế một gia tộc lớn ở phương Nam.
Nhưng sau ba triều đại, Thượng Quan gia đã thao túng triều đình, sở hữu vô vàn những mối liên kết với các thế gia khác, họ đảo khách thành chủ, khống chế hoàng quyền. Từ đó, Lý Minh mới ý thức được sự tai hại trong nước cờ dùng thế gia trấn áp thế gia này. Sau khi đúc kết được kinh nghiệm từ các triều đại trước, ông mở lại chế độ khoa cử, hòng dùng dạng tuyển chọn nhân tài không dính dáng gì với thế gia này thành phương thức cân bằng triều đình.
Lý Minh khăng khăng muốn tổ chức khoa cử, nhưng thế gia cũng có biện pháp riêng, chưa bàn đến chuyện nhóm học sinh bình dân kia có thể thi đậu khoa cử hay không, dù cho có thật sự thành công đi nữa, việc sắp xếp chỗ làm cho mấy trăm quan chức xuất thân sĩ tử mỗi năm đều do Lại bộ xử lý, cứ phân cho họ mấy chức vụ vừa khổ vừa mệt lại chẳng có tương lai, như vậy không phải xong rồi sao?
Tham dự khoa cử khó, thi đậu cũng không dễ, được làm quan đã khó, phân chức xong muốn thăng tiến càng khó hơn.
Năm xưa, nếu không phải Bùi Văn Tuyên có Bùi Lễ Chi làm chỗ dựa, hắn đời nào có thể thi đậu được Trạng Nguyên?
Nếu không phải văn thơ của Thôi Ngọc Lang năm xưa được quý nhân xem trọng, bài thi của hắn, dù có nằm mơ cũng không thể đến được tay Lý Minh.
Khoa cử năm nay giao cho Bùi Văn Tuyên, lại dùng cách vấn đáp ngay trên điện làm tiêu chuẩn, đây là để giải quyết vấn đề tham dự khoa cử khó.
Mà hạn chế số lượng người thế gia tiến cử, cũng như muốn thống nhất quy định phân bố nơi làm việc cho các sĩ tử đậu khoa cử chính là để giải quyết vấn đề làm quan khó.
Lý Dung nghe Bùi Văn Tuyên nói xong, nghiền ngẫm một lát liền hiểu được những thí sinh sau khi thi đậu sẽ phải đi đâu, “Cho nên những sĩ tử xuất thân bình dân kia, nơi phải đến trong năm đầu tiên, có phải là Nội các không?”
Tấu sự thính bị đốt, Lý Minh đã lập tức cho xây dựng một Tấu sự thính khác mang tên Nội các.
Lúc ấy bọn họ chỉ nghĩ Lý Minh làm vậy là vì nhờ vậy, sổ con có thể trực tiếp đến được tay ông mà không cần thông qua thế gia. Nhưng hôm nay khi Lý Minh đưa ra yêu cầu này, Lý Dung mới vỡ lẽ, “Vậy ra Phụ hoàng đã trù tính chuyện này từ lâu rồi sao?”
“Điện hạ, trước khi Bệ hạ bảo Người lập Đốc tra ti, đất xây, binh lính, tiền bạc dùng cho Đốc tra ti đều được ông ấy chuẩn bị nhiều năm. Nếu Người không lập Đốc tra ti, ông ấy sớm hay muộn cũng sẽ giao lại nhiệm vụ đó cho Nhu phi. Là Người cho ông ấy cơ hội lập Đốc tra ti. Với tính cách của Bệ hạ, nếu hiện tại muốn tiến hành thay đổi chế độ khoa cử, không thể nào chỉ là hứng thú nhất thời”
“Tấu sự thính bị đốt là cơ hội giúp ông ấy xây Nội các. Mà sự thành lập của Nội các là để lót đường cho việc thay đổi chế độ khoa cử hôm nay”
Lý Dung lắng nghe, không nói gì.
Nàng đột nhiên phát hiện, thì ra nàng không hiểu gì về Lý Minh, chẳng khác gì kiếp trước, nàng cũng không hiểu gì về Lý Xuyên.
Nhưng sống trong hoàng gia, ai mà chẳng đeo mặt nạ, Lý Minh và Lý Xuyên, cũng chưa bao giờ bao giờ hiểu rõ nàng.
“Chàng nghĩ, ta sẽ không đồng ý chuyện sửa chế độ khoa cử à?”
Lý Dung suy nghĩ trong chốc lát mới chậm rãi hỏi, thấy Bùi Văn Tuyên không trả lời, Lý Dung cười, “Ta thật sự sẽ không chịu đâu”
“Nhưng việc này có xảy ra hay không đều không phụ thuộc vào ý nguyện của Người. Dù không phải lần này thì cũng sẽ có lần sau thôi”, Bùi Văn Tuyên nâng mắt nhìn nàng, “Đây là mong muốn của bậc đế vương. Dù hôm nay Bệ hạ có chết, nhưng nếu sau đó thay bằng bất kì vị quân vương nào khác có dã tâm, bọn họ chắc chắn đều sẽ tiếp tục con đường này của ngài ấy”
Chẳng khác gì Lý Xuyên ở kiếp trước.
Khi cậu đã ngồi trên ngôi vị hoàng đế và quan sát giang sơn này xong, cậu mới vỡ lẽ, bản thân chẳng qua chỉ là một Lý Minh khác mà thôi.
Lý Dung ngồi yên không nói gì, nàng cảm thấy mình như thể đang ngồi trên chiếc xe ngựa không ngừng lao đầu chạy về phía trước. Nàng không thể khiến nó dừng lại, chỉ có thể trơ mắt nhìn cỗ xe ngựa lao vút xuống vực sâu, sau đó xe vỡ tan thành từng mảnh, mà nàng thì thịt nát xương tan.
🌸Xem ở Wattpad chính thức để ủng hộ editor nhé🌸
Bùi Văn Tuyên thấy Lý Dung ngẩn người, nhất thời có chút khó chịu.
Nếu đổi lại là kiếp trước, có lẽ hắn đã bắt đầu cãi nhau với nàng.
Hắn hận sự cố chấp kia của nàng, hận ánh nhìn thành kiến của nàng dành cho hàn môn, mà thứ khiến hắn căm hận nhất chính là, hắn thích nàng, một người vô cùng khinh thường hắn từ tận xương tủy.
Nhưng bây giờ hắn không muốn cãi nhau, họ được như ngày hôm nay đã không dễ dàng gì, nên hắn không muốn cãi nhau với nàng chỉ vì chút chuyện nhỏ này.
Vì thế sau vài giây trầm ngâm, hắn chỉ có thể khó khăn giải thích, “Dung Dung, ta biết trong lòng nàng đang nghĩ chế độ khoa cử sẽ chẳng chọn được người tài cán gì cho cam. Nhưng nàng hãy nghĩ lại đi, kiếp trước, rất nhiều người dưới trướng ta đều xuất thân từ hàn môn, bọn họ cũng rất giỏi giang không phải sao? Thế gia đại tộc quả thật có cốt cách riêng của họ, nền giáo dục họ nhận được cũng không phải chỉ dựa vào mấy quyển sách suông, cho nên chế độ tiến cử vẫn còn đấy thôi”
“Huyết thống tuy quan trọng thật nhưng… Ai lại chẳng là con người chứ”, Bùi Văn Tuyên miễn cưỡng cười nói, “Nàng cứ nhìn ta xem, dù xuất thân hàn môn nhưng không phải… Cũng rất khá đó sao?”
Lý Dung nghe Bùi Văn Tuyên nói vậy liền chậm rãi quay đầu sang.
Đôi mắt nàng sáng ngời, ánh trăng chiếu vào đôi đồng tử màu hổ phách kia chẳng khác gì một dòng suối lặng lẽ chảy xuôi.
Nàng rướn nửa người lên, chậm rãi duỗi thẳng lưng, đặt môi lên môi hắn.
Bùi Văn Tuyên ngẩn người, lại nghe thấy Lý Dung nhẹ giọng an ủi, “Đừng đau lòng”
Nụ hôn kia chẳng khác gì chuồn chuồn lướt nước, như thể chỉ vì để an ủi hắn. Sau khi hôn xong, nàng lại quay về chỗ cũ, nằm nghiêng trên ghế, dịu dàng nói, “Văn Tuyên, ta thật sự không hề quan tâm những vấn đề kia nhiều như chàng nghĩ, vì nếu vậy, năm xưa ta cũng sẽ không thích chàng”
Bùi Văn Tuyên nhìn Lý Dung nằm thằng người trên ghế bập bênh, chiếc ghế theo nhịp lắc lư, nàng nhìn ánh trăng rải rác trong hư không, thong thả nói, “Ai cũng nói với ta về sự quan trọng của huyết thống và dòng họ, nhưng không biết vì sao từ khi gặp được chàng, thứ đầu tiên ta nghĩ tới không phải là xuất thân hàn môn của chàng mà lại là, chàng thực sự quá tuấn tú”
“Điện hạ…”, Bùi Văn Tuyên khàn khàn nói, nhất thời cũng không biết phải đáp thế nào cho phải.
“Trước đây ta luôn cãi nhau với chàng, lần nào chàng cũng nghĩ là vì ta để ý dòng dõi, có thành kiến, nhưng người thật sự lấn cấn chuyện này trong lòng lại chính là chàng”
Trong giọng Lý Dung mang theo chút mỏi mệt.
“Trước kia ta không đồng ý để chàng sửa đổi chế độ khoa cử, là vì ta cảm thấy nó quá mức vô dụng cứng nhắc, chính chàng cũng thấy rồi đó, kiếp trước dù dùng chế độ khoa cử, số lượng con cháu thế gia trúng tuyển vẫn nhiều hơn. Có điều sau này khi dần già đi, ta cũng chậm rãi thay đổi suy nghĩ. Thế gia trông ưu tú hơn là vì họ nhận được nhiều điều kiện hơn, không phải vì ai sinh ra đã tốt hơn ai. Cho nên sau này, khi chàng đẩy mạnh xây dựng học đường khắp nơi, ta cũng vô cùng ủng hộ. Nhưng hiện tại, ta không đồng ý chuyện này là vì nó quá vội vàng”
“Văn Tuyên”, Lý Dung nâng mắt, “Phụ hoàng không còn sống được mấy năm nữa, nhưng chàng vẫn còn trẻ. Hôm nay nếu Nhu phi không đến, chàng phải làm sao đây?”
Bùi Văn Tuyên nhất thời không biết nói gì, Lý Dung quả quyết hỏi, “Có phải chàng định tự mình nhận vụ án này, đúng không?”
“Chàng và ta đã hòa ly nên nhỡ không may có chuyện gì cũng sẽ không liên lụy đến ta. Cho nên chàng đặt ra hai phương án, nếu Nhu phi nhận vụ án này đương nhiên là tốt nhất. Nhưng nếu Nhu phi không nhận, vậy chàng sẽ đứng ra nhận, dù sao Phụ hoàng cũng sẽ dốc lòng ủng hộ chàng. Nhỡ như mọi chuyện thành công, mọi người đều sẽ vui mừng, nhưng lỡ như không thành công thì sao?”
“Kiếp trước, quá trình chàng và Xuyên nhi sửa lại chế độ khó thế nào, chàng còn chưa biết sao? Chàng nghĩ vì sao ta một hai không muốn chàng dính líu đến thế gia? Bởi vì sau mỗi một lần cải cách đều là sự chấn động. Sự chấn động với những người chơi cờ như chúng ta là sống chết, nhưng hai người có từng nghĩ xem sự chấn động của bách tính là gì chưa?”
“Những năm Xuyên nhi sửa lại chế độ, khắp nơi đều nổi lên chiến loạn, những trận chiến trên triều liên miên không dứt, chàng và ta phải dành hơn hai mươi năm nghỉ ngơi lấy lại sức, nhưng lúc xảy ra chấn động, cuộc sống bá tánh thế nào, chàng không nhìn thấy sao?”
“Điện hạ, kiếp này sẽ khác ạ”, Bùi Văn Tuyên nhíu mày, “Năm xưa vì Thái tử Điện hạ quá nóng vội, cho nên việc ta đợi đến hôm nay mới tiến hành chuyện này đã được xem là cực chậm rồi”
“Nhưng nếu thế gia vì bị chàng chèn ép quá và có ý đồ tạo phản, chàng tính sao đây?”
Lý Dung nhìn chằm chằm Bùi Văn Tuyên, Bùi Văn Tuyên trầm ngâm, sau hồi lâu hắn thong thả đáp, “Điện hạ, trên đời này không có sự thay đổi nào mà không có cái giá tương ứng. Nhưng nếu không thay đổi, chẳng lẽ cuộc sống của bá tánh sẽ tốt hơn sao?”
“Nếu bọn họ làm phản, bá tánh đương nhiên sẽ vô cùng khổ. Nhưng phương Bắc vì thiếu quân lương, bá tánh và binh lính chết trận ở đó không khổ sao ạ? Phương nam vì tiền cứu tế tu sửa đường sông không đủ, những nạn dân ở đó không khổ sao ạ? Những bá tánh sống dưới tầng áp chót xã hội, sinh ra đã làm kẻ hầu người hạ, không thể làm ăn, lại không thể làm quan, chỉ có thể đời này sang đời khác làm ruộng, làm nô dịch cho thế gia, như vậy không khổ sao?”
“Đây là những lời mà năm xưa Bùi tướng từng nói”, Lý Dung thong thả lên tiếng, “Sau này, ông ấy lại chết ở ngay thời kỳ đỉnh cao”
“Bùi Văn Tuyên”, giọng Lý Dung có chút nghẹn ngào, “Chàng thật sự giống hệt cha mình”
“Đáng tiếc, phụ thân chàng mất quá sớm, bằng không khi nhìn thấy chàng như thế này, ông ấy nhất định sẽ thấy cực kì an ủi”
Bùi Văn Tuyên không biết phải nói gì, hắn thấp thoáng cảm thấy, trong mắt đối phương dường như đã lấp loáng ánh nước, nhưng rất nhanh đã biến mất tăm.
Hai người lẳng lặng đối diện nhau, Lý Dung nhìn người trước mặt, trái tim có chút run rẩy, “Ta không muốn giống mẫu thân của chàng”
“Điện hạ sẽ không giống mẫu thân của ta”
Bùi Văn Tuyên bật cười, “Dù thành công hay thất bại, việc này chắc chắn sẽ trải đường cho Thái tử, Bệ hạ và thế gia đều sẽ bị suy yếu, Thái tử có Tần Lâm nắm được quân quyền, lúc đăng cơ, Điện hạ sẽ…”
Hắn còn chưa kịp dứt lời, Lý Dung đã tát một cái lên mặt Bùi Văn Tuyên.
Cái tát vang vọng trong phòng, Lý Dung nhìn chằm chằm hắn hỏi, “Chàng nghĩ chàng là gì của ta?”
“Là mưu thần hay là tử sĩ của ta hả?”
🌸Xem ở Wattpad chính thức để ủng hộ editor nhé🌸
Bùi Văn Tuyên bị nàng tát, mặt nghiêng hẳn về một bên, hắn không dám nhìn thẳng vào nàng, cũng không hề nhúc nhích.
“Mạng sống của chàng rẻ rúng như vậy sao? Nếu chàng đã chẳng màng mạng sống của mình như vậy, chàng làm trượng phu của ta làm gì!”
“Dung Dung”, Bùi Văn Tuyên khàn giọng nói, “Sẽ không sao đâu mà”
“Mặc kệ có sao hay không, trước khi chàng đâm đầu vào nguy hiểm, chàng có từng hỏi ý ta chưa?”, Lý Dung đứng dậy, cúi đầu nhìn xuống người thanh niên trước mặt mình hỏi, “Chẳng lẽ trong lòng chàng, ta chính là người không quan tâm việc chàng sống hay chết? Hay chàng đang nghĩ, việc đó chẳng liên quan gì đến ta?”
Bùi Văn Tuyên không nói gì, ngữ khí của Lý Dung chợt dịu lại, “Chàng có từng nghe qua câu chuyện này chưa”
Bùi Văn Tuyên hơi nhúc nhích, ngẩng đầu nhìn nàng. Lý Dung mỉm cười nói, “Thành Đông có một gia đình, hai vợ chồng là thanh mai trúc mã, họ cực kì yêu thương nhau. Sau nhiều lần vượt mọi chông gai trắc trở, trải qua sinh tử, hai người rốt cuộc mới được ở bên nhau. Nhưng sau này, trượng phu của nàng vì thích chọi gà, lấy đi hơn một nửa số bạc trong nhà trộm mua một con gà chọi. Chàng đoán xem, sau đó thế nào?”
Bùi Văn Tuyên không nói gì, hắn có thể hiểu được hàm ý phía sau của Lý Dung nhưng lại không dám trả lời. Lý Dung khẽ cười nói, “Nàng ta đã hòa ly với trượng phu của mình”
Hai người yêu nhau mười mấy năm, dù đứng ở ranh giới sinh tử cũng không buông tay, cuối cùng lại chỉ vì một con gà chọi mà đường ai nấy đi.
Thứ bào mòn tình cảm nhất, không hề là sóng to gió lớn, mà là vô vàn những điều vặt vãnh tích tụ theo dòng xoáy cuộc đời.
“Bùi Văn Tuyên”, Lý Dung nhìn hắn, “Tính mạng của chàng không phải chỉ thuộc về một mình chàng. Chàng là trượng phu của ta, là phụ thân của những đứa con trong tương lai của ta. Dù mọi chuyện đều là vì ta, nhưng chàng ít nhất cũng phải nói với ta một tiếng chứ. Nếu chàng không làm được…”
Lý Dung không nói tiếp nữa, Bùi Văn Tuyên nhìn nàng, rõ ràng là hắn ngẩng đầu nhìn đối phương, song vào giây phút ấy, hắn lại thấy, nàng là người đang cúi đầu trước mình.
Hắn chưa bao giờ dám tưởng tượng cảnh nàng sẽ cúi đầu trước mình, dù đến tận hiện tại, từ ngữ của nàng vô cùng cẩn thận khắc chế, không hề gây tổn thương hắn như trước đây.
Hắn chợt phát hiện sự thay đổi của nàng, nàng đã trưởng thành. Họ biết rõ đối phương đang uy hiếp mình, cũng từng không chút nể nang nào tấn công nhau, nhưng hôm nay nàng đã học cách kiềm chế bản thân, ngay cả câu “chia tay” cũng không nói ra.
Bùi Văn Tuyên đứng dậy, duỗi tay ôm nàng vào lòng.
Lý Dung vốn định kháng cự, nhưng vào giây phút độ ấm bao phủ lấy mình, nàng lại thấy hốc mắt có chút chua xót. Nàng cố ép mình không được thấy tủi thân, chỉ vì chút chuyện cỏn con này mà bật khóc, nên chỉ cắn răng để mặc hắn ôm lấy mình.
“Là ta không đúng”, Bùi Văn Tuyên thấp giọng nói, “Sau này ta sẽ không tự mình làm chủ, mọi chuyện đều sẽ nói với nàng, chúng ta cùng nhau thương lượng”
Lý Dung không nói gì, Bùi Văn Tuyên cúi đầu khẽ hôn lên trán nàng, giọng nói đầy dịu dàng, “Vì ta không ngờ được, Điện hạ của ta lại tốt như vậy, là ta lòng dạ tiểu nhân hẹp hòi, mong Điện hạ thứ lỗi”
“Nói ngọt là giỏi”
Lý Dung nhỏ giọng mắng một tiếng.
Bùi Văn Tuyên khẽ cười, hắn thay nàng sửa lại quần áo, ôn hòa hỏi, “Điện hạ, ta tiễn Người về nhé?”
Lý Dung ngẩn người, nâng mắt nhìn hắn. Nàng vốn cho rằng, với tính cách của Bùi Văn Tuyên, hắn chắc chắn sẽ giữ nàng lại.
Nàng đã nghĩ xong lý do từ chối nhưng Bùi Văn Tuyên lại chủ động muốn tiễn nàng về.
Khi Lý Dung còn chưa kịp có phản ứng gì, Bùi Văn Tuyên đã lấy một chiếc áo khoác bên cạnh sang, nhẹ nhàng khoác lên người nàng. Sau khi giúp Lý Dung chỉnh lại quần áo, hắn lấy một chiếc đèn, nắm tay nàng đẩy cửa bước ra ngoài, như thể chưa có gì từng xảy ra và nhẹ giọng hỏi nàng, “Tối nay Điện hạ từ đâu đến phủ vậy ạ?”
“Phủ bên cạnh”, Lý Dung đi theo hắn ra ngoài, nhỏ giọng đáp, “Ta mua rồi”
Bùi Văn Tuyên nghe vậy không kiềm được bật cười, nhưng vì sợ nàng nổi giận, hắn lập tức nhẫn nhịn, chỉ lộ ý cười ra mặt.
Sắp đến tháng tư, gió đêm vẫn mang theo chút lạnh, nàng khoác áo khoác của Bùi Văn Tuyên, cùng hắn sánh vai đi trên hành lang.
Bùi Văn Tuyên giúp nàng chắn gió, nhìn con đường đi dọc các đình viện có thể thấy, tòa phủ này chưa hoàn toàn sửa chữa xong, vẫn còn rất nhiều nơi không đốt đèn. Lý Dung sợ Bùi Văn Tuyên không biết đường đi liền nói, “Phía hậu viện còn để thang, ta sẽ leo thang và trèo sang bên kia”
“Điện hạ vất vả rồi”
Trái tim Bùi Văn Tuyên hiện tại như được đặt vào chậu nước ấm thoải mái nhất, khiến cả thân thể hắn đều theo đó trở nên vô cùng dễ chịu.
Hai người đi sóng vai nhau, Bùi Văn Tuyên như thể đang bảo vệ một đứa trẻ mà đi cạnh nàng, sau một hồi trầm ngâm, Lý Dung chậm rãi hỏi, “Chàng không giữ ta lại sao?”
“Thật ra ta rất muốn giữ nàng lại”, Bùi Văn Tuyên khẽ cười, “Nhưng tối nay ta đã gây ra lỗi lầm, nếu còn giữ Điện hạ lại, ta sợ Điện hạ sẽ thấy ta muốn dùng chuyện này lấp liếm sai lầm. Thú vui giường chiếu vốn là việc phong nhã, không thể xen lẫn mấy việc tạp nham được”
Lý Dung nghe vậy liền nghiêng đầu nhìn hắn, chiếc áo mỏng màu trắng trong bóng đêm phác họa ra thân hình cao gầy của hắn, quân tử như tùng như trúc, mang đậm khí chất nhã nhặn, thanh cao.
Lý Dung bất giác nhìn đến ngây người hồi lâu. Dung mạo của Bùi Văn Tuyên, dù có nhìn ngắm bao nhiêu năm đi nữa, nhưng mỗi lần nhìn lại đều thấy nó vẫn như xưa, mãi chẳng úa tàn.
Bùi Văn Tuyên không hề phát hiện Lý Dung đang thất thần, tiếp tục nói, “Sau này, dù là chuyện gì, việc đầu tiên ta làm chính là báo lại và thương lượng với Điện hạ. Nếu Điện hạ không ngại, mọi kế hoạch của Điện hạ đều có thể chia sẻ với ta. Điện hạ nói đúng, ta và Điện hạ là phu thê, hiện tại đã khác với kiếp trước, việc gì cũng nên thương lượng với nhau. Ta không phải là đồng minh của Điện hạ, ta là trượng phụ của Người, cũng là phụ thân của con Người”
Bùi Văn Tuyên nói xong liền quay đầu sang, nhìn vào mắt Lý Dung, khẽ cười nói, “Mấy thứ này, ta vẫn chưa được giỏi lắm, mong Điện hạ chỉ giáo nhiều hơn”
Lý Dung nhìn hắn cười, nghe hắn nói ra thân phận của bản thân, không biết vì sao nàng thấy hai má mình có chút nóng. Nàng quay mặt đi, thấp giọng đáp một tiếng hòng che giấu chút quẫn bách kia.
Bùi Văn Tuyên phát hiện nàng đang xấu hổ, tuy không biết lý do là gì nhưng hắn vẫn thấy nàng cực kì đáng yêu. Hắn không vạch trần, vô cùng hiểu ý dời mắt đi, mỉm cười nhìn con đường phía trước.
Khi đi đến hậu viện, hắn đã nhìn thấy ven tường có bắt một chiếc thang, Bùi Văn Tuyên và Lý Dung đi đến đó, hắn hơi khom người, giữ chắc thang, đỡ Lý Dung leo lên trên.
Lý Dung mới leo lên được hai nấc đột nhiên quay đầu lại.
Lúc này, nàng đứng cao hơn Bùi Văn Tuyên một chút, nàng gọi một tiếng, “Bùi Văn Tuyên”
Bùi Văn Tuyên ngẩng đầu lên, khó hiểu nhìn nàng, “Hửm?”
Cũng chính vào giây phút ấy, Lý Dung đột nhiên cúi đầu, khẽ khàng hôn hắn một cái, sau đó không đợi Bùi Văn Tuyên hồi thần đã nhanh nhẹn bò lên, vẫy tay nói, “Ta đi đây”
Bùi Văn Tuyên ngẩng đầu nhìn cô nương biến mất sau bức tường, không kiềm được đưa tay xoa môi mình.
Một lát sau, hắn chậm rãi mỉm cười.
Hắn có chút nôn nóng.
Phải đẩy nhanh kế hoạch lên và mau chóng rước nàng về chung một nhà lại mới được.
24/12/2023
Merry Christmas
🌺 Tác giả có lời muốn nói 🌺
【 Vở kịch nhỏ 1 】
Lý Dung, “Sau khi cãi nhau rồi, hắn nhất định muốn làm một trận mây mưa, ta nên từ chối hắn thế nào đây?”
Bùi Văn Tuyên, “Điện hạ, để ta tiễn Người về”
Lý Dung, “???”
Bùi Văn Tuyên, “Ta nghĩ nàng chắc chắn sẽ không chịu đâu, ta không muốn bị nàng xem là dạng người tùy tiện không biết tiết chế, ta còn có liêm sĩ mà. Đi thôi, ta tiễn nàng về”
Lý Dung, “Ta… ta cũng chưa nói mình không chịu mà…”
【 Vở kịch nhỏ 2】
Bùi Văn Tuyên, “Vừa được bà xã hôn một cái thôi mà ta đã bắt đầu nghĩ xem nên mua nhà ở đâu gần trường học rồi”
Lý Dung, “Như vậy chàng hơi bảo thủ rồi đó”
Bùi Văn Tuyên, “Hả?”
Lý Dung, “Độc giả khi thấy chúng ta nhìn nhau lần đầu tiên đã nghĩ xong chúng ta nên sinh mấy đứa rồi. Chàng như vậy là weak rồi!”
🌺 Góc tám nhảm 🌺
Mấy nay bận rộn nên update trễ.
Thấy Trường phong độ được xuất bản rồi, không biết chừng nào đến bộ này.
Vì có nam8 và nam9 nên cũng có team ủng hộ mỗi anh, các bạn đừng công kích thuyền anh8 và nu9 tội nghiệp fans ảnh ạ 🥲