Chương 12
Beta: kimaan
“Đường Trừng? Cô đã ở đâu vậy?”
Người phía bên kia gọi tới, Đường Trừng nhanh chóng trở lại vị trí ban đầu. Đầu Giang Kỳ hơi cúi xuống, nên cô không thấy rõ biểu cảm của anh.
“Giang lão sư, có người gọi nên em đi trước. Giang lão sư có thể không kể cho người khác nghe về những gì xảy ra vừa nãy được không?”
Đường Trừng nhỏ giọng thương lượng, sau đó chắp tay cầu xin.
“Làm ơn đi mà.”
“Được.”
Thấy Giang Kỳ đồng ý, Đường Trừng lập tức mỉm cười: “Cảm ơn Giang lão sư! Tạm biệt Giang lão sư nhé!”
Năm phút sau, Âu Lê thấy Giang Kỳ chậm rãi đi tới, lúc này mới thở phào nhẹ nhõm.
“Giang Kỳ, anh tới rồi, sao đột nhiên quay về lấy đồ vậy? Anh lấy được đồ chưa?”
Âu Lê cười khanh khách tới gần.
Đến khi nhìn thấy rõ Giang Kỳ, sự ngạc nhiên hiện lên trong mắt cô ta.
“Giang Kỳ, anh làm sao vậy?”
Giang Kỳ: “?”
Anh quay đầu lại nhìn.
“Mặt anh đỏ quá, có chuyện gì à?”
Giang Kỳ: “…”
Giang Kỳ: “Nắng gắt quá nên hơi say nắng.”
Đúng, chính là say nắng.
Giang Kỳ đè lại lồng ngực đang không ngừng đập loạn, tự lừa mình dối người.
– —
Sự kiện phát sóng trực tiếp của Túc Hải nhanh chóng trở thành đề tài hót hòn họt. Kể cả khi công ty và người đại diện của anh ta đứng ra nói rằng tất cả chỉ là kịch bản, và Túc Hải hiện tại vẫn còn độc thân, ngoại trừ fan não tàn còn hết mình tin tưởng, người qua đường khác cho hay:
【 Chúng ta không thù cũng không oán, các hạ coi tôi là đồ ngốc à? 】
—— Đã từng có dưa rằng anh ta là một tên ăn chơi, không ngờ là thật à nha!
—— Tên này quá đê tiện rồi, cùng người khác xào CP, sau đó giở mặt đâm sau lưng với hắt nước bẩn, giờ còn muốn lợi dụng người khác, sao không lên trời luôn đi?
—— Xem ra chúng ta hiểu nhầm Đường Tiên Nhi rồi, rõ ràng cô ấy bị hãm hại đó!
—— Thôi thôi, cho dù cô ta bị hại trong vụ của Túc Hải, mấy lần cọ nhiệt trước là thật mà. Đường Tiên Nhi có nghĩ cũng đừng nghĩ đến việc tẩy trắng nhé!
…
Tin tức trên mạng gây xôn xao, đạo diễn Tuân và những người khác đương nhiên sẽ biết được, bọn họ giờ vô cùng phiền não, tập đầu tiên còn chưa phát sóng mà đã xảy ra chuyện lớn như vậy.
Hình tượng của Túc Hải hoàn toàn sụp đổ, mấy fan CP của anh cũng vì thế mà chạy mất dép.
Một show hẹn hò mà không thể thu hút được fan CP thì còn quay chụp làm gì nữa?
Nhóm đạo diễn tự hỏi liệu có nên thay Túc Hải luôn không, dù sao mới chỉ là tập đầu tiên. Đỉnh lưu Giang Kỳ còn ở đây, không có Túc Hải ở đây ngáng chân*, chương trình này có khi sẽ càng hoàn hảo hơn.
* Convert là cục cứt chuột Túc Hải, trong câu thành ngữ “Một cục phân chuột làm hỏng cả nồi cháo”, thành ngữ bên mình là “Con sâu làm rầu nồi canh”.
Đúng lúc này, một quả dưa mới lại được bổ ra.
Lưu lượng tiểu sinh Túc Hải một lần nữa thăng cấp thành công, ngoại tình ba chân bốn tay nhiều đến mức thành con bạch tuộc, một chân dẫm vài chiếc thành, đời sống cá nhân hỗn loạn.
Hay lắm.
Không muốn đổi cũng phải cuốn xéo tên kia đi ngay.
Loại nghệ sĩ tai tiếng như thế này, nếu còn giữ lại, e rằng chương trình của bọn họ sẽ bởi vì anh ta mà tiêu tùng.
Vì vậy, sau khi nhóm người Triệu Sanh Sanh hái trái cây trở về, Túc Hải đã cuốn gói đi rồi.
Mọi người: “…”
Sau khi nghe về chuyện đã xảy ra của Túc Hải, mọi người đều ném ánh mắt phức tạp về phía Đường Trừng, người đang đi về phía họ.
Cô làm như không có chuyện gì xảy ra, tươi cười chào đón bọn họ.
Âu Lê ý vị thâm trường nhìn đối phương, thắc mắc: “Túc Hải bị sao vậy? Anh ta sao có thể nói trước camera như thế được, không biết là có livestream à? Thật kỳ quái!”
Nghe vậy, Hi Bội Bội nhíu mày nhìn Đường Trừng: “Ghét nhất là cái loại ngấm ngầm giở trò sau lưng người khác.”
Với cô ta, Túc Hải là một tên cặn bã, nhưng mà cái cô Đường này cũng chẳng vô tội đến vậy đâu, nhìn rất giống trà xanh, đặc biệt là giỏi làm bộ làm tịch.
Ngay cả Thịnh đại thần cũng bị vẻ bề ngoài của cô ta lừa dối.
Giang Kỳ nhíu mày, thế nhưng anh chưa kịp mở lời, Đường Trừng đã duỗi tay chỉ về phía mình, vẻ mặt kinh ngạc nói.
“Người Hi tiểu thư nhắc đến không phải là tôi sao?”
“Nói ai người đó tự khắc biết, cô có dám nói cô không tính kế lừa Túc Hải không? Tôi không tin anh ta sẽ ngu đến mức nói mấy lời quay trước máy quay đâu!”
Ngứa mắt Đường Trừng đã lâu, Hi Bội Bội vừa mở miệng đã tức giận hỏi.
Nghe vậy, Đường Trừng chậm rãi đứng dậy, cô khẽ cau mày: “Vậy phải làm sao bây giờ? Nếu không thì…”
Đường Trừng bỗng dưng nở một nụ cười thân thiện: “Cô báo cảnh sát bắt tôi đi.”
“Cô……”
Hi Bội Bội bị cô làm cho tức chết.
“Phụt, ha ha ha.”
Mạc Thiếu Tôn ở một bên không khỏi bật cười thành tiếng.
Tiếng cười rất đáng khen, một phát chọc trúng lòng tự trọng nhạy cảm của tiểu công chúa, mặt Hi Bội Bội đỏ bừng, tức giận giậm chân rồi chạy vào nhà.
Về phần Triệu Sanh Sanh, cô đứng ở trước cổng mãi vẫn chưa hoàn hồn lại.
Tốn công tốn sức đi hái quả, và giờ thì cốt truyện bị sao vậy?
Bây giờ Túc Hải đã rời đi rồi?
Cô nhớ rõ là trong nguyên tác, tên này phải sau 20 30 chương nữa mới bị đá đít đi, lúc cô đọc mấy đoạn đó thật sự vô cùng chán ghét tên đàn ông thối tha này.
Vừa lăng nhăng vừa đê tiện.
Ở chung với Đường Trừng mấy ngày nay, cô nàng phát hiện Đường Trừng thật sự rất tốt, xinh đẹp lại dịu dàng, cô còn đang tìm cơ hội để khuyên cô ấy cách xa tên chó kia ra đây này.
Nhưng mà chưa tìm được cơ hội thì Túc Hải đã phắn đi rồi.
Triệu Sanh Sanh hoang mang.
– —
Sau khi hái quả cả buổi chiều, kế hoạch ban đầu của tổ tiết mục là tổ chức tiệc thịt nướng, lại thêm chút đồ uống. Tám vị khách mời sẽ ngồi xung quanh nhau trò chuyện, bày tỏ tâm tư của bản thân, đồng thời thúc đẩy quan hệ giữa các vị khách mời.
Còn bây giờ thì sao, haha, còn cái nịt.
Túc Hải rời đi, nhưng công ty bọn họ không muốn từ bỏ hợp đồng. Sau khi thương lượng xong, họ phái đàn em của Túc Hải tới, nói là đã lên máy bay rồi, sáng mai sẽ đến, chắc chắn sẽ không làm giảm tiến độ quay chụp của chương trình.
Đạo diễn Tuân có thể nói gì được nữa, chỉ có thể đồng ý trước. Chỉ là buổi giãi bày tâm tư tối nay không tổ chức được.
Vì thế, đạo diễn Tuân múa bút, đổi kịch bản thành anh và em cùng nhau đi dạo, thổ lộ tình cảm.
Chỉ là phía bên khách mời nam thiếu mất một người, ghép đôi như nào là một vấn đề lớn.
Nhưng ai ngờ đâu, nhân viên công tác chạy tới báo cáo với anh, đại tiểu thư Hi gia hình như ban ngày bị Đường Trừng chọc tức, nên tự nhốt mình trong phòng hờn dỗi rồi.
Ôi chao? Đúng lúc quá.
Đạo diễn Tuân tỏ vẻ, Hi Bội Bội không tham gia, vậy thì có đủ ba cặp đi dạo trò chuyện rồi, hoàn hảo!
Về vấn đề ghép cặp, vậy thì bốc thăm thôi!
Kết quả, Đường Trừng ghép đôi cùng Thịnh Dặc, Triệu Sanh Sanh đi cùng với Giang Kỳ, Mạc Thiếu Tôn thành cặp với Âu Lê.
Nhìn Giang Kỳ đứng trước mặt, Triệu Sanh Sanh lại rơi vào hoang mang.
Rõ ràng sáng nay cô còn đang thắc mắc liệu tình tiết trong cốt truyện gốc sụp đổ rồi hay không, ai ngờ sau khi vòng một bước ngoặt lớn lại quay về với tình tiết ban đầu thế này.
Đúng vậy, đây là cốt truyện gốc.
Theo nguyên tác, trong lần đi dạo này, nữ chính ríu rít bên cạnh Giang Kỳ như một mặt trời nhỏ, còn Giang Kỳ thì giống như một tảng băng biết đi.
Hai người, một lạnh một nóng tạo thành hình tượng tương phản cực lớn, hoàn toàn phù hợp với tính cách nam nữ chính trong các bộ phim thần tượng nổi tiếng. Điều này làm cho khán giả điên cuồng phấn khích đẩy thuyền.
Đây này cũng là bước đầu tiên để cặp đôi nữ chính trở nên nổi tiếng.
Cho nên bây giờ cô quay lại đường đi của nữ chính rồi à?
Ý nghĩ vừa rồi lóe lên trong đầu Triệu Sanh Sanh.
Cô nàng không chú ý tới Giang Kỳ ở bên cạnh, sắc mặt anh lập tức trầm xuống khi thấy Thịnh Dặc và Đường Trừng ghép đôi, ánh mắt vẫn luôn dừng ở hai người họ mà không dấu vết gì.
Nhìn thấy hai người vừa nói vừa cười, một trước một sau đi về phía hồ nước, Giang Kỳ mím môi thành một đường thẳng tắp.
Đặc biệt là lúc thấy Đường Trừng dường như không cẩn thận suýt ngã, Thịnh Dặc lập tức đỡ lấy cánh tay cô.
Giang Kỳ: “…”
Triệu Sanh Sanh nhìn anh, nam chính mới vừa rồi còn tốt lắm mà, sao đột nhiên bật công tắc điều hòa vậy, khóe miệng còn giật giật hai cái nữa.
“Giang… Giang lão sư?”
Giang Kỳ cúi đầu nhìn cô, ánh mắt bình tĩnh không gợn sóng.
“Nếu không thì chúng ta, đi thôi?”
Triệu Sanh Sanh muốn đánh chết bản thân, cô vừa nói cái gì vậy trời.
Ai ngờ vừa dứt câu, Giang Kỳ hơi gật đầu, sau đó lập tức đi về phía trước.
Triệu Sanh Sanh vội vàng đuổi theo.
Đi theo một lúc lâu, cô mới nhận ra nam chính là nam chính, chân dài quá, chân ngắn như cô chạy theo không nổi.
Đau khổ hơn chính là, cô thì căng da đầu tìm đủ đề tài, truyện cười các kiểu, nam chính Giang Kỳ thì chỉ toàn là ừ với ừ.
Triệu Sanh Sanh: “…”
Quả nhiên, cô vốn không hy vọng trở thành nữ chính, mặt trời nhỏ gì đó, ai muốn thì làm đi nhé!
Mặt nóng dán mông lạnh như thế này, khó làm lắm huhuhu!
So với cuộc trò chuyện khó xử giữa Triệu Sanh Sanh và Giang Kỳ, cuộc trò chuyện giữa Đường Trừng và Thịnh Dặc lại khá thoải mái.
Nhìn sườn mặt tinh xảo của Đường Trừng dưới ánh trăng, Thịnh Dặc không khỏi nhớ tới thời điểm hai người quen nhau thời đại học.
Sau khai giảng năm nhất, Đường Trừng được cả trường biết đến nhờ ảnh chụp xinh đẹp khi đang huấn luyện quân sự.
Khi đó, vì gia cảnh và ngoại hình, anh ta rất nổi tiếng trong trường học, bạn gái thay hết người này đến người khác.
Trong khoảng thời gian đó, anh ta vừa mới chia tay bạn gái cũ được nửa tháng. Thấy buồn chán, đánh bài thua với đám bạn cùng phòng, lại có thêm men rượu, anh ta nhất thời hào hứng cùng mấy đứa bạn đánh cược, xem xem có thể tán đổ giáo hoa Đường Trừng trong vòng một tháng không.
Tiền đặt cược là 500 tệ.
Anh ta lúc ấy gật đầu luôn.
Sau đó, anh khua chiêng gióng trống theo đuổi Đường Trừng một tháng trời, vào ngày cuối cùng tỏ tình với cô, Đường Trừng lúc này mới gật đầu đồng ý.
Đường Trừng vừa mới đồng ý, mấy đứa bạn cùng phòng đã nhảy ra, hô to thua thua.
Thịnh Dặc nhớ rằng lúc đó anh ta rất xấu hổ, dù sao cũng là đem cô ra đánh cược. Trong quá trình theo đuổi, anh quả thật có ấn tượng tốt với cô, vì vậy anh ta chuẩn bị dỗ dành, về sau cũng muốn đối xử tốt với cô.
Nhưng ai ngờ, Đường Trừng sau đó cứ cười tủm tỉm nhìn bọn họ, không có một chút tức giận nào.
Cho đến khi Thịnh Dặc nghe thấy ——
“Alipay nhận được 1.000 tệ.” Âm thanh thông báo vang lên.
Đường Trừng lắc lắc điện thoại trong tay: “Nghe nói giáo thảo rất thích đánh cược với các cô gái xinh đẹp, vì vậy tôi cũng đánh cược với một người, cá rằng Thịnh Dặc sẽ trở thành bạn trai của tôi trong vòng một tháng. Cược 1.000 tệ, cảm ơn anh nha!”
Thịnh Dặc: “…”
Nhóm bạn cùng phòng: “…”
Mối quan hệ yêu đương plastic chấm dứt chỉ sau hai phút.
Sau khi Đường Trừng rời đi, Thịnh Dặc không khỏi bật cười.
Anh ta chưa bao giờ thấy một cô gái nào thú vị đến thế, cũng chưa từng nghĩ có ngày mình sẽ trở thành đồ đặt cược.
Sau đó, anh lại theo đuổi cô, chỉ là cô không còn đồng ý nữa.
Nhưng tình cảm với cô dường như đã bén rễ trong lòng anh.
Mà sau này, Đường Trừng tiến vào giới giải trí, cô hoàn toàn trở nên bận rộn, bọn họ gần như không gặp mặt nhau.
Thật ra, anh lựa chọn tham gia chương trình 《 Bước đến bên nhau 》, lý do chính là vì Đường Trừng mà đến.
Nhìn Đường Trừng bên cạnh, trong mắt Thịnh Dặc nhanh chóng xẹt qua một tia quyết tâm.
“Đường Trừng.”
Dưới ánh trăng, Thịnh Dặc bỗng nhiên mở miệng gọi tên cô.
Đường Trừng quay đầu lại, nhìn thấy người đàn ông đang nhìn cô với ánh mắt thâm thúy.
“Tôi biết mục đích em tham gia chương trình là vì nhiệt độ, cũng biết em muốn xào CP với Giang Kỳ. Em có muốn từ bỏ anh ta, suy xét tôi được không? Dù sao bây giờ tôi cũng là tuyển thủ thể thao điện tử số một, lưu lượng không tồi. Điều quan trọng nhất là tôi có thể toàn tâm toàn ý hợp tác, chỉ cần em muốn xào CP, tôi có thể hợp tác mọi lúc mọi nơi, em thấy sao?”
Nghe vậy, Đường Trừng rũ mắt.
“Đó thực sự là… một lời đề nghị hấp dẫn.”
“Vậy nên?” Thịnh Dặc dò hỏi.
“Vậy nên…”
Đường Trừng cong môi, ánh mắt trong trẻo sâu thẳm, “Tôi chọn Giang Kỳ.”
Cô không muốn dây dưa với người đã từng có quan hệ tình cảm, hiện tại cô đang trong trạng thái mất trí nhớ, sợ rằng ở chung lâu ngày, bị phát hiện ra thì tiêu đời.
Giang Kỳ không giống thế.
Quá khứ của cô không hề liên quan đến vị đỉnh lưu này.
Đã sớm nói qua, anh là giải pháp tối ưu nhất.
– —
Gần như cùng lúc đó, Triệu Sanh Sanh thấy nam chính đang đi thì đột nhiên dừng lại, ánh mắt dừng mãi ở bụi cỏ bên kia.
Triệu Sanh Sanh thở hồng hộc đi theo và nhìn xung quanh, ngoài một vài con đom đóm bay ra thì chẳng có gì đặc biệt.
Triệu Sanh Sanh không đi nổi nữa, thử hỏi anh: “Tối nay đến đây thôi, chúng ta quay về được không?”
“Được.”
Giang Kỳ đồng ý.
Triệu Sanh Sanh thở phào nhẹ nhõm, quay người về với vẻ mặt mong đợi.
Cô nàng đi đến cổng thì thấy Giang Kỳ đột nhiên dừng lại, Triệu Sanh Sanh ngạc nhiên nhìn lại.
Giang Kỳ bình tĩnh nói với cô rằng anh dường như mới làm rơi cái gì, bảo cô đi vào trước. Anh tự mình rời đi, nói không cần máy quay đi theo.
Vì vậy, khi những người khác quay lại, họ chỉ thấy Triệu Sanh Sanh đang ngồi một mình trong sân.
“Giang Kỳ đâu rồi?”
Âu Lê dẫn đầu hỏi.
“Anh ấy quay lại tìm đồ rồi, hình như là đánh rơi cái gì đó.” Triệu Sanh Sanh trả lời.
Đường Trừng nhíu mày, sau đó bước vào phòng trước.
Vừa mở cửa, cô đã thấy một chút ánh sáng huỳnh quang bay trong căn phòng tối.
Sau khi thấy rõ đó là cái gì, trong mắt Đường Trừng lộ ra vẻ kinh ngạc khó hiểu.
“Triệu Sanh Sanh…”
“Sao thế?”
“Một con đom đóm bay vào phòng của chúng ta!”
Đường Trừng vui vẻ thốt lên, giống như cô gái nhỏ lần đầu nhận được quà vậy.
Cùng lúc đó, Giang Kỳ – người đang trốn dưới cửa sổ bên ngoài phòng, trên người dính đầy lá khô, nghe thấy lời cô nói thì cố kìm mình lại, nhưng vẫn không thể nào khống chế được khóe môi đang nhếch lên.