Chương 1
Beta: kimaan
—— Mọi người xem Weibo của 《 Bước đến bên nhau 》 chưa? Là tôi bị hoa mắt hay người hâm mộ nhìn nhầm thế? Bóng dáng vị khách cuối cùng trong chương trình kia thế mà lại là —— Giang Kỳ???
—— Giang Kỳ, người vừa mới ra mắt đã giành được Giải thưởng Mùa hè vàng cho Nam diễn viên chính xuất sắc nhất, trở thành ngôi sao mới hàng đầu chỉ với gương mặt điển trai của mình, nhưng anh ấy đã “lãng phí” ngoại hình ấy mấy năm qua trong các bộ phim hiện thực và phim bí ẩn (mystery)*, đảm bảo thành công về cả danh tiếng lẫn doanh thu phòng vé. Và bởi vì không có nhân vật nữ nào từng xuất hiền trong phim của anh ấy nên Giang Kỳ trở thành “vật cách điện” với mọi tin đồn!!!
* Gốc là 现实与悬疑电影 nếu mình có hiểu sai thì giải đáp giúp mình nha.
—— Huhu chồng ơi, nếu anh bị bắt cóc thì chớp mắt với ống kính đi.
—— Trời đất, em ngộp thở quá chồng ơi, đừng quá khắt khe với bản thân nhé!
—— Hại tôi còn tưởng rằng 《 Bước đến bên nhau 》 tìm nhiệt độ để nổi tiếng sau khi công bố Đường Tiên Nhi là khách mời cuối cùng. Xem ra là tôi nông cạn quá!
—— Nhắc đến Đường Tiên Nhi là tôi lại thấy tức, chương trình bị hồ đồ rồi à? Tôi chưa bao giờ thấy người nào giả tạo, trà xanh như vậy, buồn nôn quá đi mất.
—— Tôi không hiểu lắm, tại sao mọi người lại gọi Đường Trừng là Đường Tiên Nhi thế?
—— Còn vì cái gì nữa? Đường Trừng ra mắt với vai diễn tiểu tiên nữ thứ ba trong bộ web drama, hại tôi lúc trước còn cảm thấy cô ta lớn lên không tồi. Kết quả cô ta liên tục làm trò cọ nhiệt sau khi nổi tiếng để kiếm tiền. Ấn like rồi hủy, thậm chí còn lên bài PR ăn vạ tiên nữ Lục Kiều Thanh hàng thật kia. Cô ta lúc nào cũng giả vờ như mình là thần tiên, nên mọi người đã đặt cho cô ta một cái tên đen như vậy để chế giễu đấy!
—— Toang, quá toang! Đường Tiên Nhi bình thường thấy nhiệt là cọ, bất kể đàn ông, phụ nữ, già trẻ đều cọ nhiệt tình. Lần này gặp Giang Kỳ chẳng phải là chuột sa hũ nếp* sao? Hợp ý cô ta quá rồi còn gì!
* Chuột sa hũ nếp: nguyên văn là “Lão thử rơi vào chai dầu”, ý chỉ gặp được may mắn, sung sướng, đầy đủ một cách tình cờ, ngẫu nhiên.
—— Không phải, mọi người thấy hot search chưa? Đường Tiên Nhi hình như gặp tai nạn, dây thép đứt gãy trong cảnh cuối của web drama mà cô ta đang quay, sau đó thì ngã xuống hôn mê. Nửa đêm hôm qua được đưa vào viện đấy…
—— Thật hay giả đấy? Cảm ơn trời đất!
—— Lầu trên quá đáng vừa thôi? Ngoài việc đi lên từ con đường hắc hồng thì Đường Trừng có làm gì xấu xa đâu? Dù sao cũng là mạng người, thế mà đằng ấy còn phun ra được lời như thế à?
…
– —
Vào một ngày tháng năm, những tia nắng chói chang hạ xuống, thời tiết đã có chút nóng bức.
Ở trong sân biệt thự, phía bờ sông ngoại ô thành phố.
Bể bơi gợn từng đợt sóng trong suốt, người đàn ông bơi cả tiếng đồng hồ bỗng dưng trồi lên khỏi mặt nước.
Đó là một người có mái tóc đen và đôi mắt sáng, chiếc mũi cao và thẳng tắp. Ngũ quan vì được ngâm trong nước mà trở nên sắc nét hơn. Khóe mắt và đôi lông mày sắc bén khiến cho người ta thấy lạnh lùng xa cách, chỉ có thể nhìn mà không thể hái.
Tay nắm cầu thang, Giang Kỳ bước ra khỏi bể bơi.
Bên cạnh là một người đàn ông cao béo mặc vest, đi giày da, hiển nhiên là đã đợi anh một lúc, với vẻ mặt lo lắng cầm một chiếc máy tính bảng tiến lại gần nói:
“Giang đại ca, ông Giang à, tôi thật sự muốn kêu cậu là ông nội rồi đấy. Lúc trước cậu lựa chọn tham gia 《 Bước đến bên nhau 》 tôi đã thấy không đáng tin rồi, giờ đã thấy tôi có năng lực tiên tri chưa?”
Thấy Giang Kỳ chỉ cầm khăn tắm lau người mà không nói lời nào, người đại diện Trình Cao Dương ngay lập tức nhớ đến một câu, chính là —— Hoàng đế không vội thái giám đã gấp.
Vớ vẩn, anh ta không phải thái giám!
Nhưng mà body tên tiểu tử Giang Kỳ này từ khi nào đẹp thế?
Trình Cao Dương vô thức nhìn bạn tốt của mình, ừ thì, vai rộng eo thon, cơ bụng tám múi.
Rõ ràng trong bộ phim dạo trước, để đóng tốt vai nạn nhân bị lừa đến một nơi nào đó ở Myanmar, người cao 1,86 mét kia đã ép mình gầy đi còn 110 cân (khoảng 55kg). Không lâu sau đó đã liền khôi phục lại dáng người, quả nhiên bát cơm của diễn viên thật sự không phải là thứ người bình thường có thể ăn được.
Suy nghĩ bị phân tán trong chốc lát, nhưng Trình Cao Dương liền quay trở lại vấn đề đang nói: “Đại ca à tôi bảo này, dù sao cậu cũng nhanh lên một chút. Cậu có biết có bao nhiêu người đang rình mò cơ hội hạ bệ cậu không? Đằng này, cậu lại trực tiếp giao bán nhược điểm của mình đi. Lúc trước cậu ký hợp đồng tham gia 《 Bước đến bên nhau 》 mà không nói với tôi một tiếng, cậu có biết bây giờ có bao nhiêu người trên mạng bàn tán không? Khai mau, độc thân mấy năm, có phải tên tiểu tử nhà cậu động xuân tâm không?
“Ngay cả khi động xuân tâm cũng không nên manh động tham gia chương trình này chứ? Cậu có biết cậu đang làm gì không? Này có nghe tôi nói không đấy? Cậu thật là… Haizz!”
Mắt thấy Giang Kỳ đã mặc xong áo thun ở bên kia uống nước, thậm chí còn không đoái hoài gì đến anh ta.
Trình Cao Dương tức giận ngồi xuống ghế tựa bên cạnh, ngón tay tùy ý lướt máy tính bảng, đến đọc bình luận của người hâm mộ Giang Kỳ còn không có hứng thú. Dù sao quen biết Giang Kỳ nhiều năm, anh ta sao mà không hiểu tính tình của tên này, đã quyết định cái gì thì tám con trâu cũng không kéo lại nổi.
Đang giằng co, bỗng dưng Trình Cao Dương hừ một tiếng.
Không một lời giải thích, anh ta đem máy tính bảng đến trước mặt Giang Kỳ vừa mới uống nước xong.
“Cậu biết Đường Trừng không? Bạn cấp ba của chúng ta đó… Cô ấy vì dây thép mà rơi từ trên xuống, không biết có sao không nữa?
Trong lúc nói chuyện, Trình Cao Dương thu lại máy tính bảng, “Hy vọng cô ấy không sao, tốt xấu gì cũng là bạn cùng lớp. Này Giang Kỳ, cậu nhớ không? Lúc trước ở trong trường học còn có tin đồn cậu với cô ấy yêu đương? Mọi người ngoài kia ai cũng bảo cậu là “vật cách điện” với mọi tin đồn, ai có thể ngờ cậu sớm đã có tin đồn yêu đương từ 800 năm trước rồi. Đường Trừng thật sự rất đẹp, nhưng ấn tượng của tôi với cô ấy lại không xinh như thế. Chính là không hot như hiện tại. Danh tiếng cũng không tốt lắm. Nhưng cũng dễ hiểu thôi, cái công ty nhỏ Tinh Duệ kia có thể đào tạo ra cái gì tốt lành chứ…”
Chưa dứt câu, Trình Cao Dương vừa ngẩng đầu đã không còn thấy Giang Kỳ đâu nữa.
Lúc quay đầu đã thấy đối phương vọt vào gara.
Chưa quá hai phút, một chiếc xe địa hình màu xanh từ gara vọt ra. Toàn bộ quá trình liền mạch lưu loát, Trình Cao Dương thậm chí còn không kịp phản ứng lại.
Mãi đến khi thấy chiếc xe chuẩn bị rời đi, Trình Cao Dương mới chợt nhớ ra một chuyện, da đầu tê rần: “Chết tiệt, Giang Kỳ cậu dừng lại ngay, bây giờ còn muốn lái xe đi đâu? Giang Kỳ mẹ nó cậu còn đang đi dép lào đấy!”
Trình Cao Dương lảo đảo chạy ra thì đã hít một ngụm khói xe.
Trình Cao Dương: “…”
Con trai bắt đầu nổi loạn rồi, tôi thương tâm quá!
– —
“Mất trí nhớ?!!!”
Trong bệnh viện Nhân Dân 1, Đường Trừng ở phòng bệnh VIP.
Một cô gái với khuôn mặt bầu bĩnh, da trắng, mặc chiếc áo hoodie màu xanh hoảng hốt hét lên.
Hét xong, dường như ý thức mình lỗ mãng, cô vội vàng bịt miệng lại, thấp giọng đi tới trước mặt bác sĩ, lo lắng hỏi: “Làm thế nào mà mất trí nhớ vậy? Có phải anh nhầm rồi không? Chỉ mất trí nhớ thôi hả? Có để lại di chứng hay biến chứng nào không bác sĩ?
“Vừa rồi mới kiểm tra, Đường tiểu thư tạm thời mất trí nhớ có thể là do chấn thương não gây ra. Trong trường hợp này, ký ức có thể được khôi phục vào ngày mai, hoặc có thể một tháng sau mới khôi phục lại, hoặc cũng có thể là…”
“Mất trí nhớ vĩnh viễn.”
Cô gái với mặt bầu bĩnh đáp lại, đôi mắt hoang mang lo sợ, khuôn mặt tái nhợt, đôi mắt lộ vẻ tuyệt vọng.
Mãi đến khi ngón tay lạnh lẽo chạm vào chiếc di động trong túi, cô dường như nghĩ ra cái gì. Cô gái xin lỗi bác sĩ rồi cầm di động bấm gọi dãy số quen thuộc.
Điện thoại vừa được kết nối, cô đã nghẹn ngào nức nở: “Chị Uy Nhuy, chị Đường Trừng…”
“Ngã xuống từ dây thép, tôi đã xem tin tức trên hotsearch.”
Tiếng người đại diện cũ Trần Uy Nhuy trong điện thoại bình thản đến mức vô tình.
“Cô ta chết rồi à?”
“Không… Không có.”
Cô nàng sửng sốt, nín thở trả lời câu hỏi.
“Cô ta chưa chết thì gọi cho tôi làm gì? Đường Trừng không phải là kiêu ngạo ngất trời hay sao? Cái gì mà không cần Trần Uy Nhuy tôi vẫn sống tốt, tôi liền vui lòng cho cô ta lang thang bên ngoài. Chưa đến ba tháng đã tới cầu xin tôi rồi à? Tiểu Hàm, cô nói cho cô ta nghe, nếu muốn đi theo Trần Uy Nhuy thì phải nghe tôi sắp xếp. Còn nếu cô ta vẫn như lúc trước thì không cần bàn thêm việc gì nữa.”
Lời vừa dứt, đầu điện thoại bên kia ngắt không chút lưu tình.
Tiểu Hàm vừa lo vừa tức, đôi mắt nhanh chóng đỏ bừng.
Vừa định gọi lại Trần Uy Nhuy, ngón tay cô chợt dừng lại.
Cô bé quay đầu nhìn vào trong phòng bệnh, Đường Trừng đã tỉnh, lại còn đang thong thả dùng bữa trưa.
Gương mặt dù đang bệnh vẫn đẹp đến vô thực. Làn da trắng nõn như một món đồ sứ cực phẩm, đôi mắt trong veo phảng phất như chứa cả bầu trời sao, chóp mũi điểm lên một nốt ruồi, thanh tú mà quyến rũ. Chỉ cần nhìn vào góc nghiêng của gương mặt ấy, người ta không thể nào không cảm thán, hít sâu trước vẻ đẹp đáng kinh ngạc đến vậy.
Nhưng cũng bởi vì khuôn mặt này, Trần Uy Nhuy mới đè ép Đường Trừng, để cô ấy yên phận nghe sắp xếp.
Ai ở trong giới mà không biết Trần Uy Nhuy “nổi tiếng” giỏi lấy tài nguyên như thế nào?
Bởi vì chị Đường Trừng không muốn, đối phương liền tức giận bỏ mặc cô ấy, thậm chí còn “đề bạt” đứa trợ lý mới làm một năm như cô làm người đại diện mới của Đường Trừng.
Trời mới biết tháng đầu tiên có bao nhiêu chật vật xảy đến với hai người.
Một khi Trần Uy Nhuy phát hiện chị Đường Trừng mất trí nhớ, ai mà biết cô ta có nhân cơ hội lừa chị ấy đi làm những việc mình không thích không, nên…
Tiểu Hàm siết chặt di động, cô tốt hơn vẫn là không nói cho cô ta biết việc chị Đường Trừng ngoài ý muốn bị mất trí nhớ.
Dù sao chị Đường Trừng từng nói rằng, chỉ cần có nỗ lực, dù phía trước có là núi đao biển lửa thì hai người vẫn có thể vượt qua.
Trấn an bản thân một hồi, Tiểu Hàm vừa định vào phòng bệnh thì nhớ ra chưa mua nước uống cho bữa trưa.
Cô bé vỗ vỗ đầu, vội vàng chạy xuống dưới tầng, tính mua cho Đường Trừng đồ uống vị đào mà cô thích nhất.
Vừa mới lao vào thang máy, cô liền không cẩn thận va vào vai một người đàn ông. Người này cũng vội vàng lao ra, hơi nước chính diện phả thẳng vào người cô.
“Thực xin lỗi thực xin lỗi…”
Tiểu Hàm vội vàng cúi đầu xin lỗi.
“Không sao.”
Người đàn ông thân mặc áo khoác gió và đeo kính râm, mũ đội kín mít với khẩu trang trả lời với giọng nghèn nghẹn rồi bước nhanh về phía trước, đầu không ngoảnh lại.
Chính lúc này, Tiểu Hàm mới phát hiện người này thật kì quái, phần trên người thì kín mít, phần dưới lại mặc quần đùi, chân lại còn đi dép lào.
Người này vội vã đến vậy ư?
Chắc là có người nhà xảy ra chuyện gì rồi.
Hơn nữa, cô cảm thấy người đàn ông kia thật quen mắt, đôi lông mày và ánh mắt rất quen thuộc.
Tiểu Hàm bất giác nghĩ, sau đó liền vội vàng chạy vào thang máy xuống lầu mua đồ uống.
Vì buổi trưa là giờ ăn cao điểm, Tiểu Hàm vất vả lắm mới mua được đồ uống, cô liền nhanh chóng chạy lên trên tầng.
Vừa đến cửa phòng bệnh, Tiểu Hàm liền thấy một đóa hoa Tulip trắng cài trên then cửa phòng Đường Trừng.
Đây là hoa mà chị Đường Trừng thích nhất.
Có người mới tới sao?
Ai mà có tâm thế?
Tiểu Hàm kinh ngạc đem hoa cầm trong tay, quay đầu nhìn xung quanh nhưng không phát hiện “nghi phạm” nào. Cô đành đem hoa mang vào trong phòng bệnh.
Trong phòng bệnh, Đường Trừng ăn cơm trưa xong đang chăm chú nhìn di động. Vừa nhìn thấy cô bé, khóe miệng cô đã nở một nụ cười rạng rỡ.
“Tiểu Hàm?”
Cùng lúc đó.
Giang Kỳ trốn sau góc tường nhìn vào khe cửa phòng bệnh, vừa nhìn thấy nụ cười của cô, Giang Kỳ liền giật mình rũ mắt.
Ngẩng đầu nhìn thấy camera theo dõi cách đó không xa, người đàn ông mặc áo hoodie kéo thấp mũ, nhấc chân đi về phía cầu thang hướng đi lên.
– —
Nhìn đóa hoa Tulip trắng cắm trong bình, Đường Trừng nghiêm túc lắng nghe người đại diện kiêm trợ lý của mình, Tiểu Hàm. Bởi vì mất trí nhớ, đầu óc cô là một mảnh trống rỗng, cuối cùng cũng hiểu được tình huống của chính mình.
Cô, Đường Trừng, là diễn viên tuyến 18 trong giới giải trí. Hơn nữa còn là trẻ mồ côi, không cha, không mẹ, càng không có bạn trai.
Lang bạt trong giới giải trí nhiều năm, có thể là vì thiếu tiền thiếu quan hệ, cô đóng rất nhiều bộ phim có nội dung dở tệ, tạo hình nhân vật cũng không ổn, nên hiện tại danh tiếng trong giới càng không có.
Vì thiếu tiền, thiếu nhiệt độ lại hay đi cọ nhiệt, quan hệ với người trong giới cũng không tốt lắm. Không, phải nói là kém.
Người đại diện cũ thấy cô là bùn nhão không trét nổi tường, lại không chịu dùng quy tắc ngầm, nên cô ta đã vứt cô đi ba tháng trước
Cô đã ký hợp đồng 10 năm với công ty, bây giờ phải đợi 6 năm nữa mới hết hạn hợp đồng. Còn nếu hủy hợp đồng thì phải trả một khoản tiền kếch xù. Rõ ràng việc không cắt đứt hợp đồng với người đại diện cũ Trần Uy Nhuy chính là ý của công ty. Họ muốn bắt cô đi làm những việc không đứng đắn để lấy tài nguyên, nếu không cô sẽ bị đóng băng hoạt động.
Nhưng những gì cô thấy trước mắt chưa phải là đường cùng.
Bước đột phá của cô bây giờ chính là chương trình hẹn hò mà cô sẽ bắt đầu ghi hình ba ngày tới – 《 Bước đến bên nhau 》. Chỉ cần cô nắm chắc cơ hội này để hot lên, thậm chí không cần quá nổi tiếng cũng có thể có cơ hội tạo ra lối thoát cho chính mình.
Đường Trừng khẽ cắn môi dưới, đôi môi trắng bệch bị cô cắn đến đỏ bừng, vô tình làm tăng thêm vẻ đẹp cho gương mặt ốm yếu tái nhợt kia.
“Tiểu Hàm…”
Đường Trừng ngẩng đầu nhìn người đại diện tay mơ của mình, cười cười: “Nói cho chị nghe quy tắc chương trình và khách mời của 《 Bước đến bên nhau 》 đi.”
Nếu đã mất đi ký ức, phiền não cùng lo lắng quá nhiều sẽ chẳng làm được cái gì, thay vào đó cô càng muốn chủ động xuất trận hơn.
“Vâng.”
Triệu Tiểu Hàm dùng sức gật đầu.
Chính vào lúc này, Triệu Tiểu Hàm nhìn thấy bức ảnh một người đàn ông đẹp trai trên màn hình di động của Đường Trừng.
“A!”
Triệu Tiểu Hàm hét to một tiếng.
Đường Trừng ngẩng đầu nhìn cô ấy.
Lại thấy vẻ mặt Triệu Tiểu Hàm như chợt nhận ra cái gì, “Rốt cuộc em cũng biết tại sao người kia lại trông thân quen đến vậy. Hóa ra là chồng của em!
“Chồng của em?”
Đường Trừng nhướng mày nhìn cô.
Nghe vậy, Triệu Tiểu Hàm xấu hổ lè lưỡi, chỉ vào bức ảnh người ông trong máy của Đường Trừng, cười hì hì nói, “Không phải là chồng thật, đó chính là…”
“Người em thần tượng?” Đường Trừng ngầm hiểu nói.
“Chính xác!”
Triệu Tiểu Hàm vỗ tay một cái.
“Giang Kỳ siêu đẹp trai luôn, mị lực lúc diễn thì phải nói là đỉnh của chóp, nên những người hâm mộ như chúng em thường gọi anh ấy là chồng. Gọi nhiều thành nghiện thôi, không phải lo lắng gì.”
Càng nói Triệu Tiểu Hàm càng xấu hổ, sau đó liền giải thích với Đường Trừng rằng cô vừa mới đụng phải một người rất giống Giang Kỳ ở thang máy, thuận tiện giới thiệu luôn cuộc sống đầy huy hoàng của Giang Kỳ.
Đường Trừng nghe xong, trầm ngâm một lúc.
Sau khi giới thiệu xong, Triệu Tiểu Hàm mới thu dọn hộp cơm của Đường Trừng. “… Nhưng có vẻ em nhìn nhầm rồi, Giang Kỳ làm gì có thời gian đến bệnh viện đâu? Em cũng chưa từng nghe thấy bạn bè thân thích của Giang Kỳ ở trong viện. Chỉ có chị Đường Trừng là người duy nhất trong giới vào viện gần đây thôi, không phải anh ấy tới đây thăm chị chứ? Ha ha, em đùa thôi.”
Đường Trừng cười cười, tầm mắt bất giác nhìn ra phía bên ngoài.
Thế mà lại nhìn thấy ngoài cửa sổ có một người đàn ông ăn mặc kỳ lạ nhàn tản đi bộ dưới bóng râm.
Áo hoodie màu đen, quần đùi thể thao, dép lào.
Chẳng phải là người đàn ông mà Triệu Tiểu Hàm nghi ngờ là đỉnh lưu Giang Kỳ hay sao?
Cô nhìn chăm chú xuống dưới tầng, Đường Trừng cảm thấy có gì không đúng, sao lại thế nhỉ?. Truyện Đam Mỹ
Bóng dáng ấy thoạt nhìn thật cô đơn, trông như đang ở trong một thế giới tịch mịch, lạnh lẽo.
Nhìn thấy anh, cô không nhịn được mà…
Muốn ôm anh một cái.