Chương 41 - Người Nhà Của Tôi Là Cố Gia.
- Trang Chủ
- Trùng Sinh: Trở Thành Phu Nhân Của Thiếu Tướng
- Chương 41 - Người Nhà Của Tôi Là Cố Gia.
Đúng như những gì mà người của Diệp Ân đã điều tra, lợi ích mà cuộc
liên hôn của Vân Du Nhã và Vũ Thiếu Hàn chính là nguyên vật liệu cho Vân gia.
Tuy nói ở Thành Đông loại vải mà Cố gia cung cấp là thượng
hạng nhất, thì vải ở phương Tây cũng là loại tốt nhất. Nhưng vì chi phí
vận chuyển nên vải ở phương Tây sẽ đắt hơn, do đó mà các thương hiệu
thiết kế sẽ chọn Cố gia.
Vân gia ban đầu cũng ngại chi phí vận
chuyển nên mới chần chừ không quyết, vả lại để nhập loại vải ở bên ngoài về không dễ dàng gì. Có điều bây giờ đó không còn là trở ngại nữa rồi,
vì đã có Vũ Thiếu Hàn lo hết, đây có thể xem là rể vàng rể quý của bọn
họ.
Mà Vũ Thiếu Hàn cũng đâu phải kẻ ngốc, hắn ta định sẽ dùng
cách này để vận chuyển đạn dược và vũ khí sang và nuôi binh từ bên
trong, sau khi đủ lớn mạnh sẽ lật đổ đất nước này.
Bởi vì kế hoạch ban đầu của hắn đã bị Cố Trạch Thần nắm thóp, gián điệp mà hắn cài vào
đã bị bắt gần hết, may ra còn có vài kẻ cấp cao là trụ được. Tuy nhiên
bây giờ bọn chúng tạm thời không dám hoạt động, vì không muốn trì trệ
nên Vũ Thiếu Hàn mới tự mình ra tay.
Mọi thứ bây giờ phải bắt đầu lại, Vũ Thiếu Hàn thật sự cũng không thoải mái gì, nhưng hắn chỉ còn cách sử dụng hạ sách này.
…
Chuyến hàng đầu tiên mà Vũ Thiếu Hàn cung cấp cho Vân gia cập bến sau một
tháng, toàn bộ đều là hàng cao cấp mà bọn họ muốn. Vân Trường Thạch
không thể che giấu nổi sự vui sướng của mình, giờ thì ông ta có thể tiếp tục giữ vững thương hiệu của mình rồi.
Ngày tiếp nhận hàng hoá,
cả Vân Trường Thạch và Đường Thúy Hoa đều tự mình đến bến cảng quan sát
quá trình vận chuyển. Từng lô hàng được chất lên xe, chuẩn bị khởi hành
đến công xưởng chính Vân gia.
“Vũ thiếu, cảm ơn cậu rất nhiều, nếu không có cậu thì tôi cũng không biết làm sao!” Vân Trường Thạch dùng
lời lẽ mật ngọt nịnh nọt hắn ta.
“Không có gì đâu Vân lão gia, dù
sao thì chúng ta sau này cũng là người một nhà mà, đương nhiên là phải
giúp nhau rồi!” Vũ Thiếu Hàn cong môi đầy ẩn ý.
“Đúng, đúng, người nhà thì không cần câu nệ!” Đường Thuý Hoa cũng tung hứng cùng họ.
Chuyến hàng đầu tiên sẽ là nguyên vật liệu may mặc cho Vân gia, nhưng chuyến
hàng tiếp theo sẽ là vũ khí mà Vũ Thiếu Hàn tuồn vào trong nước, với mục đích đánh chiếm từ bên trong.
Những con người như Vân Trường
Thạch và Đường Thúy Hoa lại không hề quan tâm đến quốc gia mình thế nào, chỉ cần có lợi thì bọn họ sẽ không bỏ qua, bán nước cầu vinh thì có là
gì.
Hành động của bọn họ đều ở trong tầm ngắm của Vân Chi Lâm và Diệp Ân, có điều lần này cô sẽ không để cho họ đắc ý được lâu.
“Bọn họ không phải người nhà của cô sao, có cần tuyệt tình đến vậy không?” Diệp Ân tràn ngập thắc mắc hỏi cô.
“Có gì mà tuyệt tình chứ, người nhà của tôi là Cố gia, không phải bọn họ!”
Vân Chi Lâm sắc mặt không chút dao động, mạnh mẽ đáp lời cô ấy.
“Hừm, Vân gia xem ra lần này lành thì ít mà dữ lại nhiều rồi!” Diệp Ân nhún vai nói.
“Bao nhiêu đây đã là gì, tôi muốn bọn họ chết cũng không có chỗ chôn. Một kẻ đã bợ đít quân thù mà từ bỏ chủ quyền quốc gia, thì không đáng được
chết yên ổn!” Vân Chi Lâm nhíu chặt mày.
“Cô nói đúng, bọn chúng có chết cả ngàn lần cũng không hết tội!” Diệp Ân gật gù tán thành.
“Chuyện đã làm xong thì về thôi, không nên ở lại đây lâu, tránh ánh mắt dòm ngó của người khác!” Sợ bị kẻ thù phát hiện, Vân Chi Lâm ra lệnh cho tài xế rời khỏi bến cảng.
Xa ngoài khơi, tiếng sóng biển vỗ mạnh mẽ vào bờ, đại dương giống như cũng đang phẫn nộ thay cho Vân Chi Lâm, tiếng gió rít đến chói tai.
Sự thật thì toàn bộ chuyến hàng lần này Vũ Thiếu Hàn đưa đến đã bị Sói xám của Diệp Ân tráo đổi toàn bộ. Nhìn bên ngoài thì rất khó phát hiện,
nhưng chất liệu vải không còn như trước, nếu Vân gia sử dụng nó để may
trang phục, đó chính là lựa chọn sai lầm nhất của bọn họ.
Đặt Vân gia ở đầu sóng ngọn gió, chính là mong muốn đầu tiên của Vân Chi Lâm cơ mà.
…
Trang phục mà Vân Chi Lâm thiết kế rất được lòng của Lê phu nhân, cho nên hôm nay bà ấy trực tiếp đến cửa hàng mới của cô để tiếp tục đặt hàng.
“Không mất bao lâu mà cô đã có cửa hàng cho riêng mình rồi, đúng là giỏi thật
đấy, trang phục cũng đa dạng hơn rất nhiều này!” Lê phu nhân quan sát
một vòng cửa hàng, bà ấy dành cho cô một lời khen có cánh.
Vân Chi Lâm nghe xong khẽ cười nhẹ. “Thật ra cửa hàng này là món quà do chồng
tương lai của tôi tặng, chứ thật sự thì tôi vẫn chưa đủ tiền để mua đất ở những nơi sầm uất thế này!” Cô khiêm tốn, lại không quên nhắc đến Cố
Trạch Thần.
Mà cũng chẳng biết là bắt đầu từ khi nào, cô luôn giới thiệu với mọi người cô là vợ sắp cưới của anh, riết rồi cũng thành một
thói quen. Giờ thì khách hàng của cô đều biết, Cố Trạch Thần là chủ của
chậu hoa tài năng và xinh đẹp này.
Có người còn tỏ ra tiếc nuối
khi biết sự thật, vì bọn họ còn muốn giới thiệu con trai của mình cho
cô, nhưng ý định đó đều bị dập tắt trong nháy mắt.
“Vân tiểu thư,
không biết cô có muốn mở rộng thương hiệu của mình hay không? Tôi sẽ đầu tư vốn cho cô mở thêm cửa hàng, lợi nhuận chia thế nào đều do cô quyết
định!” Lê phu nhân nhìn thấy tiềm năng của thương hiệu, cho nên bà ấy
muốn hợp tác cùng.
“Vâng, sao ạ?” Vân Chi Lâm hơi ngạc nhiên.
“Là tôi muốn hợp tác làm ăn cùng với cô!” Bà ấy mỉm cười thân thiện trả lời.
“Lê phu nhân muốn hợp tác với tôi sao? Bất ngờ thật đấy, tôi thật sự là
chưa từng nghĩ đến chuyện này!” Vân Chi Lâm có chút bối rối.
“Không sao, dù gì cũng là chuyện lớn, cô cứ từ từ mà suy nghĩ!” Lê phu nhân
cũng không vội, mở lời đột ngột thế này làm cô khó xử cũng là chuyện
thường.
Vân Chi Lâm. “Vâng, vậy tôi sẽ suy nghĩ thêm để cho phu nhân câu trả lời sớm nhất!”
“Nếu có thể hợp tác với Vân tiểu thư tôi sẽ rất vui, tôi chờ tin tốt từ tiểu thư vậy!” Lê phu nhân nhã nhặn nói.
Mà Vân Chi Lâm lúc này cũng có suy nghĩ về những gì bà ấy nói, nếu như có
người tài trợ tốt như Lê phu nhân, vậy thì thương hiệu của cô sẽ nhanh
chóng vươn xa hơn.
Như vậy thì còn gì bằng nữa.