Chương 5 - Em Có Thích Không?
Vài ngày sau, Cố Trạch Thần đã thu xếp xong mọi việc, anh chuẩn bị xe để đưa Vân Chi Lâm về Cố gia. Bởi vì cô không có mang theo hành lý, đồ đạc chỉ có vài bộ quần áo do anh chuẩn bị vội mà thôi.
Vì không muốn để Vân Chi Lâm cảm thấy mặc cảm với cuộc sống khá giả ở Cố gia, anh đã chuẩn bị cho cô một chiếc đầm rất sang trọng, thứ mà đã từ lâu cô chưa từng được chạm vào.
Vân Chi Lâm nhìn chiếc đầm mà trong lòng không ngừng cảm thán, cô hạnh phúc đưa tay lên chạm nhẹ vào, chất liệu vải quả nhiên là đồ cao cấp.
“Em có thích không? Tạm thời chỉ có một chiếc đầm này, chờ về đến Cố gia tôi sẽ cho người chuẩn bị thêm quần áo cho em!” Cố Trạch Thần khoanh tay đứng tựa lưng vào cửa, anh nói.
“Đương nhiên là thích rồi, tôi còn chưa có mặc những thứ này bao giờ, cảm ơn anh!” Vân Chi Lâm vui vẻ đáp.
Cố Trạch Thần nhìn đồng hồ đắt tiền trên tay, anh lên tiếng. “Sắp đến giờ rồi, em chuẩn bị đi, tôi chờ em bên ngoài!” Nói xong anh liền đi ra ngoài.
Vân Chi Lâm vui vẻ ở đây thay đồ, chiếc váy quá đẹp khiến cô cảm thấy có chút không nỡ mặc.
…
Ngồi ở trên xe, Cố Trạch Thần lấy trong túi ra một mảnh ngọc bội khác, trên mặt có khắc một chữ Vân. Đây là ngọc bội đính ước mà Vân phu nhân năm đó đã đưa cho mẹ của anh, và anh vẫn giữ nó đến tận bây giờ.
Nhớ lại mười hai năm trước, khi anh gặp Vân Chi Lâm cô chỉ mới là cô nhóc bốn tuổi, thoắt cái cô đã trở thành thiếu nữ mười sáu. Tuy rằng anh lúc đó vẫn chưa biết thế nào gọi là yêu, nhưng anh biết rằng mình đã có một cô vợ nhỏ, vậy nên sau này trưởng thành anh cũng không tiếp xúc với người khác giới.
“Cạch.” Trong lúc anh đang suy nghĩ mông lung, thì cửa xe đã mở ra.
Vân Chi Lâm xinh đẹp trong chiếc váy tiểu thư ngồi vào trong, cô nhẹ nhàng vén tóc sang một bên, để lộ gương mặt mịn màng động lòng người.
“Tôi chuẩn bị xong rồi, chúng ta có thể đi!” Vân Chi Lâm ngại ngùng nhìn anh nói.
“Được, chúng ta xuất phát thôi!” Cố Trạch Thần gật đầu, anh bắt đầu khởi động xe, hai người từ từ rời khỏi quân doanh.
Vân Chi Lâm ngồi trên xe nhớ lại những chuyện mà Triệu Kỳ Vũ đã nói, nhờ đó cô mới biết được là hai tên lính gác lần trước không không cho cô vào đã bị xử phạt rất nặng.
Không chỉ có như vậy, mà trong suốt khoảng thời gian cô bị bệnh, anh đều túc trực ở bên cạnh, thấy cô không đỡ sốt còn mắng cả quân y là lang băm.
Có thể Vân Chi Lâm không rõ anh là người thế nào, nhưng cô biết người đàn ông này cô có thể dựa dẫm. Mối thù với Vân gia sau này, cô sẽ dựa vào anh mà bắt bọn chúng phải trả giá.
Kiếp trước đáng ra cô không nên từ hôn, nếu như vậy có khi cô đã không phải nhận phát súng chí mạng từ Vân Du Nhã rồi. Đáng tiếc cho cô một đời, kiếp này cô sẽ không bước theo vết xe cũ, để rồi nhận lại kết cục chua chát.
“Đang nghĩ cái gì vậy?” Đột nhiên Cố Trạch Thần hỏi cô.
Vân Chi Lâm giật mình, cô vội đánh trống lãng. “Không có gì, tôi chỉ không biết rằng người nhà của anh có thích tôi hay không?”
“Sẽ thích, mẹ của tôi vẫn luôn nhắc về em! Nếu không phải mấy năm nay bệnh tật hành hạ, có khi bà ấy đã đến đây tìm em rồi!” Cố Trạch Thần điềm nhiên trả lời.
“Là vậy sao, tôi cũng mong rằng mình sẽ không để bác ấy phải thất vọng!” Vân Chi Lâm cười buồn.
“Tại sao lại phải thất vọng? Có một cô con dâu xinh đẹp thế này, Cố gia mừng còn không hết nữa là!” Cố Trạch Thần trấn an cô, anh biết điều cô đang lo lắng là gì.
…
Tại Vân gia.
Sau khi Cố Trạch Thần rời đi, Vân Du Nhã đã cho người đi tìm Vân Chi Lâm, nhưng lại không hề thấy bóng dáng cô mà chỉ nhìn thấy chuồng ngựa bị thiêu rụi và thi thể cháy đen của quản gia.
Cô ta đã tức giận, cho người lục tung cả nơi này, bằng mọi giá phải tìm được Vân Chi Lâm để lấy miếng ngọc định hôn kia. Đáng tiếc là cô ta có tìm thế nào cũng không thể tìm ra, vì Vân Chi Lâm sớm đã rời đi rồi.
“Khốn kiếp, con khốn đó đã chạy đi đâu rồi chứ? Miếng ngọc bội đó vẫn chưa tìm được, tức chết mình rồi!” Vân Du Nhã giận dữ hất đổ ấm trà trên bàn, cô ta rống lên như một kẻ điên.
Vào cái ngày cô ta nhìn thấy Cố Trạch Thần ở quân doanh, cô ta sớm đã rơi vào lưới tình của anh, cho nên mới sống chết giành lấy miếng ngọc bội đính ước. Chỉ cần có nó trong tay, vậy cô ta chính là vị hôn thê danh chính ngôn thuận của anh rồi.
Giờ Vân Chi Lâm không tìm thấy, cô ta đương nhiên sẽ tức giận.
“Tiểu thư, tôi nghe người bên ngoài đồn rằng cô ta đã đi cùng Cố thiếu tướng rồi! Có người nhìn thấy một người giống cô ta ngồi trên xe của ngài ấy, cả hai xuất phát hướng đến Thành Đông.” Nữ hầu nãy giờ đứng bên cạnh lúc này lại lên tiếng.
“Cái gì, chuyện lớn thế này sao bây giờ ngươi mới nói hả?” Vân Du Nhã nghe xong liền phẫn nộ gầm lên.
“Do đó chỉ là tin đồn, cho nên tôi không dám chắc nên mới không có nói!” Nữ hầu sợ hãi.
“Đồ ngu, nuôi lũ các ngươi chỉ tổ ăn hại!” Vân Du Nhã vẫn không ngừng đay nghiến. “Nếu hiện tại nó đã gặp được Cố Trạch Thần, vậy thì ta còn làm được cái gì nữa chứ?”
“Xin lỗi đại tiểu thư, là tôi suy nghĩ không chu toàn!” Nữ hầu vội cúi đầu rối rít xin lỗi.
“Cút đi!” Vân Du Nhã vẫn không có ý định buông tha, cô ta cầm lấy hộp gỗ đựng trang sức ném vào đầu nữ hầu.
“Bộp.” Cú va đập mạnh khiến đầu cô ta bị toác da chảy máu, nhưng lại không dám kêu la một tiếng, dù nước mắt và máu đang hoà lẫn trên khuôn mặt.
Lúc này Đường Thúy Hoa đi vào, bà ta chính là mẹ ruột của Vân Du Nhã, là người thứ ba khiến Vân Trường Thạch không tiếc tay mà đối xử tàn nhẫn với mẹ con Vân Chi Lâm.
Dù đã ở tuổi tứ tuần, nhưng khuôn mặt của Đường Thúy Hoa vẫn rất mặn mà, đây cũng chính là lý do khiến người đàn ông kia nặng tình với bà ta.
“Du Nhã, con lại như vậy rồi, sao lại hành hạ bản thân thế này chứ? Đánh nó chỉ khiến con đau tay thôi, mấy chuyện này cứ giao cho người hầu khác làm là được!” Bà ta đi đến dỗ dành con gái, lời nói thì rõ là nhẹ nhàng nhưng ẩn sâu bên trong là dao găm.
“Mẹ, bây giờ con khốn kia gặp được Cố Trạch Thần rồi, giờ con phải làm cái gì đây?” Vân Du Nhã ôm lấy cánh tay bà ta nũng nịu.
“Yên tâm, mẹ có cách!” Đường Thúy Hoa tự tin nói, đôi mắt ánh lên sự độc ác không ai bằng.