Chương 6
Lưu lão sau một tuần không thể tìm được gì làm khó Tư Ân liền đá cô bé khỏi núi. Cô bé không bực tức mà còn vui vẻ khiến Lưu lão bấy lâu vô cảm đã thấy trong lòng sôi sùng sục vì tức giận.
May sao vẫn còn nhân tính mà gọi xe đưa cô bé về nhà.
– Bác tài à, cháu không có ý mạo phạm đâu. Chỉ là cháu nghĩ bác nên đến bệnh viện kiểm tra một chút ạ!
Bác tài nghe xong cái giọng non tơ búng ra sữa ấy thì hơi nhướng mày khó hiểu.
– Làm sao bé biết ta cần đến bệnh viện?
Giọng bác tài có hơi trêu chọc, vui vẻ hỏi lại cô bé.
– Cháu có học chút y thuật thôi ạ! Bác đừng để ý làm gì, cháu chỉ là hơi thẳng tính thôi ạ!
Ngữ điệu như một người trưởng thành khiến bác có chút sũng sờ nhưng cũng chỉ nghĩ là một cô bé hiểu chuyện nên liền bỏ qua mà cười đáp lại.
– Cháu bé à, cháu họ Lôi hả?
– Vâng, ba cháu họ Lôi nên cháu cũng họ Lôi, anh và chị cháu cũng vậy đó ạ!
Ngữ điệu lại thành một đứa trẻ hồn nhiên, Tư Ân biết lúc nãy nói không phù hợp với độ tuổi nên cũng cân nhắc và sửa đổi. Bác tài cũng không quá để ý mà suốt cả quãng đường nói chuyện vui vẻ với một đứa trẻ 3 tuổi.
Còn đường vốn rất xa nhưng cuộc trò chuyện như rút ngắn thời gian. Lức đến nhà thì Bác tài cũng hơi tiếc nuối nhưng cũng mỉm cười vẫy tay tạm biệt cô bé đáng yêu đó.
– Tiểu Ân à, ở đó có bị bắt nạt không?
Lôi Du Vân sau khi được điều trị thì có thể đứng dậy đi lại, khuân mặt cũng hồng hào có thịt hơn lúc trước. Vẻ mặt lại vô cùng hoạt bát, chỉ có điều là mái đầu vẫn bóng loáng như ngày nào, tất nhiên là cần phải có thời gian để mọc lại rồi.
– Dạ không có đâu. Lưu sư huynh tốt lắm ạ! Còn thường xuyên nhắc tới chị đó!
Du Vân bật cười khanh khách
– Haha, không biết tên nhóc nhóc đó muốn giở trò gì đấy! Hắn ta trông không đáng tin đâu.
Khinh Dạ xoa đầu hai cô em gái, dịu dàng nói:
– Thôi nào, tiểu Vân lát nữa anh sẽ bồi lại kiến thức cho em. Vào nhà thôi!
Bà Lôi trong nhà đang chuẩn bị bữa tối, liền tay không nghỉ, bà nói vọng ra ngoài thúc giục:
– Ba đứa có nhanh vào ăn tối không? Cơm nguội hết là khỏi ăn đó!
Buổi tối hôm đó vẫn bình yên, mọi người đều vui vẻ.
Cho đến 6 giờ sáng hôm sau, trên phòng của Tư Ân lục đục phát ra tiếng động lớn. Ba thì đã đi làm từ sớm, mẹ thì chuẩn bị bữa ăn sáng, chị bà thì khỏi nói chẳng mấy khi được ngủ yên lành mà không bị gọi dậy tiêm thuốc hay kiểm tra gì nên liền ngủ không biết trời đất gì.
Cuối cùng thì người trông trẻ bất đắc dĩ là Khinh Dạ lại phải lên xem đứa tiểu quỷ Tư Ân đang làm gì.
Cánh cửa phòng mở ra cùng tiếng nói của Khinh Dạ.
– Này Tiểu Ân, em nghịch ngợm gì vậy?
Vừa thấy Khinh Dạ, cô bé đã nước mắt ngắn nước mắt dài chạy lại ăn vạ. Dù tâm hồn là người lớn như thế nào thì chẳng mấy khi lại có dịp ăn vạ anh hai nên chẳng kiêng nể gì mà khóc bù lu bù loa lên.
Khinh Dạ chỉ liếc mắt nhìn bãi chiến trường toàn quần áo của cô bé thì liền hiểu ra.
– Sao nào? Hôm nay lại muốn bày trò gì đây! Muốn làm công chúa nữa hả?
Khinh Dạ ngán ngẩm hỏi cô bé.
Cô bé sụt sùi, lau hết nước mắt mà giơ bộ ngân châm được Lưu lão tặng mà dõng dạc nói to.
– Hôm nay em muốn làm Thái y, theo anh tới trường!
– Sao lại theo anh tới trường? Thái y thì nên ở nhà nghiên cứu y dược đi chứ!
Khinh Dạ biết tỏng ý đồ muốn quậy phá của đứa em gái nghịch ngợm nên lựa lời dỗ dành cho tiểu quỷ này ở nhà.
– Anh hai à, em hứa sẽ ngoan mà! Cho em đi cùng đi!
Đôi mắt mở to long lanh đến cực hạn, năn nỉ, làm nũng không chịu bỏ qua.
– Không thể! Chuyện này không thể, em cần đến nhà trẻ.
Ánh mắt phớt lờ của Khinh Dạ làm Tư Ân cố gắng dặn ra hai giọt nước mắt để thêm phần uy tín.
– Anh hai, anh hai, đi mà! Làm ơn cho em đi cùng ah!
Tư Ân liều mạng bám lấy chân Khinh Dạ ăn vạ không buông, khóc nấc lên bảo nhiêu nước mắt nước mũi đều lau hết vào chân Khinh Dạ.
Đến sát giờ học thực sự không thể chịu nổi, Khinh Dạ nhấc bổng cô bé lên bất lực quy hàng.
– Yeah! Anh hai tuyệt nhất, anh hai là số một.
Tư Ân nhảy cẫng lên vui sướng, còn Khinh Dạ với khuân mặt lo lắng bất an, trong đầu báo nhiêu là viễn cảnh quậy banh nóc của cô bé.
7: 30, cô bé cùng anh hai đã lên đến xe buýt, chuyến xe này rất nhiều học sinh, Bạn cùng lớp với Khinh Dạ cũng rất nhiều.
Một bạn nữ tiến đến phía Khinh Dạ bắt chuyện:
– Cô bé này là tên là gì vậy? Đáng yêu quá!
Chưa kịp để Khinh Dạ trở lời thì Tư Ân đã nhanh nhảu đáp:
– Em là Tư Ân, em gái của anh Khinh Dạ đó! Chị gái xinh đẹp là ai vậy?
Cô gái cười tươi trả lời:
– Chị là Tố Anh, Cẩm Tố Anh. Tiểu Ân gọi chị là chị Tiểu Anh được rồi!
Tố Anh véo má cô bé, trên xe buýt lại đi ngang qua đường vòng khiến Tố Anh mất thăng bằng nhưng may là Khinh Dạ phản ứng kịp giữ cô bạn cùng đứa tiểu quỷ lại.
– Cậu không sao chứ? Lớp trưởng!
Khinh Dạ nhẹ giọng hỏi han.
“Lớp trưởng sao?”
Hai chữ đó lọt qua tại cô bé, bất giác nở nụ cười quỷ quyệt. Lại một mưu kế được sắp xếp trong đầu.
☆࿐ཽ༵༆༒ hết chương 6 ༒༆࿐ཽ༵☆
Bye~