Chương 188: Ngoại truyện 2
“Phong! Anh thật vô lý. Em chỉ đi có một chút, anh sao cứ không cho chứ! Anh ra nước ngoài công tác được vậy em cũng có thể mà.” Diễm Tinh lần này tức giận không hề nhẹ. Chuyện là Ellie được mời tham gia ở một show diễn thời trang bên Pháp. Diễm Tinh đương nhiên không muốn từ chối. Ellie đang trong đà phát triển, cô cũng muốn mở rộng nó hơn nữa. Cố tình là khi Phong biết tới chuyện này liền không cho cô đi.
Tần Phong nhìn cô vợ nhỏ đang xù lông trước mặt mình thở dài, ôm eo Diễm Tinh kéo cô đến trước ngực mình: “Chuyện ngày trước, em quên rồi? Anh không muốn lặp lại chuyện đấy một lần nữa.”
“Chuyện đó chỉ là ngoài ý muốn mà thôi. Hiện tại đã không sao rồi, Mục gia không phải cũng bị anh làm cho điêu đứng hay sao? Hắn sẽ không tìm tới em gây sự vào lúc này đâu.” Thấy Tần Phong xuống nước, Diễm Tinh cũng thuận thế ngồi trên đùi hắn hạ giọng nói.
“Tinh Nhi, riêng chuyện này anh sẽ không thỏa hiệp.” Tần Phong lắc đầu kiên quyết nói. Cảm giác bất lực đó, hắn không bao giờ muốn trải qua một lần nữa.
Diễm Tinh nghe vậy thấp giọng mắng một câu rồi ra ngoài: “Anh đáng ghét!”
Cô một mạch đi xuống dưới nhà khi chuẩn bị lái xe ra khỏi Trừng Viên, Diễm Tinh như nhớ tới cái gì đó, bộ dáng lạnh lẽo nói với những người chuẩn bị đi theo mình: “Hôm nay không cần đi cùng tôi! Nếu ai trái lệnh, tôi chặt chân người đó!” Nói xong cô ngay lập tức nhấn ga, chiếc xe màu đỏ phóng như bay ra khỏi Trừng Viên.
Mà Jason và một đám người áo đen thấy một màn này không khỏi há hốc mồm. Họ chưa bao giờ thấy chủ mẫu có bộ dạng này. Rốt cuộc là có chuyện gì vậy.
“Cô ấy nói như vậy?” Tần Phong ngồi bên trên day day mi tâm bật cười nói.
“Vâng, chủ mẫu thật sự đã nói như vậy? Có cần tôi cho người đi theo cô ấy không ạ?”
“Không cần, hôm nay tâm trạng Tinh Nhi không được tốt. Cứ để cô ấy thoải mái một chút đi. Nhắc nhở người của chúng ta để ý là được.” Tần Phong lắc đầu.
“Vâng, tôi đi nói với họ ngay ạ.” Jason cúi đầu rồi đi ra ngoài.
Lúc này trong đôi mắt Tần Phong là một mảng thâm trầm: “Còn chặt chân? Tinh Nhi, em đúng là càng ngày càng mạnh bạo.”
Diễm Tinh lái xe ra khỏi Trừng Viên. Lát sau xe của cô dừng lại ở nhà của anh cả. Hôm nay cô cũng An An và chị Cẩm Trúc hẹn nhau mua quà cho Nhu Nhi. Sắp tới sinh nhật Nhu Nhi rồi, năm nay còn có thêm em bé nữa, hẳn là sẽ rất náo nhiệt. Bụng của Mạn Nhu hiện tại đã lớn hơn rất nhiều. Dù sao cũng đã được 6 tháng rồi. An An và Capo ca đã kết hôn vào tháng trước, sau khi hai người họ kết hôn được mấy ngày cha Mã và mẹ Mã cũng ly hôn. Chỉ là cha Mã không để mẹ Mã mang theo bất cứ cái gì đi cả. Diệu An thấy vấn đề này cũng không có gì, dù sao cô có thể chăm sóc mẹ được, không cần tới ông ấy. Vì vậy, hiện tại mẹ Mã ở một căn nhà do Diệu An mua, rất gần với biệt thự của họ. Lúc đầu Capo ca định đưa bà về ở cùng nhưng bà không chịu, nên họ đành để bà ở ngoài.
Ba cô gái đi hết một vòng trung tâm thương mại, mua không ít đồ. Như thường lệ, sau khi càn quét, các cô vào một quán nước quen thuộc ngồi uống nước trò chuyện.
“A Tinh, em không thật sự tức giận với anh ấy vì chuyện anh ấy không cho em đi đúng không?” Cẩm Trúc có thế nào cũng không thể gọi Tần Phong là em rể. Vì vậy vẫn giữ cách xưng hô như cũ.
“Sao chị biết?” Diễm Tinh cười nhẹ hỏi.
“Anh ấy dù sao cũng là lo lắng cho em nên mới như vậy. Ngày đó, nếu chỉ phát hiện em chậm thêm một chút nữa, nếu tim em không đập trở lại, cũng không biết mọi chuyện sẽ thành thế nào nữa. Đến chị hiện tại nghĩ lại cũng cảm thấy thật sợ hãi, huống chi là Phong ca. Chị chắc chắn em cũng hiểu điều đó, cho nên em sẽ không thật sự giận dỗi với anh ấy vì chuyện này.”
Diễm Tinh gật đầu: “Đúng vậy, em là cố tình. Em biết trong lòng Phong vẫn luôn để ý chuyện đó. Thậm chí là tự trách vì đã không bảo vệ em thật tốt. Cho nên từ ngày đó luôn bám sát lấy em. Nhưng mà em cũng không thể sống trong sự bao bọc của anh ấy cả đời. Em không muốn bản thân trở thành người có thể kéo anh ấy xuống. Em muốn là một người có thể kề vai sát cánh với anh ấy, muốn trở thành một người xứng đáng với tình yêu của anh ấy. Em không muốn mỗi khi có chuyện lại núp dưới đôi cánh của Phong. Anh ấy đã phải lo rất nhiều chuyện rồi. Đấy là mới lý do mà em nổi giận.”
“Nhưng với tính tình của anh ấy, kể cả như vậy thì cũng sẽ không để cậu ra khỏi nước đâu.” Diệu An ngồi một bên lắc đầu.
“Tớ biết chứ, cho nên tớ đã sớm sắp xếp rồi.” Diễm Tinh nhếch môi cười gian. Điều này khiến cả Cẩm Trúc lẫn Diệu An đều lo sợ cho Diễm Tinh. Cô ấy đây là đang cưỡi trên đầu hổ đấy!
“A Tinh, cậu định…” Diệu An hỏi.
“Ừm.” Diễm Tinh cười cười gật đầu.
“Cậu…thật can đảm!” Diệu An nuốt một ngụm nước bọn giơ tay lên nói với Diễm Tinh.
Đúng lúc này điện thoại của Diệu An vang lên.
“Em đang ở cùng A Tinh, một lát nữa em sẽ về.” Diệu An thấy người gọi đến thì cười nhẹ nhấc máy.
Diễm Tinh và Cẩm Trúc thấy một màn này không khỏi buồn cười. Diễm Tinh lắc đầu, tầm mắt chuyển sang chỗ khác. Lại vô tình nhìn thấy một góc tài liệu vì vừa rồi Diệu An mở túi lấy điện thoại mà lộ ra. Nhìn hàng chữ trên đó Diễm Tinh tròn mắt rồi lại nhìn lên Diệu An đang cười cười nói nói. Mà Cẩm Trúc đương nhiên cũng nhận ra Diễm Tinh khác thường, nương theo ánh mắt cô nhìn đến hàng chữ kia, vẻ mặt khi đọc hàng chữ đó vô cùng quái dị.
Đợi Diệu An đã cúp điện thoại, cô phát hiện ra có hai ánh mắt khó hiểu đang nhìn chằm chằm mình, da gà bất giác nổi lên, cô cười gượng hai tiếng: “Sao…sao vậy? Sao hai người…lại nhìn em như vậy?”
“An An, đơn xin ly hôn kia, là sao vậy?” Diễm Tinh chỉ vào tờ giấy kia vẻ mặt vô cùng vi diệu hỏi.
“À…” Diệu An bật cười cô lấy tờ đơn ly hôn ra đặt lên bàn, gian xảo nói.
“Hai người cũng biết chồng tớ ngày trước có lịch sử tình trường thế nào rồi đấy. Nên tớ mới xin tờ đơn này từ chỗ Diệp ca.”
Nói đến đây Diễm Tinh và Cẩm Trúc cũng đã hiểu. Diệu An đây là muốn dọa Capo ca một chút mà thôi.
Ba cô gái hợp nhau, đương nhiên có nhiều chuyện để nói. Chỉ là chưa được mấy lúc đã thấy người của Capo Sở Tiêu và người của Hạo Hiên tới đón hai cô gái trở về. Diễm Tinh nhìn vậy không khỏi buồn cười. Cô cầm tờ giấy ly hôn trên bàn lắc đầu, An An là vì vừa rồi vội quá nên quên mất ở đây. Diễm Tinh nhét nó vào trong túi của mình rồi cũng đứng dậy đi ra bên ngoài.
Cô về Trừng Viên. Lúc này Tần Phong đã đến Tần thị. Diễm Tinh thở dài một hơi rồi đi vào thư phòng của mình.
Tối đó khi Tần Phong trở về Diễm Tinh đã đi ngủ. Mấy hôm nay Tần thị có nhiều công việc, nên hắn về khá muộn.
Hắn tắm rửa xong mới lên giường ôm lấy cô gái của mình vào lòng. Ngón tay thon dài nhẹ vuốt ve sườn mặt cô gái nhỏ. Lát sau hắn ở trên môi cô điểm một nụ hôn: “Anh không muốn lại mất em một lần nữa.” Vòng ôm của Tần Phong lại chặt thêm một phần.
Sang ngày hôm sau Diễm Tinh thức dậy khá sớm. Mở mắt ra đã thấy khuôn mặt đẹp như tượng tạc của Tần Phong kề sát mình. Diễm Tinh cong môi, không khỏi cảm thán chồng cô thật đẹp nha. Khó tránh khỏi có nhiều người dù biết hắn đã có vợ nhưng vẫn muốn lân la sát tới. Có điều nghĩ tới kế hoạch của mình, Diễm Tinh thu lại ý cười nơi đáy mắt. Cô hơi cựa mình, muốn xuống giường. Lại bị bàn tay đang đặt trên eo mình kéo lại theo đó là giọng nói khàn khàn của người đàn ông vang lên: “Còn sớm, ngủ thêm chút nữa đi.”
“Hôm nay em còn có chút việc ở Ellie, không thể ở nhà được.” Diễm Tinh gỡ tay hắn ra trong giọng có chút lạnh nhạt.
Lúc này Tần Phong mới mở mắt. Nhưng hắn vẫn không buông Diễm Tinh ra: “Vẫn còn giận anh?” Hắn đặt cằm mình lên vai cô, trầm thấp nói.
Diễm Tinh chớp mắt, không nói gì cả.
“Ngoan, nếu em muốn đi, lần sau anh sẽ đưa em đi. Lần này thì không được.” Tần Phong bình tĩnh nói.
Diễm Tinh mím môi, hồi sau mới nhẹ gật đầu: “Em biết rồi. Hôm nay em thật sự có việc ở Ellie, không thể ở nhà được.”
Thấy Diễm Tinh đã chịu ngoan ngoãn, lúc này Tần Phong mới buông tay để cô đi.
Sáng hôm đó như thường lệ, Tần Phong cùng Diễm Tinh ăn sáng, đưa cô tới Ellie rồi mới đến Tần thị. Chỉ là có một điều hắn không ngờ tới tối hôm đó khi trở về nhà, đã không thấy bóng dáng Diễm Tinh đâu.
Nhìn căn phòng trống trơn, Tần Phong nhíu mày. Hắn đi xuống dưới nhà định hỏi dì Trần thì thấy dì Trần đi lên, nhìn Tần Phong vẻ mặt có chút phức tạp.
“Dì Trần, từ sáng tới già Tinh Nhi có về nhà không?”
“Không có, từ lúc con cùng con bé đi làm đến giờ đều không thấy con bé đâu.” Dì Trần lắc đầu.
“Phong à, dì nói này, dì biết trong cuộc sống, các con cũng sẽ có lúc cãi vã. A Tinh là con gái, con đừng nổi giận với con bé quá lâu. Vả lại, đừng chỉ vì một chút nóng giận nhất thời mà làm ra những quyết định vội vàng biết không?”
Tần Phong càng nghe mày càng nhíu chặt, hắn hiển nhiên không hiểu dì Trần đang muốn nói đến cái gì.
“Hôm nay dì vào dọn thư phòng của A Tinh, tình cờ thấy cái này. A Tinh nó là con gái, sao có thể chịu nổi con phát hỏa. Có chuyện gì hai đứa bình tĩnh ngồi lại nói chuyện với nhau có biết không?” Dì Trần đưa tờ giấy có bốn chữ “Đơn xin ly hôn” cho Tần Phong. Bà đương nhiên biết chuyện Tần Phong và Diễm Tinh cãi nhau sáng hôm qua. Hiển nhiên bà đã hiểu nhầm Diễm Tinh vì chuyện này mà bị tổn thương nên mới muốn cùng Tần Phong ly hôn.
Mà Tần Phong sau khi nhìn thấy dòng chữ kia trên tờ giấy, ánh mắt lóe lên tia lạnh. Hắn cầm chặt tờ giấy trong tay, một tay khác lấy điện thoại ra định gọi cho Diễm Tinh thì lại thấy một hàng tin nhắn do cô vợ nhỏ của mình gửi tới.
“Phong, mấy ngày nay em có chút chuyện sẽ không về nhà. Anh không cần lo lắng cho em, em sẽ không sao!”
Nhìn thấy dòng tin nhắn này ánh mắt Tần Phong càng trở nên nguy hiểm, tay hắn nắm chặp điện thoại như muốn bóp nát nó. Hắn gọi Jason lên thư phòng: “Người đi theo bên cạnh Tinh Nhi đâu?”
“Trưa nay chủ mẫu nói với họ không cần đi cùng chủ mẫu nữa. Tất cả đều bị chủ mẫu đá về lâu đài cổ rồi ạ!” Jason nghe giọng điệu như muốn giết người của lão đại mình, da gà nổi lên, nhanh chóng đáp.
Nói xong, Jason cũng không dám nhìn sắc mặt của lão đại nhà mình nữa. Chỉ cảm giác không khí xung quanh ngày càng lạnh. Hồi lâu một tiếng cười mang theo vô vàn lửa giận truyền tới: “Ngay lập tức tra xem Tinh Nhi đang ở đâu. Nói người của chúng ta bên Pháp chú ý xem.”
“Vâng!” Jason sao dám chậm trễ, ba chân bốn cẳng đi chuẩn bị.
“Đúng là anh đã quá dung túng em rồi!” Tần Phong nhìn tấm ảnh cưới trên bàn, nheo mắt.
Chưa đầy 1 tiếng sau, Jason căng da đầu lần nữa đi vào trong thư phòng của Tần Phong.
“Lão đại, chủ mẫu hiện đang ở Pháp ạ.” Trong lòng anh không khỏi căng thẳng.
“Chuẩn bị máy bay!” Tần Phong ánh mắt thâm trầm lạnh nhạt lên tiếng.
Mà Diễm Tinh bên này đang nói chuyện cũng Lenora đến vui vẻ. Thật ra Lenora mới cho ra mắt thương hiệu thời trang L.N nên liền mời Diễm Tinh tới tham dự.
Tối nay buổi lễ mới diễn ra, cho nên hiện tại Diễm Tinh đang cùng cô ấy vừa uống cafe vừa trò chuyện.
“Tôi lúc đó thật không ngờ cô lại là chủ mẫu của Death đó. Khiến tôi được một trận kinh ngạc.” Lenora đang cảm thán về chuyện ngày đó. Thật ra lúc đầu cô không hề biết chuyện. Nhưng khi biết Doris mất tích, cô đương nhiên nhận ra sự mất tích này của cô ấy có chút quái dị. Cô nhanh chóng tới tìm người tổ chức sự kiện này, muốn xem lại đoạn băng ghi hình ở đây, không ngờ lại nghe được hội thoại của Capo thiếu. Khi đó, Lenora đã đứng hình, cô không ngờ cô gái mình mới kết giao mấy hôm lại là chủ mẫu của tổ chức hắc đạo Death. Ở nơi đây về những tổ chức hắc đạo này, ít nhiều mọi người cũng đều có biết.
Diễm Tinh cười cười nhìn Lenora, nhẹ nhàng xoay hướng câu chuyện: “Tôi có mấy ngày ở đây. Tối nay buổi lễ khánh thành xong xuôi, ngày mai chúng ta đi chơi một chút đi.”
Nghe tới đây Lenora nhanh chóng quên hết mấy chuyện khác, hưng phấn gật đầu: “Được, tôi tìm được mấy địa điểm vui chơi rất tốt. Mai chúng ta cùng nhau đi.”
“À, nhưng mà chồng cô…” Lenora hai mắt đang sáng rực bỗng nhiên nhớ tới cái gì đó, cô nhìn Diễm Tinh dè dặt hỏi.
“Không sao, mấy ngày này tôi tự quyết định.” Diễm Tinh lắc đầu. Mà cô không biết được, vào thời điểm này máy bay tư nhân của Tần Phong tại lâu đài cổ đã cất cánh.