Chương 38: Chấp cổ
Không lâu sau, một cái trống to hư ảo xuất hiện trước mặt hẳn ta.
Có tổng cộng một trăm tám mươi hai tôn thần ma xung quanh thân trống, mấy vị thần ma này đã ‘từng chết trong Đồ Linh Cổ.
“Tùng!”
Hoàng Triêu thử đánh vào mặt trống, chiếc trống to phát ra âm thanh vô cùng rõ ràng, mặc dù tiếng không quá to nhưng đứng cách xa ngàn dặm vẫn có thể nghe thấy.
Khoảnh khắc tiếng trống vang lên, tất cả mọi người trong Tử Doanh đều cảm nhận được sự rung động từ trong linh hồn, máu sôi trào, sức mạnh mênh mông, tựa như tiếng trống do Đồ Linh Cổ tạo ra là một bài ca chiến tranh.
Mà Sửu Nô đứng bên cạnh lại có cảm nhận hoàn toàn khác.
Khoảnh khắc tiếng trống vang lên, Sửu Nô nhận ra nguồn sức mạnh trong cơ thể hẳn ta đang dần cạn kiệt. Mặc dù tốc độ cạn kiệt rất chậm, nhưng Sửu Nô vẫn nhận thấy điều đó.
“Tùng!”
“Tùng!”
“Tùng!”
Tân suất Hoàng Triêu gõ vang Đồ Linh Cổ càng. lúc càng nhanh, động tác cũng ngày càng thuần thục.
Cùng với những tiếng trống dày đặc đó, tốc độ. cạn kiệt sức mạnh trong cơ thể Sửu Nô cũng càng lúc càng nhanh hơn
Sửu Nô chịu đựng sự chấn động bên trong cơ thể mình, chăm chú nhìn Hoàng Triêu bằng ánh mắt không dám tin
Sửu Nô không thể hiểu nổi, rốt cuộc đây là thứ sức mạnh gì?
Sau đó Sửu Nô lại nhìn về phía Sở Dạ, sự kính sợ trong ánh mắt hẳn ta càng thêm rõ ràng. Dường như. sự thần bí của Sở Dạ đã vượt quá sức tưởng tượng của hẳn ta
…
Khi đến tai người của Tử Doanh, tiếng trống dày. đặc biến thành khúc ca chiến đấu.
Nhưng khi lọt vào tai người khác, đây lại là thứ. tạp âm làm xáo trộn tâm trạng của họ.
Nó không chỉ ảnh hưởng đến tâm trạng mà còn khiến linh lực trong cơ thể đối phương bị cạn
Chẳng mấy chốc, cả Thương Lan tiên tông đã bị tiếng trống khuấy đảo.
Mà
phút này, đám người Sở Dạ trên vách núi cũng thu hút sự chú ý của vô số người, mãi đến một lúc lâu sau mới có người phản ứng lại.
“Bọn họ không phải đệ tử của Thương Lan tiên tông.”
“Có người đột nhập vào Hoang Vực thông qua Truyền Tống Trận, xông vào cửa núi, mau đi bẩm báo với các trưởng lão trong viện.”
…
Cùng lúc đó, khi Đồ Linh Cổ vang lên, trưởng lão các viện của Thương Lan tiên tông đã nhìn thấy đám người Ninh Trường Tô, đâu căn phải thông báo nữa.
Cảm nhận được tiếng trống quỷ dị, trưởng lão các phong biết ngay những người này đến với ý đồ chẳng.
tốt đẹp gì.
Không lâu sau, mười tám viện trưởng lão Thương Lan tiên tông cùng hiện thân, đứng sừng sững phía chân trời
Nhìn mười tám bóng dáng khí thế bàng bạc, đôi mắt Sở Dạ vẫn vô cùng bình tĩnh.
Sở Dạ nói với người bên cạnh: “Ta giao mấy người này cho ngươi!”
Mặc dủ Sửu Nô không muốn, nhưng động tác của hắn ta lại không có sự chăn chữ do dự.
Sửu Nô tiến lên trước một bước, trong tích tắc, thân hình hẳn ta xuất hiện trước mặt mười tám vị trưởng lão
“Súc Địa Thành Thốn, gần nhau trong gang tấc mà tưởng cách cả biển trời!”
Mười tám vị trưởng lão chứng kiến thủ đoạn của Sửu Nộ, ánh mắt ai nấy cũng trở nên nghiêm trọng, họ nhìn ra được rằng Sửu Nô phi phàm tới mức nào.
Linh Không – đại trưởng lão Thương Lan tiên tông mở miệng đầu tiên: “Các hạ là ai? Chẳng lẽ các. hạ không biết tự tiện xông vào cửa núi mà chưa được cho phép là điều tối ky ư?”