Chương 32: Bất khả chiến bại
Cho nên mới nghĩ đến chuyện sử dụng phạm vi của Đại Thao để đối phó với Sở Dạ.
“Biển cát Đại Thao, bằng ngưng vạn dặm. Cái lạnh ở biển cát Bắc Nguyên muôn đời không thay đổi, được gọi là cấm địa người tu tiên, tất cả đều dựng lên vì đôi cánh lớn.”
“Hôm nay, ngươi tiến thân vào trong phạm vi của Đại Thao, có cách nào để phá giải không?”
Sở Dạ đang ở trong phạm vi của Đại Thao, Đệ Ngũ Kinh Hồng ngược lại cũng không vội giết hắn.
‘Vào lúc này, hẳn ta càng muốn xem thử là liệu rằng Sở Dạ có thể mang đến cho hắn ta một thứ gần giống với bất ngờ hay không?
Nói cách khác, hẳn ta muốn nhìn thấy bộ dạng giấy giụa của Sở Dạ.
Đệ Ngũ Kinh Hồng cho rằng Sở Dạ sẽ lại sử dụng hỏa diễm thần kỳ đó.
Nhưng chỉ có thể để cho Đệ Ngũ Kinh Hồng phải thất vọng rồi.
Sở Dạ chỉ ngước mắt lên nhìn, đối diện với đôi mất khổng lö của Đại Thao.
Hắn thờ ơ nói: “Đã từng có một vị thăn ở trên đỉnh Thiên Hà, ngộ ra được thiên đạo, muốn phá vỡ vòng. luân hồi, nghịch chuyển càn khôn, dùng sức mạnh để khai thiên, bói toán âm dương.”
“Một ngón tay phá vỡ thế gian!”
“Vị thần?”
Lời nói của Đệ Ngũ Kinh Hồng chứa đựng vẻ hoài nghị, đây là lăn thứ hai hắn ta nghe được những từ ngữ xa lạ từ trong miệng Sở Dạ
Tuy rằng hắn ta không tin vào cái gì là đỉnh Thiên Hà, bói âm dương, nhưng hẳn ta vẫn muốn biết vị thần đại biểu cho cái gì.
Chỉ là Sở Dạ lại không hề có ý định nói cho Đệ Ngũ Kinh Hồng biết.
“Muốn do thám phải trả một cái giá thật lớn.” Đối với sự từ chối của Sở Dạ, Đệ Ngũ Kinh Hồng cũng không hề cảm thấy ngạc nhiên.
Mỗi người đều có bí mật không thể nói. Huống hồ, bây giờ hẳn ta và Sở Dạ thậm chí còn có suy nghĩ hủy diệt đối phương.
“Được rồi, vậy thì hãy để cho ta thấy cái gọi sức mạnh của vị thần mà ngươi nói đi.”
“Hy vọng rằng nó sẽ không làm cho ta quá thất vọng.”
Nương theo lời nói của Đệ Ngũ Kinh Hồng, những nhũ băng che lấp đầy bầu trời đồng thời rơi xuống, đánh về phía Sở Dạ.
Lúc này, Sở Dạ cũng đã có hành động.
Âm thanh lúc có lúc không, lan truyền làm lay động tám hướng, vang vọng hàng trăm dặm.
“Người Gác Đêm Trường Uyên Sở Dạ, hôm nay đặt chân đến Hoang Vực, giết chết Yêu Vương, mượn sức mạnh của thần tiên, sau đó hoàn trả đủ”
Vào lúc này, Sở Dạ không thể lấy thân phận ngự. tọa Tử Doanh của mình, mà tự xưng là Người Gác Đêm Trường Uyên, đó cũng là một sự tôn trọng đối với Vương Thủ Dạ.”
“Vạn linh tụ họp nguyên tế đại hung; Nhất chỉ Hoàng Tuyền nhất chỉ trủng!”
“Thôn thiên!
“Trong chớp mắt, hai tay Sở Dạ kết thành cổ ấn ngàn năm.
Trên người của hàng vạn người tu hành bên trong ‘Vô Phong Nhai đồng thời lóe lên ánh sáng kỳ lạ, những quang mang này được phát ra bởi linh lực bên trong cơ thể của mỗi người tu hành.
Mượn lời nói trong miệng Sở Dạ.
Có thể tạo thành một phương thức hội tụ linh lực cực kỳ bá đạo,
Những người tu hành này vốn dĩ không thể nào. ngăn cản linh lực rút ra khỏi cơ thể họ.
Linh lực của mấy vạn người tu hành cuối cùng cũng hóa thành mấy vạn cột sáng, lao lên trời, dung nhập vào trong cơ thể Sở Dạ
Tài nghệ của các vị thần mạnh đến mức nào, Sở Dạ không thể nói trước được.
Nhưng nếu hân không hội tụ linh lực của mấy vạn người tu hành bên trong Vô Phong Nhai, chỉ dựa vào. thực lực bây giờ của hân, sẽ khó có thể đẩy nó đến cực hạn.
Linh lực của mấy vạn người tu hành hội tụ.
Tích thủy thành dòng, hội tụ thành sông.
Chẳng mấy chốc, cả người Sở Dạ bị linh lực hị thành một dòng sông bao quanh.
Ngay cả trong từng lỗ chân lông của Sở Dạ, đều. tỏa ra khí tức của linh lực.
Bàn tay Sở Dạ lại kết ấn.
‘Vào lúc ấn thành, thiên địa tĩnh lặng.
Trong phạm vi kiểm soát của Yêu Vương Đại Thao đã xảy ra biến hóa cực kỳ lớn.
Sương mù trắng vốn đang che chân Vô Phong Nhai bỗng nhiên tán loạn.
Rốt cuộc, tất cả người tu hành đã có thể nhìn rõ con đường phía trước, cũng như nhìn thấy rõ Sở Dạ phía chân trời.
Tóc bay tán loạn, áo bào phiêu dật.
Dưới ánh nhìn của vạn vật chúng sinh, Sở Dạ từ từ chỉ ra một ngón tay.
Nhìn thì chậm chạp nhưng thực ra đó là dư ảnh để lại do tốc độ nhanh đến cực hạn.
“Ngón tay phá vỡ thế gian!”
“Xé trời!”
“Toái hồn! Đoạn Hoàng Tuyền!”
“Chỉ một ngón tay phá vỡ thế gian, càn khôn vỡ vụn!”