Chương 2: Mười hai cảnh giới Tiên đạo
Người nọ chính là nhị ca của Sở Dạ, Sở Hưu.
Thời điểm Sở Hưu bước vào phòng giam liền có lính ngục đi theo vào, dẫn Trần Cửu Thành và Đông Phương Khinh Nhu ra ngoài.
Để lại không gian cho hai người.
Đợi tất cả mọi người rời đi, Sở Hưu mới ngước mắt lên, vẻ mặt âm trầm nhìn về phía Sở Dạ: “Chuyện của Phù Dao công chúa thật sự là do đệ làm?”
Sở Dạ nhìn Sở Hưu nhưng cũng không đứng dậy.
Cũng không nói chuyện.
Rõ ràng Sở Hưu đã quen với dáng vẻ dù trời có sập xuống cũng không liên quan đến mình này của Sở Dạ: “Đệ có biết Ninh Dao sắp gia nhập Lăng Tiêu Kiếm Các không?” Nói đến đây, trong giọng nói càng thêm tức giận: “Tông môn Tiên đạo thâm hậu nhất.”
Ninh Dao là tên thật của Phù Dao công chúa.
Nghe thấy tin này, Sở Dạ vẫn bình tĩnh như trước.
“Nhị ca.” Sau khi im lặng hồi lâu, hắn chậm rãi mở miệng, giọng nói lộ ra vẻ bình tĩnh khó tả: “Chuyện này có phải do ta làm hay không có quan trọng không?”
“Chuyện này có liên quan đến Lăng Tuyết Kiếm Các, những kẻ muốn giết ta, cho dù không phải ta làm thì cũng là do ta làm.”
Sở Hưu nghe vậy liền hiểu ý Sở Dạ, lập tức nổi giận: “Ta lập tức đi nói với bệ hạ. Ta thật muốn xem thử kẻ nào to gan như vậy, dám đổ oan cho người Sở gia ta”
Nhìn thấy Sở Hưu tức giận đang muốn xoay người rời đi.
Sở Dạ giơ ngón tay cái và ngón trỏ lên xoa sống mũi, đè nén cảm xúc xuống gọi Sở Hưu lại: “Nhị ca, huynh đi cũng vô dụng thôi.”
“Có ý gì?” Sở Hưu dừng bước, quay đầu lại hỏi. Sở Dạ nói: “Cả thiên hạ đều biết hoàng thất kiêng kị lão già đang ở Bắc Cảnh.”
“Bây giờ lại xảy ra chuyện này, hoàng thất muốn mượn tay Lăng Tiêu Kiếm Các để diệt trừ ta, gây ra tranh chấp giữa Lăng Tiêu Kiếm Các và lão già.”
“Đến lúc đó, hoàn toàn không cần hoàng thất phải ra tay cũng có thể dễ dàng thu hồi lại binh quyền của Bắc Cảnh.”
“Cho nên, người muốn ta chết nhất chính là bệ hạ.”
“Huynh cảm thấy huynh đi có tác dụng gì sao?”
Sở Hưu nghe xong lời Sở Dạ nói, trong lòng vừa sợ hãi vừa oán hận, hắn ta hạ thấp giọng, không cam lòng nói: “Gia gia trấn thủ Bắc Cảnh đã mười sáu năm, phụ thân cũng chết trên sa trường, ngay cả đại ca cũng đã năm năm chưa trở về đế đô, có những công lao này, sao bệ hạ có thể đối xử với Sở gia ta như vậy?”
Sở Dạ bình tĩnh nói: “Không có gì là không thể. Đều là vì quyền lực cả thôi.”
Thấy dáng vẻ bình tĩnh này của Sở Dạ, Sở Hưu nói: “Đệ đã biết tất cả những chuyện này, lại không có chút sợ hãi nào sao?”
“Tuy rằng hoàng thất muốn lợi dụng ta để khơi mào tranh chấp giữa Lăng Tiêu Kiếm Các và lão già” Sở Dạ nói: “Nhưng tuyệt đối không dám để ta chết trong biên giới Đại Chu.”
“Bằng không người đầu tiên lão gia tìm chỉ có thể là vị bệ hạ kia.”
Sở Hưu giật mình: “Bệ hạ sẽ để đệ rời khỏi đế đô?”
Sở Dạ gật đầu: “Nếu không có gì bất ngờ xảy ra, ý chỉ sẽ đến nhanh thôi, hơn nữa còn là lập tức rời khỏi đế đô.”
Sở Hưu lập tức nói: “Ta tuyệt đối sẽ không để bọn họ đưa đệ rời khỏi đế đô.”
Sở Dạ biết Sở Hưu đang nghĩ cho mình, nhưng hắn lại xua tay: “Nếu ta không rời khỏi đế đô, Lăng Tuyết Kiếm Các sẽ tạo áp lực, lão già chắc chắn sẽ trở về từ Bắc Cảnh.”
“Đến khi đó, không chỉ có ta mà cả Sở gia đều sẽ gặp nguy hiểm.”
“Nhưng một mình đệ rời khỏi đế đô, chẳng phải là…”
Không để Sở Hưu kịp nói hết lời, Sở Dạ đã đứng dậy ngắt lời Sở Hưu.
“Nhị ca yên tâm, ta sẽ không sao.”
“Hơn nữa ta cũng có lý do không thể không rời khỏi đế đô.”
“Chỉ là trước khi rời đi, ta muốn xin nhị ca giúp ta một chuyện.”
Sở Hưu hỏi: “Chuyện gì?”
“Giúp ta đưa hai người ra ngoài.”
Sở Dạ chỉ vào Đông Phương Khinh Nhu và Trần Cửu Thành đang đứng bên ngoài phòng giam.
Sở Hưu nhìn hai người họ, hơi nhướng mày hỏi: “Bọn họ là ai2” Sở Dạ nói: “Hai người bạn ta đã quen trong thiên lao.”
“Bạn?”
Nghe thấy mấy chữ này, Sở Hưu có chút đau đầu.
Trong mấy năm qua, Sở Hưu đã giúp Sở Dạ đưa cái gọi là bạn bè ra khỏi thiên lao không chỉ một lần, nếu tính toán kỹ thì phải có đến hàng trăm người.
Nhưng đến lúc này rồi mà Sở Dạ vẫn còn có thể nghĩ đến bạn bè gì đó.
Điều này khiến Sở Hưu có chút tức giận.
Nhưng cuối cùng Sở Hưu vẫn đồng ý.
Hắn ta gật đầu nói: “Được rồi.”
Nhìn thấy Sở Hưu đồng ý, khóe miệng Sở Dạ cũng lộ ra nụ cười: “Thay ta vấn an mẫu thân một tiếng, nói với bà rằng ta sẽ không sao cả, đừng để bà phải lo lắng.”
Sắc mặt Sở Hưu hơi thay đổi, hốc mắt trở nên ẩm ướt.
Hắn ta biết một khi Sở Dạ rời khỏi đến đô, nhất định sẽ lành ít dữ nhiều, nhưng hăn ta lại không thể làm gì được.
“Thánh chỉ đến!”
Một giọng nói chói tai đột nhiên vang lên bên ngoài phòng giam, cắt đứt cuộc trò chuyện giữa huynh đệ hai người.
Chẳng bao lâu sau, một lão thái giám mặc hồng bào bước vào từ bên ngoài phòng giam.
Lão ta làm như không hề nhìn thấy Sở Hưu, tự động tuyên đọc thánh chỉ cho Sở Dạ: “Thế tử Sở gia Sở Dạ! Trời sinh bản tính bướng bỉnh, dạy mãi không thay đổi, tội lỗi phạm phải chồng chất, triều cương không thể dung thứ, lập tức lưu đày đến Trường Uyên Tuyệt Cảnh, không có lệnh, cả đời không được phép bước vào đế đô thành Thiên Ninh.”