Chương 15: Chơi khăm
Người đàn ông nhìn thấy Sở Dạ xoay người sang thì nhìn quanh trái phải, tựa hồ có bí mật gì đó ẩn giấu, cẩn thận nói: “Huynh đài, nơi này nhiều người, có thể mượn bước nói chuyện được không?”
Sở Dạ nhìn người đàn ông trung niên, không nói gì cũng không có hành động gì.
Thấy vậy, trên mặt người đàn ông trung niên hiện lên một nụ cười chân thành. Ông ta vỗ ngực: “Đừng hiểu lầm, ta có cơ duyên lớn tặng cho huynh đài. “
Sở Dạ chưa bao giờ tin vào chuyện có bánh từ trên trời rơi xuống. Nhưng Sở Dạ muốn xem cơ duyên mà người đàn ông trước mặt đề cập đến là gì.
Vì vậy, hẳn cùng người đàn ông trung niên đi bộ đến một nơi vắng vẻ.
Thấy xung quanh không có ai, người đàn ông trung niên mới nói: “Huynh đài, ta là Lý Nhị Cẩu, đệ tử của Hắc Hổ Tông. Mấy ngày trước ngẫu nhiên nhặt được một quyển tiên thuật trong điện Yêu Hoàng. ‘Đáng tiếc thiên phú của ta đăn độn, không cách nào. tìm hiểu được huyền ảo trong đó. Hôm nay thấy ngươi khí võ bất phàm, chắc chẩn tư chất bẩm sinh ngút trời Nếu có thể có được tiên thuật này nhất định có thể cưỡi gió hóa rồng, nhảy lên chín tầng trời. Thế nên ta muốn… bán quyển tiên thuật này cho ngươi”
Nói xong, Lý Nhị Cẩu lấy từ trong lòng ra một cuốn sách cổ màu vàng.
Bìa cuốn sách cổ có hai dòng vô cùng bá đạo:
Cửu thiên thập địa tạo hóa công, khí thôn bát hoang ngô độc tôn.
Nhìn cuốn sách cổ trong tay Lý Nhị Cẩu, Sở Dạ dùng ngón tay sờ lên bìa, sau đó giơ nét mực lên nói:
“Xem ra nét mực trong môn tiên thuật này của ngươi còn chưa khô.”
Lý Nhị Cẩu cũng sờ lên bìa, sau đó nghiêm túc giải thích: “Gần đây khí hậu Hoang Vực ẩm ướt, khiến chữ viết bị chảy mực, đó là chuyện bình thường”
Sở Dạ cười nói: “Lời giải thích này có lý.”
Nhìn thấy Sở Dạ tươi cười, Lý Nhị Cẩu cho là có hy vọng.
Rèn sắt khi còn nóng, ông ta duỗi ra năm ngón tay nói: ‘Nếu huynh đài có hứng thú, chỉ cần cho ta năm trăm viên linh thạch, ta sẽ nhường quyển tiên thuật này lại cho huynh đài”
Sở Dạ lắc đầu.
Lý Nhị Cẩu cảm thấy mình ra giá quá cao, nói: “Ta và huynh đài có duyên, hai trăm viên linh thạch cũng được.”
Sở Dạ lại lắc đầu.
“Năm mươi viên”
Sở Dạ vẫn lắc đầu.
“Năm viên”
“Đến một viên ta cũng không có” Sở Dạ rốt cuộc cũng lên tiếng, khiến sắc mặt Lý Nhị Cẩu trở nên khó coi.