Chương 8
Giang Chiết Liễu nhận ra Văn Nhân Dạ đang làm gì, nhưng y vẫn chưa cảm nhận được hiệu lực của thuốc nên mở lời hỏi: “Đây là gì vậy?”
“Cái này ta tìm thấy ở Ma giới.” Văn Nhân Dạ nói, “Đây là Ngọc Hồn Dưỡng Thể Đan.”
Kể cả ở giới Tu Chân cái tên này cũng rất nổi danh, đây là một trong số ít các linh dược nhất đẳng ở Ma giới. Nhưng khác với các loại linh dược có hiệu quả mạnh mẽ, Ngọc Hồn Dưỡng Thể Đan có dược lực ôn hoà, tác dụng vô cùng chậm, cần phải dùng trong thời gian dài để từ từ an dưỡng. Đối với người bệnh cực kỳ ốm yếu thì phải ngâm thuốc tắm trước chứ không thể trực tiếp dùng.
Mặc dù cần phải sử dụng trong thời gian dài, nhưng so với các đan dược khác nó lại không có bất kỳ tác dụng phụ nào. Sản lượng đan dược này hết sức thưa thớt và quý hiếm, hình như phải có lệnh bài của ma chủ mới có thể lấy dùng.
Mấy cái này đều là tin đồn ở Tu Chân giới, thật giả trong đó không thể kiểm chứng được. Giang Chiết Liễu suy xét một lúc rồi hỏi: “Cha ngươi có biết ngươi lấy thứ này để chữa bệnh cho ta không?”
Quan niệm về thời gian của Giang Chiết Liễu đang rất có vấn đề. Trong mắt y, Văn Nhân Dạ chỉ là một hậu bối. Vả lại chuyện Ma giới thay đổi chủ nhân xảy ra đúng lúc tin tức Giang Chiết Liễu tu bổ kết giới truyền ra bốn phương, do đó, y vẫn nghĩ rằng người trước mặt này chỉ là thiếu tốn chủ của Ma giới mà thôi.
Văn Nhân Dạ không nghĩ theo hướng của y, hắn hỏi ngược lại: “Ta chữa cho ngươi thì thế nào?”
Giang Chiết Liễu đáp: “Văn Nhân Tiễn muốn ta chết còn không kịp, hơi đâu mà thừa lòng tốt chữa trị cho ta. Còn ngươi thì… Tuổi còn nhỏ, hành động toàn theo cảm tính.”
Không được phép chê đàn ông nhỏ.
Đương lúc Văn Nhân Dạ định phản bác lại, Giang Chiết Liễu ho nhẹ một tiếng khiến hắn lập tức quên mất mình vừa định nói cái gì, mắt mở trân trân nhìn chằm chằm vào y.
Nhiệt độ của nước dần dần tăng lên, dược liệu xuôi theo dòng nước tẩy rửa thân hình tàn tạ, kèm với đó là cảm giác đau nhói.
Ban đầu Giang Chiết Liễu chỉ ho nhẹ hai tiếng, nhưng lúc sau cơn đau trong lồng ngực y càng lúc càng không kiềm chế được. Máu bầm bị dòng nước cùng với tác dụng của thuốc khơi lên, khiến y dần dần cảm thấy khó chịu. Giang Chiết Liễu cau mày, cơn ho đột nhiên trở nên dữ dội hơn, đôi môi mỏng tái nhợt nhuốm máu.
Đuôi tóc y ướt sũng buông xuống suối nước nóng, mái tóc theo làn nước chậm rãi đong đưa. Dưới ánh mặt trời, bờ mi tuyết trắng của y trở nên gần như trong suốt, cả người nhợt nhạt trắng bợt, trông không có một chút màu sắc nào, chỉ thấy đôi mắt đen nhánh trầm tĩnh cùng với một chút đỏ tươi chói mắt trên môi.
Lòng Văn Nhân Dạ giật thót lên, lập tức vươn tay đỡ lấy cánh tay y, sốt ruột nói: “Ngươi không chịu được sao? Để ta ẵm ngươi lên.”
Lời còn chưa dứt, tay Văn Nhân Dạ đã bị đè lại. Hắn nghe thấy Giang Chiết Liễu nhỏ giọng nói.
“Không phải…”
Động tác Văn Nhân Dạ tức khắc cứng đờ.
Hắn cảm nhận được lòng bàn tay ướt rượt, đầu ngón tay mềm mại, vết chai mỏng ở một bên khớp ngón tay của đối phương vô tình lướt qua lòng bàn tay hắn, giống như bị gai mềm trên lưỡi mèo liếm qua.
Trái tim hắn lại bắt đầu rung động.
Trong giây phút ngắn ngủi Giang Chiết Liễu nắm tay hắn, nai con trong lòng Ma Tôn đại nhân đã chết lên chết xuống đến vài lần*. Cả người đối phương ướt đẫm, ngay cả tóc cũng ẩm ướt chưa khô uốn lượn trước ngực y, chậm rãi bốc lên hơi nóng.
*Raw: 小鹿就啪啪地撞死了好几头. Mình vẫn chưa hiểu câu này lắm, có gì mọi người góp ý nhé.
Văn Nhân Dạ cảm thấy trái tim này của mình chẳng thèm tuân theo ý chủ nhân nó chút nào, cứ đập một cách điên cuồng, mãnh liệt mà bày tỏ tình yêu, khiến hắn cảm thấy muối hết cả mặt.
Dường như Giang Chiết Liễu không nhận ra có vấn đề gì, y nâng tay lau vệt máu trên môi, bờ vai gầy yếu hơi trượt xuống, suýt nữa ngả vào lòng Văn Nhân Dạ. Nhiệt độ thân thể y rất lạnh, chỉ có chỗ nào ngâm trong nước mới khẽ toả ra hơi ấm. Thân thể xác xơ ốm yếu, không có một chút sức sống nào từ từ hạ xuống.
Giang Chiết Liễu ho đến sặc sụa, máu bầm tích lại trong cơ thể y ngày càng loãng hơn. Y nắm chặt ống tay áo Văn Nhân Dạ, cúi đầu phun ra một ngụm máu.
Vết máu bắn lên trên bờ suối nước nóng, thấm thành những vết đỏ sậm.
Một lúc sau, Giang Chiết Liễu kéo tay áo hắn, nhắm mắt một hồi rồi nhẹ giọng: “Không sao đâu, khạc máu ra được là tốt rồi. Khụ…”
Văn Nhân Dạ coi y như là bong bóng dễ vỡ, chạm cũng không dám chạm vào, ngay cả thở cũng rất nhẹ. Hắn nghe được những lời này, mới thử nâng tay lau vết máu đỏ thắm trên khóe môi y, chậm rãi nói: “Không sao thật à?”
“Có một chút.” Giang Chiết Liễu nói, “Ta mệt quá.”
Văn Nhân Dạ hơi ngẩn ra, trong đầu chợt loé lên một cái gì đó. Hắn thoáng ngừng lại, rồi vươn tay ôm người kia ra khỏi suối nước nóng. Sau đó, hắn cởi áo choàng mình ra khoác kín người Giang Chiết Liễu, kín đến mức một ngọn gió cũng không lọt được vào, cuối cùng mới đứng dậy, ôm người đi đến nhà gỗ nhỏ.
Thật đúng là khảo nghiệm định lực mà.
Mỗi nơi hắn chạm vào Giang Chiết Liễu đều nóng bỏng một cách kỳ lạ. Hắn viện vô số cớ, dè dặt giấu đi những quyến luyến thuở niên thiếu này, thế nhưng khoảnh khắc gặp lại đối phương, hắn mới nhận ra những cái cớ mình vin vào đều chẳng có một chút tác dụng nào.
Dẫu người kia có đang làm gì, Văn Nhân Dạ vẫn cứ thích y.
Giang Chiết Liễu chỉ là mỏi quá mà thôi, chứ thần trí y không bị tác dụng phụ của thuốc làm cho mụ mị. Do đó, dường như trong nháy mắt y đã nhận ra nhịp tim khác thường của Văn Nhân Dạ, thế nhưng y không nghiên cứu về Ma tộc, cũng không biết nhiều về nhịp tim của tộc bọn họ cho lắm nên y chỉ bình tĩnh tính thử một chút xem sao.
Một phút phải hơn 300 nhịp lận…
Y không có kinh nghiệm yêu đương nên cũng không đoán được gì từ biểu hiện của Văn Nhân Dạ, thế nhưng Giang Chiết Liễu lại thấy ma văn trên cổ hắn.
Ma văn trải dài từ trong y phục, hình như đây là đặc trưng ma hình của Văn Nhân Dạ… Nghe bảo chỉ khi tâm trạng thay đổi thất thường thì ma hình mới không kiềm được mà hiện ra.
Giang Chiết Liễu nhìn ma kia “tâm trạng thay đổi thất thường” rồi suy xét tỉ mỉ mục đích của đối phương, láng máng nhận ra chút gì đó.
Nhưng không đợi Giang Chiết Liễu suy nghĩ sâu xa, y đã nghe thấy giọng nói trầm ấm của Văn Nhân Dạ.
“Thật ra lòng dạ ta không tốt chút nào.”
Hả?
Không ngờ đối phương lại thẳng thắn như vậy.
Giang Chiết Liễu liếc hắn một cái rồi nói: “Nhiều người có ý đồ xấu với ta lắm.”
Văn Nhân Dạ lập tức bị câu này chặn họng, sự u ám tàn độc tức khắc cuồn cuộn dâng lên: “Bọn chúng đều muốn chết.”
“Có kẻ muốn giết ta chiếm vị trí đứng đầu; có kẻ lại bằng mặt không bằng lòng, muốn đá ta xuống để nhường hào quang cho người khác. Còn có… Khụ, còn có kẻ bên ngoài thì giả vờ thân thiết với ta, nhưng thực chất lại thuận nước đẩy thuyền, tiện thể thủ tiêu luôn tai hoạ tiềm ẩn là ta đây. Thiếu tôn chủ, ngươi là loại người nào?”
Y hỏi đến là nhẹ nhàng dịu dàng, chậm rãi áp chế sự tàn nhẫn và sát khí của Văn Nhân Dạ.
Ma Tôn đại nhân im lặng một lát, buồn bực đáp: “Chẳng là loại nào cả.”
Văn Nhân Dạ đóng cửa lại, đặt y lên trên chiếc giường mềm mại. Sau khi làm phép hong khô mái tóc còn hơi ướt cùng với lớp áo mỏng của y, hắn vẫn cố chấp quấn áo choàng quanh người Giang Chiết Liễu, tiện thể đốt luôn lò sưởi bên cạnh.
“Ngươi thấy thế nào?” Văn Nhân Dạ vừa hỏi, vừa đè cổ tay y xuống để kiểm tra.
Máu tụ trong cơ thể Giang Chiết Liễu tuy đã tan nhưng kinh mạch y vẫn còn đứt gãy ngổn ngang, lộn xộn rối thành một nùi chẳng khác gì cuộn len vừa bị mèo vờn.
Mà lúc này, chú mèo ốm yếu bệnh tật trước mặt hắn đang nắm chặt cổ áo, buồn ngủ ríu cả mắt, chậm rãi nói: “Trừ đau ra thì ta không thấy gì cả…”
Thường Càn biến thành nguyên hình, cuộn mình bên cạnh giá nến chưa châm. Hình như nai con A Sở không có ở đây, trên tầng cũng im ắng.
Giọng Giang Chiết Liễu rất nhỏ, như một làn gió thoảng qua rồi biến mất. Văn Nhân Dạ nghe mà trong lòng phát hoảng, không nhịn được nhích tới gần hơn, gần như kề sát chóp mũi y, hỏi: “Có phải ngươi trách ta tự tiện quyết định không? Thật ra ngươi không hề muốn…”
Y không hề muốn khỏi bệnh, mong ước cuối cùng của y chỉ là được sống tự do trên quãng đời này.
Đầu tiên Giang Chiết Liễu bị hơi nước suối nước nóng hun váng đầu, sau lại bị tác dụng của thuốc kích thích, nên giờ phút này y cảm thấy rất là buồn ngủ. Y chậm chạp chớp chớp mắt, như vừa mới tỉnh lại, hỏi: “Không muốn cái gì?”
Văn Nhân Dạ nhìn y, không thốt nên lời.
“Dường như từ ban đầu ngươi đã tự chủ trương xuất hiện bên cạnh ta.” Giang Chiết Liễu nói.
Y thực sự rất buồn ngủ, mơ màng nói thêm: “Thế nhưng cũng không sao cả, ta đã quen với việc chấp nhận mọi tình huống xảy ra.”
Giống như hơn một ngàn năm trước, chấp nhận ân sư y qua đời, chấp nhận cục diện rối rắm của phái Lăng Tiêu, thậm chí là sự mục ruỗng, chia rẽ của cả tiên môn chính đạo. Hay tỷ như việc chấp nhận sư đệ đang dần thay đổi, bạn tốt tính kế sau lưng, Thiên Đạo thỉnh thoảng xuất hiện gây khó dễ… Chấp nhận chuyện sinh tử, thiện ác của người bên cạnh, cũng như cả chính bản thân mình từ thể xác đến tâm hồn, ngày càng mệt mỏi và suy yếu.
Gió xuân không về, cành liễu xác xơ. Nhân gian có lúc thăng trầm, ai biết đâu mà đoán trước?
Giang Chiết Liễu chầm chậm dịch về phía trước một chút, nhắm mắt thầm thì: “Hàng xóm tốt à… Cảm ơn ngươi.”
Văn Nhân Dạ ngơ ngẩn nhìn y, một hồi lâu cũng không nói gì. Hắn vươn tay, định gảy mái tóc bạc rủ xuống của người kia, nhưng khi chuẩn bị chạm vào lại dừng lại, rụt tay về.
Những người được y trân trọng đó, không ai không đặt lợi ích lên đầu. Chúc Vô Tâm cũng thế, mà Liệt Chân cũng như vậy…
Giang Chiết Liễu không đáng chịu khổ vì bất kỳ ai.
————
Một giấc ngủ này kéo dài từ hoàng hôn đến rạng sáng.
Màn đêm vẫn đen kịt, ánh ban mai còn nhợt nhạt, yếu ớt, hình như Thường Càn đã châm đèn lên. Nai con A Sở trở về đun thuốc, chẳng qua vì Giang Chiết Liễu vẫn chưa tỉnh dậy, thuốc cũng nguội rồi.
Giang Chiết Liễu miễn cưỡng tỉnh lại, y vẫn đang trong cơn buồn ngủ. Vừa mới mở mắt ra đã thấy vị hàng xóm tốt kia đang nắm tay mình, ánh mắt y lập tức rời đi chỗ khác.
Giang Chiết Liễu: “… Ngươi không ngủ được sao?”
Ánh mắt đối phương lấp lánh, cực kỳ linh động, mắt tím như đang phát sángL “Ta không buồn ngủ.”
Giang Chiết Liễu nhìn hắn trong chốc lát, nói: “Đời người vui nhất là lúc ngủ.”
Văn Nhân Dạ lưỡng lự: “Ngươi nói kiểu ngủ nào?”
Giang Chiết Liễu nhất thời không phản ứng kịp, giật mình, lát sau y buồn cười nói: “Là kiểu ngươi nghĩ đấy, có muốn thử không?”
Lần này đến lượt hàng xóm tốt của y phản ứng không kịp.
Giang Chiết Liễu cầm chén thuốc đã nguội lên, uống một ít thì nghe thấy giọng điệu ngập ngừng của Văn Nhân Dạ.
“Thật à?”
Giang Chiết Liễu nhướng mày, uống một nửa rồi đặt chén thuốc xuống, tựa hồ định nhìn xem người kia muốn làm gì.
Sau đó, Ma Tôn đại nhân căng thẳng cởi áo ngoài, nghiêng người nằm xuống bên cạnh Giang Chiết Liễu, ôm y vào lòng, hài lòng nói: “Xong.”
Giang Chiết Liễu: “Lòng dạ xấu xa của thiếu tôn chủ thật đúng là đẳng cấp, rất cao tay…”
“Chuyện.” Văn Nhân Dạ rất muốn gần gũi y, nhưng lại dằn lòng nhịn xuống, nhỏ giọng nói, “Còn lâu mới đến hừng đông, giờ là lúc lạnh nhất, ngươi ôm ta đi, ta ấm lắm.”
Giang Chiết Liễu nói: “Ta biết rồi, lò sưởi nhỏ.”
Y vẫn còn buồn ngủ nên dứt khoát ngủ tiếp, trước khi ngủ y lại ngước mắt nhìn đại ma sóng sau xô sóng trước, tuổi trẻ tài cao trước mặt này.
Không ngờ hắn lại ân cần, lại ngây thơ, lại khiến người ta thích đến như vậy.
Coi bộ thành kiến về thói hư tật xấu của Ma tộc không thể đặt lên tất cả mọi người. Ít nhất là cho đến bây giờ, vị hàng xóm này của y thật sự rất tốt.
Cả phòng tĩnh lặng.
Mãi đến lúc bình minh, hơi ấm trên giường vẫn còn vương lại, dường như Văn Nhân Dạ vừa mới rời giường.
Giang Chiết Liễu lại uống thuốc rồi ăn chút gì đó, lúc sau liền nghe thấy Thường Càn sắc mặt phức tạp cẩn thận hỏi: “Anh à, quan hệ của anh với chú nhỏ… Tốt như vậy sao?”
Giang Chiết Liễu còn chưa kịp trả lời, A Sở từ trên tầng xuống cũng xúm lại đây, ngẩng đầu nói: “Thần tiên ngủ cùng hắn, ta nghe nói ngủ với nhau sẽ có nai con!”
“Đấy là rắn đực với rắn cái.” Thường Càn sửa lại, “Anh ta với chú nhỏ đều là nam, không thể sinh rắn con. Hai người đàn ông ở cạnh nhau sẽ không xảy ra chuyện gì đâu, đúng không anh?”
Giang Chiết Liễu nghe vậy thì gật đầu, suy nghĩ một lúc, vừa xoay chén trà trong tay, vừa tuỳ tiện nói: “Không. Cái gì ta cũng biết, kể cả sinh con.”
Thường Càn ngẩn ra: “… Ơ?”
※※※※※※※※※※※※※※※※※※※※
Tác giả có lời muốn nói:
Liễu nhỏ vạn năng √
Dạ Dạ Tử ngủ kiểu trong sáng √
Há há há há há há há, xứng đôi vừa lứa quá đi.