Chương 6
Thường Càn lúc trước bị gạt xuống cũng đã trở về hình người. Nó nhìn phượng hoàng tóc đỏ chân quân của Yêu tộc một lúc, rồi lại quay sang nhìn chú nhỏ Ma Tôn áo đen khoác đỏ một tẹo, sau lại hồi hộp nhìn “anh tiên” đang cúi đầu uống thuốc. Thường Càn cảm thấy mình như đang đứng giữa xoáy bão kỳ lạ.
Thiếu niên ngồi xổm bên bếp thuốc, trút bỏ phần bã thuốc còn sót lại rồi nhận lấy chén thuốc trong tay Giang Chiết Liễu.
Dây chỉ là một phương thuốc bình thường, bình thường đến nỗi chỉ có phàm nhân mới dùng loại thuốc thô sơ này. Ấy vậy mà lúc này đây, Giang Chiết Liễu chỉ dùng được phương thuốc như vậy, y không thể hấp thu được linh khí trong linh dược. Đạo thể y giờ rách nát đến thê thảm, nát chẳng khác cái sàng là bao. Linh khí phiêu tán khắp nơi, một tia cũng không giữ lại được.
Văn Nhân Dạ từng hỏi về thang thuốc này, biết đây là phương thuốc Giang Chiết Liễu tự kê, cũng biết tình trạng cơ thể y nên hắn cũng không dám tự ý thay đổi.
Thực chất ngoài giảm đau ra, thuốc này cũng chẳng có tác dụng gì.
Giang Chiết Liễu đã quen với vị đắng, y uống hết một bát thuốc cũng không nếm được tí đắng nào. Y nhấp một ngụm trà, nhìn Liệt Chân đang hờn dỗi vô cớ, chậm rãi nói: “Yêu giới biết từ lúc nào?”
Chu Tước chân quân dập lửa rồi nhìn y. Vừa thấy mái tóc khô sơ trắng như tuyết cùng với đôi mắt đen mực của y, tất cả khó chịu bực bội trong lòng hắn như chìm xuống hầm băng, ngay cả một đốm lửa cũng không cháy được.
“… Hôm nay bọn ta mới biết.”
“Cũng không nhanh lắm.” Giang Chiết Liễu nhàn nhạt nói, “Ngươi tìm được chỗ này chắc hẳn là do Thanh Long bảo ngươi. Ý định an dưỡng tuổi thọ của ta cũng không phải một sớm một chiều, chật vật mãi mới đợi đến ngày tóc ta bạc trắng, vậy mà ngươi vẫn muốn đến làm phiền ta.”
Một bụng lời của Liệt Chân bị nghẹn lại, ủ rũ dịch ghế lên. Hắn cầm cổ tay Giang Chiết Liễu, vừa bắt mạch, vừa nói: “Ngươi đúng là… Làm ta tức chết. Ngươi muốn ẩn cư thì cứ ẩn cư, tại sao lại ở cạnh một tên ma đầu…”
“Không thì ngươi đánh đuổi hắn đi nhé?” Giang Chiết Liễu thuận miệng đề nghị.
Văn Nhân Dạ bên cạnh im lặng nghe nãy giờ liền lễ phép mỉm cười: “Đến đây.”
Trong không trung, những đốm lửa đỏ bắt đầu bốc lên xung quanh mái tóc dài đỏ đậm của Liệt Chân. Hắn dữ dằn trừng Văn Nhân Dạ rồi quay đầu bảo Giang Chiết Liễu: “Đợi khi nào Thanh Lâm cùng ta đến đây, chắc chắn bọn ta sẽ cứu được ngươi.”
Giang Chiết Liễu nhìn hắn một lúc, nói: “Ngươi liên thủ với Thanh Lâm cũng có thể vá màng kết giới, Tự Nhiên Chi Linh vá lại sẽ dễ hơn rất nhiều so với ta.”
Liệt Chân chợt đứng lại.
“Kết giới tổn hại, thứ đầu tiên nó hấp thu chính là linh khí giới Tu Chân. Yêu giới muốn chờ đến khi giới Tu chân suy tàn, vạn vật đều bị hủy diệt. Sau lại một chiêu đánh chiếm, ra tay tu bổ. Hoặc cũng có thể là… Các ngươi đang đợi ta.”
Không gian tĩnh lặng, ngay cả tiếng hít thở cũng khó mà nghe thấy.
“Việc ta bị trọng thương cũng nằm trong dự kiến của ngươi. Chuyện này đối với Yêu giới quả thật là trăm lợi mà không hại.” Giang Chiết Liễu phủi tay áo, rút cổ tay mình ra khỏi bàn tay Liệt Chân, “Tu chân giới liên thông với nhân gian, nơi đây có ngàn vạn sinh linh. Bạn tốt, dẫu dương mưu ở phía trước nhưng ta vẫn không thể không vào.”
Liệt Chân chậm chạp nắm tay lại, nhưng hắn vẫn không giữ được tay y, chỉ có thể chạm vào ống tay áo mỏng manh trắng như tuyết.
“Chiết Liễu, ta…” Hắn hoảng loạn, không biết nên nói gì, “Bọn ta… Ta không nghờ rằng sẽ nghiêm trọng như vậy…”
“Vì thế…” Giang Chiết Liễu nói, “Ngươi cũng thấy tình trạng ta lúc này rồi. Đừng thương hại ta, cũng chớ có áy náy. Lập trường của ta với ngươi bất đồng, ta không trách ngươi.”
Liệt Chân ngơ ngác nhìn y, đôi mắt đỏ thẫm đong đầy hoảng loạn. Hắn gấp gáp vươn tay nắm lấy tay Giang Chiết Liễu, vội vàng nói: “Không phải. Ta không thương hại ngươi… Thực ra ta…”
Liệt Chân nghẹn lại, lời này hắn nào dám nói ra, trái tim nóng hổi dường như bị đóng băng lại. Hắn tỉnh táo hơn bao giờ hết: “Để ta tạo cho ngươi một cái linh ấn hộ thể, ta sợ ngươi sẽ bị ức hiếp…”
Giang Chiết Liễu chỉ khẽ nhíu mày một cái, tiểu Chu Tước trước mặt chưa kịp dứt lời này đã bị một bàn tay xách lên.
Ngón tay Văn Nhân Dạ khẽ động, gai ngược trên rìa khớp xương hiện ra. Bán ma thể vừa xuất hiện, cả cánh tay hắn đều lộ ra vẻ dữ tợn. Ngón tay ngưng tụ ma khí nắm chặt y phục Liệt Chân, gai xương gần như kề sát yết hầu Liệt Chân.
“Ta ở đây.” Văn Nhân Dạ hờ hững nói, “Không ai có thể thương tổn y.”
Trong khoảnh khắc ngọn lửa của Chu Tước bùng cháy trong không trung, Văn Nhân Dạ thu tay lại, xoay người. Ma khí sắc bén như lưỡi dao mãnh liệt trào ra, dễ dàng ném Liệt Chân xuống đất, đập nát xương cốt trên vai hắn.
Tiếng xương vỡ vang lên rất kêu.
Lửa bốc lên bao lấy thân hình Chu Tước chân quân, đôi mắt đỏ tươi kia ngước lên, đối diện với gai xương hóa ra từ ngón tay của Văn Nhân Dạ.
Tựa hồ sắp đâm thủng mắt hắn.
Ngay khi gai xương gần kề gang tấc với Liệt Chân, Giang Chiết Liễu đang uống trà bên cạnh đặt chén sứ xuống, nói: “Hàng xóm tốt à, thuốc này đắng quá. Ngươi có đồ ngọt không?”
Động tác Văn Nhân Dạ tức khắc dừng lại, sau đó, ma hình tất cả đều tan thành mây khói, biến trở về cánh tay nhân loại. Văn Nhân Dạ quay đầu nhìn Giang Chiết Liễu.
Giang Chiết Liễu vẫn bình đạm như cũ, đôi mắt y đen nhánh một màu, một chút ánh sáng cũng không thấy được. Hắn nhìn một thân áo trắng đơn bạc, mái tóc dài xơ xác như thể chỉ cần chạm vào là sẽ biến mất.
Lệ khí trên người Văn Nhân Dạ dần dần tan đi, sát khí của hắn cũng vơi dần. Văn Nhân Dạ không quan tâm đến Yêu tộc kia nữa, hắn lấy một mâm mứt hoa quả từ trong nhẫn trữ vật, nhưng lại không đưa cho Giang Chiết Liễu.
Giang Chiết Liễu nhìn Văn Nhân Dạ đứng trước mặt mình.
“Thuốc đắng lắm sao?”
Sau một chốc im lặng ngắn ngủi, Giang Chiết Liễu đáp: “Đúng vậy.”
“Nói dối.” Văn Nhân Dạ cầm một miếng mứt hoa quả, đưa đến bên môi Giang Chiết Liễu, “Sao ngươi lại thấy đắng cho được.”
Văn Nhân Dạ đã chuẩn bị mâm mứt hoa quả này rất lâu rồi. Kể từ ngày hắn gặp Giang Chiết Liễu, hắn đã đem lòng coi người này thành một mầm liễu nhỏ bé, hắn sợ rằng y uống thuốc sẽ thấy đắng, sẽ nhíu mày khó chịu. Khi ấy, hắn liền có thể bón cho mầm liễu này chút ít đồ ngọt.
Nhưng người đó lại không như vậy.
Lúc y uống thuốc, mày y dù một chút cũng không nhăn lại. Dường như vị giác y không thể cảm nhận được vị đắng.
Đắng này là đắng trong lòng y.
Giang Chiết Liễu liếc xuống miếng mứt hoa quả của Văn Nhân Dạ, nói: “Ma giới các ngươi đều bón cho hàng xóm như thế này sao? Ngươi… Ưm!”
Y bị đút vào miệng một miếng trái cây ướp đường ngọt như mật, vị ngọt Giang Chiết Liễu hiếm khi nếm thử ấy lan ra khắp đầu lưỡi y.
Sau đó, Văn Nhân Dạ cúi xuống, nhìn chằm chằm vào y, rồi nói: “Ngươi vất vả, bận bịu lo toan nhiều năm như thế, vậy mà bằng hữu ngươi quen đức hạnh đều như này à?
Giang Chiết Liễu định bảo đây là một trong hai vị vương ở Yêu giới, nhưng chưa kịp nuốt miếng mứt hoa quả trong miệng xuống thì đã nhìn thấy Văn Nhân Dạ kéo tiểu Chu Tước ra ngoài. Lực mạnh đến đáng sợ.
Xương cốt Chu Tước chân quân rỗng ở bên trong, thân thể hắn rất nhẹ. Hắn mạnh nhờ lực công kích cùng với lửa cháy hộ thể, cho dù có là đích thân Văn Nhân Dạ thì cũng khó mà chế ngự hắn.
Thiếu tôn chủ Ma giới… Giang Chiết Liễu nhìn bóng lưng Văn Nhân Dạ, liên tưởng đến bốn chữ “Tuổi trẻ tài cao”. Giang Chiết Liễu rất muốn cười, nhưng nghĩ đến hậu bối giới Tu chân, nghĩ đến sư đệ y nuôi từ nhỏ đến lớn, y lại không cười nổi.
Vị ngọt đầu môi hãy còn, Giang Chiết Liễu nâng chén trà lên nhấp một ngụm. Y khẽ cau mày, như là lần đầu tiên cảm nhận được vị đắng của trà.
Y sẽ không nhận ra vị đắng nếu chưa từng nếm được vị ngọt ngào.
————
Liệt Chân không rời đi ngay lập tức. Hắn hóa thành chim Chu Tước, rồi đáp xuống rừng cổ thụ bên ngoài căn nhà gỗ nhỏ.
Ngọn đèn dầu trong nhà sáng tỏ.
Thường Càn vừa phân loại dược liệu hái từ núi Chung Nam, vừa lén lút nhìn “anh tiên” đang đọc sách. Nhóc do dự một lát rồi hỏi: “Anh ơi?”
“Hửm?”
Giang Chiết Liễu lên tiếng, hỏi: “Sao thế?”
“Hôm nay em nghe được mấy người nói chuyện ở dưới chân núi, hình như là bọn họ đang tìm anh.” Thường Càn cúi đầu nói tiếp, “Bọn họ nói cả giới Tu chân không ai tìm được anh. Bọn họ vội chết đi được.”
Giang Chiết Liễu lẳng lặng nghe, không đáp lại.
Mấy người này sốt ruột, nôn nóng gặp nhau chỉ vì họ không tận mắt nhìn thấy thì sẽ không tin. Mấy lời lẽ nghe có vẻ cung kính tất cả đều là viện cớ, đáy lòng của mấy người tiên môn chính đạo khéo khi còn tệ hơn nhiều so với tiểu Chu Tước có lập trường bất đồng với y.
Dường như Thường Càn cảm thấy chủ đề này không hay ho cho lắm, nhóc vội đổi sang cái khác: “Em quen một con nai con dưới chân núi, nó nói nó không có nhà để về. Em hỏi nó liệu có muốn…”
Nhóc vừa nói, vừa cẩn thận giương mắt nhìn Giang Chiết Liễu, “Bằng lòng phụng dưỡng Người không, chỉ cần anh thi thoảng chỉ điểm tu hành cho nó là được.”
Giang Chiết Liễu gật đầu, ấn tưởng của y với lộc yêu vẫn rất tốt, tiện lời đáp: “Nếu đã như vậy thì ngươi dẫn nó lên đây đi.”
Thường Càn mừng rỡ gật đầu, như thể vui vì sắp có người chơi cùng. Bề ngoài nó khoảng chừng 11 – 12 tuổi, tuổi tâm lý cũng không lớn. Trong mắt Giang Chiết Liễu, cùng lắm nó vẫn chỉ là một cậu nhóc ham chơi.
Giang Chiết Liễu không ngại mấy tiểu yêu đó đến đây, trước kia y vẫn hay thu lưu một vài tiểu yêu không nhà để về. Vả lại, đây là núi Chung Nam, là nơi địa linh nhân kiệt nên yêu ác cũng hiếm thấy.
Y đọc sách lâu nên hơi mệt. Đương lúc y thất thần, ngọn nến bên cạnh được người thắp lên, một cỗ hương tùng bách ập vào.
Giang Chiết Liễu ngước mắt nhìn vị hàng xóm tốt bụng đang tự nhiên như ở nhà mà kéo ghế ngồi đối diện mình. Biểu cảm hắn như thể cả đời chưa được miếng cơm nào, trông rất… Thèm ăn?
Giang Chiết Liễu không chắc cho lắm, y cúi xuống nhìn bản thân mình, nhớ tới thực đơn vương tộc Ma giới rồi hỏi: “Ngươi đói bụng à?”
“Không…”
Giang Chiết Liễu cuộn cuốn sách trong tay lại, vỗ vào mu bàn tay Văn Nhân Dạ, nói: “Vậy thì ta có thắc mắc, không biết rốt cuộc ngươi ở cạnh ta là để làm gì?”
Y ngừng một lát rồi nói tiếp: “Tu vi của ta đã mất hết, ngươi đã kiểm tra rồi. Ta không còn gì cả, người nghèo rớt mồng tơi, ngay cả pháp khí cũng không dùng được, ngươi đều biết hết. Chẳng lẽ Giang Chiết Liễu ta đây oai phong đến mức ngươi không thể buông cảnh giác, lại càng không dám ra tay giết ta sao?”
Văn Nhân Dạ không có một chút sát ý nào đối với y, điều này y cảm nhận được.
Giang Chiết Liễu nói đến đây thì cũng nghĩ đến một khả năng khác. Y nhìn hắn một chốc, trầm ngâm nói: “Cho dù ngươi muốn ăn ta thì cũng chỉ được có một bữa…”
Thân thể y hiện giờ chỉ miễn cưỡng được coi là ổn định, khéo khi lăn qua lộn lại vài lần đã rã rời. Chắc hẳn Văn Nhân Dạ vẫn chưa muốn làm chết y đâu.
Người kia nghe xong câu cuối của y, đầu óc nghe “một bữa” đã liên tưởng thành “mỗi bữa”. Lát sau hắn hồi thần, đúng lúc đối diện đôi mắt đen như mực đang nhìn chằm chằm vào mình của Giang Chiết Liễu, mấy cái suy nghĩ đen tối* trong đầu hắn tức khắc biến mất, như là bị một cổ nhỏ bé mà ẩn nấp hàn ý bao trùm ở.
*Gốc QT: “màu vàng” là mấy cái suy nghĩ dăm dăm mận mận, thời xưa TQ có “hoàng thư” (tức sách màu vàng) hay còn gọi là “xuân cung đồ”, “long dương đồ”,… Bên nước mình thì có cụm “đen tối” >< “trong sáng” nên mình để là “đen tối” luôn.
Văn Nhân Dạ sững người một lát, rồi nói: “Ta muốn chăm sóc cho ngươi khoẻ lại.”
Giang Chiết Liễu im lặng nhìn hắn. Dưới ánh đèn, lông mi y trắng đến nỗi gần như trong suốt.
“Sau đó ta sẽ tỉ thí với ngươi một trận, báo thù một kiếm năm đó bại bởi ngươi.”
Văn Nhân Dạ nói với vẻ cực kỳ cố chấp, trông rất thẳng thẳng thắn, thành khẩn.
Giang Chiết Liễu nhìn hắn một lúc lâu, nhưng chẳng thấy được chút dối trá nào trong đôi mắt ấy.
Ở nơi y không nhìn thấy, trái tim trong lồng ngực của ma tộc này đang đập một cách điên cuồng, vết sẹo năm đó bị kiếm Lăng Tiêu chém bắt đầu nóng lên. Cùng với cả một thoáng kinh hồng thời niên thiếu, mộng tưởng hão huyền trong lòng hắn cũng nóng theo, dần dần trở thành như thiêu như đốt.
Đôi mắt tím của Văn Nhân Dạ tối sầm xuống, rất đỗi cố chấp mà nhìn chằm chằm vào y.
Giang Chiết Liễu đã đánh bại quá nhiều người, y thật sự không nhớ ra mình đã thắng Văn Nhân Dạ lúc nào. Thế nhưng điều này không ảnh hưởng đến việc y cảm thấy rất thú vị.
Nhiều năm trôi qua, y đã dìu dắt rất nhiều hậu bối, trong đó có Vô Song Kiếm Các thiếu các chủ Kim Ngọc Kiệt là người thích cạnh tranh nhất. Cho dù thế, cậu cũng không giống Văn Nhân Dạ mà nhớ mãi không quên một lần bại cuộc năm xưa.
Giang Chiết Liễu gật đầu, cười nhẹ: “Nhưng ta không muốn chữa trị.”
Ngọn lửa trong lòng Văn Nhân Dạ tắt ngúm, hơi ấm còn dư lại nóng bỏng vương lên yết hầu, đốt cháy hết mấy lời hắn vốn định nói ra.
“Được tự mình lựa chọn chuyện sinh tử chính là chút tự do ít ỏi trong cả cuộc đời này của ta.”
“Nhưng mà…”
Giang Chiết Liễu ngắt lời hắn: “Nhưng vì vị hàng xóm thú vị này, ta sẽ cố gắng rời đi muộn nhất có thể.”
Văn Nhân Dạ sợ đếm mức tim như nhảy lên miệng, như rơi ra ngoài*, hắn không biết mình có nên thở phào nhẹ nhõm hay không. Văn Nhân Dạ nắm chặt tay Giang Chiết Liễu, chậm rãi nói.
“Để nhìn ta sao?”
“Ừm.” Giang Chiết Liễu nói, “Nhìn tương lai Ma giới.”
Có lẽ… Cũng nhìn cả tương lai của thiên hạ này.