Chương 2
Những người có mặt trong đây toàn là rường cột chính đạo, trụ cột vững vàng. Bầu không khí trầm mặc, nặng nề như dung nham khiến người khó thở.
Chúc Vô Tâm lên chức chưởng môn, nói cho mọi người chuyện Giang Chiết Liễu rời đi. Sau đó thì một mực ngồi vân vê tua rua trên kiếm Lăng Tiêu, đợi người đáp lời.
Bên trong càng tĩnh lặng, càng lộ rõ sự căng thẳng.
Mãi đến khi có người nhịn không được, đập kiếm lên bàn, đứng dậy mắng: “Tiên Tôn trọng thương như thế mà ngươi cũng dám để y rời đi. Ngươi đây không phải là toàn tâm toàn ý, mà là mưu đồ soán vị, không tha cho sư huynh ngươi!”
Kim Ngọc Kiệt càng mắng lửa giận càng bốc lên ngùn ngụt, cầm kiếm trên bàn chỉ thẳng mặt Chúc Vô Tâm, lạnh nhạt nói: “Đại ân đại đức của tiền bối, ta không thể không báo, chẳng lẽ lại còn phải xem sắc mặt của cái loại tiểu nhân ti bỉ như ngươi? Phái Lăng Tiêu các ngươi không chăm sóc nổi tiền bối thì để ta làm!”
Không ai đi theo dám khuyên cậu, chỉ có một người đang ngồi phe phẩy quạt xếp, hờ hững phụ họa: “Không khiến Vô Song Kiếm Các các ngươi phải tranh đoạt. Có Vương Văn Viễn ta đây, đúng ra Thiên Cơ Các nên nghênh Tiên Tôn trở về, cẩn thận tu dưỡng trị liệu.”
Kim Ngọc Kiệt không để tâm đến tên thần côn này, đôi mắt sắc như hổ nhìn chằm chằm Chúc Vô Tâm, nói: “Giang tiền bối bảo hộ Lăng Tiêu, vì cứu thiên hạ mà tu vi hủy sạch lại còn không nhận được kết cục tốt. Nếu người sư đệ ngươi đây còn chút lương tâm thì nói cho ta biết Tiên Tôn đang ở nơi nào. Ta sẽ tự đi đón.”
Chúc Vô Tâm thong thả nắm chặt trường kiếm trong lòng tay, nhếch môi cười nhẹ: “Sư huynh ta tuy không còn tu vi, nhưng vẫn là người bác học nhất giới Tu chân. Kim thiếu các chủ nói những lời này, liệu có mấy phần là thực tâm suy nghĩ cho sư huynh?”
Hắn nghiêm mặt lại, lời nói càng lạnh lùng: “Phái Lăng Tiêu mở đường cho thiên hạ chúng sinh, thay vì nghĩ cách báo đáp, các ngươi lại đi chất vấn, bôi nhọ ta? Thanh kiếm này là sư huynh vừa mới tự mình giao cho ta, thiếu các chủ đây là đang muốn đưa đầu cho ta mài kiếm ư?”
Kiếm Lăng Tiêu chính là vật thân truyền của chưởng môn qua nhiều thế hệ. Chỉ người cầm kiếm Lăng Tiêu, mới được nghe người khác gọi bốn tiếng “Lăng Tiêu chân quân”. Bảo Khí có linh, đương nhiên sẽ không ở trong tay kẻ cường hào.
Kim Ngọc Kiệt cũng không sợ hắn, chẳng qua cậu đắn đo việc hắn là sư đệ Giang Chiết Liễu, nếu lỡ giết hắn thì lại khiến cho Giang Chiết Liễu mất hứng. Cậu tức giận đến mức đâm kiếm xuống mặt đất, nói: “Chờ ta tìm được Tiên Tôn, nếu ngươi dám đối xử cay nghiệt với tiền bối cho dù chỉ là một chút, ta sẽ lập tức làm thịt ngươi!”
Mặt đất được đúc bằng huyền thiết* xen lẫn hàn thạch, vô cùng cứng rắn, thế mà vẫn bị kiếm Thất Tinh chém ra vết rạn. Kẽ hở chằng chịt nứt ra trông như mạng nhện.
* huyền thiết: thép
Kim Ngọc Kiệt lập tức rút kiếm, xoay người rời đi, tu sĩ Vô Song Kiếm Các tới chúc mừng bái tạ phía sau cũng đều một thân sát khí, rời khỏi phái Lăng Tiêu.
Ngoại từ Vô Song Kiếm Các, các phái còn lại cũng không hài lòng với kết quả như vậy, nhưng bọn hắn không kích động giống Kim Ngọc Kiệt. Kim Ngọc Kiệt tuổi trẻ khí thịnh, lại nhận ân nghĩa sâu nặng của Giang Chiết Liễu, đương nhiên là nhịn không được.
Sau khi Vô Song Kiếm Các rời đi, các phái còn lại cũng từng người rời khỏi. Chỉ có Thiên Cơ Các Vương Văn Viễn còn ở chỗ cũ, tùy ý phe phẩy quạt trong tay.
“Các chủ không đi sao?” Chúc Vô Tâm chậm rãi đứng dậy.
“Ta muốn hỏi chưởng môn nơi ở của Tiên Tôn.”
Chúc Vô Tâm đã kìm nén trong thời gian dài, lúc này tâm trạng càng tệ, lạnh nhạt nói: “Sư huynh ta ở chỗ nào, chẳng lẽ còn phải bẩm báo các vị tiên hữu? Đây là chuyện của phái Lăng Tiêu chúng ta, ta khuyên ngươi đừng nhúng tay vào. Huống chi sư huynh ta cũng không thích bị người khác quấy rầy.”
“Thật ra ta cũng chẳng có ý gì khác.” Vương Văn Viễn ngừng vẫy quạt, nói, “Ta xem đại nạn giáng xuống Thần Châu, dường như vẫn chưa thực sự qua đi.”
Chúc Vô Tâm động tác một đốn, liền ánh mắt đều dừng dừng: “Ngươi nói gì? Nhưng sư huynh ta rõ ràng đã……”
“Ây dà…” Vương Văn Viễn đứng dậy cáo từ, lười nhác nói, “Có lẽ khi mất đi Giang Tiên Tôn, đại nạn mới chân chính bắt đầu…”
Hắn không nói nhiều nữa, trong đêm gió tuyết lạnh lẽo cất quạt, trầm ngâm nhìn về phía bắc rồi dẫn các tu sĩ phía sau rời khỏi.
Tuyết lớn bay vào trong điện.
Chúc Vô Tâm lặng người, nhìn bông tuyết nhỏ vụn hoà tan trên trên điện. Một lúc lâu sau vẫn không nói gì.
Thời tiết như vậy…
Người tu đạo bọn họ khi Trúc Cơ sẽ không cảm nhận được cái lạnh. Nhưng nếu tu vi bị huỷ, thì liệu có bị nhiễm lạnh, để rồi tổn hại thân thể hay không?
Chúc Vô Tâm mê man tự hỏi hồi lâu, mãi đến khi đệ tử bên người gọi mới định thần lại, hít vào một hơi thật sâu.
————
Thời tiết như vậy, đúng thật là có gây tổn thương cho cơ thể.
Giữa trời tuyết, Giang Chiết Liễu lau khô bia mộ cho sư phụ nên cơ thể đã nhiễm lạnh. Y nói chuyện với ân sư một lúc, kể cho ông nghe tu vi những đứa trẻ mà y nuôi dưỡng, kể cho ông những việc Chúc Vô Tâm đã làm, phái Lăng Tiêu đã trở thành đại môn phái đứng đầu như nào…
Hiếm khi Giang Chiết Liễu lại nói nhiều như vậy, mãi đến khi y cảm thấy lạnh thì tuyết lớn đã chất thêm được nửa thước.
Giang Chiết Liễu đứng lên, quay lại nhìn mái nhà tranh được xây lúc an táng sư phụ cách đó không xa.
Tuy nói là nhà tranh, nhưng nó cũng không hoàn toàn được xây bằng cây cỏ, mà là một vài vật liệu thường thấy ở giới Tu chân, ở nhân gian cũng coi như hiếm thấy. Phòng ốc có hơi đơn sơ, bụi bặm, giáng trần, nhưng cũng không phải là không chịu nổi.
Giang Chiết Liễu thực sự rất mệt, y định mai mới sửa soạn lại nơi này nên chỉ nhóm tạm ít lửa.
Y ngồi trên giường nhỏ trong căn nhà tranh, thơ thẩn nhìn ánh lửa đến khi loá mắt. Giang Chiết Liễu vô thức dời ánh mắt đi, thì nhìn thấy một đống cỏ dại lộn xộn… Và một con rắn nhỏ đen nhánh lẫn giữa bụi cỏ.
Cả người con rắn nhỏ đông cứng, tựa hồ cũng bị thương. Vết thương một mảnh đỏ sậm, nhìn qua cũng chỉ khá hơn Giang Chiết Liễu một chút.
Giang Chiết Liễu ngẫm nghĩ, duỗi tay kéo rắn nhỏ đến bên cạnh ánh lửa, cùng nhau sưởi ấm.
Tu vi y huỷ hết nhưng cảnh giới vẫn còn. Mặc dù không thể chống lại giá rét nữa nhưng vẫn có thể tích cốc. Nếu như lần trọng thương này y không chết, thì bệnh nặng vẫn có thể trị, cảnh giới kéo dài tuổi thọ này cũng sẽ không mất đi, chẳng qua là không thể thi triển thuật pháp nữa thôi.
Giang Chiết Liễu vô cùng rõ ràng về tình trạng thân thể mình. Tạm thời không chết được, nói không chừng còn có thể sống thêm mấy năm.
Thế nhưng dù có bao nhiêu năm, thì vẫn là một mình y cô độc.
Y nghĩ được nửa chừng thì bắt đầu cảm thấy mệt, định chợp mắt nghỉ ngơi trong chốc lát thì tự dưng nghe thấy tiếng sột soạt bên tai.
Giang Chiết Liễu nhíu mày, nhướng mắt lên. Ánh lửa vẫn bập bùng như cũ, nhưng vị trí vốn dĩ của rắn nhỏ lại có một tiểu yêu bị thương đang ngồi.
Tuổi tiểu yêu khoảng chừng mười hai mười ba, yêu khí trên người yêu khí cũng không nồng nặc, nhưng lại có một loại khí tức cường đại khác. Tiểu yêu tóc đen mắt đen, sợ hãi nhìn y, giống như đang sợ Giang Chiết Liễu chuẩn bị giết nó.
Giang Chiết Liễu vươn tay thêm lửa, không nói gì.
Một lúc lâu sau, tiểu yêu mới run rẩy hỏi: “Thần tiên từ đâu đến?”
“Ta cũng muốn hỏi ngươi.” Giang Chiết Liễu cầm nhánh cây, khảy khảy đống lửa: “Tại sao lại ở chỗ này?”
Tiểu yêu sững người một lúc rồi oà khóc. Nhóc ngửi thấy tiên khí rất thơm trên người Giang Chiết Liễu, theo bản năng cảm thấy người tiên khí ngời ngời như vậy sẽ không làm nhóc bị thương, thút tha thút thít nói: “Có người muốn giết ta, bọn họ đuổi theo ta nhưng bị lạc. Ta, ta gặp được nơi này, nên trốn vào…”
Giang Chiết Liễu gật đầu, lại khảy lửa: “Vì sao họ lại đuổi giết ngươi?”
Y thường thu lưu tiểu yêu nên môn hạ có khá nhiều yêu vật, những tiểu yêu đó còn nói y rất có duyên với yêu. Chẳng qua là giờ y rời khỏi phái Lăng Tiêu, dù có muốn gặp cũng không gặp được chúng nó nữa.
Yêu xà nhỏ lau nước mắt, nói: “Ta là Thường Càn… Ta, ta là bán yêu.”
Thường Càn khóc sưng mắt, ngoan ngoãn ngồi: “Mẹ ta là yêu, cha ta là ma. Ma giới không cho phép bán yêu làm xáo trộn huyết mạch vương tộc nên anh trai ta hạ lệnh… Giết ta.”
Huyết mạch vương tộc? Giang Chiết Liễu bất ngờ nhìn nhóc.
Trong yêu giới, có Thanh Long Chu Tước hai vị chân quân liên thủ tọa trấn, sau đó là các đại Yêu tộc. Người họ Thường trong tộc yêu xà đông đảo, cũng không hiếm thấy. Nhưng huyết thống vương tộc trong Ma giới lại cực kỳ quý hiếm.
Giang Chiết Liễu nói: “Anh trai ngươi là ai?”
Bởi vì không hay giao thiệp với Ma giới, nên y cũng không có nhiều ký ức về nơi này. Chỉ nhớ nhiều năm trước, tôn chủ Ma giới từng dẫn con cháu vương tộc tới phái Lăng Tiêu phái để gặp gỡ, thương lượng hiệp ước. Sau đó không thấy xuất hiện nữa.
Thường Càn nói: “Anh trai ta là Văn Nhân Hi, là anh em cùng cha khác mẹ của ta. Hắn lén giết ta sau lưng chú nhỏ.”
Giang Chiết Liễu gật đầu, nhưng vẫn chưa lý giải được hào môn ân oán nhà bọn họ. Y hơ tay trên đống lửa, chống cằm nhắm mắt lại, nói: “Nếu có người tới giết ngươi thì ngươi nhớ nhỏ giọng chút, đừng đánh thức ta.”
Thường Càn ngẩn ra, ngây ngốc mà chỉ chính mình, lại ngây ngốc mà chỉ vào đối phương.
Tóc Giang Chiết Liễu xõa xuống, một mảnh tuyết trắng, vậy mà ngón tay y lại càng lạnh hơn, trắng hơn bội phần so với mái tóc ấy. Mặc dù ở ngay bên cạnh đống lửa, hơi lạnh trên cơ thể yếu ớt của y khiến người không dám đến gần. Hơn nữa, trên người Giang Chiết Liễu còn có mùi máu chưa tan, kèm theo cảm giác thân thể xương cốt ốm yếu bệnh tật, như thể chỉ cần chạm nhẹ vào thì sẽ vỡ tan.
Vốn dĩ Thường Càn cho rằng Giang Chiết Liễu có thể cứu mình, nhưng khi biết được trên người đối phương cũng có thương tích, trong lòng nhóc liền bình tĩnh lại. Không biết nó lấy dũng khí từ đâu, nhỏ giọng nói: “… Chắc chắn ta sẽ chạy đi, sẽ không rước phiền phức cho người.”
Giang Chiết Liễu không có động tĩnh.
Củi lửa bốc cháy, phát ra âm thanh “lách tách”.
Tuyết ngoài phòng vẫn rơi, tuyết lớn phong bế núi khiến cho người thường lên núi càng khó khăn hơn. Bên ngoài có tiếng thú hoang tru lên.
Ánh trăng len lỏi qua song cửa sổ, chiếu xuống bàn chân*. Khi trời gần sáng, Thường Càn mới mơ màng tỉnh dậy, không biết mình ngủ từ bao giờ.
* raw là 洒在脚畔, mình tra thì nó là bên cạnh bàn chân (??), không biết có đúng không, bạn nào biết tiếng Trung thì giúp mình với huhu TvT
Nó ngước mắt lên thì nhìn thấy Giang Chiết Liễu ngồi cách đó không xa, đang hâm rượu trên đống lửa sắp tàn. Hình như đó là rượu thuốc, có mùi hơi cay đắng.
“Thần tiên.” Thường Càn thận trọng nói, “Người đang làm gì vậy?”
Giang Chiết Liễu kiểm tra độ ấm, thản nhiên đáp: “Ngâm ngươi để chữa bệnh.”
Thường Càn đờ người ra, tự hỏi không biết đối phương chỉ muốn doạ mình, hay vị thần tiên lạnh như băng này thật sự muốn bắt nó để ngâm rượu. Vậy mà thứ xuất hiện đầu tiên trong đầu nó lại không phải tiên hạ thủ vi cường, mà là không biết phải phản kháng như thế nào để không làm y bị thương.
Dường như chỉ cần chạm nhẹ một cái thì mỹ nhân ốm đau bệnh tật này liền ngã, nếu nó chống cự quá quyết liệt thì chỉ sợ sẽ khiến y bị thương. Nhìn từ bên ngoài, người này tựa như làm từ thuỷ tinh pha lê, chỉ cần không cẩn thận một chút thôi cũng sẽ làm hỏng.
Thường Càn ngẩn người một lúc lâu nhưng cũng không nghĩ được gì cho đến khi trời quang mây tạnh bên ngoài đột ngột thay đổi, gió tuyết lần thứ hai lại ập đến.
Trong nháy mắt, vài ma đầu hung dữ xông vào, đạp vỡ cửa thành nhiều mảnh vụn, gào rống: “Thằng nhãi con Thường Càn kia, mi mau ra đây cho ta!”
Ma tộc đã đuổi giết đến tận đây. Thường Càn lập tức cứng đờ, sắc mặt trắng bệch. Nhóc đang định chạy trốn thì phát hiện lối ra đằng kia cũng bị chặn lại, hai hàng ma từng bước từng bước tới gần.
Ma khí phá hỏng song sắt cửa sổ, khiến gió tuyết ập vào dập tắt đống lửa.
Động tác hâm rượu của Giang Chiết Liễu dừng lại. Y cầm rượu tiến lên phía trước, đến gần, nhìn ma khí mênh mông, cuồn cuộn trước cửa.
“Thường Càn, hôm nay ta sẽ làm thịt m——”
Chữ “mi” còn chưa buột khỏi miệng thì tầm mắt của Ma tộc cầm đầu đã nhìn lại đây, chợt im lặng rồi ngớ người ra. “Bịch” một tiếng ngã quỵ trên mặt đất.
Hắn bò lên từ mặt đất, lắp bắp nói: “Giang, Giang… Giang Tiên Tôn, ta ta… Ta là lương dân, không đúng, ta là ma… rất lương thiện. Ta…”
Giang Chiết Liễu kinh ngạc nhướng mày: “Ngươi biết ta.”
“Biết… biết…” Ma tộc này càng khẩn trương, càng không thốt nên lời, vẻ mặt đưa đám: “Mấy trăm năm trước, ta phò chủ đã từng gặp ngài. Nếu biết ngài ở chỗ này, cho ta 800 lá gan ta cũng không dám mò tới. Nếu biết ngài đã sớm thu lưu tên nhãi này, ta nào dám… Nào dám xằng bậy.”
Giang Chiết Liễu không biết tin tức tu vi đã phế của mình đã truyền đến Ma giới hay chưa, chỉ tùy ý chỉ vào khung cửa, đáp: “Ngươi phá hỏng cửa rồi.”
Ma tộc kia gần như sắp khóc, anh dũng hy sinh nói: “Giang Tiên Tôn, tất cả đều là lỗi của ta, ngài bỏ qua cho bọn họ đi.”
Đằng sau hắn, mấy Ma tộc trẻ tuổi cũng biến lại thành hình người. Từ đám người mặt mũi dữ tợn bỗng hoá thành mấy thanh niên trẻ trung căng thẳng, người này trông còn ngây ngô hơn người kia.
Giang Chiết Liễu nhìn vẻ sắp khóc của hắn, nhàn nhạt nói: “Sửa xong cửa cho ta thì các ngươi đi đi.”
Ma tộc cầm đầu như được đại xá, chỉ thiếu việc dập đầu lạy Giang Chiết Liễu một cái. Hắn đứng dậy gọi mấy Ma tộc sau lưng, ruỳnh ruỳnh bắt đầu làm việc.
Thường Càn ở một bên đã ngớ người từ sớm, nhóc nhìn Giang Chiết Liễu uống rượu thuốc rồi đi sửa soạn lại giường ngủ, sau đó lại nhìn một đám Ma tộc đang bận rộn trang hoàng nhà cửa.
Chuyện, chuyện gì đang xảy ra vậy…
Chỉ với nửa nén hương, phòng ốc đơn sơ tồi tàn đã được trùng tu thành một căn nhà gỗ hai tầng. Ngay cả gia cụ cũng được đổi mới, bàn ghế, tủ sách cuốn mành cũng đều gọn gàng ngăn nắp.
Sau khi trang hoàng xong, đội ngũ Ma tộc không dám đánh thức Tiên Tôn, Chúng chỉ dữ tợn trừng Thường Càn một cái, tức giận phất áo, im lặng rời đi.
Thường Càn: “… Chẹp”
… Chẳng khác gì mấy tên tức giận vì không ôm đùi người ta được.
Ma tộc cầm đầu dẫn thuộc hạ ra khỏi núi Chung Nam thì châu đầu ghé tai thì thầm bàn chuyện. Hai ma nữ trẻ tuổi phía sau nhỏ giọng nói: “Vừa rồi là Giang Tiên Tôn đó. Nhưng tại sao y lại ở núi Chung Nam vậy…”
“Cô thì biết cái gì. Nơi đây là nơi chôn cất các Lăng Tiêu chân quân đời trước, Tiên Tôn đang đến viếng linh vị của ân sư.”
“Mệnh nhãi ranh Thường Càn kia tốt thật. Ta cũng muốn được Tiên Tôn thu nhận…”
“Muốn cái đầu ngươi ấy! Ngươi là Ma tộc! Giang Tiên Tôn thích yêu mà không thích ma, cái này ngươi cũng không biết sao?”
“Ta biết, nhưng mà ta…”
“Đủ rồi!” Đại ma cầm đầu cắt đứt đối thoại hai người phía sau, bực bội nói, “Chuyến này không bắt được Thường Càn thì sao mà giải thích cho Hi thiếu được!”
“Hi thiếu chẳng qua là chó cậy gần nhà, gà cậy gần chuồng*. Tôn chủ không nói phải đuổi tận giết tuyệt Thường Càn. Cùng lắm thì Tôn chủ mặc kệ tên nhãi đó thôi.”
* Nguyên văn: 拿着鸡毛当令箭 (cầm lông gà mà tưởng lệnh tiễn): ý chỉ bọn luồn cúi rồi có được tí quyền mà lên mặt với người khác
Những lời này như đang nhắc nhở Ma tộc cầm đầu, hắn sờ cằm, nói: “Tôn chủ là Bán Kim Tiên, Tiên Tôn cũng là Bán Kim Tiên… Ta nghe nói tôn chủ vẫn luôn muốn gặp Giang Tiên Tôn, nhưng Tiên Tôn hành tung bất định nên mới…”
“Ý đại ca là?”
“Chúng ta bẩm báo cho tôn chủ.” Đại ma nhịp tay, “Bằng thực lực của tôn chủ, cho dù có là Lăng Tiêu chân quân – người đứng đầu tiên môn, thì cũng có thể đánh… Ừm đánh…”
Dưới ánh mắt nghi ngờ của chúng ma, hắn cắn răng nói: “Đánh ngang tay!”
Hắn đã thấy Tiên Tôn động thủ, quả thực không dám ba hoa.
Năm đó, khi tôn chủ vẫn là thiếu chủ Ma giới, hắn đã từng thỉnh chiến với Giang Tiên Tôn, sau đó bị một kiếm trấn áp.
Vết thương của đạo kiếm đó khảm trên ngực hắn, mãi không thể khỏi, dần dần tạo thành vết sẹo.
※※※※※※※※※※※※※※※※※※※※
Tác giả có lời muốn nói: Đoán xem khu bình luận hôm nay thế nào.
Người đọc: Đến lượt công, đến lượt công lên sàn sao? Mau chăm sóc y, chăm sóc y đi. Y ốm yếu làm ta nóng hết cả ruột. Gấp chết ta, gấp chết ta.