Chương 16
Từ núi Chung Nam ngàn năm tuyết phủ, xuyên qua dãy núi xanh rờn rậm rạp, tứ bề gió thổi, tiến vào thành thị Nhân giới, đi qua thanh lâu Hồng Tụ đệ nhất thiên hạ, rồi ngang qua thôn quê khói bếp lượn lờ trong làn sương tiết Vũ thủy*.
Rõ ràng là Văn Nhân Dạ còn trẻ, nhưng vì luôn cảm thấy Giang Chiết Liễu không thể tự chăm sóc bản thân mình, cả đoạn đường này hắn lại nhọc lòng hơn ai hết.
Thế nhưng trong thực tế, đúng là Giang Chiết Liễu không chăm sóc tốt bản thân mình. Y có thể thông xưa hiểu nay, học thức uyên bác, cũng từng một kiếm rung trời, mạnh mẽ vô cùng, nhưng bây giờ đến cái cuốc trồng thảo dược y cũng không cầm nổi, cũng chẳng nhớ được hết đặc tính và khí hậu thích hợp của các loài hoa. Hơn nữa, vì thân nhiệt thấp nên Giang Chiết Liễu cũng đã quên mất độ ấm bên ngoài.
Độ nhạy với nhiệt độ không khí của người này quá thấp, mỗi lần Văn Nhân Dạ cầm tay y, lần nào lần nấy cũng lạnh căm căm làm lòng hắn khó chịu chết đi được. Nhưng người này lại cứ mỏng manh dễ vỡ như vậy, như thể lát sau đã tan biến như một làn khói, khiến hắn đánh chẳng được, mắng cũng chẳng xong.
Song Giang Chiết Liễu đúng thật là rất nhẹ, trong mắt Văn Nhân Dạ, dường như y nhẹ chẳng khác gì bông. Dù cách một lớp áo choàng lông dày nặng, vẫn có thể dễ dàng vòng tay ôm lấy vòng eo mảnh mai ấy.
Chẳng qua mấy cái này đều là suy đoán của Văn Nhân Dạ, hắn còn chưa có cơ hội vòng tay như vậy.
Đan Tâm Quán nằm giữa hồ nước xanh biếc, xung quanh là cây cầu gỗ cổ nhỏ nhắn trông khá cũ, không biết liệu có thể dẫm lên được hay không. Hai bên ngay cả một chiếc thuyền đậu lại cũng không có, chỉ có một hồ cá chép bơi lên phun bọt.
Giữa hồ có một mảnh đất, bên trên là quán Đan Tâm.
Tuy rằng Giang Chiết Liễu đã từng gặp Dư Tẫn Niên, nhưng y chưa từng tới Đan Tâm Quán bao giờ. Y khép lại áo choàng, nhìn mặt hồ mênh mông vô bờ, phẳng lặng như gương, không khỏi cảm thán một câu: “Nơi ở của y tu đẹp thật, non xanh nước biếc.”
Tên Ma Tôn nào đó sống ở nơi rừng thiêng nước độc bỗng cảm thấy hơi bị xúc phạm: “Cũng chỉ vậy thôi…”
Giang Chiết Liễu không nói gì thêm, y vừa định bước lên cầu thì bị Văn Nhân Dạ đúng bên cạnh kéo lại.
Ma Tôn đại nhân xụ mặt nhìn Giang Chiết Liễu, vươn tay ôm lấy eo y, lặng im không một tiếng động hoàn thành mong muốn suốt chặng đường này. Hắn cúi đầu nói: “Cầu này sắp hỏng rồi, để ta ôm ngươi qua.”
Giang Chiết Liễu còn chưa kịp đáp lại đã thấy eo mình bị siết chặt, rồi bị người kia ôm eo nhấc lên, đáp xuống giữa hồ từ không trung.
Cái này chỉ là ôm người sang bên kia, không giống như phép dịch chuyển trong cự ly xa cần tu vi mới thực hiện được. Sau khi Giang Chiết Liễu đứng vững, y vỗ vỗ mu bàn tay hắn, nói: “Còn chưa xong sao?”
Tiểu ma vương không cam lòng, chầm chậm rút tay ra.
Trên người Giang Chiết Liễu có mùi hương rất dễ chịu, chẳng qua mùi hương ấy xen lẫn cả chút hàn ý khiến người khác lạnh run. Có điều đối với Ma tộc trời sinh cơ thể đã khô nóng như bọn họ, đây lại giống như một thứ đồ làm mát giữa những ngày hè nắng nóng chói chang, ôm một cái là thoải mái hẳn.
Văn Nhân Dạ muốn cầm tay y nhưng lại bị gạt ra. Trông hắn chẳng khác gì một chàng trai trẻ vất vả mãi mới có chút tiến triển với mối tình đầu xong lại bị hiện thực một cước đá bay, uất ức đầy mình nhưng lại ngại ngùng không dám nói ra. Hắn chỉ đành nhìn nét mặt không đổi của người kia, trong lòng đã xoắn thành một cái bánh quẩy vị giấm, hương sắc đủ đầy.
Giang Chiết Liễu đẩy cửa ra, lọt vào trong mắt y là một dãy bình thuốc và hai đạo đồng* nhỏ tuổi ngồi trên đệm hương bồ, tay cầm phất trần chỉ huy người giấy giã thuốc. Có một đạo đồng mặc đạo phục màu xanh xám nhìn thấy Giang Chiết Liễu, hai mắt tức thì sáng rực, khuỷu tay khẽ huých người bên cạnh, nhỏ giọng nói: “Nhìn kìa, có mỹ nhân!”
Nữ đạo đồng mặc đạo phục hồng xám nhập nhèm mở đôi mắt ngái ngủ ra, thoáng cái đã tỉnh hẳn, kích động đến tưởng chừng như sắp rớt cả nước miếng. Cô nhóc lau nước miếng sau giấc ngủ trưa, chớp chớp mắt, hỏi: “Công tử đến tìm ai?”
Trên người Giang Chiết Liễu không có chút linh khí nào, hai đạo đồng tưởng rằng y là phàm nhân từ đâu đến, nên đành gọi y là “công tử”.
Nhưng rất nhanh, hai chữ “công tử” đã không thốt ra được. Đằng sau Giang Chiết Liễu, một người đàn ông mắt tím, y phục màu đen, ma khí đầy mình lặng lẽ đi theo, toàn thân toát ra hơi thở “Ta cực hung ác đừng chọc vào ta”, hệt như sắp biến thành đại ma đầu hủy diệt cả thiên hạ trong tiểu thuyết ở Tu chân giới.
Nữ đạo đồng lập tức nghẹn lời, khẽ thì thầm với bé trai bên cạnh: “Đây là… Đến, đến trả thù sao?”
Nam đạo đồng trầm ngâm một lát, thành thật đáp: “Đâu thiếu những ma đầu ngang tàng hung ác tìm phàm nhân mỹ mạo làm lô đỉnh? Ít gặp ắt thấy lạ, chỉ đáng thương tiểu công tử bị chà đạp kia.”
Bé gái nhanh chóng gật đầu tán thành: “Vậy chắc là lại đến xin thuốc kích dục, liệu chúng ta bảo Quán chủ không có ở nhà thì có bị hắn giết không nhỉ?”
Hai người này nói chuyện với nhau nghe có vẻ kín kẽ, nhưng thật ra với thính lực của Văn Nhân Dạ, mọi chuyện đều nghe rõ mồn một. Hắn im lặng nhìn Giang Chiết Liễu, rồi lại nhìn bản thân mình, nghĩ nửa ngày cũng không biết mình sai ở chỗ nào.
Với cả, tuổi tác và vai vế Giang Chiết Liễu chừng này rồi mà còn bị gọi là “tiểu công tử”… Chậc, dung mạo trẻ trung đúng là thích thật.
Trái lại, Giang Chiết Liễu đã mất hết tu vi nên không nghe thấy hai đứa đang nói gì, y bèn hỏi: “Ta đến tìm Dư Tẫn Niên – Dư Quán chủ, hai vị có thể dẫn đường không?”
Nữ đồng hạ quyết tâm, qua loa lấy lệ nói: “Tiểu công tử đến không đúng lúc, Quán chủ của chúng ta đi vắng rồi.”
Giang Chiết Liễu liếc nàng một cái, hơi nhướng mày, nói: “Dư quan chủ không ở đây mà cũng dám để hai đứa nhân sâm ngàn năm thành tinh một mình ở đây?”
Hai đứa nhỏ bị vạch trần nguyên hình, ngơ ngác nhìn y, đang định lên tiếng phủ nhận thì nghe thấy người kia ung dung nói tiếp.
“Hồi nhỏ Dư Tân Niên đào được hai đứa các ngươi từ ngọn núi phía sau phái Lăng Tiêu, nếu không phải lúc ấy tâm trạng ta khá tốt, thả hắn một con đường sống thì giờ hai ngươi vẫn còn ở dưới cây chuối tây trên ngọn núi sau phái Lăng Tiêu.”
Hai đạo đồng nghe thấy thế thì lạnh cả sống lưng, nhìn mái tóc trắng dài như tuyết của y, bỗng chợt nhận ra y, trong lòng đùng một cái run lên, vội vàng đứng dậy hành lễ: “Vãn bối thất lễ, Giang, Giang Tiên Tôn… Quán chủ chúng ta ở…”
Bọn nhỏ chưa kịp nói xong, một giọng nam khác đã chêm vào.
“Đấy mà là tâm trạng tốt nên mới thả cho ta một con đường sống à? Rõ ràng là do ngươi bị thương nên mới không buồn để ý đến ta.”
Giang Chiết Liễu bước qua chum giã thuốc, vươn tay vén màn trúc lên. Y nhìn thấy một người đàn ông mặc đạo phục xanh nhạt ngồi trước bếp thuốc, nhưng hắn mặc bộ đạo phục này chẳng ra thể thống gì, vạt áo mở rộng, lộ ra mảng ngực trắng ngần, hai điểm trước ngực như ẩn như hiện, thật sự rất không đứng đắn.
Thật ra y thấy chẳng có vấn đề gì cả, nhưng tiểu ma vương bên cạnh lại nghiến răng kèn kẹt, cúi đầu sát tai y nói: “Đồi phong bại tục, ngươi đừng nhìn, cay mắt đấy.”
Giang Chiết Liễu liếc Văn Nhân Dạ một cái, nói: “Dù hắn có trần truồng* đi nữa, trong mắt ta cũng chỉ là một thứ đồ bằng xương bằng thịt, ngươi sợ cái gì?”
Giang Tiên Tôn ỷ vào cảnh giới cao, vẻ mặt bình tĩnh đến gần ——
Sau đó y nhìn thấy đằng sau Dư Tẫn Niên là một kệ chứa đầy nào là ngọc thế, thuốc kích dục, tranh xuân cung họa…
Giang Chiết Liễu sượng mặt, mãi một lúc sau mới mở lời: “Ngươi…”
Dư Tẫn Niên đang dán giấy đỏ lên một bình đan dược, lúc này mới ngẩng đầu nhìn y, hợp lẽ nói nói: “Sở thích cá nhân thôi. Giang tiền bối, mời ngồi.”
Trừ đống lò thuốc đầy đất ra, có chỗ đặt chân đã là không tồi, lấy đâu ra chỗ mà ngồi cơ chứ.
Giang Chiết Liễu nhìn Dư Tẫn Niên một lúc lâu, xác nhận từ nét mặt hắn: “Xem ra cả Tu chân giới đều đã biết chuyện gì xảy ra.”
Dư Tẫn Niên nói: “Há lại chỉ có từng đó, e rằng U Minh Giới cũng đã biết từ lâu. Lúc trước tin tức màng kết giới tổn hại cũng không truyền nhanh như vậy, có thể thấy khi ngươi còn đó, đám người ăn hại kia biết rằng dẫu trời có sập vẫn còn ngươi chống. Giờ không còn ngươi nữa, hằng bao nhiêu người lo đến mức ăn không ngon, ngủ không yên.”
Dư Tẫn Niên dịch ra một chút, ném cho Giang Chiết Liễu một cái đệm hương bồ, sau đó híp mắt Văn Nhân Dạ phía sau y, trầm ngâm nói: “Tiền bối, cho dù bây giờ ngươi mất hết tu vi, cùng đừng vớ đại một tên biết đánh nhau như này chứ. Loại ma đầu này…”
Dư Tẫn Niên vừa nói một câu đã bị một luồng ma khí khóa chặt, lập tức hãm lại, cực kỳ thức thời đổi lời: “Các môn phái trấn thủ kết giới vùng giáp ranh khó khăn như nào chỉ có mình họ biết. Ta quan sát một hồi, phỏng chừng rất nhanh bọn họ sẽ cầu viện Lăng Tiêu phái, sư đệ tiền bối có thể chống đỡ được chừng nào, ắt hẳn tiền bối đã đoán được…”
Giang Chiết Liễu ngồi đối diện Dư Tẫn Niên, giọng điệu hững hờ: “Dù sao cũng không liên quan tới ta.”
Dư Tẫn Niên dán xong giấy đỏ, chống cằm nhìn y, lướt từ đầu đến chân rồi nói: “Nếu thật sự không có chút liên quan nào, lúc này tiền bối sẽ không đến tìm ta. Nếu thật sự buông bỏ thì sẽ chẳng bao giờ để tâm. Mà đối với Giang tiền bối, việc để tâm đã khắc vào trong xương cốt, biến thành thói quen mất rồi.”
Giang Chiết Liễu nhíu mày, nói: “Ngươi thật nhiều lời.”
Dư Tẫn Niên vẫn luôn lắm lời như vậy, hắn vừa chuyển lọ đan dược, vừa tiếp tục nói: “Cảm ơn đã khen, phong tư Giang tiền bối vẫn tót vời như trước. Ban đầu ta cho rằng tiền bối sẽ không đến, suy cho cùng, ở lại nơi gió tuyết núi Chung Nam vẫn là tốt nhất…”
Lời này của hắn không phải là không có căn cứ, lúc còn nhỏ hắn đi đào nhân sâm, nhìn thấy dáng vẻ lúc bị thương của Giang Chiết Liễu… Nói cách khác, so với Chúc Vô Tâm và Kim Ngọc Kiệt, hắn hiểu rõ con người y hơn, dù sao ở trong lòng hắn, Giang Chiết Liễu cũng không phải mình đồng da sắt.
Khi ấy Chúc Văn Uyên còn chưa tạ thế, Giang Chiết Liễu vẫn là đại sư huynh của Lăng Tiêu phái, hẳn là đang luân phiên canh giữ mắt trận phái Lăng Tiêu theo quy định. Lúc ấy chắc là Giang Chiết Liễu hoàn thành nhiệm vụ trở về, biểu tình y bình thản, chẳng nói chẳng rằng, không một ai biết y bị thương.
Chỉ có Dư Tẫn Niên biết rằng, lúc y cúi đầu cởi băng gạc thay thuốc, miệng vết thương sâu hoắm xen lẫn ma khí kia gần như đã xuyên qua cánh tay y, mùi máu cùng với cảm giác châm chích do ma khí khiến Dư Tẫn Niên mơ hồ hiểu được nguyên do được thả khỏi Lăng Tiêu phái.
Dần dần, trong mấy lời ca tụng Giang Chiết Liễu, hắn ghét nhất là nghe người khác khen y kiên cố vững vàng, không gì không làm được.
Lửa lò bùng cháy, đan dược bên trong nổ đôm đốp.
Giang Chiết Liễu thản nhiên nhìn hắn, bình tĩnh nói: “Băng tuyết núi Chung Nam quá lạnh, nhỡ đâu sau này ta lại thích một nơi khác thì sao.”
“Thật biết nói đùa.” Dư Tẫn Niên bĩu môi, hoàn toàn không tin trong lòng y vẫn còn nơi nào khác, thế nhưng đối phương chịu đến đây, nghĩa rằng ý nghĩ bên trên còn cứu được*. Hắn tự xưng là thầy thuốc có tấm lòng của cha mẹ, đương nhiên rất vui vẻ.
Dư Tẫn Niên vừa dong dài chuyện cũ, vừa đặt tay lên cổ tay Giang Chiết Liễu, một sợi linh khí xanh biếc đi vào, theo công pháp vận chuyển chậm rãi chìm vào trong thân thể đối phương.
Hai người đều im lặng, Văn Nhân Dạ ở bên cạnh không biết nên càng sốt ruột, nhìn đôi lông mày đã cau chặt của Dư Tẫn Niên, không nhịn được hỏi: “Thế nào? Thân thể y chữa kiểu gì?”
Dư Tẫn Niên chầm chậm thu tay lại, chống cằm nhìn Giang Chiết Liễu, nói: “Trước đây ngươi tích nhiều công đức như vậy, ông trời cố lắm mới khiến ngươi trùng hợp dừng chân trước ranh giới của tử thần.”
Giang Chiết Liễu nói: “Chưa biết chừng là do đời trước ta táng tận thiên lương.”
“Cũng đúng.” Dư Tẫn Niên nói, “Bằng không sao ngươi có thể đối phó với đám tầm gửi khốn nạn kia, vậy cũng là nợ kiếp trả chưa xong mà.”
Dư Tẫn Niên đứng lên, chọn mấy lọ từ kệ thuốc đối diện đưa Giang Chiết Liễu, nói: “Ăn cái này đã.”
“… Ăn cái này?”
“Đúng vậy.” Dư Tẫn Niên nói, “Để giảm đau.”
Cuối cùng Giang Chiết Liễu cũng cảm thấy chuyến này không uổng công, vui vẻ gật đầu.
“Đừng hỏi mấy lời có thể chữa khỏi hay không, nên hỏi có thể kéo dài đến bao lâu mới phải. Cảnh giới vẫn còn đó, chỉ cần được chăm sóc tận tình, nói không chừng lại thêm được vài chục năm. Vừa rồi ta thấy ngươi hình như từng dùng Ngọc Hồn Dưỡng Thể Đan, cái này có thể dùng tiếp… Với lại, đôi mắt này của ngươi…”
Dư Tẫn Niên chậm rãi xoay người, nhìn đôi mắt đen nhánh lạnh lùng của y, nói: “Ngươi có cảm nhận được không?”
Hắn quá nhanh miệng, Giang Chiết Liễu muốn ngăn cũng không ngăn được, chỉ đành khẽ gật đầu: “Có.”
Dư Tẫn Niên dựa vào kệ thuốc, nắm phất trần khoanh tay lại, sau đó vươn hai ngón tay, hỏi: “Đây là mấy?”
Giang Chiết Liễu im lặng một lát, từ từ nói: “Hai.”
“Nhìn thấy hả?”
“Đoán.”
Dư Tẫn Niên: “… Đây là chuyện lớn đấy, ngươi nghiêm túc một chút cho ta!”
※※※※※※※※※※※※※※※※※※※※
Trong mắt bé nhân sâm: Ma Tôn ngang tàng hung ác ép cưới tiểu công tử mỹ mạo rồi lại còn cưỡng ép y hiến thân ——
Trên thực tế: Đặt trong tay sợ rớt, ngậm trong miệng sợ tan. Đừng hỏi, hỏi nữa là lại chết mất hai con nai bây giờ.
Bệnh của đại mỹ nhân không nghiêm trọng như vậy, thuận miệng nói giỡn với Tiểu Dư thui, chỉ là bị cận thị nhẹ, bằng không mỗi ngày đọc sách như vậy chẳng lẽ không thấy cô đơn sao…
Độc giả ai có kính thì cho y mượn một lát!