Chương 15
Ngày ấy tuyết vẫn rơi nhẹ, dù không biết y nói chuyện gì trước mộ nhưng Văn Nhân Dạ cũng mường tượng được, cùng lắm là chuyện của giới Tu chân, chuyện ở phái Lăng Tiêu, hoặc là tình hình của Chúc Vô Tâm.
Văn Nhân Dạ đứng cách đó không xa, hắn vẫn luôn nhìn Giang Chiết Liễu. Mãi đến khi một đùm trắng tuyết rời khỏi bia mộ Chúc Văn Uyên, đi đến trước mặt hắn.
Thân thể của Giang Chiết Liễu không tốt, bên ngoài núi Chung Nam lại lạnh lẽo, thật ra Văn Nhân Dạ không muốn y đi thắp hương một chút nào. Thế nhưng người kia trông thì hờ hững lạnh lùng, chẳng tức giận bao giờ, thực chất lại rất kiên định, y đã muốn làm gì thì sẽ đều tự mình quyết định.
Có điều lần này lại khác, đợt xuống núi này có hơn phân nửa là nhờ Văn Nhân Dạ thuyết phục.
Văn Nhân Dạ cầm tay y lên mà chỉ thấy lạnh buốt, không nhịn được nhíu mày, nói: “Ngươi… Thôi, nói ngươi cũng chẳng nghe.”
Đường đường là Ma Tôn đại nhân, chủ của một giới, vậy mà lúc nói chuyện với y lại không biết làm thế nào. Hắn đành vừa ủ ngón tay y, vừa nói: “Đường xá xa xôi, ta lại không thể dùng thuật pháp đưa ngươi đi. Nếu không phải vì sợ phạm vào quy củ của Dư Tẫn Niên, ta đã bắt hắn… À không, mời hắn đến núi Chung Nam.”
Dư Tẫn Niên là y tu hàng đầu đương thời, y độc song hành, được xưng là Linh Lung Y Thánh. Nhưng hắn chưa bao giờ nhận lời chẩn trị ở ngoài, chỉ có thể bày đủ lòng thành, đến quán Đan Tâm cầu thầy trị bệnh. Quả là một nhân vật lớn nhiều quy củ.
Thật ra Giang Chiết Liễu đã từng gặp Dư Tẫn Niên, hai người cũng có qua lại với nhau, chẳng qua là không thân thiết cho lắm, cũng không hiểu rõ tính cách của nhau.
Giang Chiết Liễu giật giật ngón tay nhưng lại không rút về được, chỉ đành bị Tiểu Ma Vương trước mặt nắm chặt.
“Ta muốn trở về lúc mùa xuân sang.” Y ngừng một lát rồi nói tiếp, “Ta đã bàn bạc với A Sở, bọn ta muốn trồng hoa và thảo dược ở chỗ đất trống trước nhà, làm thành vương hoa với cả vườn thuốc.”
Giang Chiết Liễu nói rất nghiêm túc, tựa như đã sớm tính toán kỹ càng cùng A Sở thật. Văn Nhân Dạ không nỡ đả kích y, thoáng trầm mặc một lát, do dự hỏi: “Ngươi cầm được cuốc sao?”
Giang Chiết Liễu không nói gì, ánh mắt sâu thẳm nhìn hắn.
Bầu không khí bỗng hơi khó xử.
Ma Tôn đại nhân không nhận ra sự lúng túng lúc bấy giờ, nhíu mày hỏi thêm một câu: “Ngươi sẽ trồng hoa sao?”
Giang Chiết Liễu: “…”
Đúng là không thật.
Giang Tiên Tôn độc nhất vô nhị, trên đời rất hiếm việc gì y không làm được, kể cả là sinh em bé y cũng hiểu chút ít vì đặc tính khó nói của Thiên Linh Thể. Đây là lần đầu tiên y bị hỏi đến nghẹn họng, y mới nhận ra mình không hề biết làm những chuyện trần tục này.
Văn Nhân Dạ vô tình phá tan giấc mộng làm thợ trồng hoa của người đẹp ốm yếu, hắn khép áo choàng trên vai y lại, vừa đi bên cạnh vừa nói: “Thiên Linh Thể mà ngươi từng nhắc tới đó… Ta đã về Ma giới tra sách cổ.”
Sách cổ Ma giới tuy có ghi lại nhưng suy đoán cũng rất mập mờ. Văn Nhân Dạ liên hệ những ghi chép đó với lời Giang Chiết Liễu, không khỏi đoán ra một ít. Hắn hỏi một câu: “Nếu như thể chất này chỉ là có cái đó… Vậy thì tại sao lại bắt buộc phải đoạn tình tuyệt ái?”
Tiểu Ma Vương thầm bày tỏ mối sầu với tương lai của mình.
Giang Chiết Liễu liếc mắt nhìn hắn: “Thể chất càng gần tự nhiên thì càng thích những việc tràn trề sức sống như giao hợp sinh sản. Chỉ cần tinh huyết tương ngộ, đạo thể kết hợp là có thể khiến người ta chết mê chết mệt, muốn ngừng cũng chẳng xong.”
Y nói tuy rất rõ ràng những vẫn khiến Văn Nhân Dạ sững sờ một lát, mãi mới hiểu được. Hắn nhìn sườn mặt Giang Chiết Liễu, biểu cảm y vẫn như thường, duỗi tay xoa đầu, vô thức nói: “ Thế không phải càng tốt ư?”
Giang Chiết Liễu thản nhiên nói: “Sau đó lại khiến người ta mê mẩn, dần dần biến thành những dục vọng tiêu cực? Cổ nhân trải qua là danh môn chính đạo, đương nhiên sẽ khuyên ngăn hậu thế. Vừa muốn bảo vệ thanh danh linh thể, vừa phải bận tâm chuyện tu hành của hậu bối là đã rất nhọc lòng.”
Văn Nhân Dạ lại hiểu thêm một chút, hắn mới kinh ngạc phát hiện ra lần nữa lý giải một chút, mới kinh ngạc phát hiện ra ý của y. Thể chất này tuy là linh thể nhưng tác dụng đã gần giống với lô đỉnh. Chẳng qua thể chất lô đỉnh thường sẽ giúp tăng tu vi của tu sĩ đạo Hợp Hoan, còn cái này của y thì ngược lại, sẽ khiến đạo tâm người khác dao động, tâm ma quấn thân.
Chuyện này đối với danh môn chính đạo yêu cầu đạo tâm kiên định thì đúng là cần phải che giấu. Nhưng với Ma tộc mà nói… Thì không biết như nào.
Giờ khắc này Ma Tôn đại nhân bộc lộ hết thảy tinh thần không sợ chết của mình: “Thật sao? Ta không tin.”
Giang Chiết Liễu dừng ở ngoài căn nhà nhỏ, cúi đầu nới lỏng áo choàng, giũ sạch lớp tuyết mịn mới vào cửa, bình tĩnh nói: “Không tin thì thử xem.”
Y buông áo choàng, nhìn Văn Nhân Dạ một cái: “Đúng lúc khỏi cần đến Đan Tâm Quán luôn. Ngươi thử một lần là có thể giày vò chết ta. Chết thì cứ chôn ngay tại chỗ, việc đỡ quan tài khiêng linh cữu giao cho ngươi hết, khắc bia thì nhớ khắc sâu một chút, không cần khắc tên tuổi, chỉ cần ba chữ “Giang Chiết Liễu” là đủ rồi.”
Văn Nhân Dạ: “…”
Nhành liễu mềm mại này… Hắn chưa bẻ đã sợ gãy, nào dám giày vò y.
————
Ngày hôm sau, ngựa xe đều đã sẵn sàng, Thường Càn và A Sở tắt đèn, đóng gói hành lý đi theo. Chẳng qua con ngựa này thoạt nhìn không có chút đứng đắn nào, trên đầu có một cái sừng, xung quanh móng ngựa toàn là gai, hung thần ác sát, ngập tràn khí thế hoang dã dữ tợn của Ma giới.
Giang Chiết Liễu ôm lò sưởi tay, bốn mắt nhìn nhau với con ngựa kỳ lạ trước mặt này, nhìn thấy trong mắt nó hiện lên đầy vẻ khó thuần.
Không hổ là có huyết thống Ma giới, nếu là ngựa bình thường hoặc linh thú đã đi lên liếm tay y từ sớm.
Chỉ là dù có mang huyết thống Ma giới thì vẫn không thể cưỡng lại sự hấp dẫn của Thiên Linh Thể. Ngay cả khi kinh mạch trong cơ thể Giang Chiết Liễu đã nát bươm cũng không ngăn được linh khí tản ra ngoài vừa ngọt vừa thơm, tựa như một miếng bánh ngọt mê người.
Chú ngựa ma này kiên trì không được nửa khắc đã tước vũ khí đầu hàng, không có chút liêm sỉ nào dụi vào người y, vùi vào trong ngực y hít một hơi thật sâu ——
Sau đó bị Ma Tôn đại nhân nắm bờm ngựa kéo ra, đằng đằng sát khí cảnh cáo: “Đừng chạm vào y.”
Giỏi thật, hắn còn chưa dám hít như vậy đâu. Thứ súc sinh này đúng là dũng cảm quá.
Ngựa ma không cam lòng, mũi hừ một cái. Nhưng mà ngựa ở dưới mái hiên, không thể không cúi đầu, đành để Ma Tôn đại nhân lòng dạ hẹp hòi đỡ người đẹp lên xe.
Giang Chiết Liễu vén màn xe, phát hiện ra không gian bên trong đã được gấp lại, hẳn là phải dùng thuật pháp cực kỳ tinh diệu phong ấn mới có thể khiến không gian bên trong lớn như vậy. Y ngồi bên bàn nhỏ, đặt lò sưởi tay lên bàn, thuận miệng hỏi: “Đấy là chiến mã à?”
“Đúng vậy.” Văn Nhân Dạ không ngạc nhiên đối với nhãn lực của y chút nào, dù sao y cũng là người đã từng trấn áp biên cảnh Ma giới rất nhiều năm.
Dù cả khi hắn chưa từng thấy cảnh đó, hắn cũng biết Giang Chiết Liễu là một người sát phạt quyết đoán, tâm tư tỉ mỉ, sẽ không có chuyện không nhận ra chiến mã Ma giới.
“Ngươi dùng nó để kéo xe?” Giang Chiết Liễu nhẹ nhàng lên án, “Phí phạm của trời.”
“Ta đã chọn một con ngoan hiền nhất rồi.” Ngựa Ma giới đều không phải vật thường gì, rất khó tìm được vài con nghe lời. Văn Nhân Dạ vừa nói, vừa đưa đưa giấy tờ tùy thân của hai người sang.
Bởi vì tu vi Giang Chiết Liễu đã bị hủy sạch, thân thể gầy yếu nên hầu như không thể sử dụng bất kỳ thuật súc địa hay phép dịch chuyển vị trí nào. Chuyến này chỉ có thể đi lộ tuyến cõi trần, tuân theo quy củ của tu sĩ vào Nhân giới.
Giấy tờ tùy thân đương nhiên là giả, ngay cả ngựa ma cũng được thuật pháp che giấu. Thoạt nhìn hai chiếc xe ngựa này giống như đang chở công tử nhà giàu xuất hành, nhìn qua không có gì khác thường.
Giang Chiết Liễu nhận lấy giấy tờ, nhìn tên hai người, vậy mà không đổi. Tầm mắt y dời xuống, thì thầm: “Nhân sĩ Cô Tô, anh em họ hàng…”
Y ngước mắt thoáng nhìn Văn Nhân Dạ rồi tiếp tục nhìn xuống, sau khi xác định không còn cái gì lung ta lung tung mới hỏi: “Anh em họ hàng? Ta với cha ngươi cùng vai phải lứa. Thiếu tôn chủ, ngươi…”
Lời này cũng không sai, thế nhưng với ai mà y chẳng nói chuyện ngang hàng. Thường Càn là cháu trai của Văn Nhân Dạ, vậy mà vẫn gọi y là anh như thường.
Giang Chiết Liễu không muốn nói gì hắn, cùng lắm thì chỉ bảo hắn chiếm tiện nghi mình thôi. Y cũng không so đo tính toán nhiều, nói xong câu này đã đặt giấy tờ xuống, không ngờ Văn Nhân Dạ lại lôi ra một bản khác, hàm súc nói: “Thật ra ta vốn muốn dùng cái này.”
Giang Chiết Liễu uống một hớp trà, ánh mắt lướt qua hai chữ “vợ chồng”, suýt nữa không nuốt nổi ngụm trà này. Y sặc một cái, vỗ ngực khụ hai tiếng, vành tai không khỏi nóng lên. Rõ ràng đã từng này tuổi rồi, vậy mà lại có hơi tức giận vì hai chữ này.
Y điều chỉnh hơi thở, hạ mắt xuống, đẩy công văn kia ra rồi nhắm mắt làm ngơ.
Văn Nhân Dạ nghe tiếng y ho khù khụ, sốt ruột tức thì. Lát sau hắn thấy Giang Chiết Liễu không sao, mới chú ý tới vành tai phiếm hồng của đối phương, ngẩn cả người. Đôi mắt tím không kiềm được nhìn y chằm chằm, chậm rãi nói: “Ngươi…”
Hắn càng dựa càng gần, ma khí trên người dao động qua lại, lực đánh vào trập trùng lên xuống, lộ ra hơi thở thấp thỏm không yên. Giang Chiết Liễu bị tay hắn giam lại, đè trên thành xe, chạm nhẹ vào vành tai y một cái.
Nơi này không thể chạm vào, có hơi quá nhạy cảm.
Giang Chiết Liễu chưa từng bị ai chạm vào tai y. Y thành danh từ thuở thiếu thời, địa vị cao cả, từ nhỏ đã giữ khoảng cách với mọi người vì nguyên nhân thể chất, dù là sư đệ Chúc Vô Tâm nuôi nấng từ nhỏ, cùng lắm mới chỉ chạm được vào tay y.
Bây giờ Văn Nhân Dạ chạm vào, y mới nhận ra nơi này của mình hơi nhạy cảm, tê tê nóng lên một cách khó hiểu. Y nắm cổ tay Văn Nhân Dạ, hít vào một hơi, nói: “Đừng động đậy.”
Văn Nhân Dạ: “Lỗ tai ngươi…”
“… Đừng nói nữa.” Giang Chiết Liễu nói, “Nói nữa là ta sẽ giận.”
Giang Chiết Liễu tóc bạc mắt đen, đôi mắt y đen thẳm như mực, còn lạnh hơn cả tuyết ngàn năm trên núi Chung Nam vài phần. Tuy lời thốt ra không có chút cảm xúc nào, nhưng đây là lần đầu Văn Nhân Dạ thấy y nói thế.
Văn Nhân Dạ sao có thể khiến y bực mình, tâm tình bị y khơi lên thoáng dừng lại, lý trí chậm rãi khôi phục, kiềm chế mà thu tay lại, ngồi xuống chỗ cũ.
Phu xe là dùng thuật Khôi Lỗi, một phù chú người giấy mô phỏng hình người mà thôi. Xe ngựa chạy qua chân núi Chung Nam, bánh xe lộc cộc nghiền lên lá rụng đầy đất, phát ra tiếng lá vỡ vụn giòn vang.
Bầu không khí giữa hai người trở nên kỳ lạ.
Giang Chiết Liễu rót thêm một chén trà, nhấp một ngụm giải khát, màu hồng ửng trên tai đã biến mất. Y cảm thấy mọi chuyện đều bình thường trở lại, cụp mắt nhìn nước trà, mở miệng làm dịu bầu không khí: “Thiếu tôn chủ, không thể tùy tiện đùa giỡn như vậy được. Ngươi mà là kẻ phóng đãng đào hoa, bội tình bạc nghĩa, coi chừng bị ta lừa.”
Văn Nhân Dạ miệng đắng lưỡi khô, hắn cũng nhấp ngụm trà giống y, lúc này mới không cảm thấy đắng nữa mà thay vào đó là tiếng tim đập thình thịch. Hắn chưa nghĩ đã hỏi: “Gạt nhiều không…”
Giang Chiết Liễu ngước mắt nhìn hắn, tựa hồ đang nghiêm túc cân nhắc thật, nói: “Một nữa Ma giới cũng không tính là nhiều.”
Văn Nhân Dạ: “Một nửa thôi à, trông có hời hợt quá không?”
Giang Chiết Liễu không ngờ hắn sẽ trả lời như vậy. Y gật đầu, cố tình trêu ghẹo: “Ngươi phá của thế này… May mà vẫn là thiếu tôn chủ, bằng không tiền đồ Ma giới thật đáng lo.”
Văn Nhân Dạ trầm mặc một lát, chần chừ trả lời: “Chuyện này… Có lẽ bây giờ cũng đã khá đáng lo… ”
※※※※※※※※※※※※※※※※※※※※
Tác giả có điều muốn nói:
Ma giới: Ta hơi hơi sợ, ta sợ ta biến thành sính lễ.