Chương 13
Tùng bách trên núi xanh rờn, tràn trề linh khí.
Khi Chúc Vô Tâm đi ngang qua bia mộ, hắn đưa tay phủi bỏ lớp tuyết mỏng trên tấm bia. Nhìn đồ cúng tế và hoa giấy trên linh mộ, hắn đã biết Giang Chiết Liễu vẫn còn ở chỗ này, chưa hề rời đi.
Chúc Vô Tâm nhìn dòng chữ khắc trên bia đá. Những dòng này là do sư huynh hắn tự mình khắc, bởi khi đó hắn còn nhỏ, không thể lưu lại bất kỳ dấu vết gì trên tảng đá dày nặng này. Vì vậy, Giang Chiết Liễu thay hắn khắc bia, cũng thay hắn chưởng quản phái Lăng Tiêu.
Chúc Vô Tâm vội liếc mắt một cái, hắn cảm thấy bản thân hẳn cũng nên buông bỏ chuyện cũ đã qua. Bây giờ mọi chuyện đều đã xong xuôi, vật về chủ cũ. Hắn nghĩ rằng nếu sư huynh muốn, hắn cũng có thể cho y trở về phái Lăng Tiêu…
Chúc Vô Tâm không nhận ra mình có hơi nhớ Giang Chiết Liễu.
Hắn đi qua linh mộ, đi về phía vườn trúc và căn nhà nhỏ nơi xa. Trong vườn trúc vắng bóng người, bên trong cũng không có một chút hơi người nào, chẳng khác gì vật trang trí. Trái lại, căn nhà gỗ tùng nhỏ bên cạnh lại đơn giản, lịch sự, tao nhã, chẳng qua tấm linh thạch làm cửa kia lại quá chói mắt, phong cách thẩm mỹ y hệt con chim lửa ở Yêu giới kia.
Chúc Vô Tâm cầm kiếm đến gần, hắn nhìn nai yêu đang ngồi dưới mái hiên đun thuốc. Hình như những vị thuốc trong đó đều là vật phàm mọc hoang ở núi Chung Nam, toả ra hương vị vừa đắng vừa chát, lượn lờ không dứt.
Y vẫn như vậy, lúc nào cũng sẵn lòng thu nhận mấy tiểu yêu này.
Chúc Vô Tâm nhớ y rất được Yêu tộc thích. Hồi nhỏ hắn mua một con mèo yêu hai đuôi. Con mèo này chưa bao giờ tỏ vẻ thích hắn, thế mà lúc nào cũng dính lấy sư huynh, nịnh nọt liếm hôn y. Dù cho sư huynh hắn lạnh lùng ít ham muốn, chẳng buồn vuốt ve nó thì mấy con động vật nhỏ này vẫn mê mẩn y như thường.
Sau này, rất nhiều người đồn rằng Lăng Tiêu Tiên Tôn thích linh sủng Yêu tộc, còn dùng mấy tiểu yêu này lấy lòng sư huynh. Tuy bề ngoài Giang Chiết Liễu chẳng nói chẳng rằng, nhưng sau đó y vẫn uyển chuyển giải thích mới tránh được việc tiên phủ bị nhét đầy linh sủng.
Có lẽ không riêng gì tiểu yêu, ai gặp y đều…
Chúc Vô Tâm không nghĩ nữa, hắn đến bên cạnh nai con, ngồi xuống nhìn bếp thuốc: “Linh chi non mà ngươi cũng hái? Tại sao không chăm nó thêm mấy trăm năm nữa, chờ đến khi nó mọc được bảy lá, ắt sẽ thành tuyệt phẩm giới Tu chân.”
A Sở không ngẩng đầu lên, oán giận nói: “Chờ linh chi lớn thì người cũng chẳng còn.”
A Sở tức giận nói xong mới chợt nhận ra có gì không đúng, ngẩng đầu lên thì nhìn thấy khuôn mặt tuấn tú của Chúc Vô Tâm đang mỉm cười.
A Sở ngẩn người, hỏi: “Ngươi là ai?”
Chúc Vô Tâm đáp: “Ta là sư đệ y.”
Đại não A Sở đình công trong nháy mắt. Từng câu chữ nửa đầu bộ truyện chi chít chạy ngang qua não A Sở, phác ra hình tượng Chúc Vô Tâm, báo động trong lòng rung lên liên hồi. Nó đề phòng lùi ra sau, nói: “Ngươi… Ngươi muốn làm gì?”
“Đừng sợ.” Chúc Vô Tâm nhấc nắp ấm thuốc lên, cầm bát sứ bên cạnh A Sở, múc một bát thuốc đen sì, “Để ta chăm sóc hắn, ngươi nghỉ ngơi đi.”
A Sở đương nhiên không chịu. Thế nhưng nó còn chưa kịp nói gì thì đã bị một luồng linh lực sắc bén hất ra, đè xuống bên cạnh bếp thuốc. Cả lục phủ ngũ tạng nó như bị nghiền nát bươm, hai chiếc sừng non nớt trên đầu cũng nứt ra, từ từ chảy từng vệt máu xuống.
Ngay lúc A Sở sắp không thở được, áp lực trên người tự dưng biến mất. Nó quỳ rạp trên đất, thở hồng hộc, quay đầu lại chỉ bắt được bóng dáng Chúc Vô Tâm đẩy cửa vào bóng dáng.
Trong nhà có hơi tối.
Màn trúc bên cửa sổ buông xuống, ánh ban mai mờ nhạt, mỏng manh chầm chậm chiếu vào qua kẽ hở tấm màn.
Kể từ hôm ấy, đây là lần đầu Chúc Vô Tâm gặp lại y.
Tấm rèm châu trong căn nhà được xâu từ từng chuỗi hạt xanh biếc, lối kiến trúc giống của Ma giới, vừa đơn giản, lại có phần lãng mạn lả lơi.
Chúc Vô Tâm nhẹ nhàng đặt bát thuốc lên bàn, nhìn thấy một đụn lông nhung nằm trên ghế mây. Áo choàng vừa trắng vừa mềm, từ trên xuống dưới đều là một đám lông tơ êm ái, vài sợi tóc trắng lộ ra giữa đám lông nhung, cơ hồ hoà làm một thể.
Trong nhà tĩnh lặng, chỉ có tiếng gió thổi nhẹ.
Cửa sổ chỉ khép một nửa, gió trong núi thổi làm tấm rèm châu khẽ bay. Bếp lửa vẫn cháy hồi lâu.
Chúc Vô Tâm nhìn chằm chằm bóng dáng y, tâm lý xây dựng cả đường tự nhiên thả lỏng. Dường như hắn quên mất mục đích đến nơi này, trong đầu chỉ còn lại một câu: “Nơi này là chỗ quái nào, thế mà cũng xứng với sư huynh hắn sao?”
Thật ra Chúc Vô Tâm chưa từng thấy y ngủ bao giờ. Giang Chiết Liễu hiếm khi nghỉ ngơi, dù gì với tu vi và cảnh giới của y, lâu không ngủ không nghỉ cũng vẫn chịu được.
Chiếc áo choàng trắng này cũng do Ma tộc làm ra. Chúc Vô Tâm đứng bên cạnh ghế mây, cầm vào tấm áo choàng. Hắn biết đây là chất vải quý hiếm ở Ma giới, nghi ngờ trong lòng càng tăng. Chúc Vô Tâm nắm chặt viền áo, hơi kéo về phía mình, đang định tìm xem có ký hiệu nào không thì bị giữ lại.
Chúc Vô Tâm dời tầm mắt, thấy tay y vô thức nắm chặt tấm áo choàng.
Hắn chưa bao giờ nhìn thấy một Giang Chiết Liễu an tĩnh, mềm mại như vậy, lại càng không ngờ đến sư huynh cũng có lúc “kéo chăn” như thế.
Chúc Vô Tâm cúi đầu, vươn tay vén tóc trên vai đối phương ra, nhỏ giọng hỏi: “Sư huynh?”
Giang Chiết Liễu rất dễ bị đánh thức, y ngủ cũng không sâu, vả lại, chẳng có ai đau đớn khắp người mà vẫn có thể ngủ yên được cả.
Thế nhưng Giang Chiết Liễu không ngờ y sẽ nhìn thấy Chúc Vô Tâm.
Kể từ khi y ở ẩn, lúc nào cũng trong tình trạng buồn ngủ, gần như là ngủ cả ngày. Lúc này y vừa mở mắt, vẫn còn hơi choáng đầu nên chỉ khẽ lên tiếng.
Giang Chiết Liễu vén áo choàng lên, tiện tay buộc lại mái tóc trắng, nhìn hắn một cái: “Đến tế bái sư phụ sao?”
Chúc Vô Tâm nói: “Ta đã thăm cha rồi, giờ ta đến thăm sư huynh.”
“Ừm.” Giang Chiết Liễu nhéo mi tâm, “Không đơn thuần là đến thăm đâu, đúng không? Có chuyện gì vậy?”
Y quá hiểu Chúc Vô Tâm, thậm chí còn biết cả một số hiểu lầm của hắn về y.
Chúc Vô Tâm đứng trước mặt y, nhìn chằm chằm vào ngón tay trắng bợt đang xoa ấn đường. Một lúc sau mới đáp: “Có phải mấy ngày trước Kim Ngọc Kiệt đến thăm sư huynh? Sư huynh có nói gì với hắn không?”
Giang Chiết Liễu buông tay xuống, ngước mắt nhìn hắn một cái. Ánh mắt đen sẫm, tĩnh lặng, không một chút ánh sáng nhìn khuôn mặt hắn, nói: “Ngọc Kiệt muốn đón ta đến Vô Song Kiếm Các, nhưng ta từ chối khéo.”
Chúc Vô Tâm cũng đoán được điều này. Hắn nhìn biểu tình của y, cảm thấy trên người Giang Chiết Liễu có cảm giác bất cần đời, ngay cả ngữ điệu thuật lại cũng nhẹ nhàng bâng quơ.
Không biết từ khi nào sư huynh đã đối xử với hắn như này, chẳng bộc lộ bát kỳ dao động cảm xúc nào trước mặt hắn, cũng chẳng buồn nói thêm một câu.
Ngực Chúc Vô Tâm khó chịu vô cùng, hắn bực tức một cách vô lý. Chúc Vô Tâm quét mắt nhìn sơ qua bốn phía, đột nhiên hỏi: “Sư huynh có bằng hữu là Ma tộc ư? Ta thấy vị bằng hữu này không đơn giản chút nào, cho sư huynh nhiều vật quý như vậy.”
Hắn đi đi lại lại, nhìn khắp căn nhà gỗ mấy lần, càng nhìn càng bực bội không rõ nguyên do: “Không biết thân phận hắn tôn quý như nào đây. Sư huynh có bằng hữu thế này mà ta lại không biết. Để hắn mang nhiều đồ vật Ma giới đến thế này, không lẽ sư huynh vẫn còn đang trách ta sao?”
Giang Chiết Liễu lẳng lặng nhìn hắn, hỏi: “Trách ngươi cái gì?”
Chúc Vô Tâm hít một hơi thật sâu, nhịn xuống nỗi tức giận đầy chua xót, gắng cười với y: “Đương nhiên là trách ta không giữ sư huynh lại, khiến sư huynh phải ở chỗ khỉ ho cò gáy này. Chi bằng để ta cứu vãn một chút thanh danh, sư huynh trở về cùng ta được không?”
Hắn bày ra vẻ “Chỉ cần sư huynh trở về cùng ta, ta sẽ bỏ qua hết thảy”, vươn tay về phía Giang Chiết Liễu, trong giọng điệu cố tình kèm theo một chút thương hại và bố thí.
Giang Chiết Liễu không muốn nổi giận với hắn, bình tĩnh nói: “Ta chưa từng muốn như vậy.”
Đây rõ ràng là một lời an ủi, nhưng lại khiến Chúc Vô Tâm không thể nào kìm nén được cảm xúc. Trong mắt hắn rõ ràng vẻ bực bội, dường như đang cực kỳ căm ghét việc “Sư huynh không trách gì mình”. Đủ loại hình ảnh rối loạn, phức tạp hiện lên trong đầu hắn rồi cuối cùng ngưng tụ thành ánh mắt lạnh lùng, đen như mực của Giang Chiết Liễu.
Hương thuốc đắng ngập tràn trong không khí, hơi nóng bốc lên.
Chúc Vô Tâm nắm chặt tay, nhắm mắt kiềm chế lại, rồi ngước mắt hỏi: “Ma tộc kia là ai?”
Giang Chiết Liễu bưng bát thuốc lên, không muốn so đo với một đứa trẻ không hiểu chuyện như này. Y chậm rãi nhấp một ngụm thuốc, không nói gì.
Nhưng trẻ càng không hiểu chuyện, càng không thể thờ ơ với chúng. Phỏng đoán trong đầu Chúc Vô Tâm càng ngày càng cực đoan. Hắn không kiềm chế được, giật bát thuốc trong tay đối phương ra. Nửa bát thuốc đổ ra ngoài, vung vãi đầy đất.
Chúc Vô Tâm nắm chặt bờ vai y, tâm trạng dữ dội đến đáng sợ: “Sư huynh nói cho ta biết, là ai đang chăm sóc sư huynh? Chúng ta lớn lên cùng nhau nhiều năm như vậy, chẳng lẽ sư huynh lại tin tưởng một người ngoài hơn cả ta?! Tình nghĩa giữa ta và sư huynh sao có thể để người thứ ba chen chân vào! Sư huynh, sư huynh trở về cùng ta. Cả Ma tộc đều không phải thứ gì tốt, bọn họ lòng lang dạ thú, sớm muộn gì cũng hại chết ngươi…”
Bả vai Giang Chiết Liễu bị hắn nắm đến đau, y khẽ nhíu mày, thở dài: “Là thiếu tôn chủ Ma giới.”
Chúc Vô Tâm ngẩn người: “Thiếu tôn chủ?”
Giang Chiết Liễu kiên nhẫn đáp: “Văn Nhân Dạ.”
Y nói đến là thanh thản, thế nhưng lời này lọt vào tai Chúc Vô Tâm lại hoàn toàn ngược lại. Hắn cũng mới biết được tin Văn Nhân Dạ kế vị, trước đây hai người không có qua lại gì với nhau. Hắn cũng không thể ngờ chỉ trong một thời gian ngắn như vậy, với tính tình này của sư huynh lại có thể có tình hữu nghị gì với Ma Tôn!
Máu xông lên đầu Chúc Vô Tâm, hắn tức đến mức phập phồng cả ngực, cắn răng nói: “Văn Nhân Dạ? Sư huynh quen hắn từ bao giờ? Hắn là cái thá gì mà cũng xứng ở bên cạnh sư huynh? Sư huynh, ngươi…”
Chúc Vô Tâm nói tới đây, bỗng nghĩ tới một khả năng khác, không hùng hổ nữa mà chậm rãi nói: “Đây là kế hoạch của sư huynh sao?”
Giang Chiết Liễu không hiểu hắn có ý gì, y chỉ biết nơi bị hắn bóp chặt có hơi đau, bèn vươn tay vỗ lên mu bàn tay hắn: “Vô Tâm, ngươi làm đau ta.”
Suy nghĩ của Chúc Vô Tâm rối bời, hắn không nghe được lời này, lẩm bẩm hỏi: “Có phải ngươi đã quen Văn Nhân Dạ từ sớm? Có phải sư huynh định trù tính cùng hắn… Nhân lúc chuẩn bị điều dưỡng trị liệu, lại mượn sức Kim Ngọc Kiệt, cộng thêm với danh vọng của chính mình, một lần nữa…”
Lời hắn chưa dứt, nhưng ý tứ gần như đã được biểu lộ.
Nhiều năm như vậy, hắn vẫn chưa từng hiểu được con người Giang Chiết Liễu.
Giang Chiết Liễu đúng là bị hắn nắm đến đau, thuốc lại rớt ra ngoài một nửa. Lúc này y nghe thấy lời hắn nói, dù cho y luôn đối tốt với Chúc Vô Tâm cũng không nhịn nổi, người chết cũng phải tức đến sống lại vì thứ hỗn hào này. Y tức tới mức lục phủ ngũ tạng cũng phải quằn quại, phun ra một búng máu từ trong kinh mạch đã thủng thành cái càng.
Y ho khù khụ, càng lúc càng kịch liệt, dường như ho nát cả phế phủ, bên môi vương vài vệt máu.
Ngay lúc này, chiếc vòng đen trên cổ tay Giang Chiết Liễu lờ mờ sáng lên một chữ triện. Trong nháy mắt chưa ai kịp phản ứng, một luồng ma khí đáng sợ vọt ra ngoài. Chúc Vô Tâm luồng ma khí bất thình lình đánh bay.
Luồng ma khí này mạnh thật sự, đập nát hết tất cả bàn ghế, bình phong trên đường nó lướt qua. Thân thể Chúc Vô Tâm cứ thế bay ra khỏi căn nhà gỗ nhỏ, sầm một tiếng đâm vỡ cả cửa lớn dựng vạn linh thạch, kéo một vệt dài mấy chục mét trên nền tuyết, máu văng khắp nơi.
May mà không bị đập vào vách núi đá…
Giang Chiết Liễu nhìn Chúc Vô Tâm vừa hộc máu, vừa bò dậy từ trên mặt đất, lại quay sang nhìn căn nhà bị thủng một lỗ lớn. Y nghẹn họng, một lúc lâu sau mới chậm rãi nói: “Lại hỏng rồi…”
Không dừng lại ở đó, ám văn trên chiếc vòng đen đột nhiên bị kích phát không ngừng chuyển động, từng tầng mây trên bầu trời núi Chung Nam bỗng trùng xuống, sấm sét màu tím nổ tung trên bầu trời, ngưng tụ thành một cỗ ma khí lớn.
Một đường sét tím rạch ngang bầu trời, dường như là do dùng phương pháp dịch chuyển giữa hai giới. Trong nháy mắt, Ma Tôn đại nhân máu me đầy người, sát khí bừng bừng xuất hiện, trên người hắn văng đầy máu của người khác máu, toả ra mùi máu nồng nặc.
Ngay cả máu rơi xuống đất cũng vẫn còn ấm.
Áo choàng đen nhánh của Văn Nhân Dạ toàn là máu, không biết một khắc trước Ma tôn đại nhân đang ác nghiệt giết người không chớp mắt như nào mà giữa tóc lại mọc sừng ma tím sậm đầy rẫy những hoa văn màu máu, tản ra một luồng hơi thở “Ngươi sẽ chết ngay lập tức” tàn nhẫn.
Nhưng luồng hơi thở hung tợn này chợt biến mất khi gặp lại Giang Chiết Liễu. Văn Nhân Dạ không nhìn thấy Chúc Vô Tâm, trên người hắn toàn là máu, hắn muốn chạm vào Giang Chiết Liễu lại sợ làm bẩn y, dồn dập hỏi: “Làm sao vậy?”
Giang Chiết Liễu nhìn sừng trên đầu hắn, ngẫm nghĩ một lúc rồi chỉ vào lỗ hổng trong nhà: “Ừm… Sửa cửa.”
※※※※※※※※※※※※※※※※※※※※
Tác giả có lời muốn nói:
Nhóm đại ma: Đánh nhau đánh nhau rồi, không thấy đại ca đâu!!!!!
_____________________________
Editor có lời mún lói: Dạo này tui định đào một hố mới nên mới lâu khum edit bộ này như vậy huhu. Thể loại EABO, đổi công (gương vỡ đ lành), NTR, ExO, H văn nha quý zị.:)))