Chương 12
Không chỉ hắn thức trắng đêm mà A Sở ở bên cạnh cũng suy nghĩ vẩn vơ, không biết cứ làu bàu mãi cái gì. Thường Càn đi đến ngồi nghe một hồi mới biết cậu lẩm bẩm cái gì mà “Chẳng lẽ đây là bản bên Hải Đường sao?”
Thật ra Thường Càn cũng không nghĩ gì nhiều, lúc trước nhóc đã bị chấn động một lần nên cũng không bất ngờ lắm. Thường Càn dọn dẹp một lúc thì đi ngủ.
Văn Nhân Dạ ngồi bên giường Giang Chiết Liễu, nhìn thân thể ốm yếu nóng ran của vị Tiên Tôn đang yên ổn ngủ này. Nửa khuôn mặt y vùi vào trong chăn, tóc dài trắng tuyết mềm mượt tán loạn rủ xuống, đuôi mắt nóng đến ửng hồng.
Văn Nhân Dạ không buồn ngủ. Hắn nhìn chăm chú vào Giang Chiết Liễu, càng nhìn càng tỉnh, chưa bao giờ hắn tỉnh đến như vậy. Tỉnh đến nỗi mà có thể một một tràng dài suy đoán tâm đắc về cấu tạo của cơ thể có thiên linh thể.
Giang Chiết Liễu ngủ rất ngoan, nếu không có tác động từ bên ngoài thì cũng không nhúc nhích tí nào.
Màn đêm tĩnh lặng.
Khi nắng sớm chiếu vào cửa gỗ, dường như y đã ngủ đủ giấc, lười biếng mệt mỏi mở mắt ra. Ngay lập tức, y nhìn thấy ánh mắt sâu thẳm của Ma Tôn đại nhân, ngập tràn vẻ do dự muốn nói lại thôi, cùng với biểu cảm một lời khó tả.
Giang Chiết Liễu chậm rãi hồi thần, nhìn hắn một cái rồi mở miệng hỏi: “Làm sao vậy?”
Ngươi còn hỏi ta làm sao vậy. Mày Văn Nhân Dạ nhíu chặt lại, mày nhăn chặt muốn chết, hùng hổ hỏi câu hỏi đã ấp ủ cả đêm: “Ngươi biết mình có thể sinh con?”
“Ừm.” Giang Chiết Liễu gật đầu.
Khá lắm, nói như chuyện đương nhiên vậy. Huyết áp Văn Nhân Dạ sắp tăng đến nơi, nghiến răng nói tiếp: “Vậy mà ngươi còn để ta ngủ cùng!”
Giang Chiết Liễu mù tịt nhìn hắn, không hiểu chỉ ngủ thôi thì có vấn đề gì.
“Nhỡ ta bỉ ổi vô liêm sỉ, thèm khát thân thể ngươi thì sao?” Văn Nhân Dạ nói năng hùng hồn đầy lý lẽ, “Sao ngươi lại không biết tự bảo vệ mình như vậy chứ!”
Giang Chiết Liễu: “…”
Từ trước đến nay, Giang Chiết Liễu chưa từng nghĩ đến phải đề phòng việc này. Lúc tu vi y vẫn còn, người khác nhìn y đều một mực lễ độ, thành kính vô cùng chứ đừng nói đến chuyện thèm khát thân thể hắn. Mà hiện giờ có ra nông nỗi này, y lại càng không cần phải đề phòng. Bởi nếu Văn Nhân Dạ thật sự bỉ ổi đê tiện, thì y đã chết từ lâu rồi.
Y nhìn điệu bộ tức giận vô cùng của đối phương, không biết nên dỗ từ chỗ nào. Sau một lát lâu nghĩ ngợi, y mới nói: “Chẳng phải ngươi rất quân tử sao?”
Chỉ với một câu ngắn ngủn như vậy, lửa giận của Văn Nhân Dạ đã bị dập tắt, hắn chỉ đành nhìn y ngồi dậy.
Giang Chiết Liễu duỗi tay chải mái tóc đã xoã tung, đỡ đầu đang đau như búa bổ để dần bình tĩnh lại. Đôi tay kia nhợt nhạt vô cùng, khớp xương ốm yếu thon gầy, ngay cả mỗi mạch máu dưới làn da cũng toát ra vẻ yếu ớt. Chỉ cần nghĩ đến cưỡng hôn y đã tự thấy bản thân chẳng khác gì súc vật, chứ huống chi nói đến chuyện cưỡng bức y.
Văn Nhân Dạ vừa được khen một câu quân tử, lát sau đã cảm thấy mình chẳng khác gì cầm thú. Hắn nhìn ngón tay Giang Chiết Liễu vuốt ấn đường. Lúc y nhắm mắt lại, hàng mi trắng như tuyết dưới nắng khẽ rung động, trắng đến gần như trong suốt.
Thế này thì có ai mà quân tử được…
Giang Chiết Liễu có hơi đau đầu vì say rượu, được hàng xóm tốt đưa cho một bát canh giải rượu, y vừa cảm ơn, vừa chậm rãi uống xuống hết.
Văn Nhân Dạ ở bên cạnh nói: “Không phải ai cũng là chính nhân quân tử giống như ta.”
Hắn nhìn Giang Chiết Liễu, nói tiếp: “Ví như con chim kia, ánh mắt hắn nhìn ngươi chẳng đứng đắn chút nào, hay là tên nhóc cả người vàng óng đó, chẳng lẽ đấy là muốn chăm sóc ngươi sao? Bọn chúng muốn chiếm hữu ngươi, mấy loại đấy đều là… Ngươi không được cả tin với bọn chúng được.”
Giang Chiết Liễu buông chén, hơi buồn cười nhưng vẫn gật đầu đồng ý.
“Ta bảo ngươi không thể uống rượu, ngươi lại không nghe ta. Chưa thấy ai cứng đầu như vậy, nói thế nào cũng không nghe vào…”
Đường đường thiếu tôn chủ Ma giới, sao lại thành ra như thế này. Ma tộc “lãnh khốc vô tình” cùng với “giết người không chớp mắt” đâu cả rồi?
“Đừng tưởng rằng thỉnh thoảng uống một chút cũng được. Ngươi yếu đến nỗi ta cũng không dám chạm vào, nhưng lại tự mình…” Văn Nhân Dạ cằn nhằn, lầm bà lầm bầm nói một hồi lâu, cả người sầu thối ruột. Thế mà nói xong thì nhìn thấy ai kia gật đầu cho có lệ.
Thật là tức muốn chết…
Văn Nhân Dạ nhất định muốn y nhớ thật kỹ, vươn tay đỡ lấy bả vai của đối phương, lời thốt ra rất chính nghĩa: “Ngươi có thể để tâm đến chuyện này được không? Còn cả chuyện thân thể ngươi tự nhiên nóng lên nữa, ngươi để ý chút có được không?”
Giang Chiết Liễu bất đắc dĩ nhắc lại: “Cái này không sao thật mà.”
Văn Nhân Dạ dường như sắp tăng xông, hắn cắn răng nói: “Ta là Ma tộc, không phải loại người tốt lành gì. Ngươi sợ một chút không được à?”
“Được được được.” Giang Chiết Liễu thở dài, “Ta sợ quá, ngươi buông tay ra trước đã.”
Ma Tôn đại nhân nghe thấy những lời này mới thả tay ra, rất đường hoàng mà ngồi lên giường y, nói tiếp: “Ngươi hứa với ta ba điều.”
Giang Chiết Liễu tiếp tục uống canh giải rượu, mắt cũng chẳng buồn nâng: “Ngươi nói đi.”
Y bảo Văn Nhân Dạ nói, nhưng không có nghĩa là y sẽ làm theo. Tính cách Giang Chiết Liễu cứng cỏi mạnh mẽ, bất luận lúc nào y cũng có thể lắng nghe ý kiến của người khác, có thể tham khảo, nhưng trước sau gì thì y vẫn tự mình quyết định.
“Đừng ăn linh tinh.” Văn Nhân Dạ nói, “Cũng đừng tùy tiện thu nhận rồi giúp đỡ tiểu yêu như trước nữa. Quan trọng nhất là lúc nào ngươi cũng phải nhớ rõ tình trạng thân thể mình. Gặp chuyện gì thì cũng đừng ép buộc bản thân, nhớ phải gọi ta.”
Hắn vừa nói, vừa đeo một chiếc vòng ngọc màu đen vào cổ tay Giang Chiết Liễu.
Giang Chiết Liễu nói: “Hàng xóm tốt à, ngươi cũng thật nhọc lòng.”
Trong lòng Văn Nhân Dạ thầm nói, tình trạng ngươi thế này ta mà không lao tâm khổ trí, thì cũng chẳng làm được cái gì.
Giang Chiết Liễu khẽ xoay chiếc vòng đen trên cổ tay, nhìn thấy trên vòng đầy rẫy ma văn hộ thể cùng với phù triện truyền tin, đại khái biết đây là thứ gì. Y thuận miệng hỏi: “Ngươi đưa cho ta cái này là phải về Ma giới?”
Nếu không phải về Ma giới, sao cần dùng đến thứ đồ chơi này. Hắn còn hận mình không thể sinh ra rồi lớn lên trong căn nhà gỗ tùng này ấy.
“Ta trở về xử lý ít việc.” Văn Nhân Dạ nói, “Sau khi ma văn hộ thể ma văn được kích hoạt sẽ tự đồng truyền tin cho ta, không có tu vi vẫn dùng được. Ngươi đừng tháo xuống, để ta yên tâm chút.”
Giang Chiết Liễu đương nhiên không thể khiến hàng xóm tốt khó xử, y cũng không thấy cái vòng này nặng lắm nên cũng bèn đồng ý.
Thật ra Văn Nhân Dạ trì hoãn chuyện này đã lâu. Ban đêm hắn nhận được tin từ thuộc hạ nhưng lúc ấy y vẫn còn đang ngủ, vả lại hắn cũng chẳng muốn không từ mà biệt. Thế nên Văn Nhân Dạ khởi hành muộn vài canh giờ, đến bây giờ mới xuất phát.
Ma Tôn đại nhân nắm bàn tay lạnh lẽo của y, trên mặt lộ rõ vẻ “Ta không yên tâm”, nói cho y biết khi nào mình trở về, thầm chờ Giang Chiết Liễu giữ hắn lại.
Giang Chiết Liễu rất tự giác, trong đầu chỉ nghĩ về đại cục, rút tay về, nói: “Đi đường cẩn thận.”
Văn Nhân Dạ: “…”
Sau khi Văn Nhân Dạ rời đi, Thường Càn mới đến gần bên cạnh anh tiên của nhóc. Vừa ôm áo choàng lại đây, vừa thủ thỉ: “Dã tâm của chú nhỏ thật rõ như ban ngày, rời đi còn phải đưa tín vật đính ước.”
Giang Chiết Liễu ôm lò sưởi, nghĩ một chút rồi nói: “Rõ như vậy sao?”
“Em chẳng tin anh không nhìn ra xíu nào.” Thường Càn nói, “Sao lại không giải thích vậy? Anh không thích chú nhỏ sao?”
Giang Chiết Liễu trầm mặc một lát, đưa tay vuốt ve đầu rắn nhỏ, nói: “Quen biết chưa lâu, sao có thể bảo là thích được.”
Huống chi ta đã gần đất xa trời, thời gian có hạn, Văn Nhân Dạ còn hào hoa phong nhã, tiền đồ vô lượng như vậy. Nếu ta thật sự có ý định dây dưa triền miên mà làm điều gì trái phép, nhỡ đâu không thể chữa khỏi thân thể này, mấy năm sau đó lại qua đời thì những năm tháng dài đằng đẵng kia sao mà hắn sống nổi.
Y ngẫm nghĩ, bình tĩnh cười, nhỏ giọng nói: “Hắn nghĩ nghĩ, bình tĩnh mà cười cười, thấp giọng nói: “Nếu không nói rõ thì thôi không nói nữa vậy.”
————
Phái Lăng Tiêu.
Trên nội điện, thanh kiếm Lăng Tiêu vô song được đặt trước bàn, mũi kiếm vẫn sắc như xưa, nhưng lại không rõ vẻ sắc bén như khi còn ở trong tay Giang Chiết Liễu.
Chúc Vô Tâm trên ghế chưởng môn, nhìn chăm chú thanh kiếm này.
Thật ra dáng dấp Chúc Vô Tâm trông rất đẹp, nhưng lúc này biểu tình hắn lại cực kỳ âm trầm khiến không ai dám tới gần.
Hắn nhìn chăm chú hồi lâu, kiếm Lăng Tiêu cũng không phản ứng lại dù chỉ một chút. Chúc Vô Tâm tuy rất giận nhưng cũng không có cách nào.
Kiếm Lăng Tiêu không chấp nhận hắn, linh tính bên trong bị áp xuống, không hề nhúc nhích chút nào. Thanh kiếm này ở trong tay sư huynh hắn rung chuyển đất trời*, đánh đâu thắng đó, không gì cản nổi. Thế mà ở trong tay hắn lại…
Đây rõ ràng là danh kiếm phái Lăng Tiêu, là thứ đồ trân quý mà phụ thân hắn đeo nhiều năm, lẽ ra phải huyết mạch tương liên với hắn. Thế mà sự thật lại như tát một cái vào mặt hắn.
Chúc Vô Tâm hít sâu một hơi, thu kiếm Lăng Tiêu vào trong vỏ. Lúc này có một đệ tử trẻ tuổi tiến vào trong điện, quỳ xuống đất rồi bẩm: “Chưởng môn, ta đã tra được đích đến của Kim Ngọc Kiệt. Mấy ngày trước quả thật hắn đi đến núi Chung Nam.”
Chúc Vô Tâm nhíu mày, hỏi vội: “Sau đó?”
Bằng hiểu biết của hắn về sư huynh thì chắc hẳn sư huynh sẽ không dễ gì mà thay đổi quyết định của mình, nên hắn cũng không nghĩ Kim Ngọc Kiệt có thể đưa Giang Chiết Liễu trở về.
“Sau đó Kim Ngọc Kiệt một mình xuống núi. Khoảng thời gian này hồn vía lên mây, rồi hắn đến Thiên Cơ Các gặp Vương Văn Viễn.”
Tên thầy bói kia… Chúc Vô Tâm vuốt ngón tay, nói: “Vương Văn Viễn có động tĩnh gì?”
“Vương Văn Viễn nói chuyện với Kim Ngọc Kiệt xong thì rút đội ngũ Thiên Cơ Các đang tìm kiếm Tiên Tôn về.”
Thanh niên nói xong, không nghe thấy chưởng môn đáp lại mới lặng lẽ ngước mắt nhìn lên, thấy Chúc Vô Tâm nhìn hắn bằng ánh mắt tăm tối.
“Ngươi gọi y là gì?”
Thanh niên lúc này mới chợt nhận ra mình phạm phải cấm kỵ của chưởng môn, run rẩy sửa lời: “Là Giang Chiết Liễu. Y, y không phải Tiên Tôn nữa, cũng không phải người đứng đầu tiên môn, Lăng Tiêu chưởng môn… Chỉ là một phế nhân không còn tu vi…”
Mặc dù hắn đã nói như vậy, biểu tình Chúc Vô Tâm vẫn lạnh lẽo như cũ. Chúc Vô Tâm ung dung vuốt ve vỏ kiếm Lăng Tiêu, hờ hững nói: “Y là phế nhân, thì ngươi là cái thá gì? Được y bảo vệ lâu như vậy, ngươi đúng là không bằng một con chó… Cút xuống cho ta!”
Đệ tử này không đoán được tâm tư phúc tạp của Chúc Vô Tâm, cũng không hiểu rốt cuộc sư huynh đệ bọn họ xảy ra chuyện gì, hắn như được đại xá mà lủi đi.
Trong điện lại im lặng, Chúc Vô Tâm ngồi ở chỗ cũ, truyền tin cho chư vị trưởng lão phái Lăng Tiêu. Sau đó hắn đứng lên, liếc nhìn ngoài điện.
Không biết sư huynh có nói chuyện gì không. Kim Ngọc Kiệt đó là do một tay y dìu dắt dạy bảo, đừng nói là sư phụ, gọi y một tiếng cha cũng không quá… Nếu Vô Song Kiếm Các liên thủ cùng Thiên Cơ Các…
Chúc Vô Tâm suy nghĩ lúc lâu, từ sự vụ rườm rà phiền toái của phái Lăng Tiêu đến quan hệ các phái ở Tu chân giới, thậm chí là cả chiều hướng khắp thiên hạ. Cuối cùng hắn vẫn kìm lòng chẳng đặng mà nghĩ đến một thân áo trắng.
Sư huynh hắn không thích màu sắc quá nổi bật, dường như mỗi ngày đều bận vô số việc, giống như việc gì của Tu chân giới cũng phải qua tay y. Biểu cảm y lúc nào cũng thản nhiên, nhìn không biết là vui hay buồn.
Hắn vẫn luôn nghĩ rằng Giang Chiết Liễu ít nhiều gì cũng hưởng thụ địa vị chí cao vô thượng này, nên y mới có thể trông nom Tu chân giới, phái Lăng Tiêu phái… Và hắn đến như vậy… Cũng bởi thế nên dù hắn đi đến chỗ nào, người khác không bao giờ giới thiệu hắn là Chúc Vô Tâm, cũng không giới thiệu là con trai của chưởng môn tiền nhiệm phái Lăng Tiêu, mà là “sư đệ của Giang Tiên Tôn”.
Những người đó nể hắn, tiếp đãi hắn long trọng giống như là đang nói: hắn, chẳng qua chỉ là một món trang sức gắn với uy danh của sư huynh mà thôi.
Chúc Vô Tâm không nghĩ nữa, tầm mắt hắn sa vào con dấu trên bàn—— Bên trong có một cái ấn riêng của Giang Chiết Liễu, khắc chữ “Xuân Phong Chiết Liễu”.
Tiếc là lúc sư huynh hắn rời đi là ngày đông giá rét, không có gió xuân, hắn cũng chẳng từng tiễn biệt.
Không biết Chúc Vô Tâm nghĩ đến điều gì, hắn gộp tay áo lại, cầm kiếm Lăng Tiêu ra ngoài điện, nói với đệ tử chờ bên ngoài: “Ta ra ngoài một chuyến. Nếu có người hỏi thì nói…”
Hắn ngừng một chút rồi nói: “Đột nhiên có chuyện, ta đi tìm sư huynh.”
※※※※※※※※※※※※※※※※※※※※
Tác giả có lời muốn nói:
Ma Tôn lãnh khốc vô tình ( x)
Chó săn nhỏ săn sóc nói nhiều ( √)
_____________________________
Editor có lời muốn nói: Hàng mới nóng hổi đây, có thơm ngon ngọt nước khum thì tui khum bíc tại tui chưa beta lại:)))