Chương 1
Giang Chiết Liễu cầm chặt kiếm Lăng Tiêu. Mỗi khi bàn tay y cử động, những vết bầm tím lại nứt ra, kéo theo từng khớp xương vang lên âm thanh vỡ vụn.
Y không thể cảm nhận được một chút linh lực nào còn sót lại trong cơ thể.
Xa xa, có thể nhìn thấy từng tấc từng tấc đất Thần Châu bị nhuộm đỏ bởi dòng máu chảy xuống từ kiếm Lăng Tiêu.
Giang Chiết Liễu đứng thẳng dậy.
Kinh mạch trong thân thể y đã sớm bị tác động mạnh mẽ của lớp màng kết giới nghiền nát. Lúc này y có thể đứng đây cầm kiếm là vì có nửa bước cảnh giới Kim Tiên chống đỡ.
Linh khí trong thiên địa cuồn cuộn không ngừng tuôn ra, sau khi tu bổ hoàn chỉnh kết giới thì ngừng lại. Bầu trời bị mây che phủ, hoàng hôn đỏ rực như máu.
Bóng đêm trước mắt đã dần yên tĩnh, Giang Chiết Liễu nhắm mắt lại, y tạm ngừng trong chốc lát. Một lúc sau y mở mắt ra, xoay người tra kiếm Lăng Tiêu vào vỏ.
Kiếm Lăng Tiêu là bội kiếm truyền thừa của chưởng môn phái Lăng Tiêu, đại diện cho quyền lực tối cao ở môn phái này. Giờ phút này nó nằm trong tay Giang Chiết Liễu, phát ra âm thanh trầm thấp chấn động, sau lại chợt yên lặng, không còn động tĩnh.
Khi Giang Chiết Liễu xoay người, mây mù sau lưng y lan rộng ra, ánh chiều tà chói lọi nhuộm sáng cả tầng mây. Đẹp khôn cùng…
Mái tóc dài đen như mực của y bỗng hoá thành màu tuyết trắng. Rõ ràng là tiên bào rộng rãi tung bay, mờ mờ ảo ảo, thế nhưng lại mơ hồ tạo cho người khác cảm giác yếu ớt, mỏng manh tột độ.
Kết giới đã được tu bổ. Chỉ với một người, đại nạn giáng xuống Thần Châu đã được giải quyết.
Chúc Vô Tâm đứng cách đó không xa nhìn y.
Hắn nhìn mái tóc trắng như tuyết của chưởng môn sư huynh, những lọn tóc dài không có phát quan cố định bị gió thổi bay lất phất bên tai. Nhìn từng vệt máu trên y phục vốn không nhiễm bụi trần đang dần dần loang ra, hoá thành một màu đỏ tươi chói mắt.
Hắn nhìn Giang Chiết Liễu thu kiếm, nhìn áng mây ngũ sắc vạn trượng đằng sau y, dường như thiên địa này đang vì chia ly y mà tiễn biệt.
Chúc Vô Tâm không biết liệu y có chết hay không.
Hắn nhìn chằm chằm kiếm Lăng Tiêu. Đồng thời cũng nhìn chăm chú vào vị sư huynh đã khiến hắn phải ngước nhìn hơn một ngàn năm này.
Giang Chiết Liễu vốn định kìm nén kinh mạch đang bừa bãi tán loạn trong cơ thể để có thể bình tĩnh dặn dò Chúc Vô Tâm, nhưng y không làm được. Chỉ mới đi được hai bước, sự đau đớn sâu trong ngũ tạng lục phủ đã ghìm chân y. Giang Chiết Liễu bèn chống kiếm đứng lại, vị tanh ngọt tràn qua khóe môi.
Chúc Vô Tâm không tới dìu y.
Thế nhưng Giang Chiết Liễu cũng không cần hắn phải làm như vậy. Y càng yếu ớt, thê thảm, thì lại càng cảm thấy nhẹ nhõm, thoải mái vì được giải thoát. Nếu không vì đau quá, hiện giờ y vẫn có thể mỉm cười với sư đệ, phó thác phái Lăng Tiêu cho hắn.
Cũng chỉ là vật quy nguyên chủ thôi, Giang Chiết Liễu nghĩ.
Chưởng môn Chúc Văn Uyên đời trước của phái Lăng Tiêu là cha ruột của Vô Tâm. Y chỉ là đệ tử của ân sư Văn Uyên, sư đệ trước mắt mới là người huyết mạch tương liên với sư phụ.
Giang Chiết Liễu bước tới chỗ sư đệ.
Mây mù cuồn cuộn, ráng chiều phủ kín trời đất, linh khí một lần nữa được khôi phục. Núi cao vốn lặng im như tờ vào giờ phút này đã tái hiện sinh cơ, chồi non nảy mầm, đâm lên từ khe đá. Vạn vật đều thay áo mới.
Giang Chiết Liễu tránh mầm cây dưới chân, giao kiếm Lăng Tiêu cho sư đệ.
“Sư huynh,” Chúc Vô Tâm nhận kiếm, ánh mắt vòng đi vòng lại trên người y một lần, nói: “Hà cớ gì phải đơn độc hành sự, nếu có những người khác tương trợ…”
“Lớp màng kết giới ở Đại Thiên Thế Giới chỉ có người ở cảnh giới Bán Kim Tiên mới có thể tiếp xúc được. Ngoài ta ra, liệu ngươi có thể tìm được người thứ hai ở Tu chân giới sao?”
Giọng nói Giang Chiết Liễu vẫn như trước, lạnh nhạt thờ ơ, tựa hồ không có cảm xúc. Dường như đối với ai y cũng đều lãnh đạm, hờ hững như vậy.
Chúc Vô Tâm nắm chặt kiếm đến nỗi ngón tay hơi ngả sang màu trắng bệch. Hắn hít sâu một hơi, nói: “Chuyện đã đến nước này, vậy mà sư huynh vẫn không chịu nói thêm lời nào với ta.”
Chúc Vô Tâm ngước lên, nhìn ánh mặt mỏi mệt của y, hắn không tìm được một chút tình cảm nào trong ánh mắt ấy, cũng không cảm nhận được một chút hối hận, bất mãn nào trên người đối phương. Chuyện đã đến nước này mà hắn vẫn chỉ thấy được một đôi mắt sâu như hồ nước, bình đạm và lạnh băng trên người y.
Trên người Giang Chiết Liễu không còn một tia linh khí, chỉ cần nhấc tay một cái là có thể diệt trừ. Kiếm Lăng Tiêu đã vào trong tay, từ nay về sau Chúc Vô Tâm hắn sẽ không còn bị sư huynh chèn ép trên đầu nữa.
Thế mà bây giờ, Giang Chiết Liễu vẫn kiêu ngạo như vậy.
“Sư huynh đã có nơi muốn về rồi sao?”
Chúc Vô Tâm không muốn giữ y lại. Lăng Tiêu Tiên Tôn tung hoành cả ngàn năm nay, uy danh của y ở phái Lăng Tiêu, thậm chí là ở toàn bộ giới Tu chân đều vô cùng lẫm liệt. Là tiên môn đứng đầu do người người trong thế gian công nhận, nếu hắn giữ Giang Chiết Liễu lại trong môn phái, thì cho dù y chỉ còn là phế nhân cả người đau ốm, sợ rằng cũng khó mà dao động địa vị.
Giang Chiết Liễu biết ý nghĩ của Chúc Vô Tâm, y quay đầu nhìn thoáng qua nắng chiều, một lát sau nói: “Đến núi Chung Nam.”
Đó là nơi chôn cất chưởng môn đời trước của phái Lăng Tiêu, xung quanh không có người dân cư trú, hẻo lánh cực kỳ. Hơn nữa nơi đó còn có rất nhiều tiểu yêu, không thích hợp để sinh sống.
“Núi Chung Nam…” Chúc Vô Tâm lặp lại địa phương này, nhìn mái tóc trắng tuyết trên đầu y, bỗng nhấc tay lau sạch vết máu chưa khô trên môi đối phương, mỉm cười: “Cũng là một nơi tốt, có thể khiến sư huynh an tâm dưỡng thương.”
Lòng bàn tay nhẹ nhàng cọ qua khóe môi, mang theo sự dịu dàng khác hẳn với tính cách thường ngày.
“Dưỡng thương sao…” Giang Chiết Liễu tránh hành động này của hắn, nói: “Chết trước bia mộ của sư phụ mới xứng với giao phó lúc lâm chung của người.”
Giang Chiết Liễu nhìn hắn, thấy trong mắt sư đệ lấp lánh quang mang: “Nay ta rời khỏi, ngươi nhớ trông nom phái Lăng Tiêu thật tốt. Từ giờ trở đi cũng không còn ai có thể ràng buộc, quản thúc ngươi nữa.”
Tuy lúc y nói những lời này, khuôn mặt vẫn vô cảm, nhưng nỗi thống khổ do ngũ tạng trong cơ thể vỡ vụn ra lại dai dẳng không dứt. Giang Chiết Liễu khụ một tiếng, trên môi lại dính máu. Y không quan tâm, tiếp tục nói: “Sau này nếu có người ức hiếp ngươi, sư huynh cũng không thể có mặt.”
Chúc Vô Tâm nghẹn lời, ngẩn ra nhìn khuôn mặt y.
“Không cần đến tìm ta.” Giang Chiết Liễu nói, “Cũng không cần nói cho mọi người biết. Được trở về núi Chung Nam là mong muốn cuối cùng của ta trong những tháng ngày vô tận sau này.”
Bỗng dưng Chúc Vô Tâm không biết nên nói gì.
Trước khi Giang Chiết Liễu nói những lời này, hắn đã tưởng tượng ra đủ mọi tình huống. Trong lòng hắn, Giang sư huynh sẽ luôn tiến bộ thần tốc, không gì không làm được. Y sẽ luôn hoàn thành xuất sắc giao phó của phụ thân, cả đời bảo hộ sinh linh bách tính trăm họ. Bởi vậy, hắn không ngờ được Giang Chiết Liễu sẽ bị thảm hoạ giáng xuống Thần Châu làm khó. Hắn sống dưới cái bóng của sư huynh, lại không nghĩ rằng, bản thân hắn cũng được sư huynh che chở dưới cánh chim của mình.
Chính vì sự tín nhiệm này, hắn mới không dốc sức trợ giúp sư huynh. Chúc Vô Tâm không thấy thế là sai, bởi vì hắn biết nhất định sư huynh sẽ làm được, trên đời này không có việc gì có thể cản bước sư huynh.
Hắn cũng không ngờ rằng, khi Giang Chiết Liễu một đầu tóc bạc, thân thể trọng thương, mùi máu tanh vẫn chưa bay hết, thế mà y vẫn có thể thản nhiên nói những lời này.
Chúc Vô Tâm yên lặng một lúc lâu, đầu óc hỗn loạn. Vậy mà sư huynh lại giao cho hắn toàn bộ quyền lực cai quản phái Lăng Tiêu, vậy mà sư huynh lại không muốn khôi phục tu vi, tìm y sư chữa trị, vậy mà lại không cản hắn tiếp nhận kiếm Lăng Tiêu, không trách hắn đã không tận lực hỗ trợ…
Chúc Vô Tâm biết rằng những chuyện này đều không qua được mắt sư huynh, thế nhưng y lại không nhắc đến.
Thanh kiếm của chưởng môn trong bàn tay hắn tự dưng nóng lên.
Giang Chiết Liễu tiếp tục nói: “Phương thức chung sống với yêu ma, dù là tuân theo lệ cũ của ta, hay là lập quy tắc mới, sư đệ tự mình xử lý. Chẳng qua là…”
Đến rồi.
Chúc Vô Tâm hơi khẩn trương, cuối cùng thì cũng biết được yêu cầu của đối phương, hắn sững lại, chăm chú nghe tiếp.
“… Chẳng qua là dưới trướng ta thu nhận rất nhiều tiểu yêu…” Giang Chiết Liễu trầm mặc một lúc, nói tiếp: “Đều thả chúng nó đi.”
Chúc Vô Tâm ngơ ngác nhìn hắn.
Hắn nhìn tay áo dính đầy máu của sư huynh, nhìn khối máu phun ra từ trong cơ thể đông lại trên đỉnh tay áo khi y che miệng ho. Người trước kia kiên cường dẻo dai đứng đầu Tiên đạo, nay đứng trước mắt hắn, lại mong manh dễ vỡ như một món đồ thuỷ tinh, khiến cho Chúc Vô Tâm muốn chạm cũng không dám chạm vào.
Giang Chiết Liễu nhắm mắt, làm dịu cơn choáng váng trong đầu, sau đó tiến lên một bước, như là định rời đi.
Một bước này của y lảo đà lảo đảo, ngay lúc đó, Chúc Vô Tâm lại đỡ được, dìu tay y.
“Sư huynh, chờ, chờ một chút.” Chúc Vô Tâm bỗng dưng cảm thấy mình sắp mất đi một thứ gì đó, vô cớ hoảng loạn: “Hẳn là các môn phái khác đã biết được việc tu bổ lớp màng kết giới ở Đại Thiên Thế Giới, rất nhanh sẽ đến phái Lăng Tiêu bái tạ sư huynh. Sư huynh…”
Tay đang dìu bị y nhẹ nhàng đẩy ra. Sư huynh vẫn giống như trong ấn tượng của hắn, sau khi xảy ra bất kì tai hoạ nào, y đều có thể bình thản đứng trước mặt hắn. Dường như y trời sinh đã mạnh mẽ kiên cường, không ai có thể bới móc được nhược điểm nào trên người y.
Nhưng không phải lúc này.
Giang Chiết Liễu đã quá mệt rồi.
Y nuốt một búng máu, không biết thân thể mình với cảnh giới rách nát này có thể chịu đựng được bao lâu dưới tình trạng trọng thương như vậy. Nhưng y cũng không quan tâm lắm, bởi rốt cuộc y cũng đã có thể buông xuống gánh nặng đã đè lên vai y hơn một ngàn năm nay.
Giang Chiết Liễu cao hứng còn không kịp.
Cuối cùng, y nhìn Chúc Vô Tâm: “Sư đệ, bảo trọng.”
Chúc Vô Tâm im lặng một lúc lâu, chỉ có kiếm Lăng Tiêu trong lòng bàn tay run lên dữ dội, giống như đang muốn thoát khỏi tay hắn để đi theo y. Chúc Vô Tâm nắm chặt thanh kiếm trong tay, trong lòng đột nhiên thanh tỉnh, giơ tay hành lễ: “Sư huynh đi xa, ta……”
“Ngươi không cần tiễn ta.”
Giang Chiết Liễu nở nụ cười hiếm hoi.
“Trở về đi.”
Mây ngũ sắc che phủ bầu trời, mặt trời lặn xuống núi Tây.
Chúc Vô Tâm nhìn y rời đi, nhìn góc áo đầy máu tươi trên người y, nhìn sư huynh không ai địch nổi trong mắt mình, thế mà từ thân ảnh biệt ly kia, lại thấy được một chút nhỏ yếu.
Nhiều năm vậy mà hắn cũng không phát hiện hoá ra Giang Chiết Liễu lại gầy yếu như vậy. Dù là vai lưng vòng eo, hay là ngón tay vừa chà lau vết máu, đều mong manh đơn bạc, tựa như chỉ cần một trận gió thổi đã tan biến giữa trần gian, không một ai có thể tìm được.
Chúc Vô Tâm đứng yên thật lâu, mãi mới từ kiếm Lăng Tiêu trong tay tìm về cảm giác chân thật.
Giờ đây không còn người có thể cản trở hắn, hết thảy những ám ảnh đứng dưới cái bóng của người khác, nỗi ghen tị với chức chưởng môn… Tất cả đều hóa thành hư vô.
Không còn người nghiêm khắc quản giáo hắn.
Hắn cũng không còn sư huynh.
————
Chiều đã tàn, kéo theo một trận tuyết lớn hiếm hoi.
Từ phái Lăng Tiêu đến núi Chung Nam, những nơi đi qua đều là những chỗ nghèo xơ xác, lại còn có cả bão tuyết nên trên đường cũng không một bóng người.
Bóng đêm dày đặc, trước xe ngựa treo một chiếc đèn, trong đêm tuyết tự do đung đưa.
Trên xe ngựa, có một phu xe người phàm được thuê bằng bạc, cả cỗ xe ngựa này cũng như vậy.
Giang Chiết Liễu đứng đầu Tiên đạo đã nhiều năm, thông thường chỉ có nghe người khác một tiếng hai tiếng tiền bối, Tiên Tôn, rất hiếm khi cần sử dụng đến tiền bạc, cho nên y cũng không biết giá cả như nào mới là thích hợp. Giá cả là do phu xe báo, phu xe này là thân thích của đệ tử phái Lăng Tiêu, đón y từ phái Lăng Tiêu. Mặc dù hắn không quen Giang Chiết Liễu, nhưng cũng không dám hám tài, làm chuyện bất chính.
Đèn treo trên mái xe kịch liệt đung đưa, phu xe dừng ngựa, nói với vào bên trong: “Sắp đến nơi công tử muốn tới rồi. Phía trước chỉ có một đoạn đường xe ngựa có thể đi, còn lại thì phải lên núi… Trong núi có nhiều yêu như vậy, lão phu quả thực không dám đi.”
Giang Chiết Liễu đáp lại, sau hỏi: “Bây giờ là mấy giờ?”
“Gần đến giờ Dần.”
Lúc này, chắc hẳn các môn phái đã biết việc tu bổ giới mô, đã đi đến phái Lăng Tiêu.
Giang Chiết Liễu thói quen khó sửa, vẫn nghĩ đến tông môn đầu tiên như trước đây. Nhưng lần này y cũng không giống như ngày trước phải bày mưu tính kế, tính chuyện tương lai, mà chỉ đơn giản là bình thản tự nhiên, tình cờ nhắc đến.
Đi được một đoạn đường thì đến núi Chung Nam, xe ngựa dừng lại. Khi phu xe đứng dậy ngẩng đầu, đúng lúc nhìn thấy một bàn tay kéo rèm xe ra. Đốt ngón tay thon dài thanh tú, móng tay mượt mà, chẳng qua không có huyết sắc, đẹp như được chạm khắc từ mỹ ngọc.
Phu xe vô thức nín thở, nhìn vị công tử khoác chiếc áo choàng lông nhung vừa dày vừa nặng, mái tóc dài trắng như tuyết chỉ buộc một nửa, dung mạo tuấn mỹ lạnh băng, đôi mắt đen nhánh, không nhìn ra một tia sáng nào. Trên người y dính hơi lạnh thấu xương của gió tuyết, khiến người không dám đứng gần.
Phu xe cảm thấy gió tuyết đầy trời cũng không lạnh bằng vị công tử đây.
Thế nhưng khi hắn nâng tay đối phương, lại cảm thấy vị thân thể vị công tử này không được ổn, ốm yếu bệnh tật, phảng phất chỉ còn một hơi thở.
“Làm phiền ngươi.” Giang Chiết Liễu trả nốt tiền xe còn lại cho hắn, rồi ngước nhìn bóng dáng ngọn núi quen thuộc.
Ngày xưa sư phụ qua đời, y và sư đệ đã tự mình an táng, chôn cốt tại đây. Trước khi sư phụ lâm chung, đã phó thác y cẩn trọng chiếu cố phái Lăng Tiêu phái, chăm sóc kỹ cho Vô Tâm.
Hiện giờ, sứ mệnh y đã hoàn thành, tu vi bị hủy hoàn toàn, không khác gì phế nhân. Cuối cùng cũng có thể lên núi ẩn cư, coi như là an dưỡng tuổi già, sống nốt quãng đời còn lại.
Phái Lăng Tiêu, giới Tu chân, và cả vạn vật chúng sinh Thần Châu đều không cần y nữa.
Giang Chiết Liễu vươn tay buộc lại áo choàng trên vai, dẫm lên lớp tuyết dày đặc trên mặt đất.
Lần đầu tiên kể từ khi tu đạo, y lại một lần nữa cảm nhận được giá rét nơi thế gian.
Giang Chiết Liễu đi trên tuyết, đến trước bia mộ phủ đầy tuyết trắng.
Y quỳ xuống, vươn tay phủi sạch tuyết trắng trên bia mộ, nhìn chữ khắc trên bia mộ một lúc lâu. Y có vô số điều muốn nói, nhưng lại không biết bắt đầu từ đâu.
Giang Chiết Liễu mồ côi từ nhỏ, ba tuổi được Chúc Văn Uyên dẫn về phái Lăng Tiêu. Từ nay về sau, ân sư chính là phụ mẫu, Lăng Tiêu tiên môn chính là cố hương.
Ánh trăng chậm rãi chiếu lên mặt đất.
Giang Chiết Liễu suy nghĩ nửa ngày mới thầm thì: “Vô Tâm đã trưởng thành.”
Y nói.
“Con đến bầu bạn với người.”
————————————–
Chúc Vô Tâm: Ta, ta… Kịch bản của ta là sư đệ cặn bã hồi tâm chuyển ý sao? (cảnh giác)
Tác giả thong thả gật đầu.
Chúc Vô Tâm: Ta, ta còn có thể sửa sai ư?
Tác giả thong thả lắc đầu.
—————————————————-
Đôi lời của editor:
Không biết là do mình mau nước mắt, hay là do chương 1 xúc động quá mà mình vừa ê đít vừa rớt nước mặt mọi người ạ. Mình đã cố truyền tải cái sự cảm động của truyện nhưng mà chắc không được huhu:)))