Chương 56: Những Chuyện Sẽ Đến
- Trang Chủ
- Trọng Sinh Về Thời Niên Thiếu - An Thiên
- Chương 56: Những Chuyện Sẽ Đến
“Cứ bắt lại rồi nhốt vào hầm, từ từ tra khảo.” nói về thiếu gia tàn đốc không ai qua Tề Nam ở kiếp trước, nếu trước mặt An Thiên anh có thể là người dễ hờn dễ giận nhưng tốt tính, còn với người khác anh ta là ác mộng, chẳng đâu xa thì Diệp Thanh là minh chứng sống rồi, cho người làm nhục cậu ta còn quay lại tung lên mạng để người ta sĩ nhục đến mức tự vẫn, làm nhà họ Diệp tài sản đột nhiên bốc khói và vào vòng lao lý điều do một tay anh làm ra.
“Dạ.”
“Ba tên kia chịu khai chưa?” Đỗ Minh vừa xem tài liệu vừa nói chuyện với vệ sĩ.
“Họ điều được đào tạo bài bản, không khai gì cả, chỉ là có một tên có em gái và Mẹ già ở quê, anh thấy chúng ta có nên..”
“Nhốt hắn ta vào phòng riêng rồi de dọa nếu không khai thì sẽ làm gì với em gái và Mẹ hắn là được, đừng ảnh hướng tới người thân hắn.”
“Dạ.”
Vệ sĩ nói xong cũng mở cửa ra ngoài vừa hay gặp An Thiên cũng đang bước vào nên cũng chào nhau cái, An Thiên tay cầm hộp đồ ăn mà cậu chuẩn bị cho Đỗ Minh cũng gật đầu lại với anh ta.
“Em đến rồi à, anh đang đói bụng đây.” Đỗ Minh gặp cậu thì giao diện cũng tươi tắn hơn hẳn, anh cởi hai nút áo khoát, đứng lên đi về phía cậu, từ sau ôm cậu vào lòng, cằm cạ cạ lên đỉnh đầu của cậu.
“Ăn cơm nào.” An Thiên lúc nãy đứng ngoài cũng nghe toàn bộ câu chuyện mà Đỗ Minh nói, dù không theo pháp luật lắm nhưng coi như anh cũng có lương tâm, không ảnh hưởng đến người vô tội.
Đỗ Minh hôn lên cổ cậu một cái rồi ngồi xuống sofa cùng cậu ăn cơm.
“An Thiên anh nói này, em hiện tại ít ra ngoài, biệt thự chúng ta có người theo dõi, ba tên kia cũng chưa khai, để xong tháng này mọi chuyện mới ổn định được, em cẩn thận.” Đỗ Minh gắp cho cậu một con cá trứng.
“Em biết rồi, anh cũng cẩn thận.” An Thiên cũng gắp lại cho anh một chiếc nấm mở, vừa ăn vừa vui vẻ vì cậu biết Đỗ Minh không giấu chuyện gì với cậu cả. (quá ngây thơ nên hoa hướng dương cứ nở)
“Ừm.”
“À đúng rồi, em nghe Minh Nhật nói ông Nội Đỗ biết chuyện của Tam phu nhân thì nổi giận đến dạy dỗ bà ta một trận, còn bắt Tam lão gia li dị với bà ta nữa.” nói về hóng chuyện thì An Thiên là trùm.
“Ừm, nhưng ông ta không đồng ý, chắc là vì mặt mũi và cũng không nể mặc ông nội nữa, chuyện ông chuyển toàn bộ cổ phiếu cho anh mà không chia cho hai đứa con riêng của ông ta chắc cũng đã làm ông ta không vui.” Đỗ Minh ăn miếng nấm mà An Thiên vừa gắp cho anh mà nhâm nhi.
“Em cảm thấy nói chuyện gần đây là do ông ta làm.” An Thiên gắp cá cho vào miệng mà bắt đầu phân tích.
“Anh nói xem, nếu hiện tại anh có chuyện gì thì số cổ phiếu anh đang nắm cũng không thể trả lại cho ông Nội Đỗ mà chia điều toàn bộ cho người nhà của Đỗ Minh, mà theo thừa hưởng hợp pháp thì còn ai ngoài Tam lão gia, Tam phu nhân và hai vị công tử em trai cùng Cha khác Mẹ với Đỗ Minh.
” Cũng có khả năng nhưng xét về nóng nảy làm việc thì Tam phu nhân đáng ngờ hơn, anh chưa tiếp xúc với ông ta nhiều nhưng theo trí nhớ của Đỗ Minh còn sót lại thì ông ta cũng không ác đến mức hại chết con mình. “Đỗ Minh chẳng biết vì sao lại cảm thấy Cha ruột mà hại con mình rất vô lý bởi lẽ ông Tề, bà Tề rất thương anh trai và anh, sau này cũng thương cả chị dâu, cháu trai và cả An Thiên, anh bỗng dừng đũa ngơ ra một nhịp, bà ta cũng là Mẹ ruột của Đỗ Minh, đứa con bà ta đứt ruột đẻ ra còn như vậy thì người Cha kia.. có thể Đỗ Minh đã quá suy nghĩ sâu xa mà không để ý đến Tam Lão Gia kia cũng có thể, chuyện rành ra trước mắt như vậy khi xảy ra chuyện rất nhiều người sẽ nói có người cố ý vu oan cho ông ta bởi chuyện rõ ràng như vậy rồi ai mà khờ làm việc như thế, hoặc mũi dùi lẫn nữa lại chĩa về Nhị lão gia cũng nên dù ai bị gì thì ông ta đúng là có lợi thật, chẳng phải vệ sĩ nói linh tinh nhuệ phải cấp cao mới dùng được sao chứ.
” Nhưng anh cũng cảm thấy ông ta cũng nhúng tay vào. “Đồ Minh nghĩ ngợi một lúc thì bồi thêm một câu.
An Thiên vừa ăn vừa gật đầu, lý do mà cậu không nghi ngờ các tập đoàn khác nhún tay vào chuyện của Đỗ Minh cũng rất dễ hiểu, hiện tại người đứng đầu Đỗ Thị vẫn là ông nội Đỗ, nếu thay một người trẻ non nớt như Đỗ Minh chẳng phải là cơ hội tốt với họ sao? Còn nữa, người thưa kế Đỗ Thị còn lại quá nhiều, còn Nhị lão gia, Tam lão gia, Minh Nhật vài năm sau còn có hai đứa con của Tam lão gia, nên mũi dùi vẫn hướng về nhà Tam lão gia hơn cả.
Hôm nay là một ngày đặc biệt với An Thiên, cậu đã vào mười hai và mọi chuyện rất khác đời trước, tất nhiên là vui hơn rất nhiều vì bên cạnh cậu có Đỗ Minh, cũng gọi là một kim chủ hàng xịn giá xịn đi.
Học được vài ngày, đến lớp mới thì sóng gió của An Thiên cũng nổ ra, cậu bị dựng chuyện rất nhiều và còn bị nhóm học sinh hư hóng đến kiếm chuyện nhưng nó chỉ làm cho cuộc sống của An Thiên đỡ nhàm chán hơn thôi bởi học lực hai năm rồi Thầy, Cô điều tự tay chấm lấy, gia cảnh của An Thiên cũng chẳng có tiền để mua điểm nên mấy tin đồn đó cả giáo viên và học sinh điều coi như chuyện cười, còn chuyện cậu cặp bồ với đại gia nữa cơ chứ, An Thiên là cán bộ lớp gương mẫu là bí thư chi đoàn năng nổ, ai không biết có thể đến xem bảng tuyên dương thành tích và hoạt động, cậu đây đứng trùm, người như cậu đúng là đại gia mới xứng, chỉ là..
” Mày là An Thiên phải không, tên ẻo lả núp bóng phục vụ đại gia phải không? “Tên đi trước nói với cậu, sau lưng hắn còn có năm tên nữa.
” Hả? “Minh Nhật nhìn thấy bọn người này căn bản là đến để kiếm chuyện vì An Thiên so ra còn men hơn một số người trong nhóm này đấy.
” Tụi mày được ai say đến? “An Thiên trực tiếp vào vấn đề, chuyện xảy ra cả tuần nay đủ biết có người đang nhắm vào cậu, còn chặng đường thế này chắc đã có chủ ý từ trước rồi.
” Lắm lời, tao nhìn mày cảm thấy đáng ghét muốn đánh mày đấy thôi. “Tên áo trắng lên tiếng.
An Thiên đưa tay ám hiệu cho đám vệ sĩ kia đừng manh động, đám vệ sĩ kia cũng ngạc nhiên mà nhìn nhau, làm sao cậu ta biết mấy ám hiệu này chứ? Đỗ Minh cũng mới nhận họ không lâu bọn họ còn chưa trao đổi với cả anh ta. Chung quy lại vì cả Đỗ Minh và An Thiên đã dùng họ mấy năm trời ở kiếp trước rồi, căn bản không cần phải hỏi lại, đám vệ sĩ cũng chỉ nghĩ trách nhiệm khi thân chủ bị gì thì xuất hiện ngay lặp tức, không ngờ còn có chuyện bảo họ đừng đến đây nữa cơ.
” Bọn mày kiếm chuyện có phần đúng lúc đó, đang không có ai để điều tra chuyện An Thiên bị đồn đây. “A Huy bóp bóp hay đầu ngón tay mà nhìn bọn họ.
” Lên. “Tên cầm đầu ra lệnh, cả đám người bắt đầu tấn công.
An Thiên đẩy Minh Nhật ra một bên, An Thiên cùng A Huy xông lên, chưa đầy năm phúc đã xử lý được bọn họ, lúc này cậu mới ra ám hiệu cho đám vệ sĩ đến, cả Minh Nhật và đám vệ sĩ cũng ngỡ ngàng chuyện vừa xảy ra, hai cậu thiếu niên chỉ mới mười bảy mà đánh cả sáu người kia bầm dập như thế kia.
Nếu là lính tinh nhuệ có thế An Thiên có phần lo lắng, còn những tên hổ báo gian hồ như thế này cậu không để tâm lắm, căn bản ở đời trước cậu là tuyển thủ huyền đai của taekwondo, còn A Huy thì cuối học kì rồi cũng đã lên đai đỏ, trong trí nhớ của An Thiên thì đời trước khi cậu ấy lên học đại học năm đầu cũng đã lên huyền đai, thậm chí An Thiên còn biết những chiêu thức có thể kết liễu đối phương mà A Huy đã dạy cho cậu vì nơi An Thiên thuê khi học trung cấp có nhiều xã hội đen nhưng cậu vẫn cố thuê vì giá rất rẽ.
Ở đời trước An Thiên chẳng có gì cả, đến khi học trung cấp thì khu cậu sống là những người ỷ mạnh hiếp yếu, hay đánh nhau nhưng giá thuê phòng rất rẻ nên cậu vẫn cố ở lại, nên học thêm võ để phòng thủ cũng như tấn công để tự bảo vệ mình, còn những chiêu A Huy chỉ thì cậu chỉ nhớ chứ nào dám dùng.
” A Huy, An Thiên hóa ra hai cậu là cao thủ. “Minh Nhật chạy lại nhìn hai người họ bằng ánh mắt nghi ngờ nhân sinh, hai thiếu niên trẻ tuổi sao lại như vậy được.
” Cậu hỏi An Thiên đi. “A Huy cũng có chút bất ngờ về An Thiên, không ngờ cậu ta biết võ, còn phối hợp rất ăn ý với cậu.
An Thiên căn dặn đám vệ sĩ đem họ về tra khảo xong thì quay lại.
” A Huy luyện tập miết, cậu không để ý chút nào sao Minh Nhật. “Đúng là A Huy ngoài mê game thì cũng rất mê võ, thường hay luyện tập ở nhà trọ nhưng ngồi xem mà học lõm được như vậy thì đúng là thiên tài, dù vậy cả A Huy và Minh Nhật điều tin bởi An Thiên đúng là thiên tài hàng thật giá thật, chuyện cậu ta hiểu biết có thể còn rộng hơn cả Thầy, Cô cơ mà.
Lời vừa nói đã có tiếng điện thoại vang lên, là Đỗ Minh.
” Em không sao chứ, sao lại mạo hiểm. “Giọng nói Đỗ Minh có phần gấp gáp bởi anh gọi nhỡ từ nãy giờ không dưới mười cuộc gọi cho cậu.
” Em không sao?, bắt được sáu tên nữa này, thấy em giỏi không? “An Thiên quay camera về phía những tên kia.
” Anh xin em đấy, lần sau cứ để vệ sĩ xử lý được rồi. “Đỗ Minh xoa xoa mi tâm, người vợ này của anh bướng bỉnh từ đời trước rồi, chẳng qua anh từng học trong quân đội, võ dùng chiến đấu cũng loại tinh anh để tự vệ và tấn công mới trên cơ với An Thiên nếu không kiếp trước của anh bị An Thiên tẫn cho ra gì rồi.
” Biết rồi, biết rồi, em chuẩn bị về đây, lát gặp. “An Thiên nói xong rồi tắt máy cùng Minh Nhật lên xe, hôm nay A Huy có cuộc gặp mặt với Tề Nam để bàn về phát triển game nên cậu đi riêng.
A Huy xoay người đi tầm ba mươi mét thì nghe một tiếng động lớn, cậu xoay người lại thì thấy chiếc xe của An Thiên đã lật ngửa lại, không để ý đến chiếc xe nào đã tông vào bọn họ, A Huy chạy hết sức đến chỗ chiếc xe, cậu cầm một cục gạch vụn gần đó mà dùng sức đập vào cửa kính, tay cậu cũng bị kính cắt máu chảy không ít, A Huy nghiêng người vào trong kéo An Thiên đang bất tỉnh ở ghế sau ra, đám vệ sĩ cũng nhanh chóng có mặt phụ cậu lôi An Thiên ra.
” Còn Minh Nhật, nhanh lên, cậu ấy ngồi phó lái. “A Huy hét to với bọn họ.
Một chiếc xe mười sáu chỗ có mặt, đưa cả ba cùng tài xế lên xe thẳng đến bệnh viện của Nhị lão gia, tình trạng của Minh Nhật có vẽ không nghiệm trọng lắm nhưng An Thiên phần đầu bị va chạm máu ra rất nhiều, xe đến bệnh viện đã có hơn hai chục bác sĩ, y tá đứng chờ, nhanh chóng đưa người bị thương lên xe đẩy vào phòng cấp cứu, A Huy lúc này cả người dính đầu máu tươi của An Thiên, cậu hoảng loạn vô cùng, chỉ biết đi qua đi lại nhìn vào phòng cấp cứu.
Mười lăm phút sau Đỗ Minh đã đến, anh ta chạy đến phòng cấp cứu nhưng không biết đã trượt té bao nhiêu lần, tâm trạng anh cùng cực sợ hãi, anh không thể để An Thiên có gì được, một kiếp, một kiếp là quá đủ với anh rồi, anh không chịu nổi nữa đâu.
” Em ấy sao rồi? “Đỗ Minh hét lên với với bác sĩ đang chặng anh trước phòng cấp cứu, giọng anh khá lớn vang cả lối đi, người gần đó nghe được cũng giật mình.
” Anh Đỗ, anh bình tỉnh, tạm thời mọi chuyện điều trong kiểm soát, cậu Minh Nhật chỉ va chạm nhẹ vì có túi khí an toàn của xe nên không đáng ngại ạ. “Bác sĩ sợ hãi mà trả lời anh, ai chẳng biết Đỗ Minh Nhật và Đỗ Minh là anh em họ cơ chứ.
” An Thiên, là An Thiên. “Đỗ Minh nhắc đi nhắc lại tên của An Thiên.
” Cậu An Thiên ngồi ở ghế sau nên có phần nặng hơn, phần đầu bị chấn thương máu ra rất nhiều đang hôn mê sâu nhưng đã cầm lại được rồi. “
” Vậy em ấy.. em ấy, em ấy có chết không?”Đỗ Minh mắt đã đỏ ngầu.