Chương 53: Ôn lại kỷ niệm xưa
“Anh nhớ là lúc gặp em, anh cũng đi dạo như vầy rồi vô tình gặp em đang vui vẻ cho kiến ăn, nụ cười đó anh nhớ mãi, nhưng cũng vì tình cảm đó mà hại cả em.” Đỗ Minh không nhìn cậu, đứng trước một góc cây to, nhìn vào thân cây rồi nhìn vào thảm cỏ xanh rờn trước mặt.
“Thật ra từ lúc gặp anh, cuộc sống của em nhộn nhịp, vui vẻ hơn không ít, Mẹ anh đối xử với em rất tốt, cả anh dù có hay trêu trọc em nhưng nghĩ kỹ lại em chưa hề bị đối xử tệ, chịu thiệt chút nào, chỉ là trong lòng anh vốn đã có Diệp Thanh, em cũng không muốn anh khó xử cứ thế mà bước nhanh ra khỏi đời anh, vậy mà..” An Thiên thở dài.
“Có thật là Diệp Thanh đã ra tay với em, anh cũng đi cùng xe với em cơ mà.” An Thiên nhớ về ngày trọng đại đó.
“Em có tin lời anh nói không?” Đỗ Minh quay sang nhìn cậu.
“Giờ chỉ có em và anh, anh nói sao thì là vậy có ai làm chứng chứ, hoặc là Diệp Thanh cậu ta cũng đến với nơi này chung với chúng ta thì em sẽ hỏi được người cần hỏi, em sẽ hỏi tại sao lại muốn hại em, em đã đồng ý ly hôn rồi cơ mà.”
“Bởi vì cậu ta lo sợ, mối tình thanh mai trúc mã kia cũng đã hơn 10 năm về trước, đúng là anh từng đậm sâu với Diệp Thanh nhưng chuyện đó là dĩ vãng, cậu ta biết anh có tình cảm với em, biết anh nhất định sẽ không chịu ly hôn chỉ có khi em không còn nữa, anh mới quay về bên cậu ta nhưng không ngờ ngày Mẹ gọi em qua anh lại một hai đòi đi chung xe với em nên mới như thế.” Đỗ Minh cũng khẽ thở dài.
“Tình cảm bọn anh thật biến thái và cực đoan, nhưng anh cũng hùa theo cậu ta đấy thôi.” An Thiên rùng mình mà nghĩ lại, tên Diệp Thanh kia không những đến nhà làm phiền, ra dáng thiếu phu nhân còn đến công ty ve vãn Tề Nam, anh ta còn thuận nước đẩy thuyền, thật là một đôi dâm phu dâm phụ.
“Đó là muốn làm em ghen, anh chưa từng làm gì quá phận với Diệp Thanh, anh còn là xử nam đấy.” Đỗ Minh nhanh chóng giải thích, đúng là cần giải thích khúc mắc trong quá khứ thì hai người họ mới thật sự hiểu cho nhau.
“Ồ.. làm tới mức ly hôn luôn cơ.” An Thiên xem thường anh.
“Anh chưa từng đồng ý, em đâu phải đòi ly hôn lần đầu với anh, mỗi lần cải nhau em không ra ngoài trốn anh thì đòi là ly hôn, nhưng chúng ta vẫn bên nhau 3 năm đấy thôi.” Đỗ Minh không hề để tờ giấy cậu đã ký vào đầu, ly hôn là 2 chữ không có trong từ điển của anh, cả đời anh chỉ một vợ. Đam Mỹ Sắc
An Thiên xoa xoa mũi, chuyện sau khi cậu mất cũng được Đỗ Minh kể lại, hóa ra vì tên Diệp Thanh mà làm nhà họ Tề nhiều sóng gió như vậy, coi như Đỗ Minh cũng tích chút việc tốt, trừ họa cho dân, tiễn tên đó đi cùng.
Hiện tại, An Thiên có một tò mò không hề nhỏ, việc cậu sống lại trong thân xác của cậu thì không nói còn Tề Nam sau lại sống lại với thân thể của Đỗ Minh, hơn nữa lúc đầu khi cậu vào Đỗ Gia làm giúp việc, Đỗ Minh là người trầm cảm thật còn đánh cậu nữa cơ mà, còn nếu là Tề Nam đang diễn thì anh ta dám đánh cậu như thế sao?, nghĩ gì nói đó, An Thiên hỏi ngay.
“Lúc đó, ý em là sau khi em vào Đỗ gia làm, Đỗ Minh thật sự là người có biểu hiện bệnh trầm cảm, còn không ngừng gửi thư cho Mẹ, đến lúc nhập viện lần nữa vì bị bà Mẹ Kế kia hãm hại khi vềmới có sự thay đổi lớn, có phải lúc đó anh ta đã, nên anh mới nhập vào cơ thể anh ta.”
“Đỗ Minh vốn có ý định tự tử từ trước nên không màng sinh mạng hay tranh đấu, chút ý ức còn sót lại khi anh sống trong thân thể cậu ấy là USB ghi lại cảnh bà Mẹ kế kia tự tay cho thứ không hay vào đỗ ăn, cậu ta biết tất cả, cậu ta muốn lôi theo bà ta đi cùng nhưng không hiểu vì sao khi anh mở mắt ra lại trong thân thể cậu ta.” Đỗ Minh đưa tay lên tim mình mà cảm nhận.
“Có lẽ anh ta đã không còn hy vọng nào cả, Mẹ của mình còn vì vinh hoa mà bỏ anh ta lại cơ mà, Cha thì có hai con với người mới, thật sự lực bất tầm tâm mà lật được ván cờ này.” An Thiên không khỏi thương cảm cho Đỗ Minh, cuộc đời anh ta, là một chuỗi những sự việc đau lòng.
“Cho nên anh mới quyết tâm vào Đỗ Thị?” An Thiên chợt sáng suốt, một thiếu gia như Tề Nam làm gì chịu làm dưới chướng của ai, chẳng qua là muốn trả thù cho Đỗ Minh, làm một trận cho nhà Tam lão gia gà bay chó chạy.
“Ừm, chỉ khi anh vào Đỗ Thị thì Đỗ Minh sẽ được nhiều người để tâm, những kẻ tiểu nhân cũng không hạ được cái danh cháu nội của Ông nội Đỗ, hơn nữa, người Mẹ tham vinh hoa kia khi nghe tin con trai mình vào hội đồng quản trị của Đỗ gia, nhất định sẽ suất hiện.” Đỗ Minh cùng cậu ngồi cạnh một ghế đá.
“Anh đúng là con cáo già, nhận cuộc gọi từ lúc trưa cho thấy bà ta thật sự đã nôn nóng mà về tìm Đỗ Minh thật.”
Tay Đỗ Minh lặng lẽ đan vào bàn tay của An Thiên rồi nắm chặt, cậu cảm nhận được nhưng không muốn nói thẳng ra.
“Hiện tại số cổ phần anh nắm đã sắp ngang với lão hồ ly kia, việc bà ta về thật sự rất có ích, chúng ta có thể để bà ta làm ầm lên mà gây phiền phức cho ông ta, có đứa con trai đang giữ cổ phiếu thứ 2 Đỗ Thị, bà ta sẽ dốc sức mà tranh giành đến cùng.” Đỗ Minh vừa nói vừa mân mê ngón tay thon trắng của cậu.
“Em cũng có nói với dì Lâm làm một buổi tiệc nhỏ, chào mừng bà ta về, phần còn lại để diễn viên Tề Nam trong vại Đỗ Minh ra tay rồi.” An Thiên rất hào hứng, trận này cậu phải tham chiến, không thể để chết sớm như đời trước được.
“Để cho bà ta tưởng mình là Mẹ thật sự của người sở hữu số cổ phần đó, rồi lấy đi tất cả của bà ta, cảm giác làm việc này thật thú vị.” Đỗ Minh cũng cảm thấy rất sảng khoái, ở đời trước ai mà dám đụng đến anh nhưng ở đời này cứ hết người này đến người khác ám hại, anh thì cứ mãi để tâm đến An Thiên nên cũng cho qua, giờ mọi chuyện rõ ràng rồi, An Thiên cũng đã tha thứ cho anh, còn gì mà nhân nhượng với bọn họ, hổ không rầm họ tưởng rừng xanh vô chủ chăng, anh sẽ làm tên tuổi Đỗ Minh này được người người kính trọng, không đối xử tệ với chủ nhân của thân thể này.